Chương 37: Huynh bức đệ phản (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Khanh cùng Tạ Bách Minh uống rượu lần thứ hai, chủ đề lại chuyển đến trên người Tiểu Mạc.

    "Hôm qua Tiểu Mạc mạo phạm Âu Dương huynh, nghe nói Phó thiếu hiệp đem hắn đánh cho mình đầy thương tích, còn phạt quỳ trong viện một đêm!"

    Tiểu Khanh cười cười: "Xá đệ trẻ tuổi lỗ mãng, Tạ cốc chủ chê cười."

    "Người trẻ tuổi ai không khí thịnh? Huống hồ thân thế của Tiểu Mạc thê lương, cũng khó trách hắn có chút bất mãn với Âu Dương huynh." Tạ Bách Minh có chút đồng tình với Tiểu Mạc: "Vị Âu Dương phu nhân này cũng là một chủ mẫu cực kỳ khó chơi, cuộc sống khổ sở của Tiểu Mạc vẫn còn ở phía sau a." Hắn dường như đã có mấy phần say rượu, lời nói cũng tùy tiện hơn.

    "Hình như Tạ cốc chủ biết rất rõ chuyện nhà của Âu Dương tiền bối!" Tiểu Khanh vẫn thưởng trà như trước.

    "Biết thiếu huynh thích uống trà, ta liền đặc biệt tìm kiếm trà hoa Kiến Khê đến." Tạ Bách Minh cười nói.

    "Khinh cầu tuấn mã Thành Đô hoa, băng âu tuyết uyển Kiến Khê trà." Tiểu Khanh cười nói: "Tạ cốc chủ dụng tâm."

    "Vị Âu Dương cô nương này Phó thiếu hiệp cũng thấy rồi, đoan trang hữu lễ, võ công cao cường, nếu cùng lệnh đệ Tiểu Mạc kết duyên, quả thật là một chuyện tốt." Tạ Bách Minh lại nhắc tới chuyện làm mai mối.

    "Tạ cốc chủ lần này vẫn là làm thuyết khách cho Âu Dương phu nhân sao?"

    Tạ Bách Minh lắc đầu: "Lần này, là Âu Dương huynh đính thân nhờ vả."

    Yến Nguyệt, Tiểu Mạc, Ngọc Tường quỳ cạnh nhau trong sân, ánh mặt trời buổi trưa vẫn nóng rực như trước.

    Lưng áo Tiểu Mạc đã mơ hồ lộ ra vết máu. Môi có chút khô, đầu cũng có chút choáng váng, đau đớn trên người dường như càng lúc càng dữ dội.

    Sắc mặt Ngọc Tường trắng bệch, trong lòng vô cùng lo lắng. Lão đại vốn đã rất tức giận, nếu phát hiện chuyện mình làm mất kiếm, không biết muốn đánh mình thành thế nào.

    Yến Nguyệt quỳ ở nơi đó, không chút nhúc nhích, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười, nhịn không được khẽ ngẩng đầu. Dưới giàn hoa ngoài viện, Vũ Văn Tiêu Tiêu một thân bạch y ngẩn người nhìn viện tử đám người Yến Nguyệt ở.

    "Vũ Văn công tử." Một tiếng gọi khẽ khiến Vũ Văn Tiêu giật mình, Âu Dương Uyển Nhi một thân bạch y, đứng ở hành lang, mỉm cười nói: "Vũ Văn công tử thật có nhã hứng, giữa trưa cũng đến thưởng hoa sao?"

    Vũ Văn Tiêu Tiêu lạnh lùng nói: "Tại hạ thưởng hoa lúc nào hẳn cũng không phiền đến chuyện của Âu Dương cô nương."

    Trong mắt Âu Dương Uyển Nhi hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, vẫn tươi cười nói: "Vũ Văn công tử hiểu lầm. Tiểu muội chỉ có chút tò mò, lệnh tôn lệnh đường đã mang lệnh muội cùng lệnh biểu muội rời đi, Vũ Văn công tử sao vẫn còn ở lại Âu Dương gia? Chẳng lẽ còn có chuyện gì không bỏ được?"

    Vũ Văn Tiêu Tiêu lạnh lùng nhìn Âu Dương Uyển Nhi: "Âu Dương cô nương vẫn nên quản tốt chuyện của mình đi." Dứt lời, xoay người rời đi.

    Trên mặt Âu Dương Uyển Nhi lộ ra một nụ cười. "Ngươi dám bất kính với bổn cô nương, đêm nay, xem ngươi chết thế nào." Âu Dương Uyển Nhi hừ lạnh.

    "Tiểu muội phụng mệnh phụ thân, đến gặp Phó thiếu hiệp." Âu Dương Uyển Nhi vào trong viện, nhìn ba người đang quỳ trên mặt đất, có chút ngượng ngùng.

    "Lão đại đến chỗ Tạ cốc chủ, nếu ngươi nguyện ý liền vào phòng chờ một chút, huynh đệ Yến Nguyệt đang chịu phạt, không thể chào hỏi Âu Dương cô nương." Yến Nguyệt vẫn nhìn thẳng phía trước, lời nói cũng khách khí.

    Ánh mắt Âu Dương Uyển Nhi không khắc chế được rơi vào trên người Tiểu Mạc, mới thi lễ nói: "Hôm nay có chỗ mạo phạm Yến công tử, Yến công tử chớ trách."

    Yến Nguyệt cười nhạt một tiếng.

    Âu Dương Uyển Nhi lại thi lễ thật sâu một cái nữa: "Chuyện hôm nay vốn sai ở gia huynh, ngược lại liên lụy Yến công tử bị lệnh huynh trách phạt, tiểu muội vô cùng áy náy, cho nên chuẩn bị một phần lễ vật, thỉnh Yến công tử vui vẻ đón nhận."

    Yến Nguyệt khẽ nhíu mày, không biết Âu Dương Uyển Nhi rốt cuộc có ý đồ gì.

    "Âu Dương cô nương!" Ngọc Tường nhịn không được mở miệng nói: "Không biết Âu Dương cô nương có tiện mời Vũ Văn cô nương tới đây một chút hay không, ta có chuyên muốn hỏi nàng ta."

    "Vũ Văn cô nương đã theo một nhà Vũ Văn tiền bối cáo từ rời đi." Âu Dương Uyển Nhi nhìn Ngọc Tường một cái, hôm nay Ngọc Tường từng ở trước mặt nhiều người cùng Vũ Văn Uyển Nhiên lôi kéo trên đại sảnh, tất cả mọi người đều nhìn thấy.

    "Triệu công tử có chuyện gì, tiểu muội nguyện thay ngài cống hiến sức lực."

    Ngọc Tường nghe nói người đã rời đi, hồi lâu cũng không trả lời được, "Sư huynh, làm sao bây giờ?" Hắn vội vàng hỏi Yến Nguyệt.

    Yến Nguyệt không khỏi thở dài.

    "Xảy ra chuyện gì?" Tiểu Mạc nhịn không được hỏi.

    "Một chuyện sẽ khiến cho ngươi ta cái mông nở hoa." Yến Nguyệt cười tự giễu: "Ngươi không biết thì tốt hơn."

    Âu Dương Uyển Nhi nhìn ba người đàm luận đã quên mất sự tồn tại của mình, nhịn không được ho nhẹ một cái, nói: "Yến công tử, tiểu muội đang chuẩn bị tặng ngài một món lễ vật."

    Yến Nguyệt, Tiểu Mạc cùng Ngọc Tường bỗng nhiên đều cụp đầu xuống, không hẹn mà cùng ưỡn thẳng thắt lưng vốn đã thẳng tắp, sau đó cung kính gọi: "Lão đại."

    Tiểu Khanh mang theo nụ cười nhàn nhạt đi vào.

    "Phó thiếu hiệp." Âu Dương Uyển Nhi có chút giật mình: "Gia phụ phái tiểu nữ tới thay gia huynh tạ lỗi với Phó thiếu hiệp."

    Tiểu Khanh đối với lời xin lỗi mà Âu Dương Uyển Nhi thay phụ thân truyền đạt cùng lời thỉnh cầu Tiểu Khanh đừng làm khó mấy đệ đệ từ chối cho ý kiến, chỉ cười gật đầu. Âu Dương Uyển Nhi ở trước mặt Tiểu Khanh cũng có chút co quắp, nhưng vẫn lấy ra một cái hộp bọc bằng tơ lụa, nói là lễ vật tặng cho Yến Nguyệt: "Chỉ là một món vũ khí, có lẽ Yến thiếu hiệp dùng sẽ tiện tay."

    "Ba người các ngươi tiến vào." Tiểu Khanh cầm cái hộp kia cười cười, đi vào phòng.

    Trong phòng cửa sổ rộng mở, vài tia nắng chiếu vào, sau buổi trưa, nhiệt độ đã khoan khoái dễ chịu.

    Tiểu Khanh ngồi trên ghế mây, nhìn ba sư đệ quỳ trước mặt, mỉm cười hỏi: "Các ngươi làm chuyện gì sai giấu ta?"

    Mặt Ngọc Tường trắng bệch. Chẳng lẽ lão đại phát hiện rồi sao?

    "Lão đại, chúng tiểu đệ phụng mệnh lão đại vẫn luôn quỳ trong viện hối lỗi, cũng không có làm chuyện gì." Yến Nguyệt trấn tĩnh đáp.

    "Thật sao?" Tiểu Khanh thản nhiên hỏi.

    "Vâng." Yến Nguyệt lập tức trả lời. Nếu đã giấu, liền dứt khoát giấu đến cùng.

    "Các ngươi cũng biết quy củ của ta." Ánh mắt Tiểu Khanh đảo qua ba người: "Đã làm sai bị phạt là đương nhiên. Nhưng nếu biết rõ là sai còn cố ý lừa gạt, thì đừng trách ta không giữ lại chút thể diện nào cho các ngươi."

    Lời của Tiểu Khanh vừa ra khỏi miệng, Yến Nguyệt cũng bị dọa cho mặt trắng bệch, lại vẫn đáp một tiếng "Không dám."

    "Tiểu Mạc, ngươi nói xem."

    "Tiểu đệ không biết." Tim Tiểu Mạc cũng nhảy bình bịch.

    "Ngọc Tường, còn ngươi?"

    Chân Ngọc Tường run lẩy bẩy, nửa ngày cũng không dám nói lời nào.

    "Tốt. Các ngươi đúng là có bản lĩnh. Đều không nhận thật sao?" Sắc mặt Tiểu Khanh dần trở nên lạnh lẽo: "Ngọc Tường, lấy roi mây hôm qua đến đây." Một câu này thiếu chút nữa doạ hồn Ngọc Tường bay ra ngoài.

    Cây roi mây kia đang đặt trong bao kiếm trên tay hắn.

    "Còn không đi?" Tiểu Khanh hơi nhíu mày.

    "Lão đại, chuyện này đều là chủ ý của Yến Nguyệt." Yến Nguyệt thầm thở dài, "Ngọc Tường đưa cho ta." Ngọc Tường run rẩy đưa bao kiếm cho Yến Nguyệt.

    Yến Nguyệt rút roi mây ra, hai tay dâng qua đỉnh đầu: "Kiếm rộng của Ngọc Tường đêm qua biến mất, hắn vốn muốn nói cho lão đại biết, là tiểu đệ sợ lão đại tức giận, làm chủ giấu giếm."

    Tiểu Mạc nhìn ý cười bên miệng lão đại, không khỏi kinh hồn bạt vía: "Lão đại bớt giận, đều do hôm qua Tiểu Mạc chọc giận lão đại, Yến Nguyệt sư huynh sợ nói chuyện này ra sẽ đổ thêm dầu vào lửa."

    "Là Vũ Văn Uyển Nhiên đêm qua đến lấy kiếm đi, tiểu đệ nhất định sẽ mau chóng đem kiếm tìm về." Ngọc Tường cố nén mới không để nước mắt rơi xuống.

    Tiểu Khanh thản nhiên nói: "Ngọc Tường, chủ ý của ngươi cũng thật nhiều. Lần trước ta phạt ngươi đã nói cái gì?"

    Ngọc Tường đương nhiên còn nhớ rõ bởi vì mình dùng kiếm gỗ đào đặt trong vỏ kiếm bị lão đại phát hiện, mình bị đòn không nói, còn hai tay nâng kiếm quỳ trong sân cả đêm, đừng nói đầu gối giống như sắp gãy, hai cánh tay đến đêm hôm sau còn ngay cả đũa cũng không cầm nổi.

    "Không cho phép đại kiếm rời tay nữa." Sáng hôm sau, khi lão đại cho phép hắn đứng lên, đã từng phân phó.

    Ngọc Tường cúi đầu. Mình không chỉ rời tay mà còn làm mất. Còn bị một tiểu nha đầu từ trong phòng trộm đi, sau đó lại thả roi mây ở trong vỏ kiếm để giấu lão đại. Dạy mãi không sửa, lừa gạt sư huynh, tội này rất lớn, khó trách lão đại tức giận như thế.

    "Ngọc Tường không dám lừa gạt sư huynh, đặt roi vào vỏ kiếm là chủ ý của tiểu đệ." Yến Nguyệt nhìn ánh mắt lão đại, trong lòng có chút hối hận, mình sao lại quên Ngọc Tường từng có tiền án dùng kiếm giả lừa gạt cơ chứ, vậy mà còn lặp lại chiêu cũ, khó trách lão đại sẽ tức giận: "Tội lừa gạt sư huynh này, lão đại ghi ở trên người Yến Nguyệt đi."

    Tiểu Khanh nhìn Yến Nguyệt một cái: "Ngươi vẫn luôn có nhiều chủ ý nhất, ba năm này rời nhà bản lĩnh khác nhìn không ra, ngược lại học được xúi giục sư đệ lừa gạt sư huynh." Nói xong, tiến lên trước vài bước, nhận lấy roi mây trong tay Yến Nguyệt.

    Yến Nguyệt thầm hít sâu một hơi, chờ roi lên thân. Roi của Tiểu Khanh lại không hạ xuống, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Yến Nguyệt nhớ tới đêm qua Tiểu Mạc từng cởi áo chịu phạt, chẳng lẽ lão đại cũng muốn đối xử với mình thế sao.

    Cắn răng một cái, Yến Nguyệt cởi trường sam ra, đặt trên mặt đất.

    Tiểu Khanh cười cười: "Rời nhà ba năm, quy củ đều quên rồi?"

    Yến Nguyệt cả kinh, lão đại từng nói muốn "không giữ lại chút thể diện nào", chẳng lẽ còn muốn cởi cả quần ra giống như khi còn nhỏ sao.

    "Lão đại phạt ta đi." Ngọc Tường nhìn vẻ mặt xấu hổ cùng phẫn nộ của Yến Nguyệt, trong lòng vô cùng sợ hãi.

    Tiểu Khanh lạnh lùng nói: "Tốt, ta phạt ngươi trước, xảo ngôn giảo biện, lừa gạt tôn trưởng, nên chịu phạt thế nào ngươi liền làm trước cho hắn nhìn."

    Ngọc Tường một bên đáp lời, một bên quỳ gối mấy bước, quỳ ra trước mặt Yến Nguyệt cùng Tiểu Mạc, quỳ thẳng người, sau đó cởi trường sam trên người xuống, sau đó hai tay run rẩy cởi đai lưng bên hông.

    "Lão đại, bây giờ đang làm khách ở bên ngoài, còn phải chịu phạt như vậy sao?" Yến Nguyệt nhịn không được ủy khuất mà thấp giọng nói.

    "Làm khác ở bên ngoài?" Tiểu Khanh cười lạnh một tiếng: "Ta đã cho các ngươi cơ hội, ai bảo chủ ý của các ngươi đều thật nhiều, đây chính là các ngươi tự tìm." Nói xong, thấy Ngọc Tường dừng lại động tác, quát: "Còn không mau lên một chút."

    Ngọc Tường sợ tới mức không dám tiếp tục chần chờ nữa, tay vừa rút ra, quần liền trượt đến đầu gối. Ngọc Tường quỳ thẳng tắp, tấm lưng bóng loáng cùng cặp mông rắn chắc không chút nào bị che khuất trong không khí.

    Yến Nguyệt cùng Tiểu Mạc đã lúng túng đỏ bừng cả khuôn mặt.

    Ngọc Tường càng sợ đến mức không thở nổi. Hắn từ nhỏ sợ nhất là đau. Cách quần áo đánh vào trên người tuy rằng cũng đau, lại vẫn cảm thấy còn có thể chịu đựng được, cũng không có đau đến tận xương tủy. Nhưng sợ nhất chính là đấu pháp dạng này của lão đại, cởi quần áo trực tiếp đánh lên thịt, đau đớn tất không cần phải nói, chỉ riêng phần khuất nhục kia đã làm lòng người rét lạnh.

    Tiểu Khanh đã cầm roi bước đến, hung hăng quất một roi xuống. Ngọc Tường bị đánh cho cả người run rẩy, trên mông lập tức nổi lên một lằn roi thô tím, sau đó máu tươi phun ra trên làn da trắng nõn, hết sức chói mắt.

    Roi của Tiểu Khanh đã như cuồng phong quất tới. Làn da vốn bóng loáng của Ngọc Tường dần dần phủ đầy lằn roi dữ tợn. Ngọc Tường cũng dần dần từ kiềm chế thở dốc chuyển thành rên rỉ, đến nhịn không được khóc lóc cầu xin: "Tường nhi sai rồi. Lão đại tha cho Tường nhi đi."

    Lúc Tiểu Khanh phạt người không cho phép cầu xin tha thứ, càng cầu xin tha thứ đánh càng nặng. Ngọc Tường mặc dù biết rõ điểm này, bị đánh đau quá chỉ cảm thấy mình liền sắp chịu không nổi, nhịn lại nhịn, vẫn nhịn không được một cái chớp mắt lúc roi rời khỏi người, thút thít cầu xin tha thứ, nghĩ có lẽ roi của lão đại có thể liền dừng lại.

    Đáng tiếc, roi mây trong tay Tiểu Khanh vẫn không ngừng, nặng nề rơi ầm ầm trên người hắn. Hắn bị đánh cho dần dần nằm sấp xuống, từ vai đến lưng lại đến mông và chân đã che kín vết máu tím xanh.

    "Quỳ thẳng." Tiểu Khanh quát.

    Ngọc Tường miễn cưỡng quỳ thẳng dậy một lần nữa, vẫn nhỏ giọng khóc nức nở: "Tường nhi không dám nữa. Sư huynh bỏ qua cho Tường nhi lần này đi."

    "Lão đại." Yến Nguyệt rốt cuộc nhịn không được quỳ lên một bước, vịn tay Tiểu Khanh: "Sư huynh, Ngọc Tường hắn không chịu nổi nữa. Ngài đánh Yến Nguyệt đi."

    Tiểu Khanh nhìn tay Yến Nguyệt một cái, Yến Nguyệt cuống quít rụt tay về, Tiểu Khanh đã giơ tay hung hăng cho hắn một cái tát. Yến Nguyệt cụp đầu xuống, "Kiếm của Ngọc Tường bị trộm, lão đại phạt hắn như vậy cũng đủ rồi. Là Yến Nguyệt làm chủ lừa gạt lão đại, lão đại muốn phạt thế nào, Yến Nguyệt đều nguyện chịu."

    Da thịt Yến Nguyệt tuy rằng cũng vô cùng trơn bóng, nhưng lại không trắng nõn như Ngọc Tường. Ba năm sinh hoạt bên ngoài mài giũa, làn da của hắn lóe ra ánh sáng màu đồng. Tấm lưng của hắn rộng lớn, cơ bắp săn chắc, vẫn có thể thấy được đạo đạo vết roi rõ ràng.

    Roi mây trong tay Tiểu Khanh vẫn còn nhuộm máu của Ngọc Tường, hắn dùng roi xẹt qua mấy vết thương trên người Yến Nguyệt, đây là lúc Yến Nguyệt vừa mới hồi phủ, bởi vì đại náo Thiên Phật tự, Tiểu Khanh phụng mệnh sư phụ dùng roi đánh.

    "Mấy vết thương này của ngươi còn chưa có tốt lên, đã quên giáo huấn." Tiểu Khanh lạnh lùng nói.

    Yến Nguyệt cụp xuống đầu: "Yến Nguyệt phạm sai lầm, sư huynh giáo huấn là được. Nếu tiểu đệ nhớ lâu, roi của lão đại cho ai lập quy củ đây."

    Tiểu Khanh cười nhẹ một tiếng: "Tiểu Nguyệt Nhi, hôm nay sư huynh liền cho ngươi lập quy củ thật tốt."

    Tiếng "Tiểu Nguyệt Nhi" này phát ra, Tiểu Mạc và Ngọc Tường liền biết lần này Yến Nguyệt triệt để không cứu được. Lão đại nếu không đem hắn đánh cho nửa tháng không dậy nổi, chỉ sợ sẽ không dừng tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro