Chương 45: Tương kế tựu kế (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Lúc Tiểu Khanh đánh Ngọc Tường, xuống tay vẫn giữ lại lực. Ngọc Tường mặc dù hay phạm sai lầm, nhưng lá gan rất nhỏ, lại sợ đau, mỗi lần còn chưa đợi roi lên thân, đã bắt đầu nhận sai cầu xin tha thứ. Cho nên Ngọc Kỳ rất ít khi phạt hắn. Lần này Tiểu Khanh quyết định muốn dạy cho hắn một bài học, mới đánh hắn nhiều như vậy.

Chờ đánh đến chỗ Yến Nguyệt, Tiểu Khanh thế nhưng lại tăng thêm lực đạo. Hắn cũng giống sư phụ Phó Long Thành, lúc đánh người rất ít khi trách mắng. Nếu đã đến thời điểm phải động gia pháp, vậy nhất định là sai lầm lớn. Sai lầm này phải do chính người phạm sai lầm tự mình nhận, tự mình nói ra.

Đã đọc sách thánh hiền, thì nên biết vinh nhục. Nhưng con người không phải thánh nhân, ai mà không có lỗi lầm, cho nên ngươi có thể làm sai, nhưng đã làm sai thì phải bị trừng phạt. Phạt phải tàn nhẫn, mới có thể để cho ngươi thời khắc tỉnh táo, ít phạm sai hoặc không dám phạm sai. Nhưng nếu đã làm sai còn không biết sai, đó chính là cái sai lớn, càng phải phạt.

Yến Nguyệt cũng biết sai, "Tội lừa gạt sư huynh này, lão đại ghi ở trên người Yến Nguyệt đi." Đây nào phải nhận sai, rõ ràng là đang bao che cho Ngọc Tường. Tiểu Khanh muốn tha cho hắn cũng khó.

Tiểu Khanh liền quyết tâm hung ác một lần, nhất định phải cho Yến Nguyệt đủ giáo huấn, dù là đánh gãy chân của hắn, ở chỗ sư phụ nhận một cái tội "kiểu uổng quá chính*", cũng tuyệt không tha nhẹ cho hắn.

*Kiểu uổng quá chính (矫枉过正): câu trong Hậu Hán thư; kiểu là uốn nắn cho thẳng, sửa chữa; uổng là chỗ cong; đem vật cong uốn thành thẳng, lại làm cho méo lệch hẳn về một bên. Dùng để hình dung sửa chữa sai lầm lại làm quá giới hạn cần có.

Thế nhưng khi Tạ Bách Minh cố ý đến cầu tình cho Yến Nguyệt, Tiểu Khanh lại cảm thấy tựa hồ có cái gì đó không thích hợp.

Tạ Bách Minh đối với chuyện này quá mức quan tâm, hơn nữa lúc trước đã nói những lời đổ thêm dầu vào lửa kia, hiện giờ lại chạy tới cầu tình. Nhất là đôi mắt, nào có bộ dạng say rượu vừa tỉnh, ngược lại có loại giống như đắc ý vì đạt được gian kế.

Tiểu Khanh đột nhiên cảm thấy ước hẹn tối nay ở Lan Nhược hẳn không đơn giản như hắn tưởng tượng. Hắn khẽ nhíu mày, đã phân phó Âu Tam đi làm việc rồi, sao còn chưa đến hồi báo.

Tựa hồ có hoa ảnh nhẹ nhàng động một cái. Có người âm thầm rình mò, đây là trực giác của Tiểu Khanh, thế nhưng trực giác này, luôn rất chuẩn.

Hắn trở lại trong phòng, ánh mắt liền rơi vào cái hộp Âu Dương Uyển Nhi đưa tới.

Lúc hắn ngồi ở trên ghế quát hỏi Yến Nguyệt, cũng đã truyền âm hỏi Tiểu Mạc, phải chăng từng giấu diếm mình làm cái gì không nên làm.

Tiểu Mạc liền cúi đầu. Âu Dương Uyển Nhi quả thật từng truyền âm cho Tiểu Mạc một câu: "Ta có chứng cớ xác thực chứng minh ngươi không phải là nhi tử của Âu Dương Quyền. Canh ba tối nay gặp ở khách điếm Tây Phong, lại nói cho rõ ràng."

Tiểu Mạc quả nhiên cũng có chuyện giấu diếm.

"Tiểu đệ là cảm thấy hiện tại cách canh ba còn sớm, định chờ sư huynh bớt giận một chút rồi mới bẩm báo. Là Tiểu Mạc sai."

Tiểu Khanh tin tưởng lời giải thích của Tiểu Mạc, hắn cũng biết câu "không phải là nhi tử của Âu Dương Quyền" này, không chỉ đối với Tiểu Mạc, đối với mình cũng có hấp dẫn không nhỏ. Mấy ngày nay không phải mình cũng đang âm thầm điều tra chuyện này sao?

"Vừa vặn cũng là canh ba tối nay." Tiểu Khanh nhìn Yến Nguyệt và Ngọc Tường. Nếu là dựa theo tính toán ban đầu của mình, đánh cho Yến Nguyệt không thẳng nổi thắt lưng nữa mới tính. Như vậy Ngọc Tường nên ở lại chăm sóc Yến Nguyệt.

Tiểu Mạc rất có thể sẽ muốn đi ước hẹn của Âu Dương Uyển Nhi. Mình cũng nhất định sẽ cho phép hắn đi. Cho nên ước hẹn ở Lan Nhược, mình nhất định sẽ đơn thương độc mã. Đơn thương độc mã, nghĩ đến câu này, Tiểu Khanh cảm giác tựa hồ có một số việc liền nghĩ thông suốt. Cho nên, hắn hơi dùng lực, chấn gãy cái roi mây rắn chắc vô cùng kia, cũng đá bay Yến Nguyệt vừa vặn ngã xuống đập nát cái hộp.

Cửu khúc xà tiên chuôi nạm vàng.

Thời điểm Âu Dương Uyển Nhi lựa chọn món lễ vật này đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu Tiểu Khanh sớm mở hộp ra, hắn có thể sẽ lĩnh ngộ được gì đó, phu nhân cũng sẽ không bởi vậy mà hoài nghi mình vì tư bỏ công. Nếu hắn không mở hộp ra, ngày sau lúc mình đối diện với Tiểu Mạc cũng có thể nói: "Ta đã nhắc nhở sư huynh ngươi rồi." Tiểu Mạc, toàn bộ tâm tư của ta đều dành ngươi, ngươi có thể để ở trong lòng không?

Tiểu Khanh lập tức nghĩ đến một kế. Lúc Tiểu Khanh cầm lấy roi Yến Nguyệt dâng lên quất vào người hắn, ba roi đầu tiên thế nhưng là xuống tay độc ác. Kế sách này, rất có thể sẽ tiện nghi cho Yến Nguyệt, nhưng Yến Nguyệt dường như vẫn chưa có ý định khuất phục.

Yến Nguyệt vốn đã làm tốt chuẩn bị bị đánh chết, Tiểu Mạc lại mở miệng cầu tình lần nữa.

Một mặt, Tiểu Mạc thật sự lo lắng Yến Nguyệt sẽ bị thương quá nặng, mặt khác, hắn cũng biết mình giấu chuyện Âu Dương Uyển Nhi truyền lời theo quy củ nên bị đánh.

Mặc dù hắn cũng không phải thật sự muốn giấu diếm không báo, nhưng vẫn là đợi sau khi lão đại hỏi tới mới nói, chỉ có thể xem như thẳng thắn cầu khoan dung, không tính là tự thú.

Tiểu Khanh đương nhiên muốn trừng phạt Tiểu Mạc, lúc roi đánh lên người Tiểu Mạc, Yến Nguyệt rốt cuộc nhịn không được cúi đầu nhận sai.

Thế nhưng Yến Nguyệt nói một câu: "Sư huynh muốn dạy dỗ thế nào cũng là đúng", lại chọc giận Tiểu Khanh, Yến Nguyệt quả thật còn dám cảm thấy ủy khuất, mình thật nên treo hắn lên đánh mới đúng, xem ra vẫn là đánh nhẹ hắn.

Âu Tam trở về đúng lúc. "Sư huynh đoán không sai, Vô Liên sư thái quả thật đã đáp ứng lời mời của Mộ Dung Vân, hiện tại đã đến Lan Nhược Thôn." Âu Tam thông qua truyền âm nói với Tiểu Khanh.

Hắn gọi Tiểu Khanh là sư huynh? Không sai. Từ giữa trưa hôm nay, Âu Tam thật vốn đã bị điểm huyệt ngủ, ba năm ngày cũng sẽ không tỉnh.

Tiểu Khanh biết mình đã đoán đúng tám chín phần mười.

"Cầu sư huynh tha cho Yến Nguyệt và Tiểu Mạc." Âu Tam khom người nói.

"Yến Kiệt và Ngọc Linh đã đến chưa?" Tiểu Khanh lạnh lùng nhìn Âu Tam một cái, Ngọc Kỳ lúc nào cũng rất biết thương tiếc sư đệ.

"Vâng." Âu Tam chính là do Ngọc Kỳ giả trang. "Hai người bọn hắn ngày đêm phi nước đại, hiện giờ đã đến ngoài thôn rồi."

"Âu Tam mặc dù đã sớm bị Tạ Bách Minh mua chuộc nhưng dường như lại nắm được nhược điểm của Tạ Bách Minh trong tay, ngươi phải cẩn thận xử lý, đừng để lộ sơ hở."

Tiểu Khanh đã nghĩ ra được một kế sách "tương kế tựu kế".

"Sai lầm lần này, sư huynh có thể tha cho ngươi một lần." Tiểu Khanh trở lại trong phòng, nhìn Yến Nguyệt đang dâng roi khắp người đầy vết thương, trong lòng cũng lướt qua một tia thương yêu, truyền âm nói: "Ngươi đi làm một việc, cho phép ngươi lấy công chuộc tội."

"Các ngươi đều nghe Âu Tam phân phó làm việc." Tiểu Khanh truyền âm cùng một câu cho Yến Nguyệt, Tiểu Mạc và Ngọc Tường.

Trước khi ra khỏi cửa, Tiểu Khanh lại truyền âm cho Yến Nguyệt một câu: "Đợi ta đi xa, ngươi có thể ném cây roi đó đi."

Đương nhiên điều mà Tiểu Khanh không nghĩ tới chính là, lúc Yến Nguyệt tuân mệnh ném roi đi, vừa hay sẽ làm bộ trà cụ bằng phỉ thúy bảo bối nhất của hắn ở bên kia tường đều bị chấn rơi xuống đất, vỡ vụn.

Quản gia Âu Tam lại tuyển thêm hai hạ nhân mới. Hai tiểu tử trẻ tuổi, dáng người càng khỏi phải nói, mặc dù khoác trên mình áo ngắn của hạ nhân, vẫn làm cho người ta có cảm giác ngọc thụ lâm phong. May mà cuối cùng dung mạo cũng bình thường, bằng không phải làm cho hạ nhân khác đố kị muốn chết.

"Âu Tứ, Âu Ngũ, " Quản gia Âu Tam phân phó: "Hai người các ngươi lập tức đi viện tử Phó thiếu hiệp đang ở hầu hạ, lanh lợi một chút, Phó Thiếu Hiệp rất nóng tính."

Tạ Bách Minh đã ở ngoài cửa vẫy tay với Âu Tam.

"Lão phu có việc muốn thỉnh Âu quản gia trợ giúp." Tạ Bách Minh cười nói: "Nghe nói Phó thiếu hiệp được Âu Dương huynh mời đi dự tiệc rồi?"

Âu Tam gật gật đầu, vừa mời Tạ Bách Minh ngồi xuống, vừa nhỏ giọng nói: "Tạ đại gia, ngài xem Phó thiếu hiệp này thật nóng tính, mấy sư đệ của hắn cũng thật thảm. Vừa rồi lúc ta đi mời hắn, có nhìn vào trong phòng một chút, thật là giật cả mình, ba người đều bị đánh cho vết thương chồng chất, làm cho người ta nhìn mà đau lòng a."

Tạ Bách Minh gật gật đầu, "Nghe nói Phó gia này quy củ rất nghiêm, ngươi nói xem Phó thiếu hiệp làm như vậy, không sợ các sư đệ tạo phản sao?"

"Tạo phản thì chưa chắc." Âu Tam cười nói: "Có điều, ta thấy bọn hắn hơn phân nửa đều không chịu nổi nữa rồi. Nghe Phó thiếu hiệp nói, một lát sau khi dự tiệc trở về, còn muốn tiếp tục đánh bọn hắn. Tiểu nhân chậm một bước, thấy vị Yến thiếu hiệp kia tức giận đến roi đều ném đi."

"A?" Ánh mắt Tạ Bách Minh sáng lên: "Âu quản gia không nhìn lầm chứ?"

"Không sai được. Người khác không nói, Yến thiếu hiệp này e rằng..."

Một chiếc xe ngựa lặng lẽ chạy ra khỏi Âu Dương phủ. Bên trong xe là Yến Nguyệt và Ngọc Tường toàn thân đầy máu. Người đánh xe chính là Âu Tam cùng Tạ Bách Minh.

"Âu quản gia, hạ nhân nhà các ngươi cũng quá biết làm việc đi, sao có thể đem hai người vừa mới bị thương bỏ vào trong nước chứ." Tạ Bách Minh oán giận nói.

Cả người đầy máu cùng sắc mặt tái nhợt của Yến Nguyệt và Ngọc Tường doạ Tạ Bách Minh không nhẹ: "Ngươi nói xem bọn hắn sẽ không vì bị thương nặng mà chết chứ."

Âu Tam cũng làm bộ bối rối: "Không ngờ Phó thiếu hiệp lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, ta thấy hai người bọn hắn tựa hồ cũng không sống được lâu nữa."

"Dừng xe." Yến Nguyệt ở trong xe bỗng nhiên cất tiếng nói.

"Yến thiếu hiệp." Tạ Bách Minh vội vàng vén rèm xe lên.

"Hai người các ngươi xuống đi." Yến Nguyệt lạnh lùng nói.

"Yến..." Tạ Bách Minh còn chưa nói được lời nào, một đồng tiền  đã xẹt qua cổ họng hắn, có một vết máu, máu lập tức lăn ra ngoài.

Yến Nguyệt giành lấy cho xe ngựa nghênh ngang rời đi.

"Sao ngươi lại điểm huyệt đạo của ta." Tạ Bách Minh oán giận nói.

"Huyệt đạo này của ta không phải cũng bị điểm sao." Âu Tam có chút lúng túng: "Ngươi cũng biết ta rất sợ chết. Yến thiếu hiệp nói nếu ta không điểm huyệt đạo của ngươi, đồng tiền của hắn sẽ cắt đứt cổ họng ta a."

"Ngươi không thấy hắn đều bị thương thành cái dạng kia rồi sao.  Chẳng qua hắn chỉ hù dọa ngươi mà thôi, ngươi cũng thật nghe lời, không nói hai lời liền điểm huyệt ta, sau đó lại tự điểm huyệt mình. Quả thật là mệnh nô tài."

Âu Tam cười gượng vài tiếng, không nói lời nào nữa.

Xe ngựa do Yến Nguyệt đánh đi đã không thấy bóng dáng.

"Lão phu nhất thời nóng nảy, trong lời nói có nhiều chỗ đắc tội." Tạ Bách Minh thấy Âu Tam dường như có chút tức giận, vội vàng hòa giải.

"Không sao, Tạ đại gia quá khách khí rồi. Ngài đừng lo lắng. Con đường này dẫn đến Lan Nhược thôn, vừa hay ta biết ở đây có một đường tắt, có thể sẽ đuổi kịp Yến thiếu hiệp trước khi hắn đến Lan Nhược Thôn cũng không chừng."

Lúc mặt trăng lên đến nóc nhà. Âu Tam rốt cuộc mang theo Tạ Bách Minh chạy tới Lan Nhược thôn. Con đường tắt đó bởi vì lũ quét đã trở thành ngõ cụt, bọn hắn vất vả lắm mới từ dưới vách núi leo lên được. Đương nhiên, không lời nào có thể diễn tả được sự buồn bựccủa Tạ Bách Minh.

"Tiểu nhân cáo từ." Âu Tam tìm một chiếc xe ngựa trở về Âu Dương gia: "Vị Yến thiếu hiệp kia rất không dễ hầu hạ, tiểu nhân vẫn nên không trêu chọc vào hắn thì tốt hơn."

Tạ Bách Minh cũng ước gì mau chóng được rời khỏi hắn. Sau đó khập khiễng đi về phía khách điếm Lan Nhược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro