Chương 35: Quy củ đạo lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Âu Dương Uyển Nhi nhận lấy một cái hộp sơn vàng từ tay thị nữ, mở ra, bên trong là hai cây ngân châm cán ngọc, trên mặt Tạ Bách Minh lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Tạ cốc chủ có tiếng là thần y, đối với bệnh của Âu Dương công tử có cao kiến gì chăng?" Tiểu Khanh nhàn nhạt hỏi, trong giọng nói không có chút ý đùa cợt nào.

"Phó thiếu hiệp có điều không biết." Thần sắc Tạ Bách Minh không chút nào lúng túng, "Tại hạ có thói quen nhiều năm dưỡng thành, mỗi tháng có ba ngày, tuyệt đối không xem bệnh hỏi bệnh, hôm nay chính là ngày thứ ba."

"Chuyện liên quan đến sinh tử của Đường Nhất Hạc, Tạ cốc chủ cũng không chịu phá lệ, thật sự là một người đáng tin." Yến Nguyệt thản nhiên nói.

Đường Đình thì tựa hồ đắm chìm trong nỗi đau mất con không cách nào tự kiềm chế, hắn chỉ ngồi ở bên cạnh nhi tử, đối với lời nói của mọi người ngoảnh mặt làm ngơ.

"Kinh mạch quanh thân đại ca tựa hồ bị một loại chỉ lực kỳ quái làm tổn thương." Âu Dương Uyển Nhi đã đâm một cây ngân châm vào sau đầu Âu Dương Bội Hiển, ngón tay thon dài không lản tránh ô uế đặt lên mạch của hắn.

"Tiêu Thần Chỉ." Yến Nguyệt hờ hững nói.

Người trong phòng, sắc mặt đều biến đổi.

"A Di Đà Phật." Hai vị sư thái của Từ Hàng Tĩnh Trai đồng thời hô một tiếng phật hiệu. Hai tiểu cô nương ngẩng đầu nhanh chóng đảo mắt qua Yến Nguyệt, rồi lại cúi xuống.

Trên trán Âu Dương Quyền gân xanh nhảy dựng lên: "Yến thiếu hiệp, không biết khuyển tử rốt cuộc đã làm ra chuyện gì, ngươi lại muốn đối xử với hắn như thế?"

Nguyễn Đinh Đinh lại hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Mạc đang buông tay đứng bên cạnh Tiểu Khanh, đau lòng nói: "Đinh công tử, Bội Hiển lại có gì không phải, dù sao cũng là thân huynh trưởng của ngươi. Ngươi có thể bất kính với hắn, nhưng cũng không thể lấy mạng của hắn a."

Nữ nhân ngoan độc này! Ngọc Tường nhịn không được ở trong lòng mắng: "Hôm qua Tiểu Mạc sư huynh đã bị đánh thành bộ dạng như vậy, hôm nay ngươi còn ở trước mặt lão đại châm ngòi vu hãm."

Đường Đình đứng lên, vẻ mặt âm trầm nói: "Phụ tử huynh đệ các ngươi tranh chấp, hà cớ gì lại liên lụy Hạc nhi mất mạng. Chuyện này, Đường gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua."

Yến Nguyệt đang bị lời cay nghiệt của Nguyễn Đinh Đinh làm cho phiền lòng, nghe Đường Đình nói xong, lạnh lùng thốt: "Người chết cũng chết rồi, điên cũng điên rồi, ai muốn báo thù, trực tiếp tìm Yến mỗ là được, cần gì nhiều lời vô nghĩa như vậy."

Tiểu Khanh khẽ nhíu mày. Đường Đình đã tức giận đến phát run, đang định liều mạng xông lên, Tạ Bách Minh vội vàng khuyên nhủ: "Đường huynh cần gì phải nóng vội nhất thời, vẫn nên điều tra rõ chân tướng nguyên nhân cái chết của hiền chất rồi lại tính toán."

Tôn nhị phu nhân cười lạnh nói: "Người ta nói tuổi trẻ khinh cuồng, lời này quả không sai, chỉ là, ngươi không khỏi cũng có chút quá mức khinh cuồng đi, một chút quy củ cũng không có, cũng không nhìn xem đây cũng là nơi ngươi có thể giương oai sao?"

Yến Nguyệt ngạo nghễ cười: "Nếu chư vị ngồi đây có người có thể thắng Yến mỗ, lại nói đến quy củ gì đó cũng không muộn."

Những lời này vừa ra khỏi miệng, ngay cả Vũ Văn Kính vẫn luôn mặt không chút thay đổi cũng nhíu mày, cùng Mộ Dung Vân nhìn nhau một cái.

Tiểu Khanh sớm biết Yến Nguyệt cuồng ngạo, sư phụ cũng giáo huấn không ít, nhưng vẫn là dạy mãi không sửa. Hiện giờ ở trước nhiều võ lâm tiền bối như thế kêu gào, không nói người khác, Tôn nhị phu nhân nhất định sẽ viết một phong thư hướng sư phụ lên án. Chính mình tất cũng khó thoát tội quản giáo không nghiêm.

"Phó Tiểu Khanh!" Tôn nhị phu nhân quả nhiên đã nhịn không được mà công kích Tiểu Khanh: "Ngươi thân là sư huynh lại dung túng hắn cuồng vọng vô lễ như vậy sao? Đây cũng là sư phụ các ngươi cho phép?"

"Tôn phu nhân bớt giận." Tiểu Khanh cười nhạt đứng dậy: "Yến Nguyệt là vãn bối, ăn nói không chu toàn, kính xin các vị tiền bối thứ lỗi. Đợi Âu Dương công tử nói rõ chân tướng sự tình, phàm là sai lầm của Yến Nguyệt, Tiểu Khanh tuyệt đối sẽ không bao che."

Nghiêng đầu nhìn Yến Nguyệt một cái: "Ngươi có muốn ăn đòn cũng không cần nóng vội nhất thời, còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, cẩn thận gia pháp vô tình."

Yến Nguyệt nhìn ra được lão đại thật sự là ẩn hàm nộ ý, chớ có chọc hắn ở trước mặt mọi người lột quần mình ra đánh đòn, như vậy mặt mũi gì cũng liền không còn, sợ tới mức vâng dạ liên thanh, buông tay đứng thẳng không nói gì nữa.

"Thì ra Yến thiếu hiệp quả thật cũng là đệ tử Phó gia, Phó thiếu hiệp giấu lão phu thật kỹ." Tạ Bách Minh nói. Mọi người thấy thái độ cung kính của Yến Nguyệt đối với Tiểu Khanh, sớm đã có suy đoán này, chỉ là đều chưa nói ra.

Tiểu Khanh cười nói: "Tại hạ so với hắn lớn hơn mấy tuổi, nên liền nhận một huynh đệ như vậy, chỉ là cái tính tình ngang ngạnh này của hắn, thật là khiến người ta phiền lòng vô cùng."

Tiểu Khanh không muốn thừa nhận thân phận đệ tử Phó gia của Yến Nguyệt.

Châm thứ hai của Âu Dương Uyển Nhi đã rơi xuống, bàn tay ở trên ngân châm chậm rãi vận công. Âu Dương Bội Hiển nghiêng đầu, ngất đi.

Tôn nhị phu nhân hô lên: "Bội Hiển, Bội Hiển." Nguyễn Đinh Đinh an ủi vỗ vỗ tay nàng.

Âu Dương Bội Hiển bỗng nhiên
hét lớn một tiếng, tỉnh lại, trong ánh mắt vẫn còn sợ hãi đã thấy Tôn nhị phu nhân cùng Nguyễn Đinh Đinh: "Nương, Lam di."

"Bội Hiển, ngươi làm sao vậy, dọa chết nương cùng Lam di ngươi rồi." Nguyễn Đinh Đinh lấy tay áo lau nước mắt.

"Nương, Đường Nhất Hạc bị heo ăn rồi." Âu Dương Bội Hiển nắm lấy cánh tay mẫu thân, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Nói bậy!" Nguyễn Đinh Đinh trách mắng: "Heo làm sao lại ăn người? Chẳng lẽ không phải hắn giết sao?" Dứt lời, lấy tay chỉ Yến Nguyệt: "Ngươi cũng là chạy trốn từ trong chỗ chết a."

"Bội Hiển, ta hỏi ngươi, Hạc nhi...Hạc nhi là hắn giết chết sao?" Đường Đình cố nén kích động, kéo Âu Dương Bội Hiển đi tới trước thi thể của Đường Nhất Hạc, đưa ngón tay chỉ vào Yến Nguyệt.

Âu Dương Bội Hiển nhìn thoáng qua Yến Nguyệt, sợ tới mức vội vàng dời ánh mắt: "...là, là heo cắn chết Nhất Hạc huynh." Hắn sợ Yến Nguyệt, lại vừa mới lấy lại tinh thần, nhất thời cũng không thể hiểu được ánh mắt của mẫu thân.

"Tiểu tử ngươi có gì phải sợ hãi, nơi này có phụ thân ngươi ở đây, còn có rất nhiều võ lâm tiền bối, chẳng lẽ còn không thể làm chủ cho ngươi sao?" Nguyễn Đinh Đinh có chút không vui, ám chỉ Âu Dương Bội Hiển.

"Chẳng qua, nếu không phải hắn điểm huyệt đạo của ta cùng Nhất Hạc huynh ném vào trong chuồng heo, Nhất Hạc huynh tuyệt đối cũng sẽ không chết." Âu Dương Bội Hiển lấy lại dũng khí, lời nói cũng lưu loát, âm thầm cảm thấy may mắn, may mà mình rơi vào chuồng heo đực bên này. Từng nghe người ta đồn đãi qua chuyện heo nái ăn thịt người, không thể tưởng tượng được lại là thật.

"Yến Nguyệt vì sao lại ném các ngươi vào chuồng heo?" Tiểu Khanh thản nhiên hỏi.

Âu Dương Bội Hiển có chút chột dạ, nhìn phụ thân, lại nhìn mẫu thân, cuối cùng nhìn Tôn nhị phu nhân hai mắt vẫn đỏ hoe, trầm mặc không nói gì.

Yến Nguyệt lạnh lùng nhìn Âu Dương Bội Hiển: "Ngươi không nói sao? "

Một câu đơn giản này thiếu chút nữa khiến Âu Dương Bội Hiển sợ hãi quỳ xuống.

"Phó thiếu hiệp vì sao không hỏi Tiểu Mạc hay là Yến công tử." Nguyễn Đinh Đinh kéo Âu Dương Bội Hiển qua: "Hôm qua Bội Hiển cùng Tiểu Mạc có chút xung đột, Tiểu Mạc lại lên tiếng chống đối lão gia, hắn cũng bởi vậy mà bị Phó thiếu hiệp trách phạt nặng nề. Lại thật trùng hợp, sau đó Bội Hiển và Nhất Hạc liền gặp độc thủ, còn bị Yến công tử dùng Tiêu Thần Chỉ đối đãi. Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?"

Nhìn thảm trạng của Đường Nhất Hạc, Âu Dương Bội Hiển vậy mà rơi vài giọt nước mắt: "Ta bất quá chỉ hẹn Đường huynh cùng uống rượu, sau đó gặp phải Yến Nguyệt, một lời không hợp, liền đánh nhau. Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết*, Nhất Hạc huynh nếu không phải vì giúp ta, cũng sẽ không chết thảm như thế."

*Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết: câu này xuất hiện từ một điển cố. Vào thời Tấn Trung Tông, trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, kỳ huynh (anh họ) Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, ở ngoài cung chờ tội. Chu Bá Nhân vào cung, Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhân không để ý. Tích cực nói với hoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng cũng dâng sớ xin tội cho Vương Đạo. Vương Đạo không biết nên ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn nắm quyền to, hỏi thăm Vương Đạo có muốn giết Chu Bá Nhân hay không, Vương Đạo không nói gì, rốt cuộc khiến Chu Bá Nhân bị giết. Sau đó Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân trong kho, mới bừng tỉnh hiểu ra, khóc lóc nức nở: "Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, trong tăm tối, chỉ có bằng hữu là tốt."

Nguyễn Đinh Đinh vỗ vỗ cánh tay Âu Dương Bội Hiển, thở dài: "Cái này cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, đứa nhỏ Nhất Hạc này tính tình ngay thẳng, đáng tiếc bởi vì vài câu thay người ấm ức, tuổi còn trẻ đã gặp tai họa này, chết thật oan uổng."

Đường Đình đã kích động khó nhịn, tránh thoát khỏi sự ngăn cản của Tạ Bách Minh, chỉ vào Yến Nguyệt quát: "Chẳng lẽ chỉ vì Hạc Nhi chỉ trích ngươi vài câu ngươi liền hạ độc thủ này sao?"

Yến Nguyệt hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên lắc mình đi qua, bắt lấy cổ tay Âu Dương Bội Hiển, hơi dùng sức. Âu Dương Bội Hiển đau đến sắc mặt trắng bệch, cơ hồ quỳ xuống. Âu Dương Quyền quát: "Buông tay!" Xuất quyền đánh về phía Yến Nguyệt, Tôn nhị phu nhân, Nguyễn Đinh Đinh cũng đồng thời ra tay. Yến Nguyệt xoay người, tránh được công kích của hai nữ nhân, cường ngạnh tiếp một chưởng của Âu Dương Quyền, thân thể vẫn không hề lay chuyển.

"Yến công tử xin hãy thả gia huynh rồi nói chuyện." Theo lời nói, một cây ngân châm đâm thẳng vào hai mắt Yến Nguyệt, phương vị tinh xảo, chiêu thức kỳ diệu, Vũ Văn Kính cùng Tiểu Khanh nhìn thấy hai mắt đồng thời sáng lên.

Yến Nguyệt phất tay phải, góc độ ngân châm lại biến đổi, Yến Nguyệt hừ một tiếng, mang Âu Dương Bội Hiển lướt sang ngang một bước, tay phải đã đánh tới trước mặt Uyển Nhi. Trong nháy mắt, hai người đã phá giải hơn mười chiêu. Mọi người đối với võ công của Yến Nguyệt sớm đã thấy rõ, hiện giờ thấy thân thủ của Âu Dương Uyển Nhi, lại là một trận kinh ngạc không thôi.

Trong lòng Âu Dương Uyển Nhi lại càng kinh hãi, không ngờ tuyệt học phu nhân cố ý ban cho cũng không làm gì được Yến Nguyệt, muốn thành sự, chỉ sợ khó như lên trời.

"Yến Nguyệt, lui về." Tiểu Khanh lạnh lùng nói.

Yến Nguyệt dù không tình nguyện, lại vẫn là thả tay, xoay người, lui về bên cạnh Tiểu Khanh, khom người nói: "Lão đại thứ tội."

"Thế nào, Yến thiếu hiệp còn muốn dùng Tiêu Thần Chỉ với Bội Hiển sao?" Nguyễn Đinh Đinh nâng Âu Dương Bội Hiển ướt đẫm mồ hôi lên, lạnh lùng nói: " Trước mặt nhiều tiền bối võ lâm như vậy, ngươi cũng dám ra tay?"

Âu Dương Bội Hiển nhớ tới sự dày vò tối qua, cộng thêm sỉ nhục vừa rồi, tàn nhẫn nói: "Yến Nguyệt, ta đắc tội huynh đệ của ngươi, ngươi liền đến làm khó dễ ta, ta tài nghệ không bằng người, cũng không có mặt mũi nói cái gì. Nhưng Đường huynh bất quá chỉ chất vấn ngươi một câu, ngươi lại hại chết hắn, cho dù ta biết rõ đánh không lại ngươi cũng phải vì Nhất Hạc báo thù."

Yến Nguyệt nghe xong, khóe miệng lại lộ ra nụ cười: "Nghe ngươi nói những lời này, thiếu chút nữa đã khiến ta cho rằng ngươi là một người có cốt khí."

Âu Dương Bội hiển hận không thể lập tức xé Yến Nguyệt thành mảnh nhỏ. Nhưng thật sự mà nói, hắn đúng là không dám mạo muội động thủ.

Âu Dương Quyền đúng lúc quát: "Bội Hiển, lui xuống." Âu Dương Bội Hiển vội vàng mượn cơ hội lùi lại.

"Phó thiếu hiệp." Âu Dương Quyền lạnh lùng nói: "Bội Hiển không biết tự lượng sức mình, chọc giận Yến công tử mà bị giáo huấn, cũng có thể không cần nhắc tới, nhưng cái chết của Đường hiền chất dù sao cũng không thoát khỏi liên quan đến hắn. Phó thiếu hiệp dự định giải thích thế nào."

Tiểu Mạc nhìn Yến Nguyệt, cười khổ. Trong trường hợp này, hắn thật sự không muốn nói chuyện với người của Âu Dương gia, nhưng vì sự trong sạch của Yến Nguyệt, đành phải nói: "Lúc Yến Nguyệt sư huynh ném hai người bọn hắn vào chuồng heo cũng không biết Tiểu Mạc hôm qua bị sư huynh phạt nặng."

"Câm miệng!" Âu Dương Quyền quát lạnh một tiếng: "Ở đây cũng có chỗ cho ngươi nói sao? Không có quy củ."

Tiểu Mạc đợi hắn quát tháo xong, mới lạnh nhạt nói: "Đường công tử nếu được mời đi uống rượu, vì sao lại mặc y phục dạ hành? Trong đó chỉ sợ có nguyên nhân khác." Quần áo trên người Âu Dương Bội Hiển gần như đã bị heo ăn sạch, nhưng trên thân thể của Đường Nhất Hạc vẫn lưu lại một mảng lớn quần áo.

Nguyễn Đinh Đinh hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đây là vì muốn bao che cho sư huynh của ngươi, nên hoài nghi huynh trưởng ngươi nói dối sao?"

Tiểu Mạc làm như không nghe thấy lời nói của Nguyễn Đinh Đinh. Vẫn không nhanh không chậm nói tiếp: "Đường Nhất Hạc đã chết, mọi người đã nghe Âu Dương công tử nói rồi, cũng nên cho Yến Nguyệt sư huynh một cơ hội nói chuyện chứ, chỉ trích trước như vậy, không chê quá võ đoán sao?"

Âu Dương Quyền nhìn Tiểu Mạc, trên mặt đỏ bừng, rất là tức giận, nhưng Tiểu Mạc nói cũng có lý.

"Ngươi đây là đang chỉ trích lão gia?" Nguyễn Đinh Đinh không chút che giấu bày ra dáng vẻ từ mẫu: "Ngươi năm lần bảy lượt lên tiếng chống đối lão gia, trong mắt ngươi còn có một chút quy củ nào không?"

"Tiểu Mạc sư huynh nói chính là đạo lý, cùng quy củ có quan hệ gì?" Ngọc Tường tự nhiên tiếp lời.

"Không có đạo lý, đương nhiên muốn lấy quy củ đè người." Yến Nguyệt đùa cợt cười nói: "Ngươi cho rằng trò cười trên đời này là từ đâu mà ra?"

Tiểu Mạc và Ngọc Tường nhìn nhau cười.

"Ba người các ngươi đều thật có bản lĩnh." Tiểu Khanh cười nhạt đứng lên: "Nếu quy củ cũng thành trò cười, lão đại ta đành phải không nói đạo lý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro