Chương 13: Trận chiến đậu phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dung Dung." Tiểu Khanh cười khổ trong lòng, chuyện Mộ Dung Phong bởi vì đã được viết vào giang hồ đại sự ký, đây là một trong những bài học bắt buộc của đệ tử võ lâm thế gia, cho nên hắn biết rất rõ ràng. Nhưng hắn rất ít khi nghe người ta nhắc tới mẫu thân mình, Mộ Dung Dung.

Tiểu Khanh mặc dù không cho là nhục nhã, nhưng thân thế như vậy cũng không vẻ vang gì. Tiểu Khanh cũng không ghi hận phụ mẫu mình, từ khi sinh hắn ra bọn họ liền mai danh ẩn tích, nhưng mà, đây có lẽ cũng là một loại bảo hộ với Tiểu Khanh, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, tránh xa những lời bàn tán.

Vô Liên nhìn nụ cười chua xót của Tiểu Khanh, trong lòng dâng lên một trận tiếc thương: Đứa nhỏ này, vĩnh viễn đều phải ung dung như vậy sao, vĩnh viễn sẽ không giống như những đứa nhỏ khác kêu khóc ầm ĩ, phát tiết bất mãn trong lòng sao.

"Ngươi về sau định gọi ta là gì? Vũ Văn thẩm thẩm, a di? Hay là Liên nha đầu?" Vô Liên cười cười, trong sự đoan trang lại pha một chút nghịch ngợm, vẻ mặt này dĩ nhiên giống Tiểu Hòa như đúc.

"Liên nha đầu?" Tiểu Khanh thiếu chút nữa bật cười: "Vũ Văn thẩm thẩm, Tiểu Khanh cho dù có lá gan lớn hơn nữa cũng không dám gọi ngài như vậy."

"Nếu từ góc độ lệnh tôn mà nói, ngươi gọi ta một tiếng Liên nha đầu cũng không quá đáng, ta còn phải tôn xưng ngươi một tiếng thúc tổ nữa nha." Thân phận của Tiểu Khanh quả thật rất phức tạp.

"Loại chuyện này vẫn nên để cho lão gia hỏa Mộ Dung Thái Cuồng kia đau đầu đi." Tiểu Khanh khôi phục nụ cười nhàn nhạt: "Thẩm thẩm là bởi vì chuyện này nên muốn phạt Yến Nguyệt bọn họ lau sàn nhà sao?"

Vô Liên cười nói: "Bọn họ là thay ngươi chịu phạt, ai bảo ngươi trêu cợt Yên Nhiên cùng Uyển Nhiên như vậy."

Tiểu Khanh khoanh chân ngồi bên cạnh bàn trà, nước trà bốc khói nghi ngút, Vô Liên xách ấm châm trà. Tiểu Khanh hai tay đón lấy, cười nói: "Vẫn là thẩm thẩm nấu trà thơm nhất, chất nhi vô cùng mong ngóng có thể lại được uống trà do thẩm thẩm tự tay nấu."

Vô Liên cười trìu mến: "Ngươi đứa nhỏ này, cũng đã nhiều năm không đến thăm ta."

"Tiểu Vạn và Tiểu Tỉnh đâu? Sao lần này không đi cùng? Hai đứa nhỏ đó không phải lúc nào cũng đi theo ngươi sao?"

"Bây giờ bọn hắn cũng đã lớn, đều có việc phải làm. Huống hồ lần này đi chúc thọ Âu Dương tiền bối, vốn bởi vì chuyện của Tiểu Mạc có thể sẽ sinh ra rất nhiều chuyện phiền phức, chất nhi cũng không muốn thêm phiền não cho hai người bọn hắn." Tiểu Khanh nhấp một ngụm trà, hiếm khi được nhàn nhã: "Đúng rồi, thẩm thẩm, Vạn Tự Đường cùng Tỉnh Tự Đường gần đây còn sống trong hòa bình sao."

"Ta đang định nói chuyện này với ngươi. Mấy năm trước, nhân mã của hai đường này cũng xem như sống an ổn, hai năm trở lại đây lại có chút không yên phận. Vì e ngại mệnh lệnh của lệnh sư năm đó, bọn họ mặc dù không dám đao quang kiếm ảnh giết chóc đánh nhau, nhưng trong lòng vẫn bất mãn lẫn nhau, đều muốn tranh giành quyền kiểm soát toàn bộ Thượng Khê, cách chút thời gian lại náo ra chút chuyện."

Sàn nhà của ni viện được lau đến phát sáng, sạch sẽ như mới.

Diệu Ngữ bưng trà tới, nhìn ba vị soái ca vẫn cầm giẻ quỳ trên mặt đất lau chùi, nhịn không được cười nói: "Mặt sàn đều muốn bị các ngươi lau mòn rồi."

"Nhưng hình như còn chưa lau được mười lần nha?" Yến Nguyệt dừng tay.

"Vâng, hình như mới năm lần." Ngọc Tường đáp.

Diệu Ngữ vừa rồi vẫn luôn xách thùng nước giặt giẻ lau cho bọn họ, cũng mệt không ít. Bây giờ sắc mặt ửng hồng, rất có mị lực: "Sư phụ nói được rồi, mời các ngươi uống trà."

"Hương vị của trà này thật sự không tồi." Yến Nguyệt tán thưởng.

"Trên lưng chừng núi phía sau có một thanh đàm, nước rất trong, các ngươi có thể đến đó tắm rửa." Diệu Ngữ thấy ba người bọn họ đều mồ hôi đầm đìa, vô cùng hiểu chuyện mà nói.

Thanh đàm không quá lớn, nước rất trong, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, dù đã qua tháng mười vẫn ấm áp như mùa hè. Yến Nguyệt, Tiểu Mạc sớm đã đâm đầu vào trong nước, ngay cả quần áo cũng cùng rửa sạch. Ngọc Tường ngồi trên tảng đá bên cạnh thanh đàm rửa mặt và tay, nhưng không dám nhảy xuống.

"Tiểu Mạc, mặc dù kỳ nghệ của ngươi cao hơn ta, nhưng công phu trong nước này hẳn là phải nhận thua đi?" Yến Nguyệt uyển chuyển bước trên mặt nước.

"Ba năm nay tiểu đệ cũng có khổ luyện thủy công, không biết sư huynh có muốn so tài một chút không?" Tiểu Mạc có chút không phục.

"Được, Ngọc Tường đến làm trọng tài."

Yến Nguyệt, Tiểu Mạc đứng trên bờ, chờ Ngọc Tường ở bên kia ra hiệu.

Ngọc Tường giơ tay lên cao, rồi đột ngột hạ tay xuống: "Bắt đầu."

Yến Nguyệt, Tiểu Mạc như hai con ngân long nhảy xuống nước, cực nhanh cuồn cuộn bơi về phía bờ bên kia. Hai làn sóng gần như song song, khó phân cao thấp. Cách bờ chừng mười bước có một gốc cây đại thụ cành lá xum xuê, thân cây nghiêng nghiêng cách mặt nước chừng một thước.

Thân hình hai người uyển chuyển, từ dưới nước nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ mặt nước, nhảy đến trên cành cây. Yến Nguyệt đã đưa tay ngắt một chiếc lá, bắn về phía Ngọc Tường, Ngọc Tường giơ tay tiếp lấy. Cùng lúc đó, Tiểu Mạc cũng hoàn thành một chuỗi động tác tương tự, gần như nhảy xuống nước cùng lúc với Yến Nguyệt.

Ngọc Tường đồng thời đánh hai chiếc lá trong tay ra ngoài. Hai chiếc lá như hai thanh phi đao, cách mặt nước bằng chiều cao một người, song song bắn về phía trước, đến bên cạnh thanh đàm thì đồng loạt rơi xuống nước.

Nhưng lá cây khó khăn lắm mới rơi xuống được, Yến Nguyệt, Tiểu Mạc ở trong nước đã đến, hai người nhảy lên nhận lấy lá cây. Thân pháp hai người mạnh mẽ, tư thế uyển chuyển, như hai con du long chân không dính bụi, những động tác tinh mỹ này cơ hồ trong nháy mắt đã hoàn thành, lần nữa nhảy về trong nước. Xoay người tiếp tục bơi về phía Ngọc Tường.

Yến Nguyệt rốt cục giành trước Tiểu Mạc một bước nhảy lên cành cây, dùng sức một chút, cành cây nảy lên, mũi chân Tiểu Mạc chỉ thiếu một chút đã chạm được vào cành cây.

"Tiểu đệ nhận thua." Tiểu Mạc thở dài, thuỷ công của mình tuy rằng chưa chắc đã kém hơn sư huynh, nhưng nội lực không thể nghi ngờ là kém hơn một chút.

"Tiểu Mạc, kỹ năng bơi lội của ngươi quả thật đã tiến bộ rất nhiều." Yến Nguyệt tán thưởng cười một tiếng, nhảy xuống khỏi cành cây, quần áo trên người trong nháy mắt đã được nội lực hong khô.

Ba người trở lại ngôi nhà trúc bái kiến Vô Liên sư thái, liền cùng nhau cáo từ.

Bốn người ra khỏi Tử Vân tự, ngồi xe ngựa đi về phía thành Thượng Khê. Thanh Dực và ba tỷ muội Dung gia vẫn đang ở khách điếm Thượng Khê chờ bọn họ.

Sắp tới cửa thành, Ngọc Tường dừng ngựa lại, có chút giật mình. Không biết vì sao bách tính trong thành Thượng Khê bỗng nhiên lại rời thành, lượng lớn người từ trong thành tràn ra cơ hồ lấp đầy toàn bộ con đường. Ngọc Tường đành phải đánh xe ngựa đến ven đường.

Yến Nguyệt và những người khác ở trong xe cũng nghe được tiếng người ồn ào này. Nhấc rèm xe lên nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy dân chúng khí thế ngất trời, hô nhi gọi nữ, nâng lão đỡ ấu, cao hứng phấn chấn, nhộn nhịp chạy tới đỉnh núi bên trái, còn có mấy tiểu hài tử gào thét chạy qua. Nhìn thần sắc vội vàng tựa hồ là đang chạy nạn, nhưng những người này mặc dù đi gấp rút, lại không có cảm giác bi thương gì, đại đa số các lão giả đều lắc đầu thở dài, mà lại rút lui nhanh chóng, như thể đã được huấn luyện bài bản.

"Ngọc Tường đi hỏi xem chuyện gì xảy ra." Tiểu Mạc nhẹ giọng phân phó.

Ngọc Tường xuống xe ngựa, ngăn một vị lão giả lại. "Vị lão trượng này, xin quấy rầy ngài một chút." Ngọc Tường ôm quyền thi lễ.

Lão giả đánh giá tiểu tử anh tuấn sạch sẽ này một chút, mặt lộ ra tươi cười: "Tiểu ca là người bên ngoài?"

Ngọc Tường gật đầu xác nhận: "Lão gia chúng ta muốn đi Tây Phong, đi ngang qua quý địa."

Lão giả cười hỏi: "Là đi chúc thọ Âu Dương lão gia sao?"

Ngọc Tường lấy làm lạ lão giả này vậy mà giống như biết rõ chuyện trong võ lâm, gật đầu một cái.

Lão giả cười nói: "Nơi này cách Tây Phong bất quá nửa ngày đường, dọc theo đường đi Tây Phong có người của Âu Dương gia đặc biệt tiếp đón, đại đa số khách nhân cũng sẽ không dừng lại ở Thượng Khê. Mấy vị lưu lại nơi này là có chuyện gì cần làm sao?"

Ngọc Tường cười nói: "Đúng vậy, bất quá chuyện đều đã làm xong, đang muốn xuyên qua thành mà đi."

Lão giả gật gật đầu: "Mấy vị đi qua sớm một chút là tốt rồi. Hiện giờ đành phải chậm trễ thêm mấy canh giờ nữa. Xin tiểu ca bẩm báo lệnh tôn tạm thời tránh né đi."

Tiểu Khanh vẫn ăn mặc như Giả Lão Gia, cùng Yến Nguyệt, Tiểu Mạc đi tới.

"Vị huynh đài này, chẳng lẽ Tỉnh Tự Đường cùng Vạn Tự Đường lại muốn khai chiến sao?" Tiểu Khanh vừa ôm quyền thi lễ với lão giả vừa hỏi.

"Đúng vậy. Vị lão gia này cũng đã biết chuyện thì tốt, không nên chậm trễ, tránh bị vạ lây." Lão giả thấy Giả lão gia khí chất bất phàm, có ý tốt khuyên nhủ.

Thành Thượng Khê vốn có một thành chủ, thành chủ là một đại anh hùng bảo vệ Thượng Khê khỏi chiến tranh loạn lạc, khoan dung yêu dân. Thành chủ cưới hai vị phu nhân, một người họ Vạn, một người họ Tỉnh, vốn luôn ở chung hòa thuận, tình như tỷ muội. Về sau, Thượng Khê quy thuận triều đình, triều đình hạ lệnh phong thưởng, phong Thượng Khê thành chủ làm vương, cũng phong thành chủ phu nhân làm vương phi, ban cho mũ phượng.

Lúc này, phiền phức liền đến. Vương phi chỉ có thể có một. Nhưng hai vị phu nhân này vốn cũng không phân lớn nhỏ, hơn nữa đều là nữ nhân tương đối mạnh mẽ, hiện giờ liền vì cái mũ phượng này mà ai cũng không chịu nhường. Thành chủ tuy là hào kiệt, lại sợ thê như hổ, bất đắc dĩ đành phải ước định ai sinh được người thừa kế trước liền làm chính phi, người còn lại sẽ làm trắc phi.

Nào biết được, hai vị phu nhân lại cùng năm cùng tháng cùng ngày cùng cùng giờ cùng sinh ra một nhi tử. Hai bà đỡ cũng cùng bẩm báo sự ra đời của tiểu thành chủ. Tranh chấp giữa hai nữ nhân lại nổ ra. Tỉnh, Vạn hai nhà vốn là gia tộc lớn nhất Thượng Khê, tiếp tục tranh đấu như thế, tự nhiên không có lợi cho sự hài hòa ổn định của Thượng Khê. Về sau triều đình đành phải lập ra trường hợp đặc biệt, hai vị phu nhân cùng xưng chính phi. Phân tranh tuy rằng đã giải quyết xong, nhưng Tỉnh, Vạn hai nhà lại kết xuống hiềm khích.

Trăm năm trước, giang hồ bỗng nhiên lưu hành phân đất lập bang khai tông lập tộc. Các đại vọng tộc nhao nhao lấy nơi sinh thành của gia tộc mình làm tông, thành lập danh môn thế gia. Như Tây Phong Âu Dương gia, Lĩnh Nam Tôn gia, Cô Tô Tra Lương gia, Cô Tô Mộ Dung gia, Thục Trung Đường môn vân vân.

Thành Thượng Khê đương nhiên cũng không cam lòng tụt lại phía sau, Tỉnh gia, Vạn gia cơ hồ lại đồng thời tuyên bố là danh môn ở Thượng Khê. Tỉnh, Vạn hai nhà vì tranh chính tông, trăm năm qua tranh cãi không ngừng, tranh đấu khi thì kịch liệt, khi thì hòa hoãn, nhưng tích oán lại càng ngày càng sâu.

Mười tám năm trước, Tỉnh Tự Đường, Vạn Tự Đường rốt cục từ tiểu đả tiểu nháo biến thành một trận đao thật thương thật chém giết thảm thiết. Tỉnh gia cùng Vạn gia đường chủ đồng thời bỏ mình. Tỉnh, Vạn hai nhà nguyên khí đại thương. Mười năm trước, Tỉnh, Vạn hai nhà nhân mã lại tề tập đầy đủ, chuẩn bị quyết một trận tử chiến, may mắn Kim Long Lệnh chủ nổi danh thiên hạ kịp thời ra tay, lấy sức của một người đánh ngã mấy trăm cao thủ Tỉnh gia và Vạn gia đang chuẩn bị đánh nhau, cũng vạch trần mười tám năm trước, đường chủ hai nhà Tỉnh, Vạn đã bị sát hại. Thì ra là có người có rắp tâm khác, ý đồ muốn diệt trừ hai nhà Tỉnh, Vạn, độc bá Thượng Khê.

Tỉnh, Vạn hai nhà e ngại lệnh của Kim Long Lệnh chủ, đồng ý không trả thù lẫn nhau nữa, nhưng ân oán hơn trăm năm này vẫn không cách nào tiêu trừ. Tỉnh Vạn hai nhà không phân ra cao thấp, chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không thái bình. Cuối cùng Kim Long lệnh chủ quyết định, mười năm sau, để Tỉnh gia cùng Vạn gia mỗi nhà chọn ra một người, tiến hành luận võ, bên thắng sẽ là gia tộc lớn nhất.

"Mắt thấy kỳ hạn mười năm này sắp đến, nhưng người của Tỉnh Tự Đường, Vạn Tự Đường đã có chút không kiềm chế được. Từ năm ngoái trở đi, mỗi tháng nhân mã hai bên đều phải khai chiến, để tránh bị liên luỵ, dân chúng chúng ta đành phải tránh đi." Lão giả bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

Tiễn lão giả đi, dòng người trong thành đã gần như tan hết. Đám người Tiểu Khanh ngồi lên xe ngựa, tiến vào trong thành.

Yến Nguyệt nhịn không được cười nói: "Mỗi tháng đều phải khai chiến, thành Thượng Khê này thật là náo nhiệt."

Bên này còn chưa dứt lời, đã ngửi thấy mùi đậu phụ tanh nồng.

Trời ạ, Ngọc Tường cũng kinh ngạc đến không khép miệng lại được, hắn từ nhỏ đến lớn còn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đậu phụ như vậy.

Hai bên đường sạch sẽ giờ đã được vạch đỏ trên mặt đất vạch rõ ngăn cách. Bên trái đủ loại tráng hán cao thấp mập gầy đang vội vàng sắp xếp những sọt đậu phụ lớn, trên áo xanh thêu chữ "Vạn". Cảnh tượng bên phải cùng bên trái cũng không sai biệt lắm, bất quá người bên này tất cả đều mặc hắc y, trên hắc y thêu chữ "Tỉnh".

Có mấy chục người khác hoặc đẩy xe, hoặc gánh vác trên vai, hoặc tay xách sọt lớn sọt nhỏ theo sau xông vào thành. Ngọc Tường nhìn kỹ, thì ra những người này cũng đều cầm đậu phụ. Một số đậu phụ vẫn còn đang bốc hơi nóng. Những người này đã nhanh như chớp đem đậu phụ giao đến tận tay nhân thủ hai bên.

"Làm cái gì vậy?" Đây là lần đầu tiên Yến Nguyệt nhìn thấy nhiều người bán đậu phụ như vậy: "Chẳng lẽ muốn dùng đậu phụ khai chiến sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro