Chương 115: Hà thảo vi hương (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Long Thành hơi giật mình, nhất thời không có phản ứng lại.

   Long Tinh sợ hãi trước sự trầm mặc của đại ca, mình quá phận rồi. Biết rõ đại ca tin vào "Quân tử viễn bào trù*", cũng không thích mình nghiên cứu trù nghệ. Đại ca ngày thường cả "Trù phòng trọng địa" chắc hẳn cũng chưa từng đặt chân vào.

*Quân tử viễn bào trù - Mạnh Tử (君子遠庖廚): Quân tử nên tránh xa bếp núc.

     "Ta nên đè hắn xuống đất tẩn cho một trận, hay nên phạt hắn đi Tĩnh Tư Đường đây?" Phó Long Thành nhìn vẻ mặt vừa kinh hoảng vừa hi vọng của đệ đệ theo sự trầm mặc của mình dần dần chuyển thành uỷ khuất cùng thất vọng, còn có chút thương tâm, không khỏi tức giận: "Lại dám cậy sủng sinh kiêu! Ngươi thật to gan!"

     "Được."

     Long Tinh nghe đại ca nói ra cái chữ "Được" này, suýt chút thì cho là mình nghe lầm, ngạc nhiên nhìn về phía đại ca, thật vất vả mới khống chế được xúc động muốn bổ nhào qua ôm lấy đại ca, cười như hoa xuân nói: "Dạ, tạ đại ca, Long Tinh lập tức chuẩn bị."

     Long Thành nhìn đệ đệ không giấu nổi vui sướng, mặc dù tựa hồ có chút cảm giác khắp trời đầy sao, vẫn chỉ nhàn nhạt gật gật đầu. Trong lòng buồn bực, rõ ràng là muốn quát hắn quỳ xuống hung ác đánh một trận, vì sao lại nói một chữ "Được" chứ.

     Lúc Long Tinh mời Long Tình lên, Long Tình thật sự có hơi kinh ngạc, đại ca không phạt Long Tinh, mà cả mình cũng cùng ân xá.

     "Đại ca muốn gói sủi cảo ăn." trên mặt Long Tinh hiện lên tia sáng, nhỏ giọng nói vào tai Long Tình.

     Long Tình nhìn Long Tinh lắc lắc chén ngọc dưới mái hiên, phân phó Hương Tuyết cùng Hương Lan hầu hạ, mới tin chắc vừa rồi đúng là đã nghe Long Tinh nói "Đại ca muốn gói sủi cảo ăn."

     Sau khi vào phòng hắn tạ đại ca khoan thứ, thêm trà cho đại ca. Long Tình đứng ở bên cạnh, lén nhìn đại ca, không khỏi mỉm cười.

     Long Thành tiếp trà, nói: "Long Tinh càng ngày càng không có phép tắc."

     Lời trách cứ này của đại ca, ở trong tai Long Tình lại nghe ra có vài phần cưng chiều.

     "Là Long Tình lơ là quản giáo." Long Tình cúi đầu, đứng thẳng người.

     Ngày thường nếu là nghe đại ca trách cứ như vậy, Long Tình đã sớm uốn gối quỳ xuống. Long Thành không khỏi thầm thở dài: Xem ra hôm nay hai tiểu tử này là đều muốn lật trời. Cũng được, hôm nay tha cho các ngươi một lần.

     Long Thành liền từ trong ngực móc ra một cái hộp ngọc phỉ thúy tinh xảo, đưa cho Long Tình.

     Long Tình hai tay nhận lấy, trái tim bỗng nhiên bịch bịch nhảy dựng lên, nhẹ nhàng mở nắp hộp khắc hoa văn tinh xảo ra, một con dấu bàn long bằng hắc ngọc đập vào mắt.

     Ngón tay Long Tình hơi run lên, dùng hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng lấy ra, hắc ngọc lóng lánh như thuỷ tinh, đường vân màu đen tựa như mực Huy Châu thượng hạng sóng sánh trong suối nước trong vắt.

     Đằng long sinh động như thật xoay quanh cả con dấu, đầu rồng được chạm khắc tinh xảo vừa vặn làm thành đỉnh của con dấu, mắt rồng làm bằng mã não, đen nhánh linh động. Phía dưới con dấu lại là hai chữ triện không thể quen thuộc hơn: Dật Chi. Dật Chi là tên tự của Long Tình.

     Trong một cái nháy mắt, Long Tình gần như không thể thở nổi, tim bỗng nhiên đau nhói dữ dội. Hắn đã quên mất mình bắt đầu từ lúc nào liền có cái bệnh tim đập nhanh này, uống đủ loại thuốc lại không có chút nào hiệu quả.

     Theo thời gian trôi qua, Long Tình rốt cuộc phát hiện, cái chứng bệnh tim đập nhanh này cũng không phải tùy thời sẽ phát tác. Chỉ khi hắn ở trước mặt đại ca uốn gối chịu phạt, tim mới từng trận từng trận mà đau, hơn nữa còn lạnh thấu xương.

     Khi đã hiểu ra, Long Tình kìm lại những giọt nước mắt không biết đã rơi vào chén thuốc từ lúc nào, đem thuốc trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó lau sạch mặt, bình tĩnh đổ hết số thuốc còn lại.

     "Long Tình đã hoàn toàn bình phục." Long Tình cung kính hướng đại ca bẩm báo.

     Bệnh tim đập nhanh đã khỏi, lúc đại ca lại muốn phạt, dường như lại càng nặng hơn. Long Tình chỉ đành chịu đựng, "Tim không đau", hắn cứ tự gạt mình như vậy.

     Bao nhiêu lần từng đau thấu tim gan, bao nhiêu lần từng tâm lạnh nhập cốt. Lại không so được với đau đớn trong lòng lúc này, lúc nắm chặt cái con dấu này trong tay. Chẳng lẽ hạnh phúc cũng sẽ đau lòng?

     Thấy sắc mặt Long Tình có chút tái nhợt, Long Thành đặt chén trà xuống, hơi cau mày nói: "Chẳng lẽ bệnh tim đập nhanh lại tái phát sao?"

     "Không phải." Long Tình cuống quít đáp, khi lời này nói ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cơn đau như bị đâm vào tim đã biến mất, trong lòng cũng dần ấm lên.

     Long Tinh nhìn con dấu trong tay tam ca, lòng đầy nghi hoặc và kinh ngạc, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà nói: "Con dấu này hình như giống hệt con dấu ban đầu bị bể nát của tam ca nha."

     Lúc Long Tình sáu tuổi, Long Thành có được một khối mặc ngọc, thập phần yêu thích, chuẩn bị khắc thành một con dấu. Long Tình nhìn thấy, cũng cực kì yêu thích, không ngừng chơi đùa với nó, nhưng sau lại ngoan ngoãn trả cho đại ca.

     "Long Tình thích, thì lấy đi." Đại ca cười đem mặc ngọc đặt vào tay Long Tình.

     "Màu đen thì có gì đẹp. Cũng chỉ có đại ca mới thích." Long Tình cười trả lại mặc ngọc.

     Nhưng ánh mắt của tiểu hài tử không gạt được người. Long Thành mười hai tuổi, lại đem ánh mắt rõ ràng lưu luyến không rời của đệ đệ đặt trong mắt.

     Vào sinh thần lần thứ sáu, Long Tình đến phòng của phụ mẫu thỉnh an từ sớm, đại ca lại cười đem con dấu đã khắc xong đưa qua.

     "Thật tinh mỹ." Long Tình không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy, con dấu của đại ca chỉ trong mấy ngày đã được khắc xong.

     Thế nhưng khi nhìn thấy thứ được khắc bên dưới con dấu, lại kinh ngạc đến ngây người, kia rõ ràng là tên tự của mình "Dật Chi".

     Vui mừng nhìn lại, lại thấy đại ca nở nụ cười nhàn nhạt.

     Long Tình giữ con dấu bên mình, ròng rã mười năm. Cho đến năm mười sáu tuổi, bởi vì đi Đại Lý làm việc, để đệ đệ bị thương, về trễ. Đại ca tức giận đến mức không kịp ra lệnh cởi áo, roi đã quất lên thân.

     Có lẽ đại ca cực kỳ tức giận, nên lực tay cũng liền cực nặng, cứ thế hắn rốt cuộc không nhịn được, lại xoay người ôm lấy cánh tay đại ca cầu xin. Đáp lại hắn, chính là đại ca bay lên một chân, đá hắn bay ra ngoài, con dấu trong ngực liền vỡ làm đôi, rơi xuống mặt đất.

     Đau đớn da tróc thịt bong lần đó, Long Tình đã không còn nhớ rõ, nhưng lại vẫn luôn rõ ràng nhớ kỹ, lúc trông thấy con dấu vỡ vụn trên mặt đất, tim gần như đau đến run rẩy. Đem hai mảnh ngọc vỡ nắm trong tay, Long Tình quỳ tốt, không còn lại phát ra một tiếng cầu xin hay rên rỉ nào nữa, chịu đựng trận đòn của đại ca, thẳng đến khi thể lực chống đỡ hết nổi mà ngất đi.

     Đáng tiếc sau khi tỉnh lại, lại không thấy hai mảnh ngọc vỡ kia nữa. Long Tình thầm thở dài, nghĩ rằng hẳn là lúc sau khi mình ngất xỉu được đưa đi dưỡng thương, rơi ở đâu đó mà không ai để ý.

     Đợi đến khi có thể xuống giường, Long Tình từng lặng lẽ tìm kiếm mấy lần, nhưng lại không tìm thấy. Dần dần cũng liền quên.

     Nhoáng một cái, sáu năm đã trôi qua. Lúc Long Tình bị đại ca trách phạt, không dám cũng sẽ không trốn tránh hay cầu xin tha thứ, chỉ chịu đựng chứng tim đập nhanh, cứng rắn chịu. Lúc dưỡng thương, trong tay cũng không còn con dấu mặc ngọc dường như có thể làm hắn giảm bớt đau đớn kia.

     Con dấu bị bể nát đương nhiên sẽ không thể lại hoàn hảo như lúc ban đầu. Con dấu này, là Long Thành dùng thời gian sáu năm ròng rã, mới một lần nữa khắc thành. Chỉ riêng việc tìm kiếm loại ngọc tuỷ màu đen thiên hạ hiếm có này, đã tiêu tốn thời gian năm năm ròng rã.

     Sau đó là phác thảo, làm khuôn, liên tục chạm khắc trên các loại ngọc đồng chất khác, sau đó lại dùng thời gian ba tháng, mới khắc ra cái gần như giống hệt con dấu bị vỡ kia.

     Khó trách một năm qua, trên ngón tay phải của đại ca thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vết thương sâu cạn không đồng nhất. Việc Long Thành phải xử lý thật sự rất nhiều, cho nên con dấu này cũng được khắc chậm một chút.

     "Vốn định đầu năm đưa cho ngươi, lại chậm trễ đến bây giờ." Long Thành nhìn Long Tình, tận lực không để ý đến ánh nước bên trong đôi mắt trong trẻo của hắn.

     "Đa tạ đại ca." Long Tình nhẹ nhàng hành lễ. Biết đại ca không không thích thấy người rơi nước mắt, lại càng không muốn khóc trước mặt Long Tinh, Long Tình mượn việc hành lễ nhất quỳ nhất trạm, bình ổn cảm xúc. Đem con dấu đặt vào hộp, nhẹ nhàng thả vào trong ngực, chuyển sang hỏi Long Tinh: "Chuẩn bị xong chưa?"

     Long Tinh nhìn đại ca đang thưởng trà, đáp: "Dạ."

     Hương Tuyết cùng Hương Lan dẫn theo bốn tiểu nha hoàn khác, đã tay chân lanh lẹ ở trong đại sảnh chuẩn bị đầy đủ tất cả vật phẩm, hầu hạ ba vị lão gia rửa tay, xong mới lui ra ngoài.

     Trên mặt bàn ngọc thạch nhẵn bóng, đồ gốm bóng loáng, óng ánh rực rỡ. Một bộ đồ gốm hoa nhỏ xanh trắng hoàn chỉnh, đều là Quân diêu* được đặt làm riêng.

*Quân diêu (鈞窯): Đồ gốm Quân, là một loại đồ gốm Trung Quốc, một trong Ngũ đại danh diêu trong gốm sứ thời Tống

     Hai thanh cán bột hình củ sen bằng ngọc thạch có chiều dài và độ dày khác nhau được đặt trên hai giá đỡ ngọc, ba chiếc muỗng nhỏ cán dài nạm vàng đặt trong một cái chén, ngoài ra còn có một cái bình sứ tinh xảo miệng tròn chứa đầy nước bên trong.

     Trong một dãy chậu lan hoa, lần lượt chứa đầy bột mì trắng, thịt heo tươi, thịt nai; trong đĩa là nụ hoa cúc vàng kiều diễm, nấm đầu khỉ, linh chi, long nhãn, thì là, hoàng kì các thứ đều có đủ. Ngoài ra còn có một cái đĩa sứ dài khác, bên trên đặt mấy cái bát sứ tinh xảo chứa các loại gia vị.

     Long Thành đã từng phân phó Long Tinh trách xa chuyện "bếp núc", nhưng nhìn mấy nha hoàn này hầu hạ tay chân nhanh nhẹn, như xe nhẹ chạy đường quen, hẳn là ngày thường luyện tập không ít.

"Long Tinh dám đối với mệnh lệnh của ta lá mặt lá trái, Long Tình đương nhiên cũng khó thoát tội bao che. Đợi ăn sủi cảo xong, xem ta thu thập các ngươi thế nào."

     Chỉ trong mấy bước đến cạnh bàn, Long Thành đã định xong tội cho Long Tinh cùng Long Tình, đáng thương cho cả hai vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc và vui sướng của chính mình, hoàn toàn không nghĩ tới đại ca đã nghĩ đến chuyện muốn đánh đòn bọn hắn.

     Long Tình đem nước đổ vào trong bột mì, bắt đầu nhào bột mì. Long Thành ở bên cạnh nhìn, lấy chiếc bình sứ chứa đầy nước từ từ đổ nước vào, để Long Tình từ từ nhào bột.

     Long Tinh đang thái thịt làm nhân, nhìn thấy hai con dao phay hắn cầm trong tay, mặt Phó Long Thành liền xuất hiện một đường hắc tuyến, lễ kỷ niệm mười năm của Mạc Cư, dao thái thịt chuyên dụng bản giới hạn, cán dao bằng gỗ lê vàng, khảm nạm trân châu lớn chừng trái nhãn, lưỡi dao sắc bén lóe hàn quang, cho dù là lợi khí cũng chỉ sáng bóng đến thế này thôi.

     Con dao này còn có một cái tên dễ nghe: Thái Hòa. Dao đương nhiên cũng là do trù sư hàng đầu bổn triều, Mạc Cư đỉnh cấp cung phụng - Thái Hòa, tự tay chế tạo. Dao Thái Hòa, ba vạn lượng hoàng kim một cái. Mười năm tổng cộng chỉ làm ra bảy cái. Được lắm, ngươi đúng là không tiếc tiêu tiền, sáu vạn lượng hoàng kim ngươi liền dùng để mua hai con dao thái thịt, lại dưỡng thành thói hoang phí này, đại ca ta nhất định phải giúp ngươi thật tốt sửa đổi một chút.

     Nhìn Long Tinh dùng dao thái thịt, thật sự là một loại hưởng thụ. Trường thân ngọc lập, lúc hai cổ tay vung lên, trân châu trên hai con dao dường như biến thành hai đường thẳng chói mắt, trên ngón tay Long Tinh có tổn thương, nên cũng không dám nắm dao quá chặt, chỉ dùng một cỗ xảo kình, dao phong được nội lực bao lấy, thịt trong nháy mắt đã bị băm nhỏ.

     "Bỏ thêm nhiều long nhãn chút." Long Tình đã nhào bột xong, vỗ nhẹ mấy cái, rất dẻo, ngẩng đầu thấy Long Tinh đã đổi dao thái thịt đang cắt nấm đầu khỉ cùng linh chi, liền phân phó.

     Long Tinh dù thích đồ ngọt, lại không thích vị ngọt của long nhãn lắm. Bóc đi lớp vỏ nhãn cứng, thịt quả trắng nõn, mọng nước ngọt ngào, tươi ngon, long nhãn có tính ôn, bổ trung ích khí, khai vị ích tỳ, đối với cơ thể suy nhược sau khi bị thương có tác dụng bồi bổ tốt nhất.

     Long Tinh đành phải đem nửa chén long nhãn cùng linh chi đổ vào một cái chén khác, rồi nghiền thật kỹ. Thuận tay lại cầm một trái long nhãn tròn vo đưa đến bên miệng đại ca, Long Thành há miệng ăn, quả thật rất ngọt. Lại cho vào miệng tam ca một trái. Long Tình ngậm long nhãn nhìn đại ca một chút, đại ca đang trộn đều những thứ Long Tinh đã băm nhỏ với thịt để làm nhân.

     Đại ca đúng là cái gì cũng biết làm nha. Long Tình tán thưởng.

     Long Tinh có thể dùng cán lăn bằng cả hai tay, cùng lúc làm ra sáu cái vỏ sủi cảo, từng cái từng cái rơi xuống bàn ngọc như bông tuyết.

     Long Tình dạy đại ca dùng muỗng nhỏ cho nhân sủi cảo vào trong vỏ, dùng hai tay gấp mép vỏ một cách linh hoạt. Long Thành chỉ nhìn một lần, liền học được bảy tám phần. Lại càng gói càng thuần thục.

     "Mời nhị ca ngươi cũng tới đi, trưa nay ăn ở chỗ của Long Tinh." Long Thành nhìn hơn một trăm cái sủi cảo hình nguyên bảo được bày biện ngay ngắn, vô cùng có cảm giác thành công.

     Bàn ngọc được dời khỏi đại sảnh, đổi thành bàn ăn. Đồ ăn trong bếp cũng được mang lên. Long Tinh phân phó nấu cháo táo tàu, bên trong còn có những lát củ sen và măng, khiến món ăn trở nên rất thanh đạm. Ngoài ra còn có tổ yến và hạt sen nấu với nước đường cũng được bê lên cùng lúc, chỉ là lại đặt ở một bên, để nguội sẽ ngon hơn.

     Lúc sủi cảo được bê lên, Hương Lan tới bẩm báo: "Nhị lão gia có chuyện gấp phải xuất phủ."

     Long Tình cảm thấy rất kỳ lạ, gần đây nhị ca dường như luôn có chuyện gấp.

     Bàn ăn đã được dọn xong, Long Tinh đứng hầu một bên, lại không ngồi xuống.

     Long Thành lấy hai cái đệm mềm trên giường bên cạnh, đặt lên ghế ăn bằng gỗ cứng, sau đó mới mệnh Long Tinh ngồi xuống ăn.

     Sủi cảo rất thơm. Linh chi cùng nấm đầu khỉ có thể giúp đỡ ngán, trong nhân thịt heo và thịt nai mơ hồ còn có mùi thơm của long nhãn, nhân sủi cảo này là Long Tình tỉ mỉ lựa chọn, đại bổ.

     Ngón tay Long Tinh vẫn còn sưng đau, cầm đũa ngà voi có chút không vững. Long Thành cùng Long Tình không hẹn mà cùng giúp hắn gắp thức ăn.

     Lúc Long Thành dùng bữa không thích nói nhiều. Long Tinh cũng thật sự có chút đói, liền ăn rất nghiêm túc, ăn rất ngon lành.

     Long Thành ăn sủi cảo do huynh đệ mình cùng gói, quả thật cảm thấy rất ngon miệng. Thấy Long Tinh thích, ăn hai mươi mấy cái liền không ăn nữa, nhưng lại để Long Tình múc thêm một chén cháo.

     Long Tình thích món chua ngọt. Hôm nay phòng bếp làm tôm sốt cà, có sáu con, đặt trên một chiếc đĩa trắng viền xanh. Long Tình cùng Long Tinh mỗi người ăn hai con.

     Long Thành ăn một con, lại dùng đũa gắp con cuối cùng đặt vào đĩa thức ăn trước mặt Long Tình, Long Tình thấy Long Tinh nhìn con tôm chằm chằm không dời mắt, liền đẩy đĩa thức ăn về phía Long Tinh.

     Long Tinh cười ăn hết, lại đi húp cháo. Long Thành thấy hắn vụng về, liền bê chén, đút cho hắn ăn hai muỗng. Long Tinh liền lại chỉ vào chè tổ yến hạt sen muốn ăn.

     Long Tình đã rất nhiều năm không thấy Long Tinh nũng nịu như hôm nay, bộ dạng cứ như ấu đệ bảo bảo ngoan, nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa của đại ca, lại nhớ tới lúc đại ca gắp thức ăn cho mình, lộ ra chút ý cười, trong lòng càng cảm thấy ấm áp.

     Rất nhiều năm về sau, trong số các món mà Long Tình thích ăn nhất, liền luôn có món tôm sốt cà chua này.

     Đợi đến lúc Long Bích vội vàng trở về, Long Tinh đã nhịn không được mà đem cái sủi cảo cuối cùng cũng bỏ vào trong miệng.

     "Lúc đầu vốn đã để dành cho nhị ca, nhưng mà đợi lâu quá..." Long Tinh nhìn cái đĩa một chút, thẹn thùng cười nói, hai mươi cái sủi cảo cố ý giữ lại cho nhị ca, không biết làm sao liền đều tiến vào trong bụng mình.

     Long Bích khóc không ra nước mắt.

     "Hay là đợi lần sau..." Long Tinh cười nói.

     "Lần sau? Lần sau là ngươi bị đánh hay là ta bị đánh?" Lần này đánh Long Tinh, đại ca chắc hẳn rất đau lòng, cũng cảm thấy có lỗi với hắn, mới có thể phóng túng như thế, này còn không biết sau này nhớ tới có hỏi cái tội "Cậy sủng sinh kiêu" hay không, còn dám có lần sau?

     Long Bích nhịn không được oán trách: "Sao không tranh thủ dịp này để đại ca gói nhiều chút, ăn không hết còn có thể đông lạnh lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro