Chương 26: Âu Dương thế gia (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Nhốt nàng ta vào địa lao trong phủ trước đi." Âu Dương Quyền mỉm cười nhìn Tiểu Mạc, hắn quả thật không làm mình thất vọng, bắt sống được Trần Huyền Y.

"Thân thủ của ngươi cũng không tệ." Âu Dương Quyền mỉm cười gật đầu khích lệ. Tiểu Mạc khom người lui về phía sau. Sắc mặt Âu Dương Bội Hiển cực kỳ khó coi.

Cánh tay trái của Trần Huyền Y máu tươi đầm đìa, nhưng ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút: "Không liên quan đến các nàng", Trần Huyền Y chỉ vào những nữ tử ca múa sớm đã sợ tới mức rúc lại thành một đoàn, "Đường đường là Âu Dương thế gia, sẽ không giận chó đánh mèo người vô tội chứ."

Âu Dương Quyền nhìn những nữ tử khác, lại bất giác đem ánh mắt nhìn về phía Tiểu Khanh, Tiểu Khanh khẽ cười: "Lời nói của vị cô nương Trần Huyền Y này thật không thể tin."

Trần Huyền Y hung hăng trừng Tiểu Khanh.

Âu Dương Quyền đã phất tay nói: "Đều nhốt lại trước, sau khi tra rõ chân tướng, nếu các vị vô tội, Âu Dương gia nhất định sẽ bồi thường trăm vạn lượng."

Sau đó trong yến tiệc, tất cả mọi người đều có chút tẻ nhạt vô vị, mãi đến khi tàn tiệc, sau khi Âu Dương Quyền tạ rượu lại tuyên bố một chuyện vui, bầu không khí mới sôi nổi hơn một chút.

"Ba ngày sau sẽ cử hành hôn lễ của tiểu khuyển Âu Dương Bội Hiển cùng viên minh châu Tôn Kiếm Lan của Lĩnh Nam Tôn gia, chư vị ngồi đây đều là chí giao của Âu Dương gia, kính xin nán lại mấy ngày uống một chén rượu mừng rồi đi cũng không muộn!"

"Trần Huyền Y, tên không tệ, người cũng rất đẹp, trước kia lão đại có quen biết?" Yến Nguyệt chưa từng gặp qua Trần Huyền Y, nhưng người có thể để cho lão đại tự mình ra tay đối phó cũng không nhiều, cho nên hắn cảm thấy hứng thú gấp bội.

Tiểu Khanh trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ai cho phép ngươi hôm nay tự tiện ra tay."

Yến Nguyệt cười nói: "Tiểu đệ là muốn lấy lòng lão đại, không phải lão đại cực không thích khúc nhạc kia sao."

"Chuyện để ngươi tra thế nào rồi?" Tiểu Khanh cũng không phải thật sự trách cứ Yến Nguyệt, cười chuyển đề tài.

"Viện phía tây có mười sáu phòng, tổng cộng có hai mươi vị khách, trừ những người hôm nay nhìn thấy trên tiệc mừng, ở trong viện đối diện với chúng ta còn có bốn người của Từ Hàng Tĩnh Trai."

"Từ Hàng Tĩnh Trai cũng có người đến sao?" Ngọc Tường vội vàng hỏi: "Ai đã đến vậy? Tiểu Thanh Tiểu Bạch có tới không?"

"Ngoại trừ hai vị tử y sư thái, quả thật còn có hai tiểu cô nương có tóc, một người tên là Thanh Y, một người tên Bạch Y, có phải là Tiểu Thanh Tiểu Bạch ngươi nói hay không ta cũng không biết." Yến Nguyệt cười nói.

"Không sai, đó nhất định là các nàng." Ngọc Tường có chút mừng rỡ: "Tiểu Mạc sư huynh, thật sự là hai người các nàng a, chúng ta đã sáu bảy năm rồi không gặp các nàng."

Tiểu Mạc nhớ tới chuyện khi còn bé, mỉm cười.

"Phụ tử Đường gia cùng Âu Dương gia tựa hồ có quan hệ rất tốt, cũng không ở Tây viện mà ở phòng khách Đông viện. Tạ Bách Minh cũng ở Đông viện, kế bên phụ tử Đường gia. Phái Hành Sơn dường như có biến cố gì đó, Vương Vũ Trùng vừa rồi đã vội vã cáo từ."

"Còn gì nữa." Tiểu Khanh đối bẩm báo của Yến Nguyệt rất là bất mãn.

"Còn có một chuyện rất trọng yếu cũng rất kỳ lạ." Yến Nguyệt cười nói: "Nghĩa nữ Âu Dương Uyển Nhi của phu thê Âu Dương Quyền thật ra ba ngày trước vừa được phu nhân của Âu Dương Quyền là Nguyễn Đinh Đinh nhận về dưới gối."

"Hơn nữa, võ công của vị cô nương Âu Dương Uyển Nhi này nghe nói còn ở trên phu thê Âu Dương Quyền. Hơn nữa, nàng còn mang đến hơn mười vị cao thủ thần bí cho Âu Dương gia."

"Âu Dương Uyển Nhi quả thật có chút không tầm thường. Những cao thủ thần bí kia là ai? "Tiểu Khanh đối với Âu Dương Uyển Nhi này có một chút hứng thú.

"Cái này tiểu đệ còn chưa tra kỹ, lão đại thứ tội." Yến Nguyệt khom người đáp lời.

Sau khi Tiểu Khanh đi gặp phu thê Âu Dương Quyền trở về khách phòng, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác bất an kỳ lạ, luôn cảm thấy Âu Dương thế gia hình như có biến hóa gì đó.

Nhất là thái độ của phu thê Âu Dương Quyền đối với Âu Dương Uyển Nhi, làm cho Tiểu Khanh cảm giác phu thê Âu Dương Quyền tựa hồ vô cùng kiêng kỵ Âu Dương Uyển Nhi.

Đây là một loại cảm giác rất vi diệu, tuy Âu Dương Uyển Nhi nói chuyện không nhiều lắm, thoạt nhìn cũng rất nhu thuận, nhưng Tiểu Khanh đúng là có loại cảm giác này, mấu chốt là trực giác của Tiểu Khanh từ trước đến nay luôn rất chuẩn.

Cho nên hắn vừa về đến, liền lập tức để Yến Nguyệt âm thầm quan sát tình huống trong phủ. Nhân nửa canh giờ trước khi khai tiệc, Yến Nguyệt có thể tra được những thứ này, kỳ thật đã không tệ rồi.

"Chưa tra kỹ vậy đêm nay liền đi tra cho rõ ràng." Tiểu Khanh nhàn nhạt nói.

Yến Nguyệt khom người xác nhận. Xem ra đêm nay lại là một đêm mất ngủ.

"Võ công của Âu Dương Uyển Nhi thế nào?" Tiểu Khanh lại hỏi.

Yến Nguyệt ở Lan Nhược đình từng cùng nàng và La Lan giao thủ, cảm thấy võ công của nàng rất bình thường. "Trong vòng ba chiêu." Yến Nguyệt cũng không có ý khoe khoang.

"Ba chiêu? Nếu ngươi đối địch với Âu Dương tiền bối, có thể nắm chắc phần thắng trong vòng ba chiêu không?" Tiểu Khanh cười nhạt.

Yến Nguyệt cười một tiếng, lại có chút lạnh: "Âu Dương Uyển Nhi, xem ra tối nay ta nên chiếu cố nàng ta thật tốt." Nếu nghe nói võ công của Âu Dương Uyển Nhi ở trên phu thê Âu Dương Quyền, thì ở Lan Nhược Đình Yến Nguyệt không có khả năng trong vòng ba chiêu hoàn toàn khống chế nàng ta cùng La Lan, trong đó tất có âm mưu.

"Tiểu Mạc, vị Âu Dương cô nương này, ngươi có biết không?" Tiểu Khanh chuyển hướng Tiểu Mạc.

Tiểu Mạc lắc đầu: "Tiểu đệ cũng là gặp nàng lần đầu tiên ở Lan Nhược đình, lúc ấy La Lan từng nói nàng tên là Khả Khả."

"Khả Khả, đó không phải là muội muội của Tô Khả Nhi ở cùng với Tôn Kiếm Hàn sao, nàng vốn là người của Tỷ Muội cung a. Nguyệt Lãnh sư huynh từng gặp qua nàng trong hoàng cung. Trên má trái của Khả Khả có một vết sẹo, làm cho dung nhan vốn thanh tú của nàng trở nên vô cùng đáng sợ." Ngọc Tường có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc nàng chưa từng dùng Ngọc Ngưng lộ do tam thúc điều chế, bằng không đã có thể trừ đi vết sẹo kia, nàng cũng không cần tuổi còn trẻ mà phải mang mạng che mặt sống qua ngày."

"Sư huynh." Tiểu Mạc hơi khom người: "Nghe Ngọc Tường nói tiểu đệ mới nhớ ra, Âu Dương Uyển Nhi không chỉ là Khả Khả, mà còn có thể là một người mà tiểu đệ từng gặp trước kia, Hồ Ma."

"Hồ Ma? Chính là Hồ Ma đi thỉnh Tra Lương tiền bối đi bắt chưởng môn Địa Thử môn lại ở Địa Thử môn làm nội ứng kia sao?" Chuyện này Tiểu Mạc từng tỉ mỉ bẩm báo với Tiểu Khanh, cũng từng nhắc tới Hồ Ma là dịch dung mà hành động, về sau Tiểu Mạc làm chủ thả nàng đi.

"Bởi vì nàng thà chết cũng không muốn để tiểu đệ nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng, tiểu đệ suy đoán hẳn là đại khái dung mạo của nàng có vấn đề. Trùng hợp lúc ấy trong tay tiểu đệ vừa vặn có một bình Ngọc Ngưng Lộ." Tiểu Mạc nói đến đây có chút thấp thỏm. Khi hắn thả Hồ Ma đi, từng bắn vào tay nàng một bình phỉ thúy chứa Ngọc Ngưng Lộ. Tiểu Mạc võ công cao, một động tác này thần không biết quỷ không hay, lúc ấy tuy rằng Tôn Kiếm Lan cùng Thôi Hồng Liên đều có mặt, nhưng cũng không có ai phát giác.

"Ngươi đem Ngọc Ngưng Lộ tặng cho nàng?" Tiểu Khanh khẽ cười: "Ngươi vậy mà rất hào phóng."

Nếu là như vậy liền dễ giải thích, Khả Khả vốn là người của Tỷ Muội cung, nàng có thể giả trang thành Hồ Ma, đương nhiên cũng có thể hóa thân thành Âu Dương Uyển Nhi, mà vết sẹo trên mặt nàng cũng là bởi vì dùng Ngọc Ngưng Lộ được Tiểu Mạc tặng mà được trừ bỏ. Cứ như vậy, nàng đương nhiên vô cùng cảm kích Tiểu Mạc, có lẽ ở trên một số hành động, sẽ hướng về Phó gia.

Tiểu Mạc không biết lão đại là vui hay giận, khom người, lại không dám đáp lời.

Tiểu Khanh cười cười: "Chuyện tối nay, đổi Tiểu Mạc đi."

Yến Nguyệt cười với Tiểu Mạc: "Ngươi hành động ở Âu Dương gia càng phải cẩn thận hơn một chút."

Tiểu Mạc đương nhiên hiểu, ôm quyền cười nói: "Đa tạ sư huynh nhắc nhở."

"Yến Nguyệt, ngươi đi làm một chuyện khác." Tiểu Khanh đứng lên, đi tới trước cửa sổ. Phía sau hoa viên đối diện cũng có ba gian phòng, chính là nơi ở của một nhà Vũ Văn gia cùng Mộ Dung Yên Nhiên.

"Sư huynh, còn ta thì sao." Ngọc Tường cũng rất muốn giúp đỡ.

"Ngươi lại đây." Tiểu Khanh vẫy vẫy tay.

Ngọc Tường bước lên trước một bước, tay trái của Tiểu Khanh đã đánh tới trước ngực Ngọc Tường. Một chưởng này thi triển ra, không nặng nhưng cũng không quá nhẹ. Ngọc Tường chịu một chưởng, có chút không hiểu ra sao, không biết vì sao lão đại lại đánh mình.

"Kim Lũ Y đâu?" Sắc mặt Tiểu Khanh phát lạnh: "Ngươi không mặc trên người sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro