Chương 46: Tương kế tựu kế (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Hai người bị trọng thương thì có thể đi đâu?" Sắc mặt Mộ Dung Vân có chút nặng nề.

    "Đều là tiểu huynh làm việc không tốt." Tạ Bách Minh nhìn Mộ Dung Vân, có chút thấp thỏm.

    "Tạ huynh nói gì vậy." Mộ Dung Vân thay một khuôn mặt tươi cười: "Tạ huynh có thể thành công ly gián huynh đệ bọn họ, cũng khuyên được Yến Nguyệt, Ngọc Tường rời khỏi Phó Tiểu Khanh đã là có công lớn rồi. Huống hồ những người tiểu muội phái đi không phải cũng đều không có tin tức."

    Tạ Bách Minh nhìn nụ cười của Mộ Dung Vân, có chút si ngốc: "Vân nhi, ngươi vẫn giống như mười sáu năm trước."

    Mộ Dung Vân cười, để mặc cho Tạ Bách Minh nắm tay mình: "Tạ huynh, hiện giờ ta đã là thê của người rồi." Vũ Văn Kính lạnh lùng ngồi xuống, như không nhìn thấy hai người trước mặt.

    Mấy chữ "thê của người", chẳng những không khiến Tạ Bách Minh buông tay, trái lại dường như càng kích thích hắn. Đột nhiên ngoài phòng truyền đến một tiếng động.

    Mộ Dung Vân nhẹ nhàng lắc người một cái, mượn cơ hội này thoát thân: "Ngươi không sợ hắn một kiếm giết ngươi sao?" Nói xong, chỉ chỉ Vũ Văn Kính mặt không biểu tình.

    "Hắn bất quá chỉ là một cái xác sống mà thôi." Tạ Bách Minh khinh miệt nói.

    "Là nha đầu Uyển Nhiên." Mộ Dung Vân nhíu nhíu mày, sửa sang lại quần áo, đẩy cửa đi ra. Chỉ chốc lát sau, cầm kiếm rộng đi vào.

    Thanh kiếm rất nặng, Mộ Dung Vân hai tay cầm có chút khó khăn. Tạ Bách Minh vội vàng nhận lấy, đặt lên bàn, liên tục tán thưởng: "Kiếm tốt, vạn năm huyền thiết đúc thành, quả thật là một bảo bối."

    Long văn trên thân kiếm, cùng kim hiết hổ phách ở chuôi kiếm, hiện lộ ra sự quý giá của thanh kiếm này.

    "Kim hiết!" Hai mắt Tạ Bách Minh phát sáng, ánh mắt cơ hồ đều dán lên hổ phách ở chuôi kiếm.

    Bên trong hổ phách màu nâu, có một con bọ cạp vàng lớn bằng đồng tiền hoàn toàn được bao bọc trong hổ phách, giống như vẫn còn sống.

    Mộ Dung Vân cười cười: "Tạ huynh, nghe nói ngân hiết của Y Tiên cốc là vật chí độc trong thiên hạ, độc ở đuôi bọ cạp có thể khắc bách độc, không biết so với kim hiết này thì thế nào?"

    Không thể tưởng tượng được, kim hạt đứng đầu vạn độc trong thiên hạ vậy mà ở trong tay Ngọc Tường, lại còn được khảm nạm trên đại kiếm này như một vật trang trí! Thật phung phí của trời a.

    Tạ Bách Minh móc ra chủy thủ, muốn đi khoét viên hổ phách xuống.

    Bàn tay mảnh khảnh của Mộ Dung Vân đặt trên tay Tạ Bách Minh.

    "Tìm Yến Nguyệt và Ngọc Tường về, hổ phách này tự nhiên sẽ là của ngươi."

    "Thế nào, phu nhân cũng muốn thu Ngọc Tường về dưới trướng sao?" Tạ Bách Minh nhìn hổ phách, trong lòng sinh nghi, chẳng lẽ phu nhân muốn trả kiếm lại cho Ngọc Tường?" Hắn lại cười: "Hay là Vân nhi vẫn muốn làm nhạc mẫu của hắn."

    Mộ Dung Vân cười cười: "Có thể làm nhạc mẫu của Bình Dương vương cũng không tệ."

    "Vân di." Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

    "Thì ra là Uyển Nhi." Mộ Dung Vân nhìn Âu Dương Uyển Nhi: "Thế nào, có tung tích của Yến Nguyệt cùng Ngọc Tường rồi sao?"

    Tạ Bách Minh nếu đã biết tung tích của Yến Nguyệt và Ngọc Tường, tuy rằng cực kỳ không nỡ rời khỏi Vân nhi, vẫn phải đi làm việc, chỉ cần vì Vân nhi làm việc cho thỏa đáng, Vân nhi sẽ không bạc đãi mình.

    "Ngươi nói Tiêu nhi đi cứu Mộ Dung Liên?" Mộ Dung Vân nhìn Âu Dương Uyển Nhi.

    Âu Dương Uyển Nhi gật gật đầu: "Ta biết Vân di còn niệm tình tỷ muội, tình đồng phu, cho nên còn chưa từng dùng thuốc với Mộ Dung Liên. Chất nữ cũng có thể thông cảm. Nhưng lệnh công tử lại giết chết người trông coi, ý đồ mang Mộ Dung Liên đi, cũng may chất nữ phát hiện sớm, mới không xảy ra đại loạn gì."

    "Tiêu nhi đâu?" Mộ Dung Vân cũng không có ý định nhận cái tình này của Âu Dương Uyển Nhi.

    "Chất nữ sợ lệnh công tử lại có sơ suất gì, cho nên mang hắn tới đây." Nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, ngoài cửa, La Lan một thân hắc y dẫn Vũ Văn Tiêu Tiêu vào, Âu Dương Uyển Nhi phất tay cởi bỏ huyệt đạo bị phong tỏa của hắn.

    Vũ Văn Tiêu Tiêu nhìn Âu Dương Uyển Nhi, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi lại dám ám toán ta."

    "Tiêu nhi." Mộ Dung Vân nhìn nhi tử: "Ngươi sao lại không nghe lời."

    "Uyển Nhi, a di đa tạ ngươi đã chiếu cố Tiêu nhi. Chỉ là Mộ Dung Liên bên kia cũng không thể có sơ suất gì, hay là ngươi cùng Lan nhi mau trở về đi."

    Âu Dương Uyển Nhi cùng La Lan cười thi lễ, khom người cáo lui.

    Mộ Dung Vân mỉm cười, đợi cửa phòng đóng lại, đã ngưng ở trên mặt, nàng bỗng nhiên đi tới trước bàn, tát mạnh vào mặt Vũ Văn Kính một cái.

    "Bốp" một tiếng, nửa bên mặt của Vũ Văn Kính lại có thêm năm dấu ngón tay rõ ràng. Nhưng Vũ Văn Kính chỉ ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Vân, không có bất kỳ phản ứng nào.

    "Vũ Văn phu nhân, ngươi không sợ đau tay sao? Dù sao hắn cũng không có cảm giác gì." Vũ Văn Tiêu Tiêu có chút chán ghét nhìn Mộ Dung Vân.

    Mộ Dung Vân nhìn nhi tử một cái: "Nếu không phải hắn từ nhỏ đã nuôi chiều ngươi thành không có quy củ như vậy, hôm nay ngươi làm sao dám nói chuyện như thế với mẫu thân."

    Vũ Văn Tiêu Tiêu thở dài: "Nương, ngài trả thù hắn như vậy đủ rồi."

    "Không đủ!" Mộ Dung Vân cắn răng: "Năm đó hắn phản bội ta, bội tình bạc nghĩa với ta, còn lấy Mộ Dung Liên làm thê tử. Chờ lúc ta mang thai ngươi, bất đắc dĩ phải tìm đến hắn, hắn lại thề son sắt rằng sẽ đưa ta phù chính*, kết quả thì sao, cẩu lão tử kia của hắn chỉ nói một câu, hắn ngay cả hừ cũng không dám hừ, liền để ta làm nhỏ."

*Phù chính: nâng thiếp thành thê.

    "Ngươi đội cho hắn cái mũ xanh mười tám năm còn chưa đủ sao?"Vũ Văn Tiêu Tiêu lạnh lùng ngắt lời Mộ Dung Vân: "Ít nhất hắn cũng tin tưởng ngươi, lấy ngươi. So với người khiến ngươi mang thai ta, rồi lại biến mất không tung tích còn tốt hơn một chút."

    "Hắn không có biến mất không tung tích." Mộ Dung Vân dừng một chút, nói với nhi tử.

    "Đúng vậy, hai năm sau hắn lại trở về, cho nên mới có Uyển Nhiên không phải sao." Vũ Văn Tiêu Tiêu cười cười: "Ta phải nhắc nhở Vũ Văn phu nhân một câu, nếu ngài lại muốn thêm cho Vũ Văn gia một cái họ Tạ, người sẽ không bao giờ gặp lại Vũ Văn Tiêu Tiêu ta nữa."

    Sắc mặt Mộ Dung Vân thoáng cái trở nên tái nhợt.

    Yến Nguyệt nhìn pháo hoa hình tròn trên bầu trời, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột. Đây là tín hiệu lão đại thúc giục làm việc.

    "Cứu vô liên sư thái ra." Đây là cũng là nhiệm vụ mà Âu Tam cũng là Ngọc Kỳ sư huynh giao cho, tự nhiên cũng là mệnh lệnh của lão đại. Nhưng Vô Liên sư thái ở đâu a.

    Tạ Bách Minh người này thật là làm cho Yến Nguyệt chán ghét đến cơ hồ suýt thì nhịn không được ra tay giết hắn. Nhưng bây giờ còn chưa thể giết. Yến Nguyệt cố gắng khống chế cảm xúc.

    "Yến thiếu hiệp không tò mò Phó Tiểu Khanh rốt cuộc gặp phải đối thủ gì sao?" Tạ Bách Minh tìm một cái ghế ngồi xuống.

    Yến Nguyệt không để ý tới hắn, đi đến bên giường nhìn Ngọc Tường một cái, đầu Ngọc Tường có chút nóng.

    "Kỳ thật là người mà Vũ Văn phu nhân tìm tới." Tạ Bách Minh đành phải tự mình tiếp tục: "Đều là cao thủ. Lần này Phó thiếu hiệp e là gặp phải cường địch."

    "Cao thủ?" Yến Nguyệt cười lạnh một cái: "Cao thủ cũng chỉ sợ chưa chắc đã làm được gì. Võ công của hắn... có lẽ cả ta cũng không phải là địch thủ."

    "Yến thiếu hiệp khiêm tốn rồi." Tạ Bách Minh cười nói: "Theo phu nhân thấy, võ công của Yến Thiếu Hiệp cao như vậy, e rằng cái gọi là giang hồ thập đại cao thủ gì đó ở dưới tay ngươi cũng không trụ nổi trăm chiêu."

    Bất luận kẻ nào nghe xong loại lời khen này cũng sẽ vui vẻ, huống chi loại thiếu niên cao thủ như Yến Nguyệt : "Lời lệnh phu nhân nói không khỏi quá khoa trương đi. Huống hồ thập đại cao thủ gì đó, bất quá chỉ là một ít kẻ mua danh chuộc tiếng mà thôi."

    Tạ Bách Minh cười cười, lời này của Yến Nguyệt nghe thì có vẻ khiêm tốn, kỳ thật trong lòng hắn quả thật không đem cái gì giang hồ thập đại cao thủ để ở trong mắt.

    "Yến thiếu hiệp hiểu lầm rồi. Phu nhân mà lão hủ nói đến không phải là chỉ chuyết kinh*, mà là một vị kỳ nữ vô luận võ công hay trí tuệ đều có một không hai trên thế gian. Tiếng phu nhân này chỉ là tôn xưng mà thôi."

*Chuyết kinh (拙荊): Người vợ vụng về. Tiếng khiêm nhường để nói về vợ mình trước mặt người khác

    "Phu nhân nào mà lại khiến cho Tạ cốc chủ tôn sùng như vậy? Hơn nữa trên giang hồ này dường như cũng chưa từng nghe nói qua có nữ tử nào võ công cao cường đến thế." Yến Nguyệt quả thật rất tò mò, cũng có chút không tin.

    "Hưu phu nhân, đà chủ phân đà Giang Nam của Tỷ muội Cung."

    Yến Nguyệt hơi nhíu mày: "Ngươi cũng là người của Tỷ muội Cung?"

    Tạ Bách Minh lắc đầu: "Trong Tỷ Muội Cung đa phần là kỳ nữ, nam tử thì thiếu một chút."

    Yến Nguyệt không chút che giấu vẻ khinh bỉ trong ánh mắt: "Nhân phẩm cùng võ công như Tạ cốc chủ chắc hẳn còn chưa có tư cách gia nhập tỷ muội cung."

    Nam nhân có thể chiếm được một vị trí trong Tỷ Muội Cung nhất định sẽ có chút chỗ võ công gì đó khiến người ta ca ngợi, giống như cái gì mà thiên hạ đệ tam kiếm Ngư Tràng Kiếm Liễu Tam Biến.

    Nghĩ tới đây, Yến Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến Tác Tràng Kiếm Vũ Văn Kính. Sau đó liền nhớ tới Vũ Văn Tiêu Tiêu.

    Tạ Bách Minh đối với lời châm chọc của Yến Nguyệt căn bản không để ở trong lòng, cười nói: "Võ công mèo cào này của lão hủ đương nhiên sẽ không lọt vào mắt Yến thiếu hiệp. Nhưng võ công của Yến thiếu hiệp, Hưu phu nhân vô cùng ngưỡng. Nếu không, cũng sẽ không tốn nhiều công phu như vậy muốn kết bạn với Yến thiếu hiệp."

    Tạ Bách Minh rốt cuộc nói ra mục đích thật sự của mình.

    Yến Nguyệt lạnh lùng nhìn Tạ Bách Minh.

    "Yến thiếu hiệp xin chớ tức giận. Lão hủ bây giờ đều là vì ngươi tính toán. Nếu ngươi đã trốn hình đến đây, lại không phụng pháo hoa triệu tập của Phó Tiểu Khanh, chỉ sợ không thể dung nạp vào Phó gia nữa. Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, Yến thiếu hiệp sao không tính toán khác?"

    Yến Nguyệt trầm mặc không nói gì.

    "Đạo lý chim khôn biết chọn cành mà đậu, Yến thiếu hiệp hẳn là rất rõ ràng. Dựa vào sự coi trọng của Hưu phu nhân với ngươi, chỉ cần Yến thiếu hiệp chịu gia nhập Tỷ Muội Cung, lập tức sẽ được tôn làm tôn sứ đại nhân, địa vị ngang bằng với Hưu phu nhân."

    "Chức tôn sứ đại nhân, toàn bộ tỷ muội cung bất quá chỉ có hai người, cộng thêm Yến thiếu hiệp thì bất quá cũng chỉ có ba người. Chẳng những có địa vị tôn quý, quyền cao chức trọng, hơn nữa không cần phải bị cung quy bình thường ước thúc, còn có vinh hoa phú quý rượu ngon mỹ nhân hưởng không hết, là thứ mà bao nhiêu người phấn đấu cả đời cũng không có được a."

    "Nghe có vẻ hấp dẫn." Yến Nguyệt cười cười, "Có lẽ ta có thể cân nhắc đáp ứng."

    Tạ Bách Minh vui mừng khôn xiết.

    "Chỉ cần Yến thiếu hiệp làm thỏa đáng một chuyện, phu nhân sẽ đính thân đưa lên lệnh bài tôn sứ cho ngài. Ngài có thể cầm lệnh bài này lệnh cho người của Tỷ Muội Cung làm bất cứ chuyện gì."

    "Quả nhiên không có chuyện tiện nghi như vậy. Ta nói đồng ý là được chứ gì." Yến Nguyệt ngẩng đầu lên, ngạo nghễ cười nói: "Là chuyện gì?"

    "Giết một người." Tạ Bách Minh âm trầm cười cười: "Chỉ cần Yến thiếu hiệp có thể giết chết người này, phu nhân sẽ hoàn toàn tin tưởng tâm muốn quy hàng của Yến thiếu hiệp."

    Yến Nguyệt nhìn Tạ Bách Minh: "Nếu Hưu phu nhân muốn ta đi giết hắn, vậy điều kiện này cũng không cần bàn nữa."

    Từ sau khi Yến Nguyệt cùng Tạ Bách Minh chạy trốn đến nơi này, thì không nhắc đến tên Phó Tiểu Khanh nữa, chỉ dùng chữ "hắn" thay thế. Tạ Bách Minh đương nhiên biết.

    "Yến thiếu hiệp không cần lo lắng. Chuyện muốn mạng của Phó Tiểu Khanh tự nhiên có người khác đi làm. Người Yến thiếu hiệp phải giết là người khác, chính là không biết Yến thiếu hiệp có thể xuống tay hay không."

    Yến Nguyệt cúi đầu nhìn Ngọc Tường, lạnh lùng thốt: "Ta không thích người quá nhiều lời."

    Tạ Bách Minh ở trong lòng chửi mắng Yến Nguyệt một tiếng, trên mặt lại tràn ngập tươi cười: "Vâng, vâng. Yến thiếu hiệp, mời theo ta." Nhìn Ngọc Tường: "Vị Ngọc công tử này?"

    Yến Nguyệt thản nhiên nói: "Ta đã điểm hôn huyệt của hắn. Tạ cốc chủ yên tâm. Hắn nếu đã chịu theo ta chạy trốn, tự nhiên cũng sẽ nghe ta phân phó."

    Tạ Bách Minh cười nói: "Vâng. Vâng. Chuyện của vị Ngọc Tường công tử này phu nhân đã dặn dò qua, toàn bộ đều nghe theo Yến thiếu hiệp phân phó." Trong lòng lại hừ lạnh nói: "Nếu Ngọc Tường nghe lời thì thôi, nếu không nghe lời, Vân nhi nhất định sẽ để cho hắn uống thuốc, mê hoặc tâm trí hắn, biến thành 'Người Khôi Lỗi'."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro