Chương 114: Hà thảo vi hương (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Phó Long Thành lướt qua Long Tinh, sau đó bước tới, đem đồ rửa bút mười cạnh lấy xuống, đặt trên thư án.

"Dạo này ăn uống được chứ?" Long Thành nhàn nhạt hỏi.

Long Tinh vội vàng cúi đầu, hôm qua cùng sáng nay, mình quả thật đã phát cáu không có ăn cơm, nhưng cũng dặn dò hai nha đầu Hương Tuyết cùng Hương Lan, lén vứt đồ ăn đi, làm sao đại ca còn biết.

Long Tình quỳ xuống hướng về phía đại ca: "Là Long Tình sơ suất, không dặn dò phòng bếp chuẩn bị đồ ăn phù hợp."

Long Thành liếc mắt nhìn Long Tình, biết ngay hắn sẽ nói như vậy.

"Là do Long Tinh không đói bụng, cho nên ăn ít." Long Tinh ngẩng đầu nhìn đại ca, mấy ngày nay ca cũng không đến thăm ta, cho rằng ngài còn tức giận, Long Tinh làm sao có thể nuốt trôi cơm.

"Đều là do Long Tình điều chế thuốc không đủ thành thục..." Lời nói của Long Tình bị ánh mắt của đại ca ngăn lại.

"Ra sân đi." Kỳ thật Long Thành cũng không nghĩ muốn phạt Long Tình, chẳng qua hắn muốn nói cho Long Tinh biết một cái đạo lý: "Người là sắt, cơm là thép, có thương tích càng phải chăm sóc thật tốt." Hừ, ta ở đây dạy dỗ Long Tinh, ngươi còn thêm loạn cái gì? Sợ ta phạt hắn? Sợ ta phạt hắn, sao bình thường ngươi không dạy hắn cho tốt.

Long Tình cúi đầu: "Vâng." Đại ca cũng không phải để hắn đi ra sân ngắm hoa, trên con đường đá giữa sân, Long Tình đã không biết bao nhiêu lần quỳ thành một pho tượng hoàn mỹ.

"Đại ca." Long Tinh sợ hãi, muốn cầu xin lại không dám mở miệng.

     Là lỗi của mình, nhưng dường như lần nào cũng sẽ liên lụy tam ca bị phạt. Sau khi phụ mẫu qua đời, đại ca liền để mình theo tam ca, để lão lục cùng lão thất theo tứ ca.

Dường như kể từ đó, tam ca cho dù có cẩn thận đến đâu, cuối cùng cũng sẽ bị đại ca trách phạt, nhưng xưa nay tam ca chưa bao giờ cãi lại. Bất kể hình phạt có nặng nề đến mấy, tam ca cũng luôn yên lặng chịu đựng, đối với đại ca càng là cung cung kính kính.

Có lần tam ca lại bị đại ca phạt nặng, Long Tinh không nhịn được cảm thấy ủy khuất thay tam ca, phàn nàn đại ca vài câu, tam ca lại nghiêm khắc dạy dỗ mình một trận, lập tức lệnh vả miệng, đánh đến khi mặt mình sưng vù lên, cả ngày cũng không ăn được gì. Sau đó, còn bị phạt chép 'Hiếu Kinh' một trăm lần.

Long Tinh không nghĩ đến tam ca vẫn luôn ôn hòa cũng sẽ trách phạt mình, sợ là sợ đến muốn chết, đương nhiên cũng ghi nhớ kỹ lời tam ca đã nói.

"Huynh trưởng như cha. Hiếu là đạo lý làm người cơ bản nhất. Đại ca yêu sâu, mới có thể trách nặng. Trách đánh nặng nề, chẳng qua là 'Nghiêm khắc giáo huấn'."

"Đại ca phụng uỷ thác nặng nề của phụ mẫu, chèo chống Phó gia, mỗi ngày trăm công ngàn việc, không thể có chút sai lầm nào; giáo dưỡng đệ tử, trách nhiệm to lớn, lại một chút cũng không dám lơi lỏng."

"Làm đệ đệ đã không thể phân ưu cho đại ca, ngược lại còn khiến đại ca nhọc lòng, lo lắng, phiền lòng, hành vi đại bất hiếu như thế, đương nhiên là nên đánh nên phạt."

"Đại ca cùng ngươi ta là huyết nhục chí thân. Đại ca đánh nặng hơn nữa, tâm vẫn là thương yêu chúng ta. Cổ nhân nói, lôi đình mưa móc, đều là thân ân. Nếu là người không liên quan, không cần coi trọng, đại ca cần gì làm to chuyện? Nếu không phải bởi vì đau lòng, tức giận, đại ca sao nỡ đánh nặng?"

"Cho dù đại ca đánh oan ngươi, oan uổng ngươi, chẳng qua cũng chỉ là một trận đòn, làm đệ đệ, lại không chịu nổi sao? Huống hồ rất nhiều chuyện, suy nghĩ của đại ca có lẽ cũng không phải là cái ngươi ta có thể hiểu được, sao biết là oan hay vẫn là khuất đây?"

Long Tinh mười tuổi, Long Tình mười hai tuổi, Long Tinh quỳ gối bên giường chép sách, Long Tình bị đánh cho da tróc thịt bong, đau đến mức không cách nào ngủ được, liền nằm nghiêng trên giường, chậm rãi nói chút lời này cùng Long Tinh.

"Về sau Long Tinh nhất định sẽ nghe lời đại ca, không làm đại ca tức giận nữa, ta còn muốn luyện võ thật tốt, tương lai, chuyện trên giang hồ, không cần đại ca phải nhọc lòng." Long Tinh rất ngoan. Nghe tam ca nói những lời này, trong lòng càng kính trọng đại ca.

Nếu như trên đời này thật sự có cái gọi là kỳ tích, thì hẳn nên để đêm đó Phó Long Thành vừa hay đứng ở bên ngoài, nghe thấy cuộc trò chuyện củaa bọn đệ đệ.

Đáng tiếc, đêm hôm ấy, Long Thành đang ở bên bờ hồ Đại Minh, ngạo kiếm trong tay vung ra tia sáng loá mắt, đem mấy chục tên cao thủ hắc y che mặt muốn gây bất lợi cho Phó gia, tận trảm dưới kiếm.

Huyết tinh tràn ngập cơ hồ khiến ánh trăng cũng trở nên đỏ sậm. Phó Long Thành trường thân ngọc lập, tay áo phiêu phiêu. Sắc mặt vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, từ đáy lòng lại phát ra vô số tiếng thở dài. Hắn không phải là một kẻ thích giết chóc, lại bị buộc phải thường xuyên đối mặt với kết quả tử vong.

"Hãy để mọi tội nghiệt do giết chóc cho một mình Long Thành gánh chịu đi." Phó Long Thành buồn bã ngẩng đầu, ánh mắt lại tràn đầy kiên cường và mạnh mẽ.

Người thiện nhập* Đại Minh Hồ, chết!

*Thiện nhập (擅入): tự tiện vào

Bảy cái chữ lớn bằng máu, khắc trên ngực của bảy người chết.

Trên ngực của người chết thứ tám, khắc con số đẫm máu: 400.

"A Di Đà Phật!" Một tiếng phật hiệu, Thiên Phật đại sư sắc mặt đau buồn nhìn những thi thể đẫm máu trên mặt đất, nhìn thấy con số "400" giật mình kia, khiến hắn không nhịn được lại thốt ra một tiếng phật hiệu: "Phó thí chủ, thượng thiên có đức hiếu sinh."

Phó Long Thành cười ngạo nghễ: "Phạm vào người của Phó gia, chết."

"Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, Phó thí chủ cũng không phải là người hiếu sát, vì sao?"

"Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục!" Phó Long Thành mười tám tuổi nhàn nhạt nhìn về phía ánh trăng, kim quang trong tay lóe lên, ánh sáng còn chói mắt hơn cả ánh trăng!

Đêm hôm đó bờ hồ Đại Minh trở thành địa ngục trần gian.

Tin tức trên giang hồ luôn lan truyền rất nhanh.

Mặc dù vẫn còn vô số người ngấp nghé Đại Minh Hồ "Phó gia" phú khả địch quốc*, vô số người vọng tưởng có thể đem Đại Minh Hồ "Phó Gia" bỏ vào trong túi hoặc đặt vào dưới trướng, thế nhưng mạng sống dù sao cũng rất quý giá.

*Phú khả địch quốc (富可敌国): cực kỳ giàu có, có của cải tương đương với của cả một quốc gia.

Cho nên ngấp nghé cũng tốt, vọng tưởng cũng được, Đại Minh Hồ Phó gia vẫn vững vàng đứng ở đó.

Trong tầng lớp lớp viện lạc, các thiếu niên anh tuấn, thông minh, tùy hứng, quật cường kia của Phó gia, rốt cuộc có thể bình an trưởng thành, mặc dù loại trưởng thành này thường đi kèm với đau đớn do roi và bản tử, mặt cùng đầu gối đều bầm tím. Nhưng lại khiến cho bọn hắn trưởng thành thành những nam tử hán hiểu trách nhiệm, dám đảm đương, đầu đội trời chân đạp đất, ở trong giang hồ gió tanh mưa máu, anh dũng tiến lên, đạp gió rẽ sóng, vân phàm thương hải*!

*Trường phong phá lãng hội hữu thì; Trực quải vân phàm tế thương hải (Lý Bạch – Hành lộ nan): Ngọn gió lớn phá tan con sóng dữ rồi sẽ đến; Kéo thẳng buồm mây giương lên vượt biển xanh khơi.

...

Nhìn bóng dáng cao lớn của Long Tình dần khuất khỏi tầm mắt, Long Thành chợt phát hiện, Long Tình gần đây dường như ngày càng gầy đi. Long Tình cùng lão tứ Long Vũ vốn là song sinh. Khi hai người còn bé dáng dấp gần như giống hệt nhau, người ngoài rất khó phân biệt được.

Đợi đến khi hai người lớn lên, không chỉ có tính tình khác nhau, mà dung mạo cũng dần dần có phần khác biệt. Long Vũ càng ngày càng tuấn lãng, cương nghị, trong khi Long Tình lại ngày lúc càng thanh nhã, ôn hòa. Mặc dù chiều cao của hai người vẫn không chênh lệch nhiều, nhưng trông Long Vũ lại rắn chắc hơn Long Tình nhiều.

Long Tinh thấy đại ca trầm ngâm không nói gì, trong lòng càng thêm sợ hãi, xoay đầu nhìn một chút, trong bình hoa lan trắng trên thư án, cắm một cây phất trần bằng lông ngỗng màu trắng. Phất tay triệu tới trong tay, hai tay phụng lên nói: "Là Long Tinh tùy hứng, không chăm sóc thân thể thật tốt, để đại ca phiền lòng, xin đại ca dạy dỗ."

Miệng bình hoa lan trắng rất cao, cái phất trần lông ngỗng trắng chẳng qua chỉ dài hơn một thước lại có một nửa là ngập trong bình. Long Tinh quỳ trên mặt đất, vai cao ngang mặt của án thư, hắn chỉ nhẹ nhàng vẫy tay, nước trong đồ rửa bút mười góc, kinh thư đã mở ra, mực đã mài tốt trên thư án lại đều không gợn sóng dù chỉ một chút. Cây phất trần lông ngỗng trắng đã vững vàng đến trong tay Long Tinh.

Người có thể có công lực cỡ này, khắp thiên hạ e là còn không vượt quá mười người a. Trong mắt Long Thành liền hiện lên một tia tán thưởng.

Long Tinh thấy đại ca không nói chuyện, trong lòng càng thấp thỏm bất an, cũng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt đại ca, ngập ngừng nói: "Đại ca, Long Tinh đi Tĩnh Tư Đường."

Long Thành cúi đầu nhìn đệ đệ mình sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, tay lại đang nâng vững cái phất trần lông ngỗng trắng, trong lòng không nhịn được mà thương yêu.

"Nếu là đồ ăn không hợp khẩu vị, để phòng bếp làm lại một lần nữa là được, ngày thường nhịn đói một hai bữa cũng không sao, bây giờ trên người ngươi đang mang thương, vẫn nên ăn nhiều một chút."

Long Tinh không nghĩ đến đại ca sẽ dùng ngữ khí gần như là "cưng chiều" nói chuyện với mình, nhất thời cũng có chút sững ra, ngẩng đầu lên, lại thật sự bắt được gặp ánh mắt yêu thương của đại ca. Lúc được tay của đại ca kéo lên, Long Tinh vẫn còn có chút hoài nghi: Hôm nay đại ca sao lại ôn nhu như vậy.

Phó Long Thành thấy đôi mắt sáng như làn thu thuỷ của đệ đệ mang theo sự sợ hãi nhìn mình, lại vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng thật sự có chút khổ sở, Long Tinh vẫn luôn là hài tử nghe lời nhất trong nhà, mình sao lại nỡ xuống tay đánh hắn nặng như vậy.

Mười ngón tay của Long Tinh đều sưng tấy. Mặc dù dằm gỗ trong móng tay đã được nhặt ra nhưng những vết bầm tím cùng thương tích vẫn còn rất rõ ràng.

Nắm lấy hai tay của Long Tinh, Long Thành khẽ trách cứ: "Ngươi bao lớn rồi, chút đau nhức kia cũng không chịu nổi, khiến tay biến thành cái dạng này, không đau sao."

Long Tinh vâng dạ không dám tranh luận, chẳng qua chỉ cảm thấy được đại ca nắm hai tay như vậy thật ấm áp.

Buông tay Long Tinh ra, Long Thành dùng một nâng cằm Long Tinh lên, thấy trên môi hắn vẫn còn dấu răng nhàn nhạt, trong mắt càng lộ vẻ thương yêu: "Lần sau còn dám cắn môi, hoặc làm tay bị thương, nhất định sẽ đánh ngươi thêm một trăm roi, ngươi mới nhớ lâu được."

Long Tinh sợ tới mức bất giác run lên, liền muốn uốn gối quỳ xuống đất. Long Thành lại đỡ lấy bả vai hắn.

"Thật xin lỗi đại ca, Long Tinh biết sai. Lần sau không dám." Long Tinh cuống quít nhận sai.

Long Thành thấy bộ dạng kinh sợ của đệ đệ, nhớ tới lời của đại ca kết bái Bạch Đình. Hôm đó lúc Bạch Đình đến, cũng không nhớ là vì chuyện gì mà mình lại phạt Long Tình quỳ trong mưa.

Bạch Đình từng cười nói với mình, làm đệ đệ tốt của Kim long lệnh chủ ngươi kỳ thật cực kỳ đơn giản. Long Thành rất hiếu kì vì sao Bạch Đình có thể nói như vậy. Bạch Đình cười nói: "Chỉ cần biết nói, lại không ngừng nói, 'Dạ, dạ, đại ca dạy đúng, là đệ đệ sai, đệ đệ nên phạt' liền được."

Lúc ấy đối với sự trêu chọc của Bạch đại ca, Long Thành chỉ cảm thấy buồn cười, hôm nay nhìn bộ dạng của Long Tinh, ngẫm lại chuyện Long Tình chỉ vì hai câu nói liền bị mình phạt ra bên ngoài quỳ, Long Thành không khỏi cười khổ.

Đưa tay nhẹ nhàng bóp bóp khuôn mặt Long Tinh, Long Thành mỉm cười nói: "Ngươi cũng cao bằng đại ca rồi."

Long Tinh triệt để ngây ngốc. Từ lúc Long Tinh ở trong tã lót, đã là một đứa bé soái đến không thể soái hơn, trưởng bối trong nhà cùng mấy ca ca Long Thành đều không nhịn được mà thích véo má Long Tinh.

Đáng thương cho khuôn mặt nhỏ của Long Tinh, vẫn luôn bị véo đến tận bây giờ. Đương nhiên, người làm như vậy càng ngày càng ít. Đầu tiên là nương qua đời, sau đó cha cũng đi. Long Tinh cũng quên từ bao giờ thì bắt đầu, đại ca trừ lúc tự mình động thủ tát hắn là sẽ tiếp xúc với mặt của hắn ra, thì không còn bóp bóp khuôn mặt nhỏ của hắn giống như khi còn bé, hoặc là thể hiện sự khích lệ, hoặc là đại biểu phạt nhẹ.

Tất nhiên, tam ca Long Tình là ngoại lệ. Long Tình vẫn luôn giữ sở thích này cho đến bây giờ.

Rất nhiều cử chỉ thân mật quen thuộc đã mất từ lâu nay lại được đại ca tự nhiên mà lặp lại lần nữa, Long Tinh đột nhiên không sợ người khác chê cười mà cảm thấy trận đòn này rất đáng.

Chợt nhớ tới chất nhi Tiểu Khanh đã từng nói cho hắn biết bí mật của mình: "Trong vòng vài ngày sau khi bị sư phụ phạt nặng, lòng sư phụ sẽ trở nên rất mềm mại, thậm chí sẽ cưng chiều để ngươi làm ra rất nhiều chuyện ngày bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ."

Kỳ thật rất nhiều người xem như cũng phát hiện ra, lại cũng không dám lớn mật đi làm thật như Tiểu Khanh. Long Tinh bỗng nhiên rất muốn thử.

Hắn lấy hết dũng khí trong lòng, khẽ nói: "Đại ca, mấy ngày nay tam ca chăm sóc Long Tinh rất vất vả, đại ca cũng tha tam ca lần này đi."

Long Thành "Ừ" một tiếng, nói: "Sau này ngươi phải quy củ chút, cũng đỡ khiến Long Tình nhọc lòng vì ngươi."

Long Tinh vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ một gối xuống nói: "Tạ đại ca." Vừa rồi hắn nơm nớp lo sợ nói ra lời cầu tình, tuy rằng đứng thẳng, kỳ thật, trái tim non nớt đã sớm vọt tới cổ họng, lại cũng đã làm tốt chuẩn bị tùy thời quỳ xuống chịu mắng. Không nghĩ đến đại ca lại sẽ đáp một chữ "Ừ".

Có điều lần này động tác hơi mạnh một chút, đầu gối rơi xuống đất "ầm" một tiếng, đau đến mức khiến Long Tinh nửa ngày cũng không thể lại sức, mồ hôi lạnh trên trán cũng chảy ra.

"Đau không?" Long Thành khẽ trách cứ: "Biết mình bị thương còn không chú ý hơn một chút?"

"Đau." Long Tinh ăn ngay nói thật, lại có chút ý nũng nịu. Hắn cũng không hiểu, dù đại ca rất nghiêm khắc, nhưng mà, từ tận đáy lòng, lại vẫn luôn mong chờ đại ca quan tâm cưng chiều nhất.

Loại giọng điệu nũng nịu này ngay cả với tam ca cũng chưa từng có. Bởi vì hắn không muốn tam ca đau lòng. Nhưng mà, lại thật sự muốn để đại ca hảo hảo đau lòng một chút.

Lần nữa được đại ca nhẹ nhàng đỡ lên cảm giác thực tốt, bề ngoài Long Tinh duy trì vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng trong bụng lại nở hoa, thuận thế khẽ tựa vào người đại ca, cảm nhận hơi thở ấm áp như ánh mặt trời.

Long Tinh rủ xuống hàng lông mi thật dài: "Đại ca trách phạt Long Tinh, Long Tinh không dám cảm thấy ủy khuất. Nhưng mà, đại ca, Long Tinh thật sự không có trêu chọc hai nữ nhân điên kia."

Long Thành nhẹ giọng thở dài: "Đại ca biết."

Long Tinh rạng rỡ cười một tiếng.

"Lần này chép kinh Phật, cho phép ngươi ngồi." Long Thành thản nhiên nói.

Long Tinh tâm hoa nộ phóng*, vội vàng tạ đại ca, lại nói: "Long Tinh đi mời tam ca đứng lên."

*Tâm hoa nộ phóng (心花怒放): cực kì vui mừng, sung sướng

Thấy đại ca cho phép, Long Tinh đang muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên lại quay đầu muốn nói lại thôi, cẩn thận từng li từng tí nhìn đại ca.

"Có chuyện gì thì nói, ấp a ấp úng, là cái quy củ gì?" Long Thành không hề tức giận.

"Đại ca, Long Tinh muốn ăn sủi cảo."

Sủi cảo là một loại món ăn vặt của phương Bắc, có nhân bánh và vỏ, gói thành hình nén vàng, luộc trong nước rồi ăn. Gần đây món ăn này rất được các thế gia đại hộ ưa chuộng.

Long Thành gật nhẹ đầu: "Ngươi phân phó Hương Tuyết nói với phòng bếp một tiếng đi."

"Dạ." Long Tinh do dự một chút, thầm nghĩ, chết thì chết đi, tệ nhất là ba ngày nữa không thể xuống giường: "Đại ca gói cho Long Tinh ăn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro