Chương 113: Hà thảo vi hương (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Long Thành đi dọc theo con đường lát đá cuội quanh co trong phủ, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, làm cho lòng người sảng khoái.

Bốn dãy viện lạc, phủ đầy những đóa hoa trắng như mây. Những bông hoa tươi tốt tụ lại với nhau, nhẹ nhàng hoàn mỹ, tựa như những ngôi sao nhỏ, mờ ảo và quyến rũ, lại tựa như cái cây phủ đầy tuyết, thanh lệ đáng yêu, nở đầy mỗi một góc trong sân.

Trong viện của Long Tinh, chỉ trồng đầy một loại hoa mãn thiên tinh [1] này. Nhìn từ xa, những bông hoa rực rỡ tươi tốt giống như thanh thần vân vụ [2], bằng vãn hà yên [3], mông lung như mộng, cho nên mãn thiên tinh còn được gọi là "Hà thảo", trông thật ấm áp, bốn mùa tươi tốt.

[1] Mãn thiên tinh (满天星): hoa ngàn sao, hoa sao baby.

[2] Thanh thần vân vụ: Thanh thần (清晨): sáng sớm; Vân vụ (云雾): mây và sương mù

[3] Bằng vãn hà yên: Bằng vãn(傍晚): chạng vạng; hà yên (霞烟): Khói sương và ráng mây.

Đại Minh hồ khí hậu ôn nhuận, thích hợp nhất cho loại hoa này, mà dưới mặt đất của viện lạc này, có suối nước nóng tuôn ra, tắm trong hơi ấm, hoa mãn thiên tinh mỗi lần nở lại rực rỡ và lâu tàn hơn.

Những chiếc lá xanh mảnh và  dài, xếp đầy bên dưới hoa mãn thiên tinh, làm cho đình đài lầu các tinh xảo của cả viện lạc càng giống như đang ở trong tiên cảnh.

Mỗi một viên ngói một viên gạch, một đình một các trong viện lạc, chỉ có hai loại màu sắc là xanh lam cùng trắng thuần. Sạch sẽ, tươi mát.

Thậm chí, ngay cả hai chiếc ghế mây thoải mái dễ chịu ở trong nội viện, cũng được sơn màu lam. Nha hoàn Hương Tuyết cùng Hương Lan mặc áo ngoài ngắn màu trắng, váy xếp màu lam, mang giày bằng vải có hai màu xanh trắng, đang ngồi trên ghế mây thêu thùa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người hai tiểu cô nương, yên tĩnh và ấm áp như vậy.

"Đại lão gia." Hương Tuyết nhìn thấy Phó Long Thành trước, có mấy phần kinh hỉ, vội vàng đứng dậy hành lễ. Hương Lan cũng đứng dậy hành lễ theo, lại có chút hờn dỗi: "Đại lão gia sao giờ mới đến, đã bốn ngày rồi, lão gia của chúng ta đều ăn không ngon."

Hương Tuyết trừng mắt nhìn Hương Lan, cười với Phó Long Thành nói: "Tam lão gia đến rồi. Bây giờ đang cùng ngũ lão gia ở trong thư phòng. Mời đại lão gia vào đại sảng ngồi, tiểu tỳ đi mời hai vị lão gia đến."

Phó Long Thành lắc đầu biểu thị không cần, đi thẳng về hướng thư phòng của Long Tinh.

Tiến vào nội viện, bốn gian phòng bên trái chính là thư phòng, phía bên phải là sảnh chính cùng phòng ngủ.

Đã bốn ngày trôi qua, vết thương của Long Tinh cơ bản đã khép miệng và kết vảy. Hắn không quen dùng nha hoàn thay thuốc, lại thích nhất tam ca Long Tình giúp hắn loay hoay.

Tam ca luôn đặt chậu than trong phòng trước, đem chén sứ tinh xảo chứa lá trà ngon bên trong, đặt ở trên bếp than, chậm rãi nướng, sau đó rửa tay, đi đến bên giường, đối Long Tinh đang nằm trên giường vẫn luôn nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Long Tinh ngoan, tam ca giúp ngươi thay thuốc."

Mỗi lần vào lúc này, Long Tinh đều sẽ đỏ mặt, kháng nghị: "Tam ca, ta cũng không phải là lão lục lão thất."

Long Tình mỉm cười xoa đầu Long Tinh, vén chăn lên, dùng ngón tay lành lạnh, đem dược cao trong suốt mùi thơm nhàn nhạt thoa khắp lưng, mông và chân hắn. Động tác nhu hòa. Long Tinh chẳng những không đau chút nào, mà còn sẽ cảm thấy ngứa ngáy dễ chịu.

Sau khi bôi thuốc xong, Long Tình lại rửa tay, sau đó sẽ nhẹ nhàng ấn ấn vào cổ Long Tinh, để hắn thả lỏng, song chưởng vận nội lực, rời khỏi da hắn khoảng ba tấc, cách không ấn xuống, dọc theo phần lưng của hắn đi xuống, chậm rãi di chuyển, để dược cao có thể được da hấp thụ tốt hơn.

Qua thời gian một chén trà nhỏ, Long Tình thu công, có đôi khi, sẽ giúp Long Tinh đắp chăn, đem trà bổ khí an thần đã làm nóng xong, bưng tới đỡ Long Tinh dậy, để hắn uống xong, sau đó đắp kín chăn cho hắn, nhìn hắn chìm vào giấc ngủ, mình thì ngồi trên ghế mềm cạnh giường, uống trà, đọc sách thuốc, vẫn cứ bồi tiếp như vậy.

Có đôi khi, lại giúp Long Tinh thay trường bào màu lam nhạt sạch sẽ, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Long Tinh mỉm cười: "Long Tinh tốt hơn nhiều rồi." Sau đó pha trà cho Long Tinh uống. Trà lúc này, bao giờ cũng có tác dụng dưỡng khí đề thần.

Vô luận là lúc Long Tinh nằm trên giường ngọt ngào thiếp đi, hay là nhìn tam ca buộc bàn khấu* bên hông cho mình, trong lòng luôn cảm thấy ấm áp, ngay cả vết tích bị đánh trên người, dường như cũng đựng đầy ngọt ngào.

*Bàn khấu (盘扣): tức loại nút làm bằng những sợi dây thắt nút phức tạp. Người ta thường cài nút này bằng một chiếc vòng.

Ngọt ngào thì ngọt ngào, Long Tinh vẫn mang vẻ mặt đau khổ: "Hôm nay liền phải bắt đầu chép sách sao?"

Long Tình cười. Nếu Long Tinh đã thay thuốc xong còn phải mặc chỉnh thể, liền hơn phân nửa là lại bị phạt hối lỗi hoặc chép sách.

Ba ngày trước, Long Tinh bị thương nặng. Long Thành phân phó Long Tình hoãn việc chép sách trong ba ngày đó. Chỉ là hoãn, không phải miễn, tức là phải đem trừng phạt thiếu trước đó bù vào những ngày sau.

Nhìn vẻ mặt đau khổ của Long Tinh, Long Tình nhịn không được véo mặt Long Tinh một cái. Mặt Long Tinh có chút đỏ, dùng tay xoa xoa, lại kháng nghị: "Tam ca thật là, ta cũng không phải là lão lục lão thất."

Long Tinh luôn cảm thấy mình đã trưởng thành, không thể trẻ con như lão lục lão thất. Chốn chốn ổn trọng, gắng đạt tới một loại trầm ổn, lạnh nhạt nghiêm túc giống đại ca.

Đáng tiếc ở trước mặt Long Tình, loại yêu cầu này cũng không được coi trọng. Tam ca cứ luôn xem mình như hài tử sáu bảy tuổi. Mình đã hai mươi tuổi, lúc ra ngoài, còn luôn không quên mang đủ loại kẹo đường về cho mình.

Nhưng mỗi lần miệng nói: "Tam ca, ta cũng không phải là lão lục lão thất", thế mà, lần nào cũng không nhịn được mà mừng rỡ đem những cái kẹo đường kia chậm rãi ngậm tan ở trong miệng, cảm nhận vị ngọt nhè nhẹ chậm rãi thẩm thấu.

"Nghĩ gì thế, còn không đến bên này quỳ." Long Tình nhìn đệ đệ uống trà dưỡng khí đề thần, bên miệng vẽ ra một nụ cười, lại bị nụ cười kia làm cho ngây ra một hồi. Trong lòng thở dài: "Đệ đệ này của ta, quả nhiên rất có tinh thần nha."

Ngày thường Long Tinh luôn bày ra bộ dạng lạnh như băng, không chịu tuỳ tiện lộ ra nụ cười, như thế thôi đã thường xuyên khiến nha hoàn trong phủ nhìn thấy mà ngất xỉu.

Long Tình cảm thán: Bây giờ chẳng qua mới chỉ giãn cơ mặt ra một chút, cho dù đã nhìn cái dung mạo này hai mươi năm, chính mình cũng sẽ mờ mịt thất thần, có chút cảm giác quyến luyến không rời, nếu người ngoài nhìn thấy, không phải sẽ thần hồn điên đảo sao.

Nhớ tới hôm qua đệ đệ quấn lấy mình, nhất quyết đòi lấy cho hắn một ít thuốc khiến dung mạo hắn trông biến dạng một chút. "Tam ca, mau cứu Long Tinh đi, nếu lần sau lại gặp nữ nhân xui xẻo nào đó làm ra loại chuyện điên cuồng gì nữa, đại ca nói muốn dùng kinh long tiên đánh ta."

Long Tinh thật sự rất sợ, cho nên mới đi cầu Long Tình.

     Long Tình vừa bực mình vừa buồn cười, bảo hắn nhất định không được nói nhảm như vậy nữa, "Nếu đại ca thấy, nhất định không tha cho ngươi."

Long Tinh mặc dù vâng dạ xác nhận, trong lòng lại còn đang suy nghĩ, nếu mình xấu xí một chút, thì sẽ không bị những nữ nhân điên cuồng kia liên lụy nữa, cũng không còn bị đại ca phạt nặng như vậy. Lại tưởng tượng mình trong bộ dạng xấu xí, đi theo phía sau Minh Nhi, hai người phóng ngựa rong ruổi, có thể chơi đùa, cười đùa vui vẻ.

Long Tinh nghe tam ca gọi hắn, đáp, xuyên qua rèm cửa bạch châu, đi đến gian ngoài.

Bởi vì từ hôm nay phải bắt đầu chép sách, mà vết thương của Long Tinh còn rất nặng, cho nên hắn liền chuyển đến phòng ngủ trong thư phòng mà ở. Phòng ngủ ở đây đương nhiên không rộng rãi như phòng ngủ chính, nhưng cũng đầy đủ mọi thứ, sạch sẽ thoải mái dễ chịu.

Trên án thư lớn, tam ca đã bày sẵn giấy mực, mở một bản kinh Phật ra. Trên kệ nhỏ bên cạnh đặt một bộ trà cụ hoàn chỉnh.

Tam ca ngồi trên ghế mây màu lam nhạt, ngón tay thon dài đang cầm chén trà Tuyết Âu màu lam, mỉm cười nhìn mình. Lúc nào nhìn thấy tam ca, đều khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, dễ chịu như thế.

Long Tinh thầm hít vào một hơi, đoan chính quỳ xuống trước thư án, lúc đầu gối chạm đất, đau đến khiến hắn nhíu mày. Hôm ấy quỳ gối trên mảnh sứ vỡ của chậu hoa, thật sự đã khiến Long Tinh đau đến tận xương tủy.

Quân từ* vốn cứng rắn, mảnh sứ vỡ của chậu hoa sen lại càng cứng và sắc bén hơn, bị ép vào trong thịt cũng chưa từng vỡ nát. Lúc tam ca lấy mảnh sứ vỡ ra cho hắn, hắn đau đến mức trực tiếp rơi nước mắt. Bây giờ nhớ lại, vẫn còn có chút xấu hổ, có điều, hắn biết, tam ca sẽ không trách hắn nhu nhược.

*Quân từ (钧瓷): một trong 5 loại sứ được biết đến nhiều nhất vào thời Tống, gồm "Nhữ, Quân, Quan, Ca, Định".

Long Tình đem một cái đồ rửa bút mười cạnh long văn xanh trắng chứa đầy nước, đặt trên đầu đệ đệ, cười trêu: "Đồ tẩy bút này cho ngươi, thật đúng là phung phí của trời."

Long Tinh quỳ thẳng người, cổ cũng không dám động, chỉ khẽ cười khổ một tiếng. Cái đồ rửa bút long văn xanh trắng này có giá trị liên thành. Đồ sứ long văn xanh trắng vốn đã cực kỳ hiếm, cái này còn là cái duy nhất trong trăm năm trở lại đây.

Năm đó sau khi Phó Long Thành vô tình phát hiện ra nó ở Đại Lý, không tiếc trọng kim cũng muốn có, lại đồng ý đổi một bộ bí tịch võ công trân quý mới lấy được về. Tại sinh thần mười sáu tuổi của Long Tinh, đưa cho hắn làm lễ vật.

Long Tinh đương nhiên là đủ kiểu quý trọng. Có điều, thời gian Long Tinh đội nó ở trên đầu còn nhiều hơn một chút so với lúc dùng nó để rửa bút.

Nhớ tới đại ca, Long Tinh hơi có chút khổ sở, cơn giận của đại ca chẳng lẽ còn chưa nguôi sao? Vì sao mấy ngày nay không tới thăm mình.

"Ngày đó thật sự là đại ca ôm Long Tinh đến Ngọc Thạch Cư sao?" Long Tinh vừa nhấc cao cổ tay chép kinh thư, vừa hỏi tam ca.

Long Tình khẽ khiển trách: "Lúc chép kinh thư, thì nên chuyên tâm chăm chú, đầu óc tỉnh táo, tập trung thụ giáo, sao còn dám phân tâm nói chuyện?"

Long Tinh đáp vâng, nghiêm túc chép sách. Long Tình ngược lại không đành lòng, khẽ nói: "Đương nhiên là đại ca ôm ngươi qua đó. Lúc ấy trường bào của đại ca còn phủ trên người ngươi."

Lúc đại ca xách Long Tinh tới trước cửa Tĩnh Tư Đường phạt đòn, Long Tình đã sai người chuẩn bị kỹ càng hết thảy ở Ngọc Thạch Cư. Mà mình, thì ở xa xa chờ trong lương đình đối diện Tĩnh Tư Đường.

Lúc đại ca rốt cuộc ngừng tay, quát "Người đâu ", Long Tình là người đầu tiên quỳ đến trước mặt đại ca. Đại ca chỉ mặc một bộ đồ trong trắng như tuyết, trường bào màu đen trên thân đã đắp lên người Long Tinh.

Long Tình cầm đan dược trong tay đút cho Long Tinh, dù trên mặt vẫn ôn hòa như trước, nhưng mà, đau lòng trong mắt lại lộ ra không sót chút nào.

"Là Long Tình không dạy dỗ tốt Long Tinh, Long Tình nên phạt." Long Tình quỳ xuống thỉnh phạt.

Đại ca chỉ hơi nhíu mày, cũng không trách phạt mình giống như thường ngày, chỉ để mình đứng lên, sau đó ôm Long Tinh hướng về phía Ngọc Thạch Cư mà đi.

Long Tinh nghe xong, trong lòng cảm thấy được an ủi lại có chút khổ sở. Thì ra chuyện xảy ra trong mơ hồ kia không phải là ảo giác, thật sự là đại ca đã ôm mình. Nghĩ lại thì, hình như từ sau mười tuổi, mình chưa từng cảm nhận được cái ôm của đại ca.

Đương nhiên, trong mười năm này, đại ca cũng từng ôm mình rồi. Hình như là có ba bốn lần như vậy đi, đáng tiếc, đều là lúc sau khi mình bị đại ca đánh cho bất tỉnh vì phạm vào quy củ.

Nghĩ tới đây, Long Tinh có chút thầm hận chính mình, sao cứ không kháng đánh như vậy, lại bất tỉnh đến mức cái gì cũng không biết chứ. Thầm hạ quyết tâm, lần sau, nhất định phải cố gắng tỉnh lại vào lúc đại ca còn đang ôm mình.

Lúc Long Thành tiến vào, Long Tình đang nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, Long Tinh quỳ gối trước thư án, trên đầu đội đồ rửa bút mười cạnh, đang nhấc cao cổ tay chép sách.

Gần đến buổi trưa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ khắc hoa lớn như vậy, ở trên người bọn đệ đệ trẻ tuổi anh tuấn, phủ lên một tầng vàng rực.

"Đại ca." Long Tình vội tiến lên phía trước một bước uốn gối quỳ xuống đất.

Long Tinh vốn đã quỳ, nhưng bởi vì đang bị phạt nên cũng không dám nhúc nhích, vội vàng ngừng bút, cung kính gọi: "Đại ca."

Ánh mắt Phó Long Thành lướt qua Long Tinh, sau đó bước tới, đem đồ rửa bút mười cạnh lấy xuống, đặt trên thư án.

"Dạo này ăn uống được chứ?" Long Thành nhàn nhạt hỏi.

Long Tinh vội vàng cúi đầu, hôm qua cùng sáng nay, mình quả thật đã phát cáu không có ăn cơm, nhưng cũng dặn dò hai nha đầu Hương Tuyết cùng Hương Lan, lén vứt đồ ăn đi, làm sao đại ca còn biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro