Chương 74: Mộ danh mà đến (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trùng hợp như vậy, vừa vặn đều tới thỉnh giáo vào tối nay sao?" Yến Nguyệt duy trì phong độ, sắc mặt lại có chút lãnh túc.

Huynh đệ Mộ Dung nhìn nhau, Mộ Dung Kiều nói: "Không gạt Yến Nguyệt huynh, huynh đệ chúng ta lúc này tới đây mặc dù là vì nhận lời của người khác, nhưng có thể cùng Yến Nguyệt huynh học hỏi một phen quả thật cũng là chuyện sớm đã muốn làm."

Dạ Lâm Môn cũng gật gật đầu: "Tại hạ cũng là được mời đến, bất quá có thể cùng Yến Nguyệt huynh tranh cao thấp, cũng là trong lòng nguyện ý."

Yến Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cái: "Xin chỉ giáo, các ngươi muốn làm đến trình độ nào?"

"Không luận sinh tử, hay đủ thì dừng?" Đây là một vấn đề quan trọng liên quan tới "chỉ giáo" trên giang hồ.

Dạ Lâm Môn mỉm cười nói: "Vốn không có cừu oán, làm gì cần phân sinh tử nghiêm trọng như vậy. Tại hạ chỉ muốn xin chỉ giáo trăm chiêu, đủ thì dừng."

Yến Nguyệt lạnh lùng nói: "Tùy ngươi. Có điều, nếu ngươi thua thì tốt nhất hãy ở lại đây, đừng lộn xộn."

Dạ Lâm Môn mỉm cười đáp: "Đương nhiên."

Ngọc Linh cười cười, nói: "Sư huynh, hạ thủ lưu tình." Dạ Lâm Môn nhìn Ngọc Linh, trong lòng vừa có bảy phần không vui, lại có ba phần ngọt ngào, không vui chính là nghe ngữ khí này của Ngọc Linh, mình nhất định không thể nghi ngờ phải thua Yến Nguyệt, ngọt ngào chính là Ngọc Linh vậy mà lo lắng cho mình, trong lúc kích động nhất thời lại ngây người.

Yến Nguyệt đương nhiên hiểu được ý trong lời nói của Ngọc Linh. Chẳng qua là để cho Yến Nguyệt lưu ý chừng mực, chớ làm tổn thương đến tính mạng của Dạ Lâm Môn, nếu không lại mệt lão đại thưởng thêm cho bọn hắn mười roi mà thôi. Không nhịn được cười mắng: "Ngươi lui sang một bên cho ta."

Ngọc Linh mỉm cười khom người, lui lại ba bước.

Dạ Lâm Môn lùi ra sau một bước, nhẹ nhàng nâng tay lên, trong viện lập tức trở nên yên tĩnh. Xem ra hắn lấy nội lực làm thế mạnh.

Yến Nguyệt gật đầu, làm động tác mời, hắn là chủ nhà, đương nhiên là khách lên trước, Dạ Lâm Môn mỉm cười cảm tạ, tay trái một chưởng nháy mắt liền đến trước người Yến Nguyệt.

Công phu tốt! Ngọc Linh khó được ở trong lòng tán thưởng một câu, không ngờ nam nhân áo choàng tắm này tuy ăn mặc quái dị, nhưng võ công quả thật không tầm thường.

Yến Nguyệt cũng là ánh mắt sáng lên. Vung tay tiếp một chưởng của Dạ Lâm Môn.

Bá Hạ Dạ gia, người có võ công cao nhất, chính là đệ đệ của môn chủ Dạ Lâm Nhân, Dạ Lâm Môn.

Trong các thế gia, gia chủ cũng không phải là người có võ công cao nhất, bởi vì sự vụ quấn thân, khó tránh khỏi đối với võ học có chút lơi lỏng, mà người không tranh quyền không đoạt thế, thường mới là người có võ công mạnh nhất.

Dạ gia huyết mạch mỏng manh, trên giang hồ cũng không có bao nhiêu thế lực, nhưng lại không ai dám khinh thường người Dạ gia. Bởi vì bọn hắn không phải người bình thường.

Tỉ như nói, Dạ Lâm Môn. Hắn mạnh nhất không phải tay trái, không phải tay phải, mà là bàn tay nhỏ bé ở trên bụng.

Sau khi cùng Yến Nguyệt đánh bảy tám mươi chiêu, Dạ Lâm Môn đã bị nội lực của Yến Nguyệt làm cho kinh hãi, thậm chí còn hoài nghi Yến Nguyệt phải chăng có thuật trú nhan* gì đó, kỳ thật hắn đã có tu vi trăm năm, chẳng qua là nhìn như mười bảy mười tám tuổi mà thôi.

*trú nhan: (trú) là giữ, (nhan) là dáng vẻ.

Trong mười chiêu, tất sẽ bị đả thương dưới tay Yến Nguyệt. Dạ Lâm Môn đành xuất ra tuyệt chiêu: Bàn tay nhỏ bé trên bụng thừa dịp tay trái tay phải của Yến Nguyệt cùng mình đối chiến, mạnh mẽ xuất kích, đánh thẳng vào ngực Yến Nguyệt.

"Rầm" một tiếng.

Yến Nguyệt phun ra một ngụm máu.

Dạ Lâm Môn lại bị một trận đau đớn kịch liệt cùng lực phản kích đánh bay, thiếu chút nữa ngã ra khỏi đại môn, "rầm" một cái ngã xuống đất.

Tiếng "răng rắc" vang lên, không phải xương ức của Yến Nguyệt vỡ vụn, mà là bàn tay nhỏ bé trên bụng hắn đã bị đánh nát hoàn toàn, gần như bị đánh vào trong bụng.

Yến Nguyệt hạ thủ lưu tình.

Lúc bàn tay nhỏ kia chạm vào vạt áo Yến Nguyệt, châm khí hộ thân của Yến Nguyệt đã ngưng tụ ở điểm kia. Nếu không phải Yến Nguyệt kịp thời thu hồi ba thành công lực, bàn tay nhỏ trên bụng Dạ Lâm Môn sẽ bị đánh trở về xuyên qua bụng Dạ Lâm Môn, từ sau lưng bay ra ngoài.

Dạ Lâm Môn miệng phun máu tươi, Ngọc Linh tiến lên điểm một chỉ, điểm huyệt đạo của Dạ Lâm Môn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may chỉ trọng thương, chưa chết."

Sắc mặt Mộ Dung Kiều cùng Mộ Dung Lương có chút lạnh. Nhưng tuyệt không lùi bước, bọn hắn ôm quyền với Yến Nguyệt: "Yến Nguyệt huynh, mời!"

Quả nhiên là mượn danh nghĩa xin chỉ giáo đến gây chuyện. Yến Nguyệt cười, người thật lòng xin chỉ giáo, sao có thể dùng loại chiến thuật luân xa chiến* này.

*Trong Binh thư của Tôn Tử, có dạy cách "xa luân chiến" là hai cánh quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.

Bất quá Yến Nguyệt cũng không để trong lòng, cười: "Quy củ không nói nhiều. Chết tự nhiên phải lưu lại, còn sống, cũng phải lưu lại."

Mộ Dung Lương lạnh lùng nói: "Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh giữ chúng ta lại hay không."

Mộ Dung Kiều cùng Mộ Dung Lương võ công đều không tồi, khó trách có can đảm hướng Yến Nguyệt xin chỉ giáo.

Chẳng qua, làm cho Ngọc Linh vui mừng chính là, Yến Nguyệt tuy đã trúng một kiếm, nhưng hai huynh đệ Mộ Dung vẫn chưa chết. Một người bị gãy xương mũi và vài cái xương sườn; Người kia bị gãy tay và một chân.

Yến Nguyệt thật sự hạ thủ lưu tình. Bọn hắn dù sao cũng họ Mộ Dung. Đây là nể mặt lão đại.

"Nếu lại có người đến, còn
xin sư huynh cho phép tiểu đệ làm thay một hai." Ngọc Linh hạ thấp người.

Yến Nguyệt không phản đối. Một kiếm này của Mộ Dung Kiều tuy không làm hắn bị thương nặng, nhưng trên cánh tay dù sao cũng đổ máu. Nếu lão đại cho rằng đây coi như trọng thương, mình cùng Ngọc Linh cũng là có miệng khó cãi.

Đoạn Thủy Kiếm bỗng nhiên rít lên một tiếng. Ngọc Linh có chút muốn thở dài.

Trục Nguyệt từ dưới ánh trăng bay tới, đẹp đến khó cưỡng.

Dạ Lâm Môn, Mộ Dung Kiều, Mộ Dung Lương bị thương nặng nằm trên mặt đất, đồng thời trợn mắt há hốc mồm. Lúc bọn hắn thấy Ngọc Linh đại khái chỉ cảm thấy đố kỵ, vì sao mình lớn lên không có bộ dáng như vậy, lúc thấy Trục Nguyệt, nghĩ nhưng đều là: Nếu vì nữ tử này chết, làm quỷ cũng cam lòng.

Trục Nguyệt càng thêm phong tình vạn chủng, nhẹ nhàng thi lễ với Yến Nguyệt và Ngọc Linh: "Yến Nguyệt công tử, Ngọc Linh công tử."

Yến Nguyệt còn chưa có hành động gì , Ngọc Linh đã dời bước thối lui.

"A, bạch y hộ pháp cùng tử y hộ pháp của Tam Thánh Cung vậy mà đã bị các ngươi giết chết." Trục Nguyệt cười khẽ: "Hai vị đúng là gặp phiền phức không nhỏ."

Tam Thánh Cung cũng ở trên núi Võ Đang, cách Võ Đang một đỉnh núi. Cùng Võ Đang đồng khí liên chi*. Võ Đang trọng kiếm, Tam Thánh Cung trọng khí.

*Đồng khí liên chi (hay còn gọi là "đồng khí liên căn"): là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây. -> trong câu này có nghĩa là thân thiết như anh em cùng chung huyết thống, như cây liền cành.

Hộ pháp của Tam Thánh Cung, khó trách công phu không kém, Ngọc Linh nhìn Yến Nguyệt, trong mắt hai người hiện lên một tia ý cười. Không phải người của Lãnh gia, đó là tốt nhất.

Ánh mắt Trục Nguyệt lại đảo qua Dạ Lâm Môn cùng huynh đệ Mộ Dung trên mặt đất, thở dài: "Bá Hạ Dạ gia, Nam Cô Tô Mộ Dung gia, ôi, thế mà cũng đều đắc tội."

"Là người Tỷ Muội Cung mời tới?" Yến Nguyệt tuy rằng không thích Trục Nguyệt, nhưng nữ tử xinh đẹp như vậy thật sự làm cho người ta khó có thể nói lời ác ngôn khỏi miệng.

"Ừm." Trục Nguyệt cười: "Ai ngờ bọn hắn lại không biết cố gắng như vậy, vốn định lúc này đến nhặt cái tiện nghi có sẵn, nhưng hai người các ngươi hình như cũng không bị thiệt hại gì nhiều." Vẻ mặt thất vọng hiện rõ.

"Đường gia, Ôn gia, Tiêu gia, Tôn gia, người của bốn nhà này, sao còn chưa tới." Trục Nguyệt ngửa đầu nhìn lên mặt trăng.

Trâm vàng lóe lên, sát khí sắc bén làm cho Ngọc Linh trong lòng hơi kinh hãi, vì sao võ công của Trục Nguyệt mỗi một lần dường như đều tinh tiến đến vậy.

Đoạn Thủy Kiếm của Ngọc Linh khẽ động, rít lên một tiếng. Trục Nguyệt lui về phía sau, trên mặt cũng hiện ra vẻ kinh ngạc: "Nội lực của ngươi sao có thể đột nhiên tăng lên gấp đôi?"

Ngọc Linh mỉm cười: "Trục Nguyệt cô nương không phải cũng như vậy sao."

Trục Nguyệt nhìn Yến Nguyệt ở một bên, trầm ngâm. Nếu mình không nắm chắc có thể đối kháng với Ngọc Linh, có phải nên lui hay không. Tăng thêm một Yến Nguyệt, cho dù là người của bốn nhà kia tới cũng vô dụng. Chẳng lẽ, kế hoạch lần này lại thất bại sao?

"Mối thù giết mẹ, không đội trời chung." Trục Nguyệt thần sắc bi ai: "Biết rõ không có phần thắng, Nguyệt nhi thân là nữ nhi của người, cũng chỉ đành toàn lực thử một lần." Trâm vàng vung lên, váy áo tung bay.

"Trục Nguyệt cô nương." Ngọc Linh nắm Đoạn Thủy Kiếm, lại nhìn về phía Yến Nguyệt, trong lòng thật sự rất khó xử. Tuy rằng lúc sinh thời Nguyễn Linh Linh không hòa thuận với Trục Nguyệt, nhưng quả thật là thân mẫu của nàng, nàng muốn báo thù giết mẹ, cũng là phải.

Chỉ là lão đại đã phân phó rõ ràng, Trục Nguyệt không thể giết. Vậy có thể đả thương không? Nhớ tới tiếng tiêu thê lương của Ngọc Kỳ sư huynh trong đêm, hình như làm nàng bị thương cũng không tốt lắm.

Yến Nguyệt ho nhẹ một tiếng: "Trục Nguyệt cô nương. Nếu Yến Kiệt liên thủ với Tiểu Mạc, thì bao nhiêu chiêu có thể giết chết được... Hưu phu nhân?"

Sắc mặt Trục Nguyệt vẫn bình thản, mỉm cười: "Sinh tử do mệnh. Nguyệt nhi lại có thể chi phối được gì."

Thân hình vừa chuyển, công thẳng về hướng Ngọc Linh.

Thân ảnh linh động khắp trời, dưới ánh trăng, càng khiến người động lòng, ngay cả công kích như lôi đình kia, dường như cũng đẹp không sao tả xiết.

Trục Nguyệt ở trong màn đêm, hồng quang trong đôi mắt càng đậm. Ánh trăng chuyển động dường như cuồn cuộn không ngừng bị hút vào trong cơ thể Trục Nguyệt, khuôn mặt trắng như mỡ đông của nàng dường như càng ngày càng giống với ánh sáng trong trẻo của mặt trăng.

Ngọc Linh bỗng nhiên nhớ tới, quả trứng của dị thú mà mình trộm được kia, dưới ánh trăng, dường như mơ hồ cũng có thể hấp thu ánh sáng của mặt trăng.

Trục Nguyệt sắp thành ma sao?

Trăm chiêu đã qua. Khí tức của Trục Nguyệt thậm chí càng lúc càng tăng lên! Ánh sáng của Đoạn Thủy Kiếm trong tay Ngọc Linh cũng càng ngày càng mạnh!

Yến Nguyệt ngưng thần quan sát, thẳng đến khi có tiếng vo ve nhẹ đến không thể nhẹ hơn.

Một con ong nhỏ, nhẹ nhàng bay qua.

"Vèo", một đồng tiền theo tay bay ra, con ong nhỏ đầu một nơi thân một nẻo. Đồng tiền trở lại trong tay Yến Nguyệt.

"Bốp, bốp" vài tiếng vỗ tay vang lên, một hồng y tiểu cô nương vọt vào trong viện.

"Công phu của Yến thiếu hiệp quả thật rất tốt, lần này công phu đồng tiền trảm phi trùng, quả thật cũng đặc sắc như đậu hũ trảm cột cờ a."

Tiểu cô nương, đậu khấu tiêu đầu*, xinh xắn thướt tha, "Đáng tiếc, cái ngươi giết là ong nhỏ của Đường Tiểu Đậu ta."

*Đậu khấu tiêu đầu:Đậu khấu (豆蔻): Cây đậu khấu ra hoa lúc đầu mùa hạ. Những thiếu nữ khoảng mười ba, bốn tuổi được gọi là "Đậu khấu niên hoa". Tiêu đầu(梢頭): ngọn cây, trong câu này chữ tiêu đầu hàm ý trẻ đẹp.

Đường Môn Đường Tiểu Đậu. Cao thủ trẻ tuổi lợi hại nhất trăm năm qua của Đường môn, tiểu sư thúc của gia chủ Đường Động.

"Đường Nhất Hạc là do ngươi giết?" Đường Tiểu Đậu tuổi không lớn lắm, khí phách lại không nhỏ.

Yến Nguyệt cười một cái. Đồng tiền chợt lóe, lại đâm vào trên mặt đất, nhìn kỹ thì thấy một con kiến nho nhỏ đã bị chém thành hai nửa.

"Ôn Tiểu Bảo, ai bảo ngươi ra tay." Đường Tiểu Đậu giận dữ hét lên.

Từ ngoài tường nhảy vào một hồng y tiểu cô nương.

Tiểu cô nương xinh xắn thướt tha, đậu khấu tiêu đầu: "Ai bảo ngươi mặc giống ta."

Ôn gia Ôn Tiểu Bảo. Hiện tại là nữ nhi duy nhất của gia chủ Ôn gia. Nha đầu lợi hại nhất trăm năm qua của Ôn gia.

Ôn Tiểu Bảo chỉ nói một câu này, rồi liền đem ánh mắt đặt lên người Trục Nguyệt cùng Ngọc Linh đang đánh cho náo nhiệt trong sân. Hay nói đúng hơn là đặt ở trên người Ngọc Linh.

"Đường Tiểu Đậu ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn." Ôn Tiểu Bảo bỗng nhiên vỗ tay trái của mình một cái, trên tay phải có thêm một cái bình nhỏ, trúng độc. Giải độc. Phóng độc.

"Đáng đời ngươi." Đường Tiểu Đậu lùi lại một bước, điểm nhẹ vào huyệt đạo trên chân, ngửa đầu đổ một cái bình nhỏ vào trong miệng. Trúng độc. Giải độc. Lại phóng độc.

Yến Nguyệt tựa như đang quan sát một một trận nháo kịch yên lặng. Nhìn hai tiểu cô nương mặc hồng y giống nhau, xinh đẹp như nhau, lợi hại như nhau, một hồi mặt ngươi đen sạm, một hồi mặt ta xanh biếc, một hồi ngươi vỗ cánh tay, một hồi ta đá cái chân, một hồi ngươi uống thuốc gì đó, một hồi ta nuốt đan gì đó, giày vò lẫn nhau.

"Ngươi thật hèn hạ (vô sỉ), thế mà dùng Dung Thi Thuỷ (Hoá Thi Đan)." Hai tiểu nha đầu bỗng nhiên đồng thời quát vào mặt đối phương, đồng thời lui về phía sau hai bước.

"Hỏng bét." Yến Nguyệt chợt giật mình, quay đầu nhìn xuống đất, mấy tiếng "rít" vang lên, bạch y nhân tử y nhân đã chết, Dạ Lâm Môn cùng huynh đệ Mộ Dung đang trọng thương không biết từ khi nào đã chết dưới trận đấu độc của hai tiểu cô nương, tất cả đều đã hóa thành vũng máu.

Sắc mặt Yến Nguyệt rất khó coi.

So với sắc mặt của Yến Nguyệt càng khó coi hơn chính là sắc mặt của Ôn Tiểu Bảo và Đường Tiểu Đậu.

"Ngươi thế mà vô sự?" Hai người lần nữa trăm miệng một lời nói với Yến Nguyệt.

Vừa rồi trong thời gian một chung trà, Ôn Tiểu Bảo và Đường Tiểu Đậu ít nhất đã đồng thời bày ra chín chín tám mốt loại độc, bất kỳ loại kịch độc nào cũng có thể làm cho người ta ngay lập tức chết còn khó coi hơn ong nhỏ cùng kiến nhỏ, Yến Nguyệt ở bên cạnh hai người, tự nhiên trở thành "môi trường" cho hai người đầu độc, nói cách khác Yến Nguyệt ít nhất hẳn là đã trúng của hai người một trăm sáu mươi hai loại độc.

Yến Nguyệt vậy mà vô sự!

Ngọc Linh và Trục Nguyệt càng không bị ảnh hưởng. Khi hai người đánh nhau, tự nhiên sinh ra cương khí hộ thân đủ để cản bay bất kỳ luồng khí ô uế nào.

Nhưng Ngọc Linh vẫn nhìn thấy thảm kịch bên này: Hắn cùng Yến Nguyệt hao tâm tổn trí lưu lại ba cái sinh mệnh dở sống dở chết, cứ như vậy liền bị huỷ trong tay hai tiểu nha đầu này. Đều hóa thành một vũng máu.

Nhờ phúc của hai vị tiểu muội muội tâm ngoan thủ lạt, ở chỗ lão đại lại ghi lại thêm ba mươi roi.

Cho nên, sắc mặt của Yến Nguyệt rất khó coi.

"Ta còn có chuyện khác, không quấy rầy nữa." Ôn Tiểu Bảo và Đường Tiểu Đậu đều là những người thông minh nhất đẳng, hai người đồng thời nói ra câu này, đồng thời hướng ngoài tường chạy trốn.

Hai đồng tiền, "rầm rầm", hai tiểu nha đầu đồng thời rơi xuống đất. Dùng độc có thể giết người vô hình. Nếu địch nhân không sợ độc thì chỉ có thể bị địch nhân vô hình giết chết.

Cũng may Yến Nguyệt cũng không muốn giết các nàng. Cho nên hai người các nàng chỉ là ngã xuống một bụi hoa hồng gai lớn...

Yến Nguyệt không để ý tới lời thăm hỏi cực kỳ không thục nữ của Ôn Tiểu Bảo và Đường Tiểu Đậu, chỉ liếc mắt nhìn Trục Nguyệt một cái. Trục Nguyệt cùng Ngọc Linh đã là trận chết sinh tử, tuyệt không có một chút nương tay.

"Người của Đường gia, Ôn gia đều đã tới, hẳn là còn người của Tiêu gia cùng Tôn gia đi." Yến Nguyệt thầm nghĩ, những người này võ công tuy rằng không kém, nhưng cũng không có ai mạnh bằng Trục Nguyệt. Hưu phu nhân tìm nhiều người như vậy đến, rốt cuộc muốn làm cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro