Chương 38: Huynh bức đệ phản (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Yến Nguyệt còn bé, mặc dù kiệt ngạo, nhưng lại thông minh lanh lợi, văn có thể nhìn qua không quên, võ có thể xúc loại bàng thông*. Tiểu Khanh đối với sư đệ chỉ nhỏ hơn mình ba tuổi này vô cùng yêu thích.

*Xúc loại bàng thông (nguyên văn là 触类旁通): loại suy; suy luận; từ đây suy ra mà biết (nắm vững quy tắc về một sự vật nào đó rồi suy ra những sự vật cùng loại).

    Thế nhưng mỗi lần Yến Nguyệt phạm vào quy củ, gia pháp của Tiểu Khanh cũng quyết không khoan dung. Ngặt nỗi tính tình Yến Nguyệt lại cực mạnh mẽ, dù bị đánh đến da tróc thịt bong, cũng không chịu cúi đầu nhận sai.

    Cũng may cái mông của Yến Nguyệt cũng không phải là làm bằng sắt, bị Tiểu Khanh thật sự giáo huấn mấy lần, trắng đêm khó ngủ, đau khổ có thể quỳ không thể ngồi cũng làm cho Yến Nguyệt chậm rãi học được nhu thuận, không dám lại khoe mẽ chống đối lúc lão đại nổi nóng. Nhưng dù sao cũng là bản tính khó dời, có đôi khi nóng nảy lên, ngoài miệng vẫn không chịu nhượng bộ.

    Tiểu Khanh há có thể cho phép hắn ngang ngược như vậy, mỗi lần gọi ra ba chữ "Tiểu Nguyệt Nhi", chính là đánh cho gần chết, có vài lần nếu không phải các sư đệ lén lút đi cầu sư phụ sư thúc lên tiếng, Tiểu Khanh đánh cho Yến Nguyệt ngất xỉu mấy lần cũng không ngừng tay. Mỗi lần Yến Nguyệt trải qua một phen kiếp nạn này, cũng có thể quy củ được một thời gian.

    "Tiểu Nguyệt Nhi" vốn là nhũ danh của Yến Nguyệt, sư phụ và sư thúc thỉnh thoảng sẽ kêu, cũng ba chữ này nhưng nếu là từ trong miệng Tiểu Khanh thốt ra, Yến Nguyệt liền không rét mà run, kết cục kia chính là không chết cũng phải lột da.

    Hai năm nay, Yến Nguyệt đi nông trường Võ gia ở quan ngoại làm việc, Tiểu Khanh tuy không nói gì, nhưng dù sao cũng thương tiếc hắn, thỉnh thoảng về nhà phàm là có sai lầm gì, Tiểu Khanh cũng không phạt nặng, hiện giờ ba chữ "Tiểu Nguyệt Nhi" này ra khỏi miệng, có thể thấy được trong lòng lão đại nhất định đã cực kỳ tức giận.

    Yến Nguyệt cũng sợ. Chẳng qua, lời đã nói ra, tuyệt đối không có đạo lý thu hồi lại, lão đại cũng sẽ không cho phép hắn thu hồi. Trong lòng thầm nghĩ: "Sư huynh cũng không thể đánh chết ta thật."

    Từ đường Âu Dương gia.

    Âu Dương Bội Hiển cuối cùng cũng được tắm rửa sạch sẽ, nhưng vẫn cảm thấy có một loại mùi phân heo quanh quẩn không tiêu tan. Hắn quỳ ngồi trên một cái bồ đoàn, hung tợn mắng Yến Nguyệt và Tiểu Mạc, ngẫu nhiên còn mắng Tôn Kiếm Lan vài câu, hoàn toàn không để ý đến mấy trăm tấm linh vị tổ tiên Âu Dương gia đang nhìn chăm chú trên đầu hắn.

    Nghe được tiếng cánh cửa dày nặng bị mở ra, Âu Dương Bội Hiển miễn cưỡng thẳng người. Âu Dương Quyền vẻ mặt âm trầm đi vào. Âu Dương Bội Hiển thấy là phụ thân, lại quỳ ngồi xuống.

    "Bội Hiển." Âu Dương Quyền gọi một tiếng, thấy nhi tử ủ rũ không phản ứng, có chút đau lòng: "Hiển nhi." Âu Dương Quyền đặt tay lên vai nhi tử: "Tiểu tử này, sao vẫn tùy hứng như vậy."

    "Phụ thân." Âu Dương Bội Hiển ôm lấy chân Âu Dương Quyền: "Nhi tử thiếu chút nữa bị người ta hại chết."

    "Có phụ thân ở đây, không ai dám làm gì ngươi." Âu Dương Quyền ngồi xuống bên cạnh nhi tử: "Chỉ là lần này ngươi thật sự quá phận. Phụ thân không thể giải vây cho ngươi. Tôn Kiếm Lan tốt xấu gì cũng là tức phụ chưa qua cửa của Âu Dương gia, sao ngươi có thể cùng Đường Nhất Hạc làm loạn như vậy?"

    "Cái gì mà tức phụ chưa qua cửa của Âu Dương gia. Phụ thân biết rõ nàng cùng tiểu tiện chủng kia tư thông, chẳng lẽ cũng giống nương muốn ép nhi tử làm vương bát* sống sao?" Âu Dương Bội Hiển đẩy phụ thân ra, lạnh mặt nói: "Chuyện đã đến mức này, nếu phụ thân còn muốn làm thông gia cùng Tôn gia, vậy liền đợi nhặt xác cho nhi tử đi."

*Vương bát (王八): đồ bị cắm sừng (lời mắng người có vợ ngoại tình).

    Trong mắt Âu Dương Quyền lóe lên một tia hung quang. Yến Nguyệt, Tiểu Mạc, các ngươi hại Hiển nhi của ta đến mức này, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

    "Hiển nhi, ngươi nói gì vậy." Âu Dương Quyền ôm nhi tử: "Phụ thân sao nỡ bức tử ngươi chứ."

    "Vậy phụ thân đồng ý rồi." Âu Dương Bội Hiển rất cao hứng.

    "Chuyện này còn phải cùng nương ngươi thương lượng một chút." Âu Dương Quyền trầm ngâm.

    "Phụ thân không phải không biết, ở trong mắt nương, tiện nhân Tôn Kiếm Lan còn quan trọng hơn so với nhi tử, nếu là cùng nàng thương lượng, nhi tử còn có đường sống sao?"

    "Ý của ngươi là ta muốn bức tử ngươi?" Nguyễn Đinh Đinh sắc mặt lạnh lùng xuất hiện ở cửa.

    Âu Dương Bội Hiển sợ tới mức vội vàng trốn ở phía sau phụ thân: "Nơi này là từ đường trọng địa, phu nhân..." Âu Dương Quyền còn chưa dứt lời, Nguyễn Đinh Đinh đã đi tới trước mặt phụ tử bọn họ.

    "Hai ngày sau, ngươi nhất định phải thành hôn với Kiếm Lan theo ước định." Nguyễn Đinh Đinh trừng mắt nhìn Âu Dương Bội Hiển: "Ngươi còn dám giở trò gì nữa, ta liền đánh chết ngươi trước, ngươi cũng không cần uy hiếp phụ thân ngươi nữa."

    Âu Dương Bội Hiển nhớ tới cảnh tượng vừa rồi mẫu thân tát mình ngã xuống đất, sợ hãi nào còn dám nói chuyện.

    Âu Dương Quyền chắn trước mặt nhi tử: "Phu nhân, cho dù Bội Hiển nguyện ý cưới, chỉ sợ Tôn gia bên kia cũng sẽ không đồng ý. Chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn."

    "Thiếp thân biết lão gia thương nhi tử." Nguyễn Đinh Đinh cười lạnh nhìn Âu Dương Quyền: "Chẳng qua, ta đây cũng là vì muốn tốt cho nhi tử của ngươi. Huống hồ chuyện này cũng là ý của Uyển Nhi."

    "Muội muội cảm thấy Âu Dương gia cùng Tôn gia kết thành thông gia thật sự sẽ có trợ giúp gì đó với đại nghiệp của phu nhân sao?" Trần Huyền Y và Âu Dương Uyển Nhi vẫn ngồi cách bàn nói chuyện.

    "Chuyện ở Lan Nhược, tỷ tỷ an bài thế nào?" Âu Dương Uyển Nhi vuốt ve bình phỉ thúy trong tay, không để ý tới lời nói của Trần Huyền Y.

    Trần Huyền Y thầm hừ lạnh một tiếng: Ai chẳng biết ngươi đang tính toán vì Đinh Tiểu Mạc, hay là Âu Dương Tiểu Mạc kia. Có điều, chủ ý này của ngươi chỉ e là vô dụng.

    "Trận chiến tối nay, tiểu muội vẫn có chút không yên lòng." Trong mắt Âu Dương Uyển Nhi quả thật có chút sầu lo.

    "Muội muội không cần lo lắng. Tối nay, Phó Tiểu Khanh tất phải đi phó ước, ta cũng không tin mấy chục cao thủ cộng thêm Vũ Văn Kính còn không giết được hắn. Huống hồ, tôn sứ cũng có thể sẽ đến." Nhắc tới Tiểu Khanh, tim Trần Huyền Y đập có chút nhanh.

    "Tiểu muội chỉ sợ hắn không đi một mình đến chỗ hẹn."

    Trần Huyền Y cười lạnh một cái: "Chuyện này ngươi yên tâm, cho dù Yến Nguyệt, Tiểu Mạc cùng Ngọc Tường không bị hắn đánh chết, phỏng chừng hơn phân nửa cũng bị đánh cho gập cả người. Mười thành võ công cũng chỉ còn lại một thành, còn không phải chỉ có ngoan ngoãn chờ bị giết sao."

    Uyển Nhi thở dài một hơi, nắm chặt cái bình trong tay. "Phó Tiểu Khanh cũng không phải là người đơn giản, dưới tình cảnh nguy cơ bủa vây như thế, hắn thật sự sẽ hạ nặng tay xử trí sư đệ sao?"

    "Sau trận chiến ở Minh gia, ta thấy bọn hắn tựa hồ cho rằng mọi chuyện đã gió êm sóng lặng rồi a. Nếu không, cũng sẽ không đến Âu Dương gia xử lý loại gia sự này."

    Uyển Nhi cười cười: "Phó Tiểu Khanh người này, tuổi tuy còn trẻ, nhưng rất có thể phục chúng, đệ tử Phó gia đều xem hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hơn nữa còn là cánh tay phải của Phó Long Thành, võ công cũng sâu không lường được, khó trách phu nhân muốn trừ đi cho thống khoái."

    "Phục chúng?" Trần Huyền Y cười lạnh nói: "Còn không phải là ỷ vào thân phận thủ đồ Phó gia, dựa vào việc trong tay nắm gia pháp, động một chút liền đem các sư đệ đánh cho gần chết lập uy sao." Nàng bởi vì từng bị Tiểu Khanh bắt được thiếu chút nữa còn nghiêm hình bức cung, đối với Tiểu Khanh rất là kiêng kỵ.

    "Kế hoạch lần này của Vân di thật sự rất chu đáo. Giết nhi tử của Đường Đình để cảnh cáo Đường Môn, lại khiến Đường gia cùng Phó gia kết oán. Còn để Phó Tiểu Khanh ở trên đại sảnh không nhịn được vấn trách các sư đệ." Trần Huyền Y nhớ tới cái chết của Đường Nhất Hạc, vẫn cảm thấy kinh hãi.

    "Người tên Yến Nguyệt này võ công cao cường, chỉ sợ còn trên cả tôn sứ. Một Tiểu Mạc đã có thể chống lại Vũ Văn Kính, nhiều cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, khó trách tôn sứ kiêng kỵ. Cũng may Vân di sớm nhìn ra tính cách của hắn, mới định ra kế mượn đao giết người này, để cho gia pháp của Tiểu Khanh đi xử trí hắn." Uyển Nhi đứng lên, đi tới trước cửa sổ, "Trong phòng bên kia, lúc này e là đang mưa máu gió tanh a."

    "Hắn cũng đúng là đủ can đảm, vậy mà thật cùng Ngọc Tường đem chuyện mất kiếm giấu giếm không báo. Tiểu Khanh có thể tha nhẹ cho hắn được sao? Nếu để sư đệ lừa gạt, về sau làm sao còn lập được quy củ. Ta ngược lại hy vọng Phó Tiểu Khanh này dứt khoát nhẫn tâm đánh chết cả ba sư đệ của hắn, càng đỡ phiền toái cho chúng ta." Trần Huyền Y hung ác nói.

    Uyển Nhi cười cười, thờ ơ hỏi: "Bất quá là lỗi của Yến Nguyệt cùng Ngọc Tường, Phó Tiểu Khanh sẽ không ngay cả Tiểu Mạc cũng giận chó đánh mèo chứ."

    Trần Huyền Y nhìn Uyển Nhi một cái, cười nói: "Muội muội là không hiểu rõ tính khí của Phó Tiểu Khanh, hay là không hiểu rõ tính tình của Tiểu Mạc? Nếu Tiểu Khanh hạ tử thủ đánh Yến Nguyệt cùng Ngọc Tường, Tiểu Mạc nào có đạo lý chỉ nhìn."

    Mỉm cười ngồi trở lại ghế dựa, Trần Huyền Y ung dung nói: "Đáng thương Tiểu Mạc hôm qua đã bị đánh đến mình đầy thương tích, hôm nay lại bị liên lụy chịu thêm một trận, sợ là còn chết nhanh hơn hai người kia một chút."

    Âu Dương Uyển Nhi không nói gì, cũng không quay đầu lại, thật lâu sau mới cười nói: "Ta nghe nói Trần tỷ tỷ từng bị Phó Tiểu Khanh bắt được, cũng suýt chút nữa bị quất roi. Tối nay chuyện chặt thủ cấp của hắn xuống, liền để tỷ tỷ lo liệu đi."

    Trần Huyền Y vốn vẫn luôn mang nụ cười giễu cợt nhìn theo bóng lưng của Âu Dương Uyển Nhi, nghe mấy câu này tươi cười trên mặt lập tức đông cứng lại.

    "Trần Huyền Y, muốn cùng bổn cô nương mồm mép, ngươi vẫn còn non một chút." Âu Dương Uyển Nhi thầm cười lạnh.

    Tính tình Yến Nguyệt có kiêu ngạo đến đâu cũng là thân thể máu thịt. Hắn tin tưởng mình tuyệt đối có thể làm được như Quan Vân Trường cho dù là cạo xương chữa thương, cũng có thể nói cười vui vẻ, nhưng đoán chừng Quan Vân Trường dưới roi mây của lão đại cũng chưa chắc có thể chịu được lâu như mình.

    Cạo xương chữa thương bất quá cũng chỉ đau một cánh tay, dù có cạo chậm đến đâu cũng sẽ có lúc dừng lại, nhưng ngọn roi như gió lốc quật xuống của lão đại lại làm cho hắn từ vai xuống lưng đến mông cùng chân, đều đau đến tận xương tủy, tận tim phổi.

    Hơn nữa còn không biết khi nào có thể ngừng lại, có thể ngừng lại hay không. Loại đau đớn cùng sợ hãi vô tận này mới là thứ tra tấn Yến Nguyệt nhất. Máu trên môi không ngừng nhỏ xuống, hắn dường như cũng có thể cảm giác được máu trên lưng cũng đang không ngừng nhỏ xuống.

    "Phó thiếu hiệp." Trong sân truyền đến giọng của Tạ Bách Minh.

    Yến Nguyệt cả kinh, vô thức liền muốn lấy tay kéo quần. Tay vừa mới duỗi ra phía sau, roi của lão đại đã hung hăng rơi xuống, hắn đau đến thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

    "Thành thật quỳ." Tiểu Khanh lạnh giọng, ném roi xuống đất, bước ra ngoài.

    Yến Nguyệt ở trong lòng thở ra một hơi.

    "Tạ cốc chủ." Tiểu Khanh khẽ ôm quyền: "Có gì chỉ giáo." Tiểu Khanh ra cửa phòng nghênh đón, cười nhạt với Tạ Bách Minh, cũng không có ý tiếp khách.

    Tạ Bách Minh nhìn máu tươi dính trên tay Tiểu Khanh, thở dài: "Phó thiếu hiệp lại đang trừng phạt sư đệ sao?"

    Tiểu Khanh cười cười: "Tại hạ quả thật có chút việc, không tiện mời Tạ cốc chủ vào bên trong dùng trà."

    "Người trẻ tuổi ai không khí thịnh? Đi sai bước nhầm cũng là khó tránh khỏi. Lệnh sư đệ đều là rồng trong loài ngoài, thiếu niên tuấn kiệt, lại là cao thủ trẻ tuổi hiếm có, Phó thiếu hiệp vẫn nên khoan dung một chút, chớ quá trách móc nặng nề. Huống hồ, cho dù Phó thiếu hiệp không thương tiếc sư đệ, nhưng vì vậy mà tức giận hại thân thể cũng tuyệt đối không đáng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro