Chương 108: Tim đập thình thịch (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu ở Đại Minh Hồ luôn đến muộn nhưng lại rất đột ngột.

Dù đã gần đến tiết Trùng Dương, nhưng trời vẫn luôn sáng sủa, ánh nắng ấm áp, thẳng đến đêm qua, mới có một trận mưa nhỏ róc rách.

Buổi sáng đẩy ra cửa phòng, mới phát hiện, tuy trời vẫn còn nắng, nhưng gió nhẹ thổi vào người, đã có chút khí lạnh.

Đưa mắt nhìn lại, lá rụng rực rỡ đủ màu sắc, những đoá hoa vốn  đã nở rộ dường như thành thục chỉ sau một đêm, rốt cuộc cũng lộ ra thành quả chúng đã ấp ủ suốt cả mùa hè.

Một trận mưa thu một trận hàn.

Bên môi Tiểu Khanh không khỏi tràn ra nụ cười. Phất tay lệnh các sư đệ đến thỉnh an hắn trong sân đứng lên, chỉnh lại y phục, hôm nay rốt cuộc cũng mãn hạn cấm túc, nên đến chỗ sư phụ thỉnh an tạ phạt.

Xuyên qua hai tầng viện lạc, Tiểu Khanh hài lòng nhìn hồ sen mới đào bên phải đã hoàn thành. Trì đình hiên các, đầy đủ mọi thứ, điêu lan ngọc thế*, đẹp không sao tả xiết.

*Điêu lan ngọc thế (雕欄玉砌): lan can chạm trổ, thềm đá hoa.

Dưới ảnh bích* trước cửa Hỉ Duyệt Cư, một thiếu niên hắc y quỳ thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn lại tái nhợt, lông mi run nhè nhẹ, lờ mờ lộ ra vẻ mệt mỏi không chịu nổi. Cơn mưa đêm qua cùng sương sớm hẳn là đã thấm hết vào người hắn, trong ánh nắng ban mai, trên đầu hắn dường như đang có hơi nước bốc lên.

*Ảnh bích (影壁): tường xây làm bình phong ở cổng.

Tiểu Khanh hừ một tiếng, thanh âm không lớn, thiếu niên hắc y lại đem tấm lưng vốn đã thẳng tắp càng thẳng thêm một chút. Cho dù chỉ là một động tác rất nhỏ như vậy, cũng làm cho bắp thịt cả người sớm đã tê dại của hắn run lên vì đau, càng hận không thể một chưởng vỗ nát đầu gối đau đến mức khiến hắn phát điên.

Kỳ thật quỳ trong thời gian dài, chỗ đầu gối liền chỉ còn lại chết lặng, sẽ không đau đến mức như kim châm muối xát. Nhưng mà cứ mỗi sáu canh giờ, tại thời điểm quỳ đau nhất muốn lung lay, Tiểu Mạc liền sẽ cầm roi mây đúng giờ xuất hiện.

Mười roi mây, đánh vào trên mông, mỗi một cái, đều sẽ mang theo một lằn roi rướm máu. Cái mông đương nhiên là đau quặn thịt, huyết mạch trên người cũng cũng được kích hoạt, chỗ đầu gối liền sẽ truyền đến đau đớn khiến ngươi hận không thể lớn tiếng kêu lên.

Nhưng mà tuyệt không dám thật kêu lên, tiếng rên rỉ đều phải nuốt trở về. Rồi lại quỳ thẳng, lúc này đau nhức từ đầu gối, khớp xương và cơ bắp toàn thân truyền đến liền trở nên rõ ràng, đau đến mức ứa ra mồ hôi lạnh, đỉnh mày xoắn chặt. Cố chịu đến khi cơn đau đi, roi mây lại sẽ đúng giờ quất lên mông.

Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, bây giờ cái mông của mình phải chăng đã sớm biến thành cái sàng, ít nhất là có sáu mươi lằn roi rướm máu, sau khi ngâm trong nước mưa, lại càng đau nhói. Quần áo đã sắp được hong khô bởi hơi ấm của cơ thể, lần nữa bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, lạnh như băng dán vào trên người.

Nhìn vẻ mặt cố gắng nhịn đau của Tiểu Tỉnh, Tiểu Mạc không khỏi thầm thở dài. Mình đã hơn một tháng không gặp Tiểu Tỉnh, gặp mặt câu đầu tiên nói ra lại là "Lão đại lệnh ngươi đến ảnh bích quỳ." Câu nói thứ hai chính là: "Cởi quần ra." Câu nói thứ ba là "Quỳ thẳng lên."

Nhớ tới đều có chút thật xin lỗi Tiểu Tỉnh. Nhưng mà mệnh lệnh của lão đại ai dám làm trái? Còn là ở thời điểm sau khi bị sư phụ phạt lão đại vừa mẫn cảm vừa khó chịu.

Nhưng mà Tiểu Tỉnh thật sự rất đáng thương. Loại phạt quỳ khổ sở này Tiểu Mạc cũng từng lãnh giáo qua. Quỳ sáu canh giờ đánh mười roi mây, sau đó lại quỳ, lại đánh. Loại hình phạt này thường chỉ thích hợp áp dụng với phạt quỳ quá hai mươi bốn canh giờ, như vậy có thể tránh làm đầu gối tổn thương.

Bởi vì quỳ vượt quá một khoảng thời gian nhất định, sẽ làm tổn thương dây chằng và gân lạc nơi đầu gối, lúc tuổi còn trẻ có thể không cảm giác được cái gì, nhưng lại lưu lại bệnh căn, đợi đến lúc về già, liền sẽ đồng thời phát hiện nhiều loại di chứng.

Đối với thiếu niên mười tám mười chín tuổi mà nói, tuổi già dường như là một điều gì đó cực xa vời, đau đớn cùng khó chịu trước mắt mới là khắc cốt minh tâm. Đáng tiếc người bị phạt, cũng không có quyền lựa chọn.

"Quỳ đủ rồi sao?" Tiểu Khanh hỏi Tiểu Tỉnh.

"Quỳ đủ hay không đương nhiên là lão đại nói mới tính, ngươi hỏi như vậy thật không tử tế." Yến Nguyệt ở trong lòng oán thầm, nhưng không dám nói ra khỏi miệng. Khoảng thời gian này vẫn là chớ chọc lão đại mới tốt, bởi vì vết thương còn chưa tốt hẳn trên người lão đại, cũng có "công lao" của mình đi.

Tiểu Tỉnh đương nhiên không dám đáp "Đủ", mặc dù trong lòng thật sự thật sự thật sự muốn nói "Đủ rồi, lão đại tha mạng đi."

"Tiểu Tỉnh có sai nên phạt, sư huynh dạy phải." Tiểu Tỉnh cung kính đáp, đúng quy đúng củ.

"Bán rẻ huynh đệ, liên lụy ngũ thúc." Cái sai này quả thật không nhẹ.

Ngọc Linh ở bên cạnh mặt xạm lại. Tiểu Tỉnh, ngươi còn biết ta là huynh đệ của ngươi sao, tình huynh đệ mười năm còn không bằng một hạt giống hoa lan nát kia của ngươi.

Tiểu Tỉnh cũng hoảng hốt trong lòng, hắn thật xin lỗi ngũ thúc, thật xin lỗi Ngọc Linh, đáng đời bị phạt. Nhưng mà nếu hắn biết Ngọc Linh ở trong lòng đem hoa lan thân hành "Hắc dạ Truyền Thuyết" độc nhất vô nhị, thạc quả cẩn tồn* nói thành là một cái hạt giống nát, liền càng muốn phát điên.

*Thạc quả cẩn tồn (硕果仅存): quả to còn sót lại. Ý chỉ: rất ít người hay vật còn sót lại sau thời gian, đào thải; của quý sót lại; hàng hiếm sót lại.

...

Tháng chín phong cảnh Đại Lý rất đẹp, bên suối hồ điệp rất nhiều, hồ điệp bay đến lấy mật hoa, a muội a ca tình ý trường (nguyên văn là: 阿妹阿哥情意长. Là tên một bài hát)

Thương Sơn Nhĩ Hải, cao sơn minh châu. Cảnh đẹp của Đại Lý sẽ khiến tất cả những ai lần đầu đặt chân đến Đại Lý đều có cảm giác như lạc vào tiên cảnh.

Nhĩ Hải trong xanh đầy cánh buồm trắng, xanh xanh bên bờ tiếng ca trầm bổng, Thương Sơn cao cao tuyết rơi trên đỉnh, những đoá hoa sắc màu rực rỡ đua nhau khoe sắc, một đường mỹ cảnh tất nhiên là khiến người ta say mê, a muội Đại Lý mỹ lệ ôn nhu lớn mật lại đa tình, thì khiến Tiểu Tỉnh có chút không cách nào tiêu thụ.

Triển lãm hoa được tổ chức tại kinh đô Đại Lý, "Tử Thành", cũng chính là Đại Lý Thành. Kết cấu của Đại Lý Thành tương tự Kinh Thành, bố cục hình bàn cờ, nước suối dẫn từ Thương Sơn, róc rách chảy qua trước cửa mỗi nhà.

Bây giờ Đại Lý Thành đã trở thành một biển hoa. Các hoa thương cùng du khách từ khắp nơi tụ tập lại, trong Đại Lý Thành gần như chật kín người, chen vai thích cánh (người đông chen chúc nhau), nhưng trên mặt mỗi người đều vui vẻ, một mảnh hoà hợp.

Con người trước những sự vật đẹp đẽ, dường như cũng tự nhiên thể hiện ra những mặt tốt đẹp nhất trong nhân tính. Nhất là trên đường phố đầy sắc màu rực rỡ này, đập vào mắt là vô cùng nhiều thiếu nữ Đại Lý mặc y phục diễm lệ thêu hoa hồ điệp, mọi người đều vô thức mà trở nên càng thêm ôn tồn lễ độ.

Văn nhân thường yêu hoa. Cho nên trừ thương nhân nông dân chuyên trồng hoa, một lượng lớn thanh niên tài tuấn cũng hòa vào đám đông, tay cầm quạt lông, chỉ phong điểm nguyệt. Cùng các thiếu nữ Đại Lý mỹ lệ ánh mắt giao nhau, diêu tương hô ứng[1], khiến trong hương hoa nồng đậm, tăng thêm một chút hơi thở triền miên phỉ trắc[2] nhu tình mật ý.

[1] Diêu tương hô ứng (遥相呼应): Tương tác, phối hợp với nhau từ xa.

[2] Triền miên phỉ trắc (缠绵悱恻): sầu triền miên; buồn triền miên.

Đại Lý trồng nhiều hoa lan, đủ loại giống lan quý, chiếm hơn một nửa số hoa trong triển lãm hoa. Đôi mắt vốn lạnh như băng cùng thần sắc kiên nghị quật cường của Tiểu Tỉnh, cũng bất tri bất giác hòa tan vào trong biển hoa này.

Người tập võ luôn có giác quan nhạy bén hơn người thường. Cho dù ở trong hoàn cảnh huyên náo phức tạp như thế, Tiểu Tỉnh vẫn cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng, đến từ sau rèm châu trên lầu các đối diện.

Tiểu Tỉnh mặc dù có chút không thoải mái, nhưng lại chưa cảm nhận được sát khí. Xem ra người nhìn mình chăm chú kia có lẽ cũng không có ác ý.

"Công tử, tiểu thư nhà ta mời ngươi lên lầu một chuyến." Một tiểu nha hoàn ngăn trước mặt Tiểu Tỉnh. Tiểu Tỉnh hơi nhíu mày. Ngẩng đầu nhìn lại, rèm châu khẽ bay lên một cái, một khuôn mặt tuyệt mỹ chợt xuất hiện.

"Nữ tử này thật đẹp." Tiểu Tỉnh có chút kinh ngạc, mỹ nữ Đại Lý quả thật danh bất hư truyền. Dù chỉ nhìn thoáng qua, vẫn khiến Tiểu Tỉnh tim đập liên hồi. Nhưng dù là vậy, Tiểu Tỉnh vẫn không muốn đi.

"Công tử nếu là không dám đi, tiểu tỳ liền đi hồi báo tiểu thư." Tiểu nha đầu tuổi không lớn, lại miệng mồm lanh lợi. Nàng không ngờ nam tử trước mặt này đã nhìn thấy dung mạo của tiểu thư, mà còn có thể lắc đầu cự tuyệt, đành phải mở miệng kích tướng.

Tiểu Tỉnh quả thật không dám đi. Mấy ngày qua, hắn đã bị sự táo bạo và nhiệt tình của thiếu nữ Đại Lý làm cho sợ hãi. Nơi này nữ tử làm chủ gia đình, cưới chồng thành gia. Hơn nữa chuyện phòng the giữa nam nữ lại mười phần lạnh nhạt, nếu thích, liền có thể hoan hảo một đêm, kết cái nhân duyên ngắn ngủi.

Phong tục nơi này chính là như thế, nhưng mà nhân sĩ Trung Nguyên lại không thể nào tiếp thu được. Trước khi Tiểu Tỉnh đến Đại Lý, Tiểu Khanh lão đại đã đặc biệt lệnh phải "Cẩn ngôn thận hành", hắn cũng không muốn sau khi về Đại Minh Hồ, bởi vì tội danh "Hàng chỉ bất chu*" mà bị đánh cho cái mông nở hoa.

*Hàng chỉ bất chu (行止不周): Hành vi không thoả đáng.

"Tại hạ quả thật không dám đi." Tiểu Tỉnh bình tĩnh trả lời, quay người rời đi.

Tiểu nha hoàn tức giận ngây người tại chỗ. Ở giữa một đám người giống như bột nhão, thiếu niên mặc hắc y này lại ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái như vậy, ngũ quan tuấn lãng càng rất có dương cương chi khí*, hết sức chói mắt, cho nên tiểu thư mới có thể liếc mắt nhìn hắn một cái, mời hắn lên lầu một lần, không ngờ hắn lại là một kẻ hèn nhát.

*Dương cương chi khí (阳刚之气): chỉ sự nam tính từ nội tâm, khí phách, lời nói và việc làm của nam giới.

"Ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ tiểu thư nhà ta sẽ ăn thịt ngươi sao? Thật đúng là đồ hèn nhát." Tiểu nha hoàn nhìn bóng lưng Tiểu Tỉnh, nhịn không được mà mắng chửi. Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám người chung quanh.

Tiểu Tỉnh chỉ là làm như không nghe thấy. Lúc này thà làm "Đồ hèn nhát" còn hơn sau khi trở về bị lão đại "Gia pháp hầu hạ".

Chút nhạc đệm nho nhỏ chẳng mấy chốc liền bị trăm hoa đua nở đầy mắt làm cho tan đi sạch sẽ. Trước triển đài, bày "Mười lăm loại hoa cỏ cực phẩm nhất" được chọn ra trong lần này. Trong số đó đương nhiên có bảy, tám chậu Tiểu Tỉnh vừa ý nhất.

Màn quan trọng nhất trong triển lãm hoa, chính là tuyển chọn ra mỹ nữ Đại Lý. Đủ kiểu đủ loại mỹ nữ ở trong đám hoa tươi chất cao một trượng trên đài, bày ra phong thái. Trên đài mỹ nữ phiêu phiêu, dưới đài đoàn người cuồn cuộn.

Tiểu Tỉnh đối với bình chọn mỹ nữ cũng không có bao nhiêu hứng thú. Hắn đang bận cùng một ít thương nhân đã nhịn đau từ bỏ chuyện ngắm mỹ nữ mà đi làm việc trước và cực ít người yêu hoa chân chính khác triển khai đấu giá kịch liệt để tranh đoạt mười lăm chậu hoa cực phẩm kia, cũng xử lý một số thủ tục liên quan đến uỷ thác vận chuyển.

Rốt cuộc đấu giá thành công ba chậu hoa mình yêu thích nhất, lòng Tiểu Tỉnh tràn ngậm vui vẻ. Liền cũng phóng tầm mắt nhìn về phía đài cao màu đỏ ở xa xa.

Theo một trận chiêng trống vang trời, đệ nhất mỹ nữ triển lãm hoa năm nay, trải qua cuộc cạnh tranh cùng tranh đấu tàn khốc, rốt cuộc hạ màn kết thúc. Mỹ nữ thứ tự số "Sáu" với số phiếu bầu tuyệt đối lấy được danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Đại Lý.

Theo tuyên bố của người chủ trì, mỹ nữ treo thẻ số "Sáu" bên hông, từ trong một hàng mỹ nữ chậm rãi bước ra, dưới đài lập tức truyền tới tiếng hò hét chói tai, tiếng huýt sáo cùng tiếng vỗ tay như sấm.

Người chủ trì cũng là kích động không thôi, lập tức đọc lên tên của mỹ nữ, đám đông lần nữa bùng lên tiếng hoan hô vang dội, hoàn toàn át đi thanh âm yếu ớt của người chủ trì sớm đã khàn cả giọng.

Nhưng cao thủ nội ngoại kiêm tu như Tiểu Tỉnh, lại nghe được rất rõ ràng: Mỹ nữ số sáu dự tuyển, vậy mà chính là trưởng công chúa nước Đại Lý, Đoạn Đoạn.

Trưởng công chúa nước Đại Lý, là thân muội muội của Hoàng đế nước Đại Lý hiện tại. Việc đầu tiên Tiểu Tỉnh làm sau khi đến Đại Lý, chính là tắm rửa thay quần áo, đi thỉnh an Hoàng đế nước Đại Lý. Bởi vì lão nhân này là biểu ca của sư phụ, cho nên Tiểu Tỉnh đặc biệt cung kính, lễ nghĩa chu toàn. Lão đầu hơn năm mươi tuổi, trông vẫn quắc thước lắm.

Hoàng đế đại nhân nhìn thấy Tiểu Tỉnh cũng rất tán thưởng, khen ngợi hắn thiếu niên anh hùng. Hoàng hậu lão phu nhân càng là yêu thích Tiểu Tỉnh đến rối tinh rối mù. Còn đem mấy đứa con gái của mình giới thiệu cho Tiểu Tỉnh, cũng ép Tiểu Tỉnh ở lại ăn xong một bữa "Gia thường tiện phạn*".

*Gia thường tiện phạn (家常便饭): cơm thường; cơm gia đình.

Lúc ấy cũng nghe Hoàng đế đại nhân nhắc qua có một muội muội, nhưng hoàng hậu lão phu nhân lại nói "Hoàng muội" đi thái miếu cầu phúc. Không ngờ cầu phúc là giả, lại chạy đến nơi này tham tuyển mỹ nữ. Tiểu Tỉnh rất hiếu kì, vị trưởng công chúa này rốt cuộc có bộ dạng trông như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro