Chương 14: Cao thủ ẩn tàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Keng keng keng keng". Tiếng kẻng đồng đinh tai nhức óc ở hai bên đường đồng thời vang lên. Tiếp đó hai chiếc chiêng to bằng bánh xe từ hai bên đông tây lăn tới. Tráng hán gõ chiêng cao lớn vạm vỡ, vung cái chày thật lớn gõ lên kẻng đồng, ong ong rung động.

Người phía đông mặc thanh y, người phía tây mặc hắc y, hẳn là quân tiên phong của hai nhà Tỉnh Vạn.

Đằng sau kẻng đồng là bốn tráng hán tay nâng một lá cờ lớn có cán to bằng thắt lưng, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà đến. Lá cờ đón gió bay phấp phới, to bằng một cái bàn tròn cho mười người.

Cờ phía đông màu xanh có hình nhật nguyệt, trên có một chữ "Vạn", cờ phía tây màu đen cũng có hình nhật nguyệt, trên có một chữ "Tỉnh". Phía sau hai lá cờ lớn có hàng trăm người ăn mặc cùng màu, trong nháy mắt, những người này đã tới gần, vừa lúc dừng lại ở hai bên xe ngựa do Ngọc Tường điều khiển.

Đại đường chủ của Tỉnh Tự Đường tên là Tỉnh Nhất Vạn, hắn một thân hắc y, đã qua lục tuần, già dặn quắc thước. Vạn Tự Đường đại đường chủ tên là Vạn Nhất Tỉnh, một thân thanh y, tuổi tác tương đương Tỉnh Nhất Vạn, tinh thông tâm kế.

Nhân mã hai bên nhìn thấy chiếc xe ngựa ở giữa đường, đều cảm thấy đều hết sức kỳ lạ. Chẳng lẽ là người mà Tỉnh gia (Vạn gia) mời tới giúp đỡ? Hai vị đường chủ đồng thời suy nghĩ trong lòng. Bọn họ nhìn Ngọc Tường anh tuấn soái khí, đều không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

"Ha, chiếc xe ngựa kia ở giữa làm gì? Mau tránh ra, đừng làm chậm trễ đại chiến đậu phụ giữa Tỉnh gia và Vạn gia!" Trên một cái lan can ở tầng hai, có người đẩy cửa sổ ra thò đầu hô một câu, lại rút trở về.

Ngọc Tường nhìn kỹ xung quanh, mới phát hiện phòng ốc hai bên đường nơi này đều có lầu hai, phía sau từng dãy cửa sổ khép hờ, lại có không ít người biết chuyện đang chờ xem náo nhiệt.

"Tỉnh tiền bối, Vạn tiền bối!" Ngọc Tường ôm quyền trái phải: "Lão gia nhà ta hy vọng hai vị tiền bối không nên tranh đấu vô vị, tránh thương vong không cần thiết."

Tỉnh Nhất Vạn cùng Vạn Nhất Tỉnh liếc nhau một cái, Tỉnh Nhất Vạn ôm quyền nói: "Không biết lão gia nhà ngươi là ai?"

"Giả Phi, Giả lão gia." Ngọc Tường cười nói.

Tỉnh Nhất Vạn cùng Vạn Nhất Tỉnh đồng thời cau mày, chưa từng nghe qua. Không khỏi đều có chút không vui.

Tỉnh Nhất Vạn đã nói: "Đa tạ ý tốt của lão gia nhà ngươi, có điều đây là chuyện riêng của hai nhà Tỉnh Vạn chúng ta, không phiền người ngoài xen vào."

Vạn Nhất Tỉnh bị Tỉnh Nhất Vạn giành trước một bước nói chuyện, có chút bất mãn: "Vị tiểu ca này, nghe giọng ngươi không phải là người địa phương, ta tuy cảm tạ ý tốt của các ngươi, nhưng trận chiến Tỉnh Vạn này bắt buộc phải tiến hành, các ngươi ở xa tới là khách, vẫn nên rời đi trước để tránh liên lụy."

"Thế nào, nghe ngữ khí của ngươi cứ như là đã nắm chắc phần thắng? Không biết tháng trước là ai bị đánh cho bể đầu a." Tỉnh Nhất Vạn cười lạnh.

"Họ Tỉnh ngươi là tên hèn hạ vô sỉ, vậy mà trộn đá ở trong đậu phụ, bày trò ám toán, không biết xấu hổ." Vạn Nhất Tỉnh vẻ mặt khinh bỉ.

"Ngươi nói ai trộn đá trong đậu phụ? Đánh không lại liền tự nhận mình vô dụng, không cần ngậm máu phun người." Cổ Tỉnh Nhất Vạn lập tức đỏ lên.

"Chính là ngươi! Ngươi hèn hạ vô sỉ!" Vạn Nhất Tỉnh chỉ thẳng tay hét lên, thanh y đường chúng phía sau hắn lập tức hô lên: "Tỉnh Tự Đường hèn hạ vô sỉ."

"Vạn Tự Đường ngậm máu phun người!" Hắc y đường chúng không cam lòng yếu thế.

"Vèo" một tiếng, một khối đậu phụ bay lên trời.

"Đánh, đánh bọn chúng." "Đánh..." Đậu phụ bay khắp trời.

Một mâm đậu phụ lớn mang theo hơi nóng đánh thẳng về phía Ngọc Tường, Ngọc Tường vội vàng né tránh, cả mâm đậu phụ liền đập về phía xe ngựa. Trong lòng Ngọc Tường vừa định hô hỏng bét, trong xe chợt lóe lên bóng người, thiếu niên áo lam đã bọc mâm đậu phụ này trong một bức tường khí, vận chuyển ra ngoài mà không đổ nửa phân, "bẹp" một tiếng, đem một hắc y nhân từ trên xuống dưới đánh thành một quả bóng trắng.

"Đa tạ Tiểu Mạc sư huynh." Ngọc Tường vừa thấy đậu phụ tập kích liền theo bản năng né tránh, nhìn đậu phụ đập về phía rèm xe mới nhớ tới, đừng nói để đậu phụ hất lên người lão đại, cho dù là chỉ làm bẩn xe ngựa, chính mình cũng không thể thiếu bị một trận trách cứ.

Hàng trăm hàng vạn miếng đậu phụ gào thét trên không trung, lấy góc độ khác nhau, độ cao khác nhau, biên độ khác nhau mà nở rộ. Vụn đậu phụ văng khắp nơi, đường chúng Tỉnh Tự Đường, Vạn Tự Đường trong tay cầm đậu phụ, ở dưới đậu phụ bắn tung tóe đầy trời, hỗn chiến thành một đoàn.

Có người trượt ngã, dứt khoát túm lấy chân đối phương ở trên mặt đất lăn lộn trong nước đậu phụ. Có người bị ném vào trong sọt đậu phụ, hắn đứng lên ôm sọt vọt tới, bị đậu phụ làm mờ mắt, nhìn cũng không thèm nhìn, mạnh mẽ ném ra, nện vào trên thân một đám người.

Đoàn xe của Tiểu Khanh bởi vì ở giữa nhân mã hai đội, tự nhiên là đứng mũi chịu sào, đậu phụ hai bên lớn nhỏ bất đồng, hình dạng cũng không đồng nhất lấy lực đạo khác nhau toàn bộ bay về phía xe ngựa. Người xem náo nhiệt cùng nhân mã Tỉnh Vạn hai bên đều cho rằng, chiếc xe ngựa này cùng những người bên trong nhất định là bị đậu phụ đánh cho hồ đồ đầu tiên.

"Hừ, ác có ác báo, lát nữa đều để cho các ngươi biến thành canh đậu phụ." Phía sau một cửa sổ hướng ra đường, một tiểu cô nương xinh đẹp đang chờ xem náo nhiệt.

"Uyển Nhiên, là ngươi ném đi, miếng đậu phụ đầu tiên." Mỹ nữ phấn y bên cạnh nàng vừa nhìn ra ngoài vừa khẽ trách cứ. Trên bàn trong phòng, quả nhiên bày một đĩa đậu phụ cắt thành khối, có điều đã thiếu mất một miếng.

Hai vị cô nương này chính là Mộ Dung Yên Nhiên, cùng Vũ Văn Uyển Nhiên.

"Ai bảo hắn ức hiếp chúng ta, lần này xem bọn hắn có xấu mặt không? Đáng đời bọn hắn bị đậu phụ chôn sống." Vũ Văn Uyển vui sướng cười trên nỗi đau của người khác, tưởng tượng đám người Yến Nguyệt toàn thân dính đầy đậu phụ, giống như gà chết đuối trong nước, người đầy mùi đậu, cơ hồ muốn vỗ tay khen hay.

Nhưng làm cho mọi người ngạc nhiên chính là, đừng nói đến người trên xe ngựa, cho dù là khoảng cách ba bước gần xe ngựa, đều sạch sẽ như thường, đậu phụ bay tới bay lui tựa như bị một đạo khí tường vô hình ngăn trở, đến lân cận xe ngựa, tất cả đều bị bắn trở về.

Cái này đương nhiên không phải bởi vì xe ngựa có năng lực thần kỳ gì, mà là người trên xe ngựa.

Tiểu Mạc, Yến Nguyệt, Ngọc Tường đều mặc một thân trường sam màu lam, trên áo vẫn thêu một chữ "Giả", ba người lưng tựa lưng đứng trên đỉnh cỗ xe, y phục tung bay, nội lực ngưng tụ thành khí tường, đem toàn bộ xe ngựa bao phủ bên trong.

Nhưng biểu cảm của ba người vẫn thoải mái, bình tĩnh thong dong như ngọc thụ lâm phong, làm cho không ít nam nữ quần chúng trên lầu nhìn đến vui vẻ. Nữ quần chúng nhìn thấy soái ca đương nhiên sẽ vui vẻ, nam quần chúng cũng vui vẻ sao? Phải, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, chỉ là nhìn thấy soái ca không biểu cảm nhiều bằng nhìn thấy mỹ nữ mà thôi.

Người khác không nói, chỉ riêng Yên Nhiên cùng Uyển Nhiên, trong mắt liền lóe ra loại ánh sáng nóng rực. "Võ công của hắn quả thật lợi hại." Yên Nhiên thầm than.

Một tráng hán hắc y đang đè chết gí một thanh y nhân trong đống đậu phụ, "bộp" một tiếng, bị một miếng đậu phụ đập vào mặt, hắn ngẩng đầu nhìn lại, trên nóc xe ngựa có một thiếu niên anh tuấn tiêu sái đang đang mỉm cười nhìn mình.

Hắn vừa dừng tay, người bị đè trong đậu phụ mới ho khan một tiếng, thở hổn hển. Xung quanh cũng có không ít người bị đậu phụ đánh cho mặt mũi đỏ bừng.

Yến Nguyệt, Tiểu Mạc, Ngọc Tường một bên dùng khí ngưng thành tường ngăn cản tấn công, một bên cẩn thận quan sát tình huống song phương hỗn chiến, bọn hắn rất nhanh liền phát hiện, mặc dù phần lớn mọi người đúng là đều dùng đậu phụ để tác chiến, giống như một cuộc ẩu đả đầu đường, chỉ cầu lui địch, đả thương địch, nhưng cũng vẫn có không ít người mượn cơ hội âm thầm ám sát, bọn hắn đương nhiên phải nhất nhất ngăn cản.

"Các ngươi chơi đủ chưa." Ngữ khí của Tiểu Khanh lão đại có chút không vui.

Ba người trên xe quả thật chơi đến vui vẻ, loại đại chiến đậu phụ này đối với ba người thật đúng là một loại khiêu chiến. Đậu phụ dễ vỡ, không chịu được lực, lực đạo cùng chừng mực hơi kém một chút, liền có thể bị đậu phụ dính lên người.

Huống hồ Tỉnh Tự Đường và Vạn Tự Đường cũng rõ ràng có không ít cao thủ ám khí, cộng thêm kinh nghiệm tích lũy được từ đại chiến đậu phụ hai năm qua, phương hướng và tính chuẩn xác khi đánh đậu phụ tới đều không dễ ứng phó.

Bất quá nếu lão đại đã phân phó, ba người mặc dù cảm thấy tiếc nuối, cũng không dám chơi nữa. Yến Nguyệt nhẹ giọng quát: "Người của Tỉnh Vạn Lưỡng Đường lập tức dừng tay, nếu không tại hạ sẽ không khách khí."

Mọi người đang chiến đấu kịch liệt, đánh đến nghiện, nghe được có người ngăn cản, làm sao cam lòng, "Đánh bọn họ!" Nhìn ba người anh tuấn sạch sẽ đứng trên nóc xe, những người toàn thân dính đầy nước đậu phụ lập tức kết thành liên minh. Càng nhiều đậu phụ với lực đạo khác nhau, góc độ khác nhau lập tức đánh về phía xe ngựa.

"Dùng đậu phụ điểm trúng huyệt đạo của mấy chục người, không biết là cảm giác thế nào." Yến Nguyệt cười nói, hai tay giơ lên, trên dưới xoay tròn, vẽ ra một thái cực đồ, đậu phụ bốn phía đánh tới giống như bị ma lực hút vào không trung, đến trước người Yến Nguyệt chừng một trượng, không ngừng xoay tròn, nhưng lại vẫn bảo trì hình dạng ban đầu, vừa không vỡ vụn, cũng không rơi xuống.

Thủ pháp này của Yến Nguyệt làm ít nhất bốn mươi nhân sĩ võ lâm trong tối ngoài sáng đang quan chiến trên con phố này kinh hãi. Yến Nguyệt bất quá chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, loại trình độ thu phát nội lực thuần thục như này, cho dù là võ lâm thập đại cao thủ năm đó ở đây, cũng chỉ có vậy mà thôi a.

Rất nhiều người trợn mắt há hốc mồm nhìn bát quái đậu phụ đồ trước người Yến Nguyệt đang càng lúc càng lớn mà ngẩn người.

"Cơ hội đến rồi, để đống đậu phụ này dìm chết ngươi đi." Vũ Văn Uyển Nhiên mang theo nụ cười đắc ý, trở lại bên cạnh bàn, bưng đậu phụ lên, cười đi đến trước cửa sổ, trong mắt mang theo một tia nghịch ngợm: "Tỷ tỷ, không bằng chúng ta cũng nhân cơ hội này luyện tập Mạn Thiên Hoa Vũ của Mộ Dung gia đi?"

"Đánh lén như vậy không tốt lắm đâu." Mộ Dung Yên Nhiên do dự một chút, vẫn cầm một miếng đậu phụ lên.

"Là không tốt." Uyển Nhiên cười cười, cũng cầm một miếng đậu phụ, "Bọn họ đáng đời." Nhìn Yến Nguyệt anh tuấn tiêu sái, Uyển Nhiên bĩu môi, trong mắt bất giác toát ra vô hạn ái mộ.

Yên Nhiên nhìn Uyển Nhiên, hai nàng gật đầu cười, đồng thời vận
nội lực, đem đậu phụ trong tay "vèo" một cái đánh về phía trước ngực Yến Nguyệt.

Hai đạo bạch quang xen lẫn trong đống đậu phụ vô thanh vô tức bất ngờ bắn về phía sau lưng Yến Nguyệt. Tiểu Mạc đột nhiên xuất kiếm, "keng" một tiếng, hai phiến Liễu Diệp đao bị cản bay ra ngoài. Người lại vọt lên, như một con đại bàng dang rộng đôi cánh, lao về phía cửa sổ tầng hai bên trái.

Yên Nhiên, Uyển Nhiên cũng hoảng sợ, các nàng không nghĩ tới có người bắn ám khí về phía Yến Nguyệt. Cùng lúc đó Tiểu Mạc đã cầm kiếm bay về phía các nàng, hai người còn đang trợn mắt há hốc mồm, một đạo kiếm ảnh vụt qua, trong phòng bên cạnh các nàng có người phát ra một tiếng kinh hô.

Rút kiếm, phi thân, thân hình Tiểu Mạc lóe lên, trong nháy mắt Tiểu Mạc đã điểm mũi chân một cái, vọt trở lại xe ngựa. "Soạt" một tiếng, cả cánh cửa sổ phòng bên cạnh Yên Nhiên và Uyển Nhiên rơi xuống, một trung niên nhân hơn bốn mươi tuổi kinh hãi đứng ở đó, trên mặt mang khăn đen đã bị chém làm hai đoạn.

Tất cả đậu phụ trong tay Yến Nguyệt đã bay ra ngoài, tiếng "bốp bốp bốp bốp" vang lên, hơn trăm người ném đậu phụ về phía cỗ xe, toàn bộ đều bị đông cứng với đủ loại tư thế cùng biểu cảm khác nhau. Mà lúc này, mũi chân của Tiểu Mạc vừa vặn đã rơi trở lại trên xe.

Thân pháp này của Tiểu Mạc ít nhất lại làm cho ba mươi tám người ở ngoài sáng trong tối đang quan chiến trợn mắt há hốc mồm. Còn vì sao đến chỗ Tiểu Mạc lại ít hơn hai vị so với Yến Nguyệt? Đó là bởi vì hai vị này cũng là cao thủ dùng kiếm, tuy rằng thán phục Tiểu Mạc trẻ tuổi đến vậy đã có thành tựu như thế, nhưng còn không đến mức tự nhận không bằng.

Lúc này Ngọc Tường cũng bay ra khỏi cỗ xe, mục tiêu hắn ra tay chính là Tỉnh Nhất Vạn và Vạn Nhất Tỉnh, hai người này đang ngươi tới ta đi đánh náo nhiệt trong mưa đậu phụ, bỗng nhiên cảm thấy tầm mắt trước mặt biến đổi, lúc phục hồi lại tinh thần, đã bị Ngọc Tường mỗi tay một người xách đến trước cỗ xe.

Mà lập tức lại ít nhất có ba mươi lăm người bởi vì thân pháp nhanh nhẹn, ra tay như gió của Ngọc Tường lần nữa trợn mắt hốc mồm.

Yến Nguyệt ngẩng đầu nhìn lướt qua. Yên Nhiên cùng Uyển Nhiên cơ hồ đều đồng thời cảm nhận được ánh mắt nhàn nhạt của Yến Nguyệt, hai người không hẹn mà cùng tim đập rộn lên, vội vàng né sang hai bên cửa sổ, kề sát vách tường mà đứng.

Tiểu Mạc, Yến Nguyệt cũng đi xuống, đứng ở phía trước cỗ xe. "Lão gia nhà ta có chuyện muốn nói với Tỉnh tiền bối và Vạn tiền bối." Ngọc Tường khom người cười nói, sau đó đưa tay vén rèm xe lên.

"Giả Phi Giả lão gia đến cùng là người phương nào?" Tất cả mọi người giờ phút này đều nổi lên lòng hiếu kỳ đối với vị Giả lão gia thần bí này, cũng âm thầm suy đoán. Bởi vì ba thuộc hạ này của hắn xuất chúng như thế, nói vậy bản thân hắn chắc hẳn càng thêm thần kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro