Chương 39: Huynh bức đệ phản (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Tiễn Tạ Bách Minh đi, Tiểu Khanh mỉm cười một cái.

Trở lại trong phòng, Yến Nguyệt, Tiểu Mạc cùng Ngọc Tường vẫn thành thật quỳ ở đó.

Tiểu Khanh quả thật có chút mệt mỏi. Hắn đi đến ghế ngồi, nhìn Yến Nguyệt trước mặt.

Yến Nguyệt bất giác muốn cụp người xuống.

"Quỳ tốt." Tiểu Khanh quát.

Yến Nguyệt không dám phản kháng, quỳ thẳng người, lại cúi đầu.

"Ngẩng đầu lên." Tiểu Khanh lạnh lùng phân phó.

Yến Nguyệt đỏ mặt, nhịn xuống xấu hổ cùng phẫn nộ nhìn về phía lão đại.

"Tiểu Mạc, hôm qua ta đã nói cái gì." Tiểu Khanh nhìn Yến Nguyệt, quát hỏi Tiểu Mạc.

Tiểu Mạc hoảng sợ, thấp giọng nói: "Nếu là sợ xấu hổ, nên nhớ kỹ giáo huấn."

"Ngươi nhớ chưa?" Tiểu Khanh nhìn Yến Nguyệt.

Yến Nguyệt nhịn lại nhịn, rốt cuộc vẫn thốt lên: "Tiểu đệ cho dù có sáu mươi tuổi, cũng còn có thể bị sư huynh giáo huấn, có cái gì phải sợ xấu hổ."

Tiểu Mạc và Ngọc Tường đồng thời hoảng sợ.

Khoé miệng Tiểu Khanh khẽ nhếch.

Yến Nguyệt đương nhiên biết hàm ý nụ cười này của lão đại, nhặt roi mây trên mặt đất lên, lần nữa dâng lên cho lão đại. Mặc dù vết thương trên người dường như bởi vì sợ hãi mà càng thêm đau đớn, thế nhưng Yến Nguyệt vẫn vì những lời này của mình thành công chọc giận lão đại mà có một chút đắc ý.

Đương nhiên cái đắc ý này xảy ra cực kỳ ngắn ngủi. Khi roi mây đã bị máu thấm mềm lại lần nữa gào thét đánh vào làn da sớm không còn nguyên vẹn trên người, Yến Nguyệt mới biết mình vì nhất thời miệng lưỡi nhanh nhảu mà sẽ phải nhận hậu quả lớn thế nào.

"Rắc" một tiếng, roi mây dày bằng ba ngón tay vậy mà gãy thành hai đoạn, bay ra ngoài.

Yến Nguyệt mặc dù đau muốn chết, nhưng vẫn không nhịn được ở trong lòng thầm vui vẻ: "Roi gãy. Sắc mặt lão đại nhất định rất thú vị. Nơi này dù sao cũng không phải Đại Minh hồ, lão đại còn không biết xấu hổ lại đi mượn 'gia pháp' tới sao? Xem ra mình được cứu rồi."

Những ý niệm này còn chưa kịp chuyển xong, Tiểu Khanh đã tung lên một cước, đá bay Yến Nguyệt ra xa: "Ngươi thật to gan."

Tiểu Khanh tưởng lầm lúc hắn đi ra ngoài, Yến Nguyệt đã động tay động chân lên roi mây.

Yến Nguyệt vừa vặn đập vào bàn trà bên cạnh, "bộp" một tiếng, cái hộp bọc lụa kia cũng rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Thứ rơi ra khỏi hộp làm cho sắc mặt Yến Nguyệt thoáng cái trở nên tái nhợt. Tiểu Mạc cùng Ngọc Tường nhìn thấy đồ vật trong hộp cũng sợ tới mức nín thở.

Tiểu Khanh mỉm cười: "Vị Âu Dương cô nương này ngược lại rất biết tặng lễ vật." Thứ rơi ra từ trong hộp là một ngọn cửu khúc xà tiên có chuôi chạm trổ bằng vàng.

Roi da quất lên người so với roi mây càng nặng, tiếng rên rỉ của Yến Nguyệt đã không cách nào khống chế.

Tiểu Khanh cũng không hung hăng đánh liên tục giống như lúc trước. Quất vài cái liền dừng lại, chỉ dùng roi xẹt qua từng vết máu trên người Yến Nguyệt: "Biết sai chưa?"

Trong mắt Yến Nguyệt tràn ngập khuất nhục, cắn cắn môi.

"Lão đại, Yến Nguyệt sư huynh đã chịu giáo huấn rồi, lão đại tha cho hắn đi." Tiểu Mạc rốt cuộc nhịn không được lại cầu xin. Vừa rồi hắn từng có ý đồ cầu tình, đã bị lão đại thuận tay thưởng mấy chục roi mây, bây giờ mở miệng lần nữa, sắc mặt lão đại quả nhiên lạnh hơn

"Ngươi cũng cởi quần ra." Tiểu Khanh cầm roi, điểm Tiểu Mạc.

"Lão đại, chuyện mất kiếm Tiểu Mạc cũng không biết." Yến Nguyệt vội vàng cầu tình cho Tiểu Mạc. Tiểu Mạc vốn đã bị thương nặng, sao có thể lại thêm vết thương mới.

"Nếu hắn biết chuyện, tất cũng sẽ giúp ngươi giấu diếm." Đây chính là lý do của Tiểu Khanh.

"Sư huynh. Yến Nguyệt biết sai rồi." Yến Nguyệt nhìn Tiểu Mạc loạng chà loạng choạng, rốt cuộc khuất phục.

Tiểu Khanh lại tiếp tục quất Tiểu Mạc thêm vài roi mới đi đến bên cạnh Yến Nguyệt đang dập đầu, "Thật biết sai rồi sao?"

"Vâng. Yến Nguyệt không nên xúi giục sư đệ xảo ngôn giảo biện lừa gạt sư huynh, dạy mãi không sửa." Giọng Yến Nguyệt nghẹn ngào: "Sư huynh muốn dạy dỗ thế nào cũng là đúng, sư huynh dạy phải."

"Bây giờ thì biết sai rồi, vì sao vừa rồi một mực không nhận? Chẳng lẽ là roi đánh ngươi không đau sao?" Roi của Tiểu Khanh lại hung hăng quất vào mông Yến Nguyệt: "Cứ phải chờ đến lúc đứng không được ngồi cũng không được mới bằng lòng nhận sai đúng không?"

Yến Nguyệt dù cố chịu đựng thế nào nước mắt vẫn rơi xuống. "Tiểu đệ biết sai rồi."

Tiểu Khanh đứng thẳng lưng, lắc lắc roi mây trong tay: "Đã biết sai, còn không mau quỳ tốt chờ phạt."

Trận đòn vừa rồi chẳng qua chỉ là để ép Yến Nguyệt cúi đầu, nếu đã cúi đầu nhận sai, đương nhiên còn phải phạt nữa.

Yến Nguyệt chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh xuyên vào lòng.

"Phó thiếu hiệp, Phó thiếu hiệp." Ngoài cửa viện lại truyền đến giọng của quản gia Âu Tam.

Tiểu Khanh khẽ nhíu mày, ném roi đến trước mặt Yến Nguyệt: "Nâng lên." Sau đó đi ra ngoài, trước khi đi còn sửa sang lại y phục.

"Để Tiểu Mạc cũng đi cùng sao?" Thì ra là Âu Dương Quyền mời Tiểu Khanh cùng Tiểu Mạc đi dự yến, bây giờ trời đã chạng vạng tối.

Tiểu Khanh trở lại phòng, trong phòng đã có một loại mùi máu tanh nhàn nhạt. Hắn lạnh lùng nói: "Tiểu Mạc, cho ngươi nửa canh giờ chỉnh đốn sạch sẽ, rồi đến chỗ Âu Dương tiền bối."

Tiểu Mạc đáp một tiếng "vâng".

Tiểu Khanh lại chuyển hướng sang Yến Nguyệt: "Chờ ta trở về, lại nặng hơn sửa trị các ngươi."

"Âu quản gia, phiền ngài mời mấy hạ nhân lanh lợi tới đây thu dọn phòng ốc một chút." Giọng của Tiểu Khanh lại vang lên trong sân.

"Vâng. Vâng." Âu quản gia vừa gấp giọng đáp ứng vừa nói: "Kỳ thật tiểu nhân vốn đã an bài tôi tớ hầu hạ ngài trong viện, nhưng Yến thiếu hiệp nói không cần, cho nên..." Giọng của Âu quản gia dần dần mơ hồ, đã theo Tiểu Khanh đi xa.

Yến Nguyệt mím môi, thuận tay ném roi trong tay đập vào tường, chỉ nghe trong phòng cách vách "xoảng" một tiếng, có thanh âm ngọc khí thanh thúy vỡ vụn. Ngọc Tường và Tiểu Mạc nhìn Yến Nguyệt sắc mặt lại trắng bệch.

"Sẽ không phải là bộ trà cụ phỉ thuý mà lão đại thích nhất đấy chứ?" Yến Nguyệt lẩm bẩm nói.

Âu Dương Quyền cùng Nguyễn Đinh Đinh thiết yến khoản đãi, Tôn nhị phu nhân và hai vị sư thái của Từ Hàng Tĩnh Trai cũng có mặt, Âu Dương Uyển Nhi cũng ngồi ở vị trí cuối cùng bồi tiếp.

"Hai vị này là Thiên Thanh đại sư cùng Thiên Bạch đại sư của Từ Hàng Tĩnh Trai." Âu Dương Quyền đối với hai vị sư thái vô cùng kính trọng.

Ánh mắt Tiểu Khanh rơi xuống trên người hai vị sư thái, ôm quyền nói: "Tại hạ Phó Tiểu Khanh. Sao không thấy hai vị cao túc?"

*Cao túc: Tiếng mĩ xưng để gọi con em, đồ đệ người khác.

Thiên Thanh cùng Thiên Bạch liếc nhau, Thiên Thanh điềm nhiên nói: "Thanh Y cùng Bạch Y là vãn bối, nơi này cũng không có chỗ cho các nàng."

Tiểu Khanh cười nói: "Hai người các nàng nếu là vãn bối..." Lời phía sau lại không nói nữa, theo mọi người ngồi vào vị trí.

"Tiểu Mạc đâu? Sao hắn còn chưa đến?" Nguyễn Đinh Đinh nghiêm mặt, "Không muốn đến dự tiệc của lão gia sao?"

"Lát nữa hắn sẽ đến thỉnh tội với Âu Dương tiền bối cùng phu nhân!" Tiểu Khanh cười nói.

"Thỉnh tội? Cái này thì không dám nhận." Nguyễn Đinh Đinh cười lạnh một tiếng: "Nhi tử có bản lĩnh như vậy sao còn có thể để phụ mẫu vào mắt."

"Nương bớt giận, Tiểu Khanh công tử cùng Lam di đều là người một nhà, nhưng dù sao còn có hai vị đại sư ở đây, nương ít nhiều lưu lại chút thể diện đi." Âu Dương Uyển Nhi vừa chia thức ăn, vừa ôn nhu an ủi.

Lúc này mặt mày Nguyễn Đình Đinh mới giãn ra, nâng ly với hai vị sư thái: "Nguyễn Đinh Đinh ta chính là cái tính tình này, không thể dung thứ cho người khác".

Tiểu Khanh cảm giác tựa hồ sau khi mình tới Âu Dương gia, liền không thể ăn mấy bữa cơm yên tĩnh. Cái bàn đầy rượu thịt này mặc dù tốt, chỉ sợ vẫn không thể ăn no.

Quả thật, Nguyễn Đinh Đinh vừa buông chén rượu trong tay xuống, Tôn nhị phu nhân đã lạnh lùng mở miệng: "Phó thiếu hiệp, ta có một việc muốn mời ngươi giúp một tay."

"Tôn nhị phu nhân khách khí, không biết là có chuyện gì cần đến tại hạ cống hiến sức lực." Tiểu Khanh đành phải dừng đũa trong tay.

"Uỷ khuất lệnh đệ Tiểu Mạc hai ngày nay tạm thời phụ trách an toàn của Kiếm Lan." Hôm nay sau khi mọi người rời đi, Tôn Kiếm Lan lại đại náo một trận, thề chết không gả cho tên cầm thú Âu Dương Bội Hiển này.

Tôn nhị phu nhân cũng cảm thấy Bội Hiển quá đáng, nhưng lại chỉ trích Tôn Kiếm Lan mượn đề tài này làm cái cớ vì không thể quên tình cảm với Tiểu Mạc. Sau khi trấn áp sự phản kháng của Tôn Kiếm Lan, Tôn nhị phu nhân lại sợ Tôn Kiếm Lan giở trò, cho nên nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu.

Trước khi Tôn Kiếm Lan cùng Âu Dương Bội Hiển thành thân, tạm thời nhốt Tôn Kiếm Lan ở hậu viện Âu Dương gia, để Tiểu Mạc phụ trách an toàn của nàng, dù sao chỉ còn hai ngày nữa, chờ sau khi Tôn Vô Kích đến hai đứa nhỏ thành thân liền xong.

"Tiểu Mạc là đệ đệ của Bội Hiển, bảo hộ đại tẩu tương lai mấy ngày cũng là chuyện nên làm." Nguyễn Đinh Đinh lạnh lùng nói: "Huống hồ, chờ hai ngày sau, Kiếm Lan bình an gả cho Bội Hiển, những lời đồn kia cũng không công tự phá."

Mệt cho hai nữ nhân chết tiệt này còn nghĩ ra được chủ ý như vậy. Tiểu Khanh nhịn không được ở trong lòng mắng một câu. Âu Dương Quyền vẻ mặt ngượng ngùng, nói: "Hổ thẹn." Cũng không biết hắn rốt cuộc biết hai chữ hổ thẹn viết thế nào không.

"Tiểu Mạc có chút không thoải mái." Tiểu Khanh muốn khéo léo cự tuyệt.

"Không thoải mái? Vậy không sao, đến hôm nay Tạ cốc chủ hẳn cũng có thể không cần tuân thủ quy củ ba ngày không xem bệnh của hắn nữa. Mời hắn qua xem một chút nhất định sẽ thuốc đến bệnh trừ."

Tiểu Khanh trở lại viện tử, ánh đèn sáng trưng, "Phó công tử đã về." Hai thiếu niên ăn mặc như gia nhân tiến lên nghênh đón, cùng quỳ xuống hành lễ.

Âu Dương gia nhất định là đại thế gia, chỉ riêng hai gã sai vặt này cũng có dáng người cao lớn, anh vũ bất phàm. Dù mặc y phục hạ nhân, nhìn cũng vô cùng ngọc thụ lâm phong. Nhưng hướng trên mặt nhìn lại, lại làm cho người ta có chút ngoài dự đoán. Hai người này đều có khuôn mặt chữ điền bình thường, vô cùng bình thường, khiến cho người ta cảm thán dáng người tốt như vậy sao lại có khuôn mặt bình thường như vậy.

Tiểu Khanh cũng không để ý, đi vào phòng. Trong chính phòng đã thu thập sạch sẽ, có một loại hương trái cây nhàn nhạt, là mùi của Ngọc Ngưng Lộ. Trên chiếc bàn mới thay, đặt một ngọn roi cửu khúc chuôi vàng.

"Tên là gì?" Tiểu Khanh ngồi trên ghế, thản nhiên hỏi.

"Tiểu nhân Âu Tứ." "Tiểu nhân Âu Ngũ." Hai gã sai vặt dường như vô cùng sợ Tiểu Khanh, cung kính trả lời.

"Người đâu?" Tiểu Khanh nhàn nhạt hỏi.

"Không liên quan đến chúng tiểu nhân." Âu Tứ, Âu Ngũ vội vàng quỳ xuống: "Tiểu Mạc công tử đang ngủ ở phòng bên cạnh. Yến Nguyệt công tử cùng vị tiểu công tử kia đi ra ngoài làm việc."

"Ra ngoài làm việc?" Tiểu Khanh cười cười, quay trở về phòng mình.

"A." Nhìn mảnh phỉ thúy trên mặt đất, Tiểu Khanh quả thật không thể tin được, đây chính là bộ trà cụ duy nhất còn sót lại trên đời do Yến Tử chạm khắc a.

"Không liên quan đến chúng tiểu nhân." Âu Tứ, Âu Ngũ lại ở bên ngoài quỳ rạp xuống đất: "Lúc chúng tiểu nhân đến đã như vậy."

Tiểu Khanh ở trong phòng thật vất vả mới đè xuống được nộ khí, thản nhiên nói: "Đã không liên quan  đến các ngươi còn quỳ làm cái gì, đi xem Tiểu Mạc đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro