Chương 110: Tim đập thành thịch (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tri Quá Đường" ở ngay tại trong sân cách vách chỗ Phúc Bá. Nơi này chưởng hình đệ tử đều là tiền bối đao vệ cùng kiếm vệ sư huynh, tổng cộng có mười người. Mỗi ngày hai người luân phiên trực.

Tiểu Tỉnh quỳ trước mặt hai vị sư huynh: "Tiểu Tỉnh phụng lệnh sư phụ, lĩnh năm mươi bản tử gia pháp."

Chưởng hình sư huynh để Tiểu Tỉnh đến tiền đường quỳ, đi mời Phúc Bá. Tiểu Tỉnh đáp, tiến lên vài bước, đối mặt với hương án, uốn gối quỳ xuống, hai tay nâng cao khỏi đỉnh đầu, một vị sư huynh khác đã đem một cái đỉnh ba chân chứa đầy nước đặt vào trong tay hắn.

Chỗ đầu gối lập tức truyền đến một trận đau nhức như bị kim đâm. Mặt đất chỗ này làm bằng đá xanh cứng rắn lấy từ trên tuyết sơn lạnh lẽo, chưa từng mài dũa, gồ ghề lồi lõm. Mà sau khi cái đỉnh đặt trong tay chứa đầy nước, liền nặng tám mươi tám cân.

Nếu như bình thường, đừng nói là tám mươi tám cân, chính là tám trăm tám mươi tám cân, Tiểu Tỉnh cũng là cử trọng nhược khinh*. Thế nhưng bây giờ đang bị phạt, một tia nội lực cũng không dám vận, chỉ có thể cắn chặt răng gắng gượng.

*Cử trọng nhược khinh (举重若轻): nâng vật nặng như vật nhẹ, ý nói năng lực mạnh, có thể dễ dàng làm công việc hoặc xử lý vấn đề khó khăn.

Cũng may mới chỉ quỳ hết thời gian uống cạn một chung trà, Phúc Bá đã đến.

Tiểu Tỉnh hướng Phúc Bá thỉnh phạt.

"Biết quy củ của Tri Quá Đường sao?" Phúc Bá làm theo thông lệ hỏi.

Những hài tử này bị phạt từ nhỏ đến lớn, đương nhiên là biết quy củ của Tri Quá Đường.

Năm mươi bản tử, tất cả đều đánh vào trên lưng. Không cho phép lên tiếng, không cho phép để nước trong đỉnh rơi ra nửa giọt. Nếu làm trái quy củ, những roi đã đánh trước đó, liền không tính, phải đánh lại một lần nữa.

Nghe Tiểu Tỉnh nói xong, Phúc Bá liền lệnh chưởng hình đệ tử thi hành hình phạt.

Bởi vì Tiểu Khanh không có trong phủ, cho nên Phó Long Thành mới lệnh Tiểu Tỉnh tới đây lĩnh phạt. Nếu Tiểu Khanh ở đây, hắn chắc chắn sẽ tự mình động thủ trách phạt, mà rất ít sử dụng Tri Quá Đường.

Năm mươi bản tử nói nhẹ không nhẹ, nói nặng cũng không nặng. Cái mà Tiểu Tỉnh thật sự sợ hãi chính là phạt quỳ sau đó. Chịu xong bản tử thì phạt quỳ, cái này gọi là rút kinh nghiệm xương máu*, không biết là vị cao nhân tiền bối nào truyền lại quy củ này trước, hết thảy thế gia bây giờ đều đang tiếp tục sử dụng.

*Nguyên văn: Thống định tư thống (痛定思痛).

Nếu sư phụ không thêm phạt, như vậy chiếu quy củ, chính là quỳ một canh giờ. Phẩm vị đau đớn trên người thật tốt, cảnh tỉnh sai lầm lần này. Còn phải nâng đỉnh, nước trong đỉnh nếu rơi một giọt, liền quỳ thêm một canh giờ.

Lúc đầu gối đau đến ray rứt, cánh tay cũng đau nhức khó nhịn, Tiểu Tỉnh tự nhiên nghĩ đến đệ nhất mỹ nữ Đại Lý Đoạn Đoạn kia. Chẳng trách Lục thúc sao lại nói hồng nhan thì nhiều họa thủy nha. Có phải là họa thủy hay không thì không biết, nhưng nhất định là cái tai hoạ.

Đoạn Đoạn cuộn mình trong xe ngựa, cảm thấy xương cốt toàn thân dường như đều đang đau nhức. Đi đường liên tục mấy ngày, đã khiến công chúa đại nhân không thể chịu đựng nổi. Cho dù dùng hết sức lực để chống đỡ, Đoạn Đoạn vẫn như cũ cảm thấy mệt đến rã rời.

"Đinh Đang. Thật sự không đuổi kịp Tiểu Tỉnh sao?" Đoạn Đoạn ỉu xìu hỏi tiểu nha hoàn bên cạnh.

"Tiểu thư thánh minh." Đinh Đang dùng khăn trong tay lau mồ hôi trán cho Đoạn Đoạn. "Chúng ta đã cố gắng hết sức. Chỉ là công phu của hắn quá tốt, mỗi ngày trong đêm đều sẽ thi triển khinh công mà đi, những con ngựa tốt nhất của chúng ta đều mệt mỏi cả rồi, bây giờ còn đổi xe ngựa bình thường, đương nhiên là càng không theo kịp."

"Vậy quên đi. Tối nay ở trọ đi. Lại tiếp tục như thế, sợ là chưa chờ được để thấy người trong bức họa này, chính mình đã thành một bức họa." Đoạn Đoạn quả thật có chút tiều tụy, cái cằm nhọn đi nhìn mà khiến người ta thương xót.

"Tiểu thư thánh minh." Đinh Đang cao hứng vén rèm xe lên: "Tìm một quán trọ thượng hạng."

Quay lại lại giúp Đoạn Đoạn lau lau mồ hôi: "Tiểu thư biết Đại Minh Hồ Phó gia ở nơi nào sao?"

"Đến Đại Minh Hồ hỏi thăm một chút đi." Đoạn Đoạn phờ phạc đáp, "Trước cứ tìm được Tiểu Tỉnh lại nói. Đi theo hắn, ta không tin tìm không được người trong bức họa kia."

"Tiểu thư thánh minh."

Thiên Phật Sơn Thiên Phật Tự.

Hương hỏa vô cùng thịnh vượng. Đặc biệt có rất nhiều tín nữ.

Hôm nay là đại hội lễ Phật mỗi năm một lần của Thiên Phật Tự. Cho nên khách quý trong danh sách đương nhiên không thể thiếu Đại Minh Hồ Phó gia.

Phó Long Thành rất tôn kính Thiên Phật trụ trì. Mặc dù hắn không tin quỷ thần, nhưng có sự tôn trọng sâu sắc với Phật pháp, cũng thường xuyên nghe Thiên Diệp đại sư giảng kinh luận đạo, có khi cũng cùng đại sư nghiên cứu thảo luận Phật học.

Phó Long Thành mang theo Phó Long Tinh cùng nhau đến đây. Thiên Phật đại sư rất là ưu ái Long Tinh, rất thích gặp Long Tinh. Long Tinh cũng không ghét Thiên Phật đại sư, hắn cũng có chút tôn kính vị tăng nhân trăm tuổi này, chẳng qua hắn đối với Phật pháp thật sự là một chút hứng thú cũng không có.

Khi Thiên Phật đại sư nói đến Phật pháp, có thể một ngày một đêm không nghỉ không ngủ. Hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt, cùng Phó Long Thành khoanh chân ngồi ở trên giường, trên bàn trà ở giữa, trong bộ trà cụ tinh xảo, tràn ngập hương trà.

Trong bàn thờ Phật trên bức tường bên trái, ba nén nhang đàn hương tráng kiện đã bị đốt cháy hơn phân nửa, trong không khí lưu lại nhàn nhạt dấu vết.

Long Tinh cung cung kính kính đứng ở bên cạnh đại ca, bên ngoài có vẻ như là đang lắng nghe Thiên Phật đại sư giảng đạo. Thế nhưng sự kiên nhẫn và tôn kính đối với Thiên Phật đại sư, theo thời gian dần trôi mà dần cạn kiệt đến một chút xíu cũng không còn. Trong tai nghe đại sư nói phạn ngữ, trong lòng bỗng nhiên lướt qua một chiêu kiếm chiêu kỳ diệu.

Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh trở lại. Long Tinh giật mình, thấy đại ca cùng Thiên Phật đại sư đều nhìn mình. Ánh mắt của Đại ca rõ ràng không vui.

Ba cây nhang đàn hương bị đứt tận gốc, trà trên bàn bỗng nhiên trở nên nguội lạnh.

"Long Tinh biết sai." Long Tinh quỳ trên mặt đất, cúi đầu thỉnh phạt.

Sát khí tiêu tán. Thiên Phật đại sư lúc này mới niệm một tiếng phật hiệu: "A Di Đà Phật, Long Tinh thí chủ sát khí thật nặng. Vậy mà có thể làm hương đoạn trà lạnh."

Sắc mặt Phó Long Thành càng lạnh.

Phó Long Tinh gần như cảm giác được mồ hôi lạnh đã thấm ướt quần áo.

"Đại sư dạy bảo ngươi, ngươi lại  dám phân tâm." Phó Long Thành cảm thấy rất hổ thẹn. Thiên Phật đại sư nhìn ra Long Tinh sát nghiệt quá nặng, sợ sẽ làm tổn hại phúc khí của hắn, vì vậy mới thường xuyên để Long Thành mang Long Tinh đến lễ Phật, giảm bớt tội nghiệt, tăng thêm lòng nhân từ.

"Long Tinh biết sai, thỉnh đại ca phạt nặng."

"A Di Đà Phật, " Thiên Phật đại sư lại niệm một tiếng phật hiệu: "Hết thảy tùy duyên đi, Phó thí chủ cũng không cần trách móc nặng nề lệnh đệ."

Phó Long Thành mỉm cười nói: "Đại sư nói đúng lắm." Phật môn thánh địa, Phó Long Thành tự nhiên cũng phải tôn trọng: "Ngươi về phủ trước đi."

Phó Long Tinh thở dài một hơi, đại ca cuối cùng cũng giữ lại mặt mũi cho mình, chưa trực tiếp ném mình tới bên ngoài trách phạt. Nhưng chờ đến khi về phủ, nhất định lại thiếu không được một trận đánh thật nặng.

Có điều cái này cũng chỉ có thể trách mình quá không cẩn thận. Thế mà lại trong lúc "Thiên Phật đại sư" đang nói cái gì mà "Bỏ xuống đồ đao", bỗng nhiên nghĩ ra một chiêu kiếm pháp huyền diệu này, bất giác dẫn phát sát khí.

Cái này không chỉ thể hiện chuyện Thiên Phật đại sư từng nói mình "Sát nghiệt quá nặng" là thật. Mà mình ở trong lúc cao tăng luận đạo, thế mà sát khí ngút trời, thật sự là đại đại bất kính, chắc hẳn đại ca cũng cảm thấy mất thể diện.

Long Tinh càng nghĩ càng lo lắng, trên mặt lại vẫn lạnh lùng không có biểu cảm gì. Chuyển qua tiền điện, liền thấy vô số tín nữ đang nhìn chằm chằm vào mình. Thân hình thoắt một cái, đã nhảy ra khỏi tường viện, thả người lao vào khu rừng bên ngoài tự.

Nếu hành động này bị đại ca nhìn thấy, chắc hẳn phải bị mắng, quá không có phép tắc. Cười khổ, hướng dưới núi mà đi.

"A, Đại Minh Hồ lúc nào thì có nữ hài tử xinh đẹp như thế." Bước chân Phó Long Tinh không dừng lại, bỏ qua hai người trước mặt, đi xuống núi.

Đoạn Đoạn cùng Đinh Đang ngơ ngác nhìn bóng lưng Phó Long Tinh, nửa ngày. Đoạn Đoạn mới hỏi: "Đinh Đang, ngươi nói xem hắn nhìn thấy ta không?"

Oa, ngươi tuyệt đối đừng nói một đôi mắt đẹp như vậy mà lại không nhìn thấy gì nha. Đinh Đang ở trong lòng điên cuồng gào thét, miệng lại thành thật đáp: "Nhất định là nhìn thấy."

"Không thể nào." Đoạn Đoạn sờ sờ mặt mình: "Chẳng lẽ phản ứng của hắn khi nhìn thấy thiên hạ đệ nhất mỹ nữ chính là cái loại kia?" Kỳ thật nàng là đệ nhất mỹ nữ Đại Lý, nhưng nàng cảm thấy thiên hạ đệ nhất mỹ nữ nói ra có khí thế hơn.

"Ồ, sao ở đây lại có thêm một hòn đá?" Không liên quan đến ta, đi qua.

"Ồ, sao ở đây lại có một cái cây mới?" Không liên quan đến ta, đi qua.

"Ồ, sao ở đây lại có thêm một mỹ nữ?" Không liên quan đến ta, đi qua.

Thời điểm Đoạn Đoạn đặc biệt thánh minh, chính là lần này, Long Tinh quả thật nghĩ như vậy.

"Tiểu thư thánh minh." Đinh Đang tự nhiên trả lời, con mắt còn nhìn chằm chằm phương hướng mà Long Tinh đã đi qua.

"Chẳng lẽ hắn chính là Phó Long Tinh trong truyền thuyết? So với nam tử trong tranh này còn có thêm mấy phần thành thục, mấy phần ưu sầu." Đoạn Đoạn ánh mắt mê ly.

Kỳ thật Long Tinh đây không phải có cái gì thành thục cùng ưu sầu, mà là đối với chuyện sắp phải bị đại ca đánh đòn cảm thấy sợ hãi, tâm tình phiền muộn.

Lúc Đoạn Đoạn cùng Đinh Đang đuổi tới Đại Minh hồ, đúng lúc là ngày lễ Phật của Thiên Phật Tự. Đại Lý sùng bái Phật đạo nhất.  Đoạn Đoạn cùng Đinh Đang cũng là tín nữ chân chính, qua miếu sao có thể không bái, cho nên liền chạy đến Thiên Phật Tự trước.

Ai ngờ, lại thấy vô số tín nữ kéo bè kéo cánh đến đây. Đoạn Đoạn cùng Đinh Đang tò mò đi theo bên cạnh, tùy tiện nghe ngóng, bên tai tràn ngập một cái tên: Phó Long Tinh.

Nếu muốn cho cái tên này thêm một cái định ngữ, thì chính là soái ca Phó Long Tinh. Nếu như lại thêm một cái phó từ chỉ mức độ, thì chính là soái đến không thể nào soái hơn, soái ca Phó Long Tinh.

Còn soái hơn người trong bức họa này của ta sao? Đoạn Đoạn tuyệt đối không tin, lại hết sức tò mò. Thẳng đến khi thật sự nhìn thấy một cái soái ca như vậy.

"Chờ chút, chờ ta một chút." Đoạn Đoạn quyết định thật nhanh, người trong tranh không biết ở nơi nào, thế nhưng cái soái ca này lại ngay ở phía trước. Hoa nở đáng bẻ thì nên bẻ ngay* nha.

*Nguyên văn: Hoa khai kham chiết trực tu chiết (花開堪折直須折).

"Tiểu thư thánh minh." Đinh Đang càng ngày càng cảm thấy tiểu thư thật là thánh minh.

Long Tinh ngừng bước chân, đáng tiếc cũng không phải là bởi vì Đoạn Đoạn khàn cả giọng kêu lên, mà là bởi vì nữ tử trước mặt giơ kiếm mà đứng này.

"Phó ngũ thiếu gia." Đôi mắt ngấn nước nhìn Long Tinh, trên mặt nàng hiện rõ kinh hỉ bất ngờ, trong kinh hỉ có ngượng ngùng, trong ngượng ngùng có lo lắng bất an, liền cứ như thế rõ ràng viết trên mặt của nàng.

"Cô nương biết ta?" Phó Long Tinh chẳng qua chỉ cảm thấy nữ tử này dường như có chút quen mặt.

Trên khuôn mặt cô nương đối diện hiện lên một tia thất vọng  cùng thương tâm không thể che giấu, lại lập tức chuyển thành lạnh lùng: "Phó ngũ thiếu gia quý nhân hay quên, tự nhiên là không nhớ rõ. Nhưng người của phái Thanh Thành ta đều là có ơn tất báo, cho nên một ngày nào đó ta nhất định sẽ báo đáp đại ân của Phó ngũ thiếu gia."

A, phái Thanh Thành, Thanh Minh Nhi. Long Tinh nhớ ra rồi. Tên của nàng cùng Minh Nhi giống nhau, cho nên lúc ấy Long Tinh không chỉ cứu nàng, còn thỉnh Thiên Phật Sư Thái chiếu cố nàng.

"Thanh cô nương không cần để ở trong lòng." Phó Long Tinh xoay người muốn đi. Sự thật là, ta giúp ngươi, chẳng qua là bởi vì trong tên của ngươi cũng có "Minh Nhi" mà thôi.

"Đừng đi, ngươi chính là Phó Long Tinh?" Đoạn Đoạn cuối cùng cũng ngăn ở trước mặt Phó Long Tinh.

Thanh Minh Nhi nhìn thoáng qua Đoạn Đoạn, bất giác cúi thấp đầu. Trên đời này còn có nữ tử xinh đẹp như vậy sao? Nàng và Phó Long Tinh đứng cùng một chỗ, rất dễ liền khiến người khác hiểu rõ cái gì là trời sinh một đôi, cái gì gọi là thần tiên quyến lữ, cái gì nói là giai ngẫu thiên thành*.

*Giai ngẫu thiên thành (佳偶天成): xứng đôi vừa lứa như trời sinh.

Đoạn Đoạn cũng cảm thấy như vậy, nhìn Long Tinh, chỉ cảm thấy hai người chúng ta quá xứng.

"Cô nương biết ta?" Phó Long Tinh hơi mất kiên nhẫn. Nữ tử này dung mạo quả thật có chút đẹp mắt, nhưng dường như nhìn có chút điên điên khùng khùng.

Đoạn Đoạn gọi cái này là tự tin và tùy hứng. Nữ nhân mỹ lệ không phải đều tự tin sao, nữ nhân mỹ lệ không phải đều tùy hứng à. Theo quan điểm của Đoạn Đoạn, nữ nhân nếu không tùy hứng, vậy thì nhất định là xấu xí.

"Ngươi đối với cái người quái dị này rất khách khí, với ta lại cứ mất kiên nhẫn như vậy?" Đoạn Đoạn bùng nổ tại chỗ. Ủy khuất. Có ai lại nói chuyện với mỹ nữ như ngươi chứ?

Thanh Minh Nhi sắc mặt trắng bệch. Vốn cũng có chút tự ti, bây giờ lại bị cái mỹ nữ ở trước mặt này chửi rủa là người quái dị, nữ nhân nào có thể chịu đựng được. Nhất là bộ dạng của mình quả thật không xinh đẹp bằng đối phương.

Long Tinh không thèm để ý tới nàng", Ta còn có việc." Xoay người rời đi.

Đoạn Đoạn ngây ra một chút, bỗng nhiên một bạt tai "Bốp" một cái đánh lên mặt Thanh Minh Nhi: "Đồ quái dị nhà ngươi dọa hắn chạy rồi."

Thanh Minh Nhi ngây người ba giây, "Ngươi muốn chết." Trường kiếm trong tay đâm vào bả vai Đoạn Đoạn.

Đoạn Đoạn muốn tránh, nhưng thanh kiếm đã xuyên qua vai nàng.

"A." Người lớn tiếng hét lên chính là Đinh Đang, "Ngươi giết công chúa!" Đinh Đang hét lên.

Đoạn Đoạn mới phản ứng lại, hét lên "A" một tiếng, rồi ngất đi.

Thanh Minh Nhi ngây người. Nàng mặc dù rất đố kị với nữ hài tử mỹ lệ này, mặc dù rất tức giận nàng gọi mình là người quái dị, mặc dù rất oán hận nàng thế mà không nói lời nào liền đánh mình một bạt tai, thế nhưng nàng chỉ là muốn giáo huấn nàng ta một chút mà thôi, nàng không muốn giết người.

Thanh Minh Nhi muốn đi dò xét hơi thở của Đoạn Đoạn một chút, tay vừa vươn ra, Đinh Đang đã hét to: "Cứu mạng."

Mặc dù Phó Long Tinh cảm thấy tình cảnh hỗn loạn kia không liên quan đến mình, nhưng thấy Thanh Minh Nhi một kiếm tổn thương cô nương xinh đẹp kia, cũng có chút nhíu mày, đồ vật đẹp mắt, con người luôn vô thức muốn giữ gìn a.

Nghe được tiếng thét chói tai của Đinh Đang, lại trông thấy tay của Thanh Minh Nhi hướng Đoạn Đoạn chộp tới. Tầm mắt bị Đoạn Đoạn che khuất, Phó Long Tinh cũng không thấy rõ lắm, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, tiến lên trước một bước, kéo Đoạn Đoạn qua, tay hướng về phía Thanh Minh Nhi đẩy đi.

Lúc này, Đoạn Đoạn vừa hay ở lúc Đinh Đang thét lên mà khôi phục thần trí, nàng mở to mắt thấy tay Thanh Minh Nhi đang duỗi đến, không chút nghĩ ngợi, cũng hung hăng một chưởng đánh vào ngực Thanh Minh Nhi.

Đoạn Đoạn ngã về phía sau rơi vào vòng tay của Long Tinh, Thanh Minh Nhi bị chưởng lực của hai người đồng thời đánh trúng, bay ngược về phía sau, trường kiếm trong tay bị rút ra khỏi vai Đoạn Đoạn, mang ra một dải huyết hoa, thân thể Thanh Minh Nhi vừa vặn đập vào một thân cây, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, hồi lâu cũng không đứng dậy được.

Phó Long Tinh không ngờ Đoạn Đoạn sẽ chợt hạ nặng tay. Hắn vừa chạm vào người Đoạn Đoạn một cái, liền biết tuy nàng thụ thương nhưng cũng không cần lo lắng đến tính mạng, tiện tay đẩy Đoạn Đoạn về hướng Đinh Đang.

Đinh Đang đang chuẩn bị lao tới xem Đoạn Đoạn, Đoạn Đoạn lại đột nhiên ngã qua, vội dang tay muốn ôm nhưng chân lại bị trượt, cùng với Đoạn Đoạn, cả hai người đều té ngã trên đất.

Ba nữ nhân đồng thời kêu lên một tiếng.

"Minh Nhi." Một tiếng kinh hô, một Sư Thái gầy gò bỗng nhiên lao tới, ôm lấy Thanh Minh Nhi trên mặt đất.

"Thiên Phật Sư Thái." Long Tinh mỉm cười đang muốn thi lễ, Thiên Phật Sư Thái đã cả giận nói: "Hay cho Phó Long Tinh ngươi, vậy mà vì nha đầu này, đả thương đồ đệ của ta."

Phó Long Tinh đang muốn mở miệng cãi lại, bỗng nhiên cứng đờ, đại ca cùng Thiên Phật trụ trì đã đi tới.

Phó Long Thành cùng Thiên Phật trụ trì thi lễ với Thiên Phật Sư Thái, Thiên Phật Sư Thái lại chỉ ôm lấy Minh Nhi, không thèm quan tâm đến hai người, chỉ nhìn chằm chằm Phó Long Tinh nói: "Nếu Minh Nhi của ta có gì bất trắc, Phó gia ngươi nhất định không xong với ta."

"Công chúa, người không sao chứ." Đinh Đang không kịp lo cho chân mình, lay lay Đoạn Đoạn, hô lên với Phó Long Tinh: : "Ngươi mau xem công chúa đi, ngươi quẳng nàng choáng váng rồi. Công chúa là vì ngươi mới bị nữ nhân kia tổn thương."

Phó Long Thành lại không nhìn Phó Long Tinh, chỉ đối Thiên Phật trụ trì khom người nói: "Long Thành giáo đệ không nghiêm, làm ô uế Phật môn thanh tịnh, xin đại sư thứ lỗi."

Phó Long Tinh bị doạ cho sợ đến mức tim như bị kéo xuống.
——————————————————
27/03/2024
Hôm nay editor mới vừa đi Giang Nam về chắc là ít lâu nữa mới ra chương mới được hihi (vì còn phải hậu kỳ ảnh sống ảo các kiểu).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro