Chương 34: Khó bề phân biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngẩng đầu lên." Tiểu Khanh vẫn đứng trước cửa sổ, dường như một đêm không nhúc nhích.

Tiểu Mạc mặc một bộ trường sam màu lam sạch sẽ, cung kính quỳ trên mặt đất, lưng vẫn thẳng như tiêu thương, tóc còn hơi ẩm, tản ra mùi thơm đặc trưng của Tử Liên Lộ.

"Nghĩ kỹ chưa?" Tiểu Khanh không thèm quay đầu lại.

Tiểu Mạc hơi ngẩng đầu, đáp một tiếng, chậm rãi nói: "Tiểu Mạc biết sai."

Tiểu Khanh xoay người lại, "Đứng lên đi. Cùng ta đến chỗ Âu Dương tiền bối."

Tiểu Mạc đương nhiên biết lão đại muốn mang hắn đi bồi tội, cho dù trong lòng có một vạn cái không muốn, cũng không dám không đi.

"Phó thiếu hiệp, Phó thiếu hiệp." Quản gia Âu Tam đã không còn tươi cười hòa khí như thường ngày, mà là kinh hoảng thất thố chạy vào: "Lão gia mời ngài mang hai vị thiếu gia đến đại sảnh." Nhìn Yến Nguyệt buông tay đứng bên cạnh: "Thỉnh...thỉnh ngài cũng dẫn Yến công tử qua đó." Hắn lại tựa hồ rất sợ Yến Nguyệt, nhìn thoáng qua lập tức dời mắt.

Tiểu Khanh cười cười: "Âu quản gia có chuyện gì lại kích động như vậy?"

"Đường Nhất Hạc Đường thiếu gia đã chết. Đại thiếu gia nhà ta cũng sợ tới mức nửa điên rồi." Âu Tam đáp, lại nhìn trộm Yến Nguyệt: "Đường lão gia đã khóc chết rồi, phu nhân nhà ta cùng Tôn nhị phu nhân cũng khóc không ngừng được, trên đại sảnh đều loạn thành một đoàn. Tiểu nhân còn phải đi mời các vị khách khác đi qua, xin thứ lỗi, không đi cùng được."

Có khách nhân chết ở Âu Dương gia, toàn bộ người trong viện này tự nhiên đều có hiềm nghi. Tất cả mọi người cũng nên đến đại sảnh xem cho rõ ngọn ngành.

Tiểu Khanh đưa ánh mắt chuyển đến trên người Yến Nguyệt. Đêm qua, Yến Nguyệt từng nói Âu Dương Bội Hiển và Đường Nhất Hạc đều còn sống.

"Lão đại. Tiểu đệ chỉ là đem hai người bọn họ điểm huyệt đạo ném vào chuồng heo mà thôi." Yến Nguyệt cũng thấy có chút kỳ lạ.

Tiểu Khanh cười nhạt một tiếng: "Thật sao?"

"Tiểu đệ tuyệt đối không dám lừa gạt lão đại, cũng tuyệt đối sẽ không làm mà không nhận." Yến Nguyệt nói chém đinh chặt sắt, nhưng trong lòng lại có chút buồn bực. Đó không phải là chuồng heo sao? Tại sao Âu Dương Bội Hiển và Đường Nhất Hạc lại biến thành kết quả này. Bất luận nguyên nhân gì, nếu hai người này thật sự là một chết một điên, tội danh xử trí không đúng mực cũng đủ để lão đại đánh cho mình cái mông nở hoa.

"Ngọc Tường làm sao thu thập lâu như vậy còn chưa ra." Tiểu Khanh có chút nhíu mày.

Yến Nguyệt vội vàng khom người đi tìm Ngọc Tường. "Ngọc Tường, ngươi không muốn sống nữa sao, còn để cho lão đại chờ ngươi." Yến Nguyệt đẩy cửa phòng Ngọc Tường ra, cố ý dọa hắn.

Ngọc Tường cầm vỏ kiếm trong tay, vội vàng xoay người lại, sắc mặt quả thật trắng bệch, vành mắt tựa hồ đỏ lên.

"Sẽ không bị dọa thành như vậy chứ." Yến Nguyệt âm thầm cảm thấy buồn cười.

"Sư huynh cứu ta." Ngọc Tường đột nhiên "bịch" một cái quỳ xuống trước người Yến Nguyệt: "Lần này nhất định ta sẽ bị lão đại đánh chết."

Vỏ kiếm trống rỗng, thanh kiếm rộng đã biến mất.

Võ giả mất binh khí, giống như làm quan mất quan ấn. Nhất là đại kiếm này vốn là di vật của phụ thân Ngọc Tường. Năm Ngọc Tường mười tuổi, sư phụ Phó Long Thành tự tay giao cho hắn.

Yến Nguyệt nhìn Ngọc Tường, hồi lâu mới nói: "Vô luận lão đại phạt ngươi thế nào, ta cũng nhất định phải đánh ngươi một trận thật nặng."

Tuy rằng nói lời ác độc, chẳng qua trước mắt quả thật không phải là lúc đổ thêm dầu vào lửa. Yến Nguyệt vừa lúc nhìn thấy roi mây màu đen lão đại dùng để đánh người kia đang dựng đứng ở góc tường, đi qua cầm lấy cắm vào vỏ kiếm. Roi mây dài chừng một thước rưỡi, thả vào vỏ kiếm vừa vặn. Bên ngoài bao kiếm bằng một tấm lụa mảnh, để Ngọc Tường vác trên lưng, không nhìn kỹ cũng có thể che đậy một hai.

"Ta giúp ngươi gạt lão đại chỉ là vì sợ lão đại dưới cơn thịnh nộ đánh phế ngươi. Nhất định phải mau chóng tìm kiếm về, lại hướng lão đại thỉnh tội." Yến Nguyệt có chút bất đắc dĩ, hắn luôn cho rằng trong nhà này người có thể gây họa cũng chỉ có mình cùng Ngọc Linh, không thể tưởng được thì ra Ngọc Tường cũng "xuất chúng" như thế, đây chính là cái gọi là nhân ngoại hữu nhân đi.

Ngọc Tường sợ đến chân đều phát run, sớm biết như vậy vì sao mình nhất quyết lại muốn theo tới Giang Nam chứ? Lúc ở nhà, phàm là có sai lầm gì, luôn có Ngọc Linh sư huynh dẫn đầu gánh vác, hiện giờ không có Ngọc Linh lãnh đạo, Ngọc Tường phát hiện mình cũng rất có thiên phú gây họa. Bắt đầu từ khi Thanh Dực chặn đường, mình đã nhiều lần chạm vào quy củ của lão đại, cũng may đều xem như lướt qua, lần này lại thật sự đụng phải. Thảm rồi.

Tiểu Khanh đã mang theo Tiểu Mạc chờ ở trong viện, thấy Yến Nguyệt dẫn Ngọc Tường tới, cũng không trách cứ, đi về phía đại sảnh chính viện Âu Dương gia.

Trong đại sảnh quả thật phi thường náo nhiệt. Hơn nữa còn bốc mùi hôi thối.

Âu Dương Bội Hiển đầu bù tóc rối cả người đầy bụi bẩn đang la hét chạy loạn trong sảnh: "Heo! Heo!" Trên người hắn đã được đắp một cái áo ngoài, chỉ là trên chân vẫn bẩn thỉu không chịu nổi. Tôn nhị phu nhân cùng Nguyễn phu nhân đều khóc đỏ hai mắt bốn phía ngăn cản Âu Dương Bội Hiển, nhưng cũng không nỡ làm hắn bị thương, lại bị Âu Dương Bội Hiển đẩy ra, bàn ghế trong sảnh đều bị hất tung.

Thi thể Đường Nhất Hạc cũng đặt ở trên đại sảnh, phía trên phủ một lớp vải trắng, mơ hồ lộ ra vết máu. Phụ thân hắn Đường Đình mắt sưng đỏ, quỳ trên đất. Tạ Bách Minh lắc đầu thở dài.

Phu thê Vũ Văn Kính ngồi ngay ngắn ở một bên, Vũ Văn Tiêu Tiêu và Vũ Văn Uyển Nhiên, Mộ Dung Yên Nhiên ngồi cạnh nhau. Đối diện bọn họ là bốn nữ tử đang ngồi, hai già hai trẻ, chính là người của Từ Hàng Tĩnh Trai. Kỳ lạ chính là lại không thấy Thanh Dực cùng Tôn Kiếm Lan.

Vũ Văn Kính vẻ mặt trầm thống*, lắc đầu thở dài.

*Trầm thống: Đau ngầm bên trong, nhìn bên ngoài không biết được.

Bốn người Tiểu Khanh bước vào, cả đại sảnh dường như đột nhiên được ánh mặt trời chiếu rọi.

"Phó thiếu hiệp tới thật đúng lúc." Âu Dương Quyền chào hỏi: "Trong phủ đã xảy ra một chuyện kỳ lạ."

Tiểu Khanh nhìn mảnh vải trắng trên mặt đất, Yến Nguyệt đã đi qua lấy vải trắng ra, nhìn tử trạng của Đường Nhất Hạc, nhíu nhíu mày.

Vũ Văn Uyển Nhiên và Mộ Dung Yên Nhiên đều bị dọa cho mặt trắng bệch.

Ngọc Tường bỗng nhiên bước tới trước mặt Vũ Văn Uyển Nhiên, nắm lấy cổ tay nàng: "Trả đồ lại cho ta." Dọa Uyển Nhiên sợ đến mức thiếu chút nữa kêu lên kinh hãi.

Sắc mặt Mộ Dung Vân trầm xuống: "Ngọc thiếu hiệp?"

Ngọc Tường đột nhiên nhớ tới, lão đại còn đang ở đây, cưỡng chế lửa giận, buông lỏng tay, lui ra phía sau một bước.

Uyển Nhiên bĩu môi một cái, cúi đầu.

"Ngươi nói sao?" Tiểu Khanh hỏi Yến Nguyệt. Tất cả mọi người đều đem ánh mắt đặt ở trên người Yến Nguyệt, không hiểu tại sao Tiểu Khanh lại hỏi như vậy.

"Tiểu đệ chỉ điểm huyệt đạo của hắn cùng Âu Dương Bội Hiển rồi ném vào chuồng heo mà thôi, khi ném vào, tuyệt đối còn sống!" Yến Nguyệt nén giận, khom người cung kính đáp lời. Lão đại hỏi như vậy, rõ ràng là không tin hắn.

"Cái gì?" Yến Nguyệt vừa nói ra lời này, biểu tình của mỗi người trong phòng đều xảy ra biến hóa.

Tôn nhị phu nhân vung tay áo dài ra, liền đánh tới Yến Nguyệt: "Là ngươi hại Bội Hiển thành như thế! Ta giết chết ngươi." Đường Đình cũng đứng lên, ám khí Đường gia liền muốn ra tay.

Yến Nguyệt xoay người, Nguyễn Đinh Đinh một kích thất bại. Đồng tiền trong tay chợt lóe, cổ tay Đường Đình đang sờ về phía bên hông run lên, hai viên ô hoàn màu đen trong tay rơi xuống đất, theo tiếng "xèo xèo" vang lên, đem sàn gỗ ăn mòn ra một cái lỗ sâu.

"Mọi người đừng nóng vội, điều tra rõ ràng rồi hẵn động thủ cũng không muộn." Tạ Bách Minh vội vàng đi lên hòa giải.

Âu Dương Quyền ho một tiếng, hắn là chủ nhân, không thể không nói lời nào. "Dám hỏi Yến thiếu hiệp tại sao lại đối xử với khuyển tử cùng Nhất Hạc hiền chất như vậy?"

Lúc này, Âu Dương Bội Hiển đã bị Nguyễn Đinh Đinh điểm huyệt đạo, ấn lên một cái ghế.

"Âu Dương tiền bối đi hỏi lệnh lang không phải tốt hơn sao." Yến Nguyệt cười nhạt.

Âu Dương Quyền biến sắc.

Tiểu Khanh khẽ ôm quyền nói: "Âu Dương tiền bối, lệnh lang chỉ là bị chút kinh hách dọa đến tắc kinh mạch, nếu tiền bối cho phép, có thể để cho Tiểu Mạc thử một lần, lệnh lang có thể lập tức khôi phục thần trí."

Nguyễn Đinh Đinh lạnh lùng nói: "Không dám làm phiền lệnh sư đệ. Bội Hiển biến thành bộ dạng này, tuy rằng điên điên khùng khùng, nhưng vẫn còn mạng, đợi một thời gian tỉ mỉ điều dưỡng sẽ khôi phục. Nếu là lệnh sư đệ có sai lầm gì, chẳng phải sẽ để Bội Hiển bồi mạng sao."

Yến Nguyệt nhếch miệng, vốn định phản bác lại nàng vài câu, lại cảm thấy cùng một phụ nhân miệng lưỡi tranh chấp sẽ mất thân phận, liền cười nhạt bỏ qua.

"Nếu Âu Dương thiếu huynh tạm thời không tiện nói rõ sự tình, vậy mời Yến thiếu hiệp nói cho, chuyện này nhất định có liên quan đến tính mạng của Đường thiếu huynh!" Tạ Bách Minh lại đề nghị.

Yến Nguyệt lười để ý tới Tạ Bách Minh, quay sang khom người với Tiểu Khanh: "Tiểu đệ động thủ chữa cho Âu Dương Bội Hiển thì thế nào?" Nếu hắn muốn ra tay, trong sảnh này cũng không có người nào có thể ngăn cản hắn, chỉ sợ lão đại đáng sợ của hắn lại tìm sai lầm "tự chủ trương" của hắn mà thôi.

"Không phiền đến vị thiếu hiệp này, bệnh của gia huynh, tiểu nữ cũng chữa được." Âu Dương Uyển Nhi mang theo hai thị nữ từ ngoài cửa bước vào. Ánh mắt cực nhanh đảo qua Tiểu Mạc, sau đó khom người hành lễ với Âu Dương Quyền. Lại thi lễ với những người khác trong phòng, rồi đến trước mặt Đường Đình để chia buồn, lại thi lễ với thi thể của Đường Nhất Hạc, mới trở lại bên cạnh Nguyễn Đinh Đinh, nói: "Nương yên tâm, bệnh của đại ca rất nhanh sẽ khỏi."

Uyển Nhi lễ nghĩa chu toàn, đoan trang động lòng người, quả thật mang phong phạm của đại gia khuê tú.

Tiểu Khanh cười nhạt, ngồi trên ghế bên cạnh Tạ Bách Minh, chờ xem Uyển Nhi biểu diễn.

Ngọc Tường do dự một chút, cũng quy củ đi đến bên cạnh Tiểu Khanh, buông tay đứng hầu. Hắn đối với sự náo nhiệt trong phòng này giống như không quan tâm, lại vẫn nhìn chằm chằm Vũ Văn Uyển Nhiên.

Vũ Văn Uyển Nhiên chột dạ không dám ngẩng đầu, cổ cũng sắp rũ đứt.

"Ngươi cầm kiếm của ta đi đâu rồi?" Ngọc Tường thật sự nhịn không được truyền âm hỏi. "Nếu ngươi không nhanh một chút trả lại cho ta, sư huynh biết sẽ đánh chết ta."

Vũ Văn Uyển Nhiên cúi đầu, nhắm mắt lại giả vờ không nghe thấy, nhưng trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.

Xoạt xoạt xoạt xoạt, ống kính phát lại:

Đêm hôm qua, trong phòng chỉ có một mình Ngọc Tường, Uyển Nhiên trèo qua cửa sổ mà vào, chỉ điểm Ngọc Tường viết thư hối cải. Thư hối cả năm ngàn chữ thật vất vả mới viết xong, Uyển Nhiên từ trong ngực lấy ra hai quả táo, "Ngươi hẳn còn chưa ăn cơm tối."

Ngọc Tường đúng là đang đói, nhưng lão đại phạt hắn nhịn đói, hắn cũng không dám ăn, Uyển Nhiên cười nói: "Vậy ngươi giúp ta rửa đi, ta có chút đói bụng."

Uyển Nhiên vừa mới giúp mình viết thư hối cải, chút việc nhỏ này đương nhiên phải giúp, Ngọc Tường cầm táo ra khỏi phòng, kiếm rộng đặt ở bên giường.

Uyển Nhiên nhón chân đi tới đầu giường, rút kiếm ra, bởi vì quá nặng, thiếu chút nữa đã rơi xuống đất. Nàng vận hết nội lực, dùng một khối vải bọc kiếm lại, đi tới trước cửa sổ, nhảy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro