Chương 32: Các sính tâm cơ* (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Các sính tâm cơ (各逞心机): Mỗi người một trù tính, đủ loại âm mưu.

Khi Yến Nguyệt trở về, trăng đã lặn về phía tây. Yến Nguyệt nhìn Tiểu Mạc quỳ gối trong viện, khuôn mặt vốn mang ý cười nhàn nhạt thoáng cái cứng lại.

    "Sư huynh. Tiểu Mạc hắn phạm sai lầm gì?" Yến Nguyệt mím môi, nhịn không được mở miệng hỏi. Tiểu Khanh chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh Tiểu Mạc trong sân.

    "Giờ nào rồi?" Giọng Tiểu Khanh tuy không lạnh, lại khiến Yến Nguyệt đem lời sắp nói ra miệng nuốt trở về.

    Yến Nguyệt vén áo quỳ xuống.

    Quy củ Phó gia, đệ tử không phụng mệnh làm việc, nhân định* không về, là phạm cấm, phạt năm mươi trượng. Nếu có sai lầm khác, trách phạt gấp bội.

*Nhân định: tức là thời gian vắng người, tương đương với 23 giờ tối hôm nay đến 1 giờ tối hôm sau.

    "Yến Nguyệt sai, nguyện chịu phạt." Tầm mắt Yến Nguyệt rơi trên người Tiểu Mạc trong sân, trái tim bỗng nhiên run rẩy một chút, lão đại phạt người so với trước kia lại nặng hơn rất nhiều. "Tiểu Mạc đã làm sai chuyện gì, chọc đến lão đại?"

    "Vì sao về muộn?" Tiểu Khanh đối câu hỏi của Yến Nguyệt từ chối cho ý kiến. Trong giọng nói đã ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn.

    Yến Nguyệt trong lòng lạnh lẽo. Nếu không có lý do gì tốt để giải vây cho mình, lão đại trước liền muốn đánh mình, bản thân còn khó bảo toàn, làm sao lại đi cầu tình cho Tiểu Mạc.

    "Tiểu đệ phụng mệnh đi gặp phu thê Vũ Văn Kính, bọn họ tuy rằng cũng không nói là có chuyện gì muốn gặp lão đại, nhưng rất khách khí với tiểu đệ." Yến Nguyệt cân nhắc rồi nói: "Sau đó, phu thê Vũ Văn Kính mời tiểu đệ dùng cơm. Khi tiểu đệ đang chuẩn bị đồng ý, Vũ Văn Tiêu Tiêu lại đến mời tiểu đệ."

    Yến Nguyệt nói đến đây, có chút chột dạ: "Sau đó tiểu đệ cùng Vũ Văn Tiêu tiêu dùng cơm, sau đó lại luận bàn võ công một chút."

    Yến Nguyệt cũng không dám nói ra hắn kỳ thật là được Vũ Văn Tiêu Tiêu mời uống rượu.

    "Chưa đầy mười tám, không được tùy ý uống rượu." Đây là quy củ của Phó gia.

    Khi Yến Nguyệt ở quan ngoại, dân chăn nuôi địa phương rất giỏi uống rượu, thường không rượu không vui. Hắn sợ quy củ trong nhà, lúc đầu luôn cự tuyệt. Nhưng chung quy tuổi trẻ khí thịnh, không chịu nổi bị người khác khiêu khích, có mấy lần cũng thả lỏng mà uống, chậm rãi lại thích. Hơn nữa hắn còn phát hiện mình trời sinh đã có một cái tửu lượng tốt, dù rượu mạnh đến đâu đối với hắn mà nói, bất quá cũng giống như trà, nồng mà không say, chỉ là chưa bao giờ dám uống nhiều.

    Yến Nguyệt cùng Vũ Văn Tiêu Tiêu ở trong phòng uống rượu. Rượu thế mà lại là rượu ngon thượng đẳng, Liễu Dương Tây Phượng. "Khai đàm hương thập lý, cách vách túy tam gia." (Mở vò hương mười dặm, cách vách say ba nhà).

    Yến Nguyệt cười nói: "Thì ra Tiêu nhi ngươi cũng rất giỏi uống rượu."

    Vũ Văn Tiêu Tiêu sắc mặt ửng đỏ: "Yến đại ca, kỳ thật nương cũng rất ít khi gọi ta là Tiêu nhi, hôm nay..."

    Yến Nguyệt không nhịn được đưa tay nâng mặt Vũ Văn Tiêu Tiêu lên, tò mò hỏi: "Ngươi sao cứ giống nữ tử như vậy, da thật mỏng."

    Vũ Văn Tiêu Tiêu xoay đầu một cái, tránh thoát khỏi tay Yến Nguyệt: "Sao đại ca cứ luôn nói tiểu đệ giống nữ tử."

    Yến Nguyệt lại uống một chén, cười nói: "Nếu ngươi đã đãi rượu ngon như vậy, hôm nay liền buông tha cho ngươi." Từ khi hắn về Phó gia, lại một đường đi Tây Phong, theo lão đại chữ rượu cũng không dám nhắc tới. Hôm nay tự nhiênn muốn uống cho sảng khoái.

    "Đại ca thật sự làm việc ở Võ gia Quan Ngoại?"

    Yến Nguyệt cười gật gật đầu, tái ngoại trời cao đất rộng, hùng vĩ tráng lệ cùng Giang Nam uyển chuyển rất khác biệt.

    Vũ Văn Tiêu Tiêu có chút thấy không đáng cho Yến Nguyệt, "Cũng là Võ Tu...tràng chủ phân phó đại ca nghe lệnh vị Phó thiếu hiệp kia." Đường đường là thiếu gia Vũ Văn gia sao có thể đặt một chủ trang trại vào mắt, chỉ là bởi vì quan hệ của Yến Nguyệt, bất đắc dĩ tôn xưng một tiếng tràng chủ.

    "Yến đại ca, chim khôn biết chọn cành mà đậu." Vũ Văn Tiêu Tiêu cũng uống không được nhiều, uống không đến một phần của Yến Nguyệt, đã có chút say.

    Yến Nguyệt lại rót rượu, vò rượu trống không, ba vò rượu Tây Phượng đều đã thấy đáy.

    "Lời này là ngươi muốn hỏi." Yến Nguyệt có chút còn chưa thỏa mãn, nhưng nhìn canh giờ, cũng không dám chậm trễ nữa, đứng dậy.

    "Là nương bảo hỏi." Vũ Văn Tiêu Tiêu cũng lung lay đứng lên: "Chẳng qua ta cũng hy vọng đại ca có thể ở lại Giang Nam, Tiêu nhi có thể thường xuyên hướng đại ca thỉnh giáo." Ngừng một chút, lại nói: "Tái ngoại mặc dù tốt, nhưng lại vẫn luôn có chút phong sương lạnh thấu xương. Nếu đại ca là thân tự do, có thể tùy ý tung hoành, chẳng phải là càng tốt sao."

    "Thân tự do." Yến Nguyệt tự giễu cười cười: "Trên đời này có mấy người có thể tùy ý tiêu dao vui vẻ!"

    Vũ Văn Tiêu Tiêu thật đúng là lần đầu tiên uống rượu, đã ngã xuống bàn ngủ say. Yến Nguyệt ôm hắn đặt lên giường, trên người Tiêu Tiêu lại có một mùi thơm truyền đến, Yến Nguyệt ngửi ngửi, thầm mỉm cười, dù sao cũng là công tử thế gia, thậm chí ngay cả quần áo cũng xông hương.

    Yến Nguyệt đắp chăn cho Tiêu Tiêu, rồi đứng dậy đóng cửa sổ, nhìn thấy trong hoa viên lại có bóng người lắc lư.

    "Sau khi tiểu đệ cùng Vũ Văn Tiêu Tiêu tùy tiện luận bàn mấy chiêu, vốn định cáo từ. Lại vừa lúc nhìn thấy Âu Dương Bội Hiển cùng Đường Nhất Hạc, bọn họ bắt Tôn Kiếm Lan và Thanh Dực." Yến Nguyệt bẩm báo.

    Tên hỗn đản Âu Dương Bội Hiển này nhờ Đường Nhất Hạc hỗ trợ, vốn định dùng mê dược với Tôn Kiếm Lan, mang nàng đến khách điếm trên trấn, lại lừa Tiểu Mạc đến khách điếm gặp Tôn Kiếm Lan, rồi hắn đi bắt gian. Như vậy, hôn sự của Tôn gia cùng Âu Dương gia tự nhiên sẽ hết đường cứu vãn.

    Mà chỗ tốt Đường Nhất Hạc nhận được chính là có thể làm gì thì làm với Tôn Kiếm Lan đang hôn mê, còn có trăm lượng hoàng kim.

    Hai tên hỗn đản lẻn đến cửa sổ phòng Tôn Kiếm Lan, thổi mê dược "Toái Kim Hàn" bí chế của Đường Môn vào. Người trong phòng không đến một chén trà sẽ ngủ say như heo. Hai người đợi thời cơ chín muồi, nhảy vào trong phòng, mới phát hiện trừ Tôn Kiếm Lan ra, tiểu cung chủ Thanh Dực của Thanh Bích cung cũng ở trong phòng.

    Hai người hoặc là không làm đã làm thì cho trót, mỗi người ôm lấy một người, chạy ra khỏi phòng, đang chuẩn bị chuồn đi, lại bị Yến Nguyệt phát hiện.

    "Người đâu?" Tiểu Khanh nhìn Yến Nguyệt.

    "Hai vị cô nương kia vẫn còn ở trong phòng, phỏng chừng sau khi tỉnh lại sẽ không phát hiện ra cái gì." Yến Nguyệt tránh nặng tìm nhẹ.

    "Âu Dương Bội Hiển và Đường Nhất Hạc đâu?" Tiểu Khanh bỗng nhiên có chút lo lắng, theo tính tình của Yến Nguyệt, sẽ không đem hai người trực tiếp giết đi chứ.

    "Còn sống." Yến Nguyệt nhịn không được ý cười bên môi.

    Tiểu Khanh thầm lắc đầu, nhìn nụ cười của Yến Nguyệt, hai tên này đại khái cũng là sống không bằng chết.

    "Ra sân quỳ." Tiểu Khanh nhàn nhạt phân phó.

    "Lão đại, Yến Nguyệt nguyện chịu phạt. Chỉ là có thể miễn Tiểu Mạc hay không." Yến Nguyệt thấy lão đại đứng ở trước cửa sổ dường như rất thưởng thức trong viện có người quỳ.

    "Muốn ăn đòn rồi lại quỳ?" Thanh âm Tiểu Khanh lại lạnh xuống.

    Yến Nguyệt không dám cầu tình nữa, đứng lên, vẫn là nhịn không được lại khom người nói: "Đêm lạnh sương nhiều, cầu lão đại cho phép Yến Nguyệt mặc thêm quần áo cho Tiểu Mạc."

    Trường sam màu xanh nhạt mà Tiểu Mạc mặc khoác trên chiếc ghế bên cạnh Tiểu Khanh.

    Tiểu Khanh ra hiệu có thể.

    Yến Nguyệt nhẹ nhàng khoác trường sam lên vai Tiểu Mạc, Tiểu Mạc cười khổ kêu: "Yến Nguyệt sư huynh..."

    "Lão đại cho phép rồi." Yến Nguyệt nhẹ nhàng đè bả vai Tiểu Mạc đang muốn từ chối xuống.

    Vết thương ở vai lưng Tiểu Mạc khiến Yến Nguyệt hít vào một ngụm khí lạnh: "Ngươi cũng học được bản lĩnh, sao có thể chọc cho Lão đại tức giận như vậy." Yến Nguyệt giúp Tiểu Mạc đem trường sam cài tốt, miễn cưỡng cười nói.

    Yến Nguyệt dời ánh mắt, vung trường sam lên, quỳ xuống bên cạnh Tiểu Mạc: "Ta vì về muộn, phải ở chỗ này bồi ngươi."

    Tiểu Mạc bởi vì mấy động tác đơn giản như đưa tay vào y phục này, lại xé rách miệng vết thương, đau đớn càng thêm kịch liệt. Hắn nhìn Yến Nguyệt, trong lòng dường như có vô hạn ủy khuất, rồi lại nuốt về trong bụng: "Đa tạ Yến Nguyệt sư huynh cầu tình cho ta."

    "Âu Dương Quyền dù sao cũng là lão tử của ngươi. Ngươi không cho hắn mặt mũi, chẳng khác nào không nể mặt lão đại, ngươi cũng là nên phạt." Yến Nguyệt lại lộ ra nụ cười kiệt ngạo kia: "Roi tuy rằng không ở trong tay Âu Dương Quyền, nhưng hắn chỉ cần đến chỗ lão đại cáo ngươi một câu ngỗ nghịch, là có thể làm cho lão đại lột da ngươi. Đạo lý này ngươi cũng không biết sao?"

    Âu Dương Quyền nghe Âu Tam hồi báo, trên mặt âm tình bất định, phất tay lệnh Âu Tâm lui xuống, bỗng nhiên thở dài một hơi.

    "Lão gia đây là đang đau lòng hắn." Nguyễn Đinh Đinh cười lạnh: "Hôm nay hắn đối chọi với lão gia như thế, trong phủ này từ trên xuống dưới còn có rất nhiều khách nhân đều nhìn thấy."

    Âu Dương Quyền hừ lạnh một tiếng.

    "Lão gia còn phải nhờ tay người ngoài giáo huấn hắn, ta chỉ là đại nương có mặt mũi hay không cũng không sao, dù sao cũng không phải do ta sinh ra, uổng cho ngươi vẫn là phụ thân người ta." Thanh âm của Nguyễn Đinh Đinh đầy ý trào phúng.

    "Câm miệng!" Âu Dương Quyền thẹn quá hóa giận quát.

    "Lão gia đây là đang quát ta?" Nguyễn Đinh Đinh trầm mặt: "Bản thân không có bản lĩnh bị một cái nữ ngư dân đội mũ xanh, còn nuôi nghiệt chủng chuẩn bị để hắn dưỡng lão cho ngươi đưa tiễn cho ngươi sao?"

    Sắc mặt Âu Dương Quyền trắng một trận đỏ một trận, dùng ngón tay chỉ vào Nguyễn Đinh Đinh nửa ngày, bỗng nhiên cười lạnh, nói: "Ngươi cho rằng hai nha hoàn kia thật sự bị người của ngươi diệt khẩu sao?"

    Nguyễn Đinh Đinh biến sắc, lại cũng lập tức cười lạnh: "Lão gia đây là tức đến hồ đồ rồi sao? Cái gì mà diệt khẩu nha hoàn."

    Âu Dương Quyền bỗng nhiên từ trong ngực lấy ra một tờ giấy ném tới: "Năm đó ngươi bức bách hai nha hoàn cùng vú già kia oan uổng Hồng Chúc gian dâm, ngươi cho rằng làm được thiên y vô phùng* thật sao? Ta nói thật cho ngươi biết, ba người kia đến nay vẫn còn sống tốt. Cũng đều bị Tiểu Mạc tìm được, dẫn đến trước mặt ta, đây chính là khẩu cung của các nàng."

*Thiên y vô phùng (天衣无缝 - Áo trời không kẽ hở): Thành ngữ chỉ sự hoàn mỹ. Ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào.

    Nguyễn Đinh Đinh cũng không thèm nhìn, nhặt tờ giấy lên xé một cái: "Những lời của đám hạ tiện kia cũng có thể tin được sao? Cho trăm lượng bạc, đen cũng có thể nói thành trắng."

    "Lời của kẻ hạ tiện ngươi không tin? Còn Bội Hiển thì sao?" Âu Dương Quyền lạnh lùng nhìn Nguyễn Đinh Đinh, "Bội Hiển chính miệng thừa nhận trước mộ Hồng Chúc, là ngươi bảo hắn nói dối vu hãm."

    Năm đó ở trước mộ Đinh Hồng Chúc, Tiểu Khanh bức bách Âu Dương Bội Hiển nói ra sự thật, lúc ấy Âu Dương Quyền ở phía sau gốc cây gần đó. Hắn lập tức chạy về nhà, Nguyễn Đinh Đinh đang an bài người đem ba hạ nhân mà nàng dùng tiền mua chuộc, vu hãm Hồng Chúc diệt khẩu.

    Nguyễn Đinh Đinh nghe, lại cũng không hoảng hốt, ngược lại cười lạnh hỏi: "Nói như vậy, chính là lão gia cứu ba tiện nhân kia."

    Âu Dương Quyền lắc đầu: "Là Phó Long Thành."

    Nguyễn Đinh Đinh biến sắc.

    Đây thật là ứng với câu ngạn ngữ kia, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Phó Long Thành đang ở phía sau Âu Dương Quyền, hắn không muốn Âu Dương Quyền khó xử cho nên không hiện thân. Nhưng lại đi trước một bước, ở bên bờ sông cứu ba hạ nhân kia mang đi an bài thoả đáng.

    "Nếu không phải lo cho thể diện của ngươi, tuyệt tình đuổi Bội Hách ra khỏi Âu Dương gia, làm sao có cục diện hôm nay."

    "Lo cho thể diện của ta?" Nguyễn Đinh Đinh cũng không có chút cảm kích: "Sợ là thể diện của lão gia còn quan trọng hơn."

    Âu Dương Quyền nhìn Nguyễn Đinh Đinh, nữ nhân này, vô luận lúc nào dường như đều có thể áp đảo hắn, hắn lại không thể làm gì được.

    "Lão gia, đừng tức giận." Nguyễn Đinh Đinh thấy đủ rồi liền thu tay, đi qua đỡ Âu Dương Quyền ngồi xuống: "Ta biết lão gia hiện giờ là thương tiếc một thân công phu tốt của Tiểu Mạc, kỳ thật lão gia cũng không cần như vậy, bây giờ Uyển Nhi đã bái nhập dưới gối ngươi ta, cái gì cũng không cần quá mức lo lắng."

    "Ta chỉ sợ nha đầu này không đơn giản như vậy." Âu Dương Quyền đương nhiên đã xem qua công phu của Âu Dương Uyển Nhi.

    "Chỉ cần chúng ta có thể làm cho Tiểu Mạc cưới nàng, chuyện gì nàng cũng sẽ đồng ý làm." Nguyễn Đinh Đinh đắc ý cười nói: "Cho nên, nhi tử Tiểu Mạc này, lão gia vẫn nên nhận. Chỉ là lão gia phải nhớ kỹ, trong nhà này, cùng một lòng với lão gia, cũng chỉ có một nhi tử Bội Hiển này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro