Chương 79: Đại cục đã định (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Linh là người đầu tiên nhận ra sắc mặt Tiểu Khanh trở nên lạnh lẽo. Hắn cũng biết là vì cái gì khiến lão đại đột nhiên không vui. Có điều, biết là một chuyện, thay đổi là một chuyện khác. Trong lòng hắn, một sợi tóc của lão đại đều quan trọng hơn trăm ngàn cái Lục La, sao có thể dùng lão đại đi mạo hiểm. Cho dù bây giờ quả thực là một cơ hội vô cùng tốt để hắn và Yến Nguyệt hợp lực giết chết Lục La.

Yến Nguyệt làm sao lại không biết hắn từ bỏ công kích Lục La để nàng có cơ hội phục hồi nguyên khí là rất nguy hiểm. Nhưng hắn sao có thể bỏ Ngọc Linh cùng lão đại.

Nếu chỉ đơn thuần so võ công, Thất Thập Nhị Địa Sát đương nhiên kém ba người bọn hắn rất xa, chẳng qua cái bọn hắn luyện chính là thuật hợp kích. Mười người một tổ, hai người là cánh, dùng lực lượng mười hai người đón lấy công kích của Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh. Trong lúc nhất thời, Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh đúng là không có cách nào tại trong kiếm trận mở ra lỗ hổng.

"Trong mười năm, ngươi lại kiếm ra Thất Thập Nhị Địa Sát khác, hẳn cũng tốn không ít tâm huyết." Thanh âm nhàn nhạt rõ ràng truyền vào màng nhĩ mỗi người.

Sắc mặt Lục La lập tức trở nên trắng bệch.

Tiểu Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lại khẽ thở dài.  Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh càng là vừa mừng vừa sợ.

"Ngũ thúc."

Phó Long Tinh. Một thân hắc y, dáng người cao lớn, mặt như lãng nguyệt, mắt sáng như sao. Khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt: "Ba người các ngươi đã đánh một trăm chiêu, thế mà không làm bị thương một người nào, thật là vô cùng thiện lương."

"Sư thúc cứ nói thẳng chúng ta vô năng đi." Ngọc Linh hơi đỏ mặt, ở trong lòng thầm oán, lại cũng không dám nói ra. Lão đại ở trước mắt, ai mà dám đại khai sát giới, nếu tâm tình của hắn không tốt, định ngươi cái tội thủ đoạn độc ác, chẳng phải là oan uổng sao.

Long Tinh ưu ái Ngọc Linh nhất, cho nên yêu cầu cũng khắc khe nhất. Quan hệ của Ngọc Linh  cùng Ngũ Thúc cũng là tốt nhất.

Lục La quyết định thật nhanh: "Lui." Một tiếng lui này chính là ra lệnh cho tất cả bảo hộ "Cung chủ" rút lui. Chỉ khi Cung chủ rút lui thì những người khác mới có thể rút lui. Nếu dám tự ý chạy trốn, chắc chắn sẽ chết vô cùng thê thảm.

Kiếm của Thất Thập Nhị Địa Sát cùng phất trần của Lục La đồng thời tấn công về hướng Phó Long Tinh, chỉ cần Phó Long Tinh lui lại nửa bước, Lục La liền có cơ hội chạy thoát.

Đáng tiếc, nàng vẫn là đánh giá thấp Phó Long Tinh.

Mười năm trước, Phó Long Tinh chẳng qua chỉ là hài tử mười tuổi, Thất Thập Nhị Địa Sát mà Lục La huấn luyện trong mười năm đã bị hủy trong tay Phó Long Tinh cùng Phó Long Vũ.

Bây giờ võ công của Phó Long Tinh so với mười năm trước không biết đã tinh tiến bao nhiêu.

Một thanh kiếm. Kiếm vàng trong tay Phó Long Tinh như long ngâm phi thiên. Dường như có một đạo kim quang xẹt qua trên bầu trời, kim quang này, đối với Thất Thập Nhị Địa Sát mà nói, càng như chú đòi mạng.

"Thiên địa vô dụng." Phó Long Tinh nếu đã muốn giết người, hắn luôn dùng chiêu thức nhanh chóng nhất, tàn nhẫn nhất.

Mùi máu tanh nồng đậm cơ hồ khiến người ta ngạt thở.

Toái thi đầy đất. Nơi kiếm khí chạm đến, không có một thi thể nguyên vẹn.

Trong viện tĩnh lặng im ắng.

Trong lúc vô thức Vũ Văn Tiêu Tiêu đã ngồi quỳ trên đất. Cho dù là xuất thân sát thủ máu lạnh như Tống Nam, cũng cố nén cảm giác muốn nôn mửa, hai chân phát run.

Loại sợ hãi này, chính là sợ hãi đối với sinh mạng chớp mắt vô thường, đối với uy lực không giống nhân loại của Phó Long Tinh kia sợ hãi.

Lục La sắc mặt trắng bệch, khóe miệng đầy máu. Nàng miễn cưỡng tránh thoát được một kích, nhưng phất trần trong tay đã chỉ còn lại cán, lông phất trần đứt hết, trên tay máu me đầm đìa.

Nàng một mình đứng ở nơi đó, xung quanh là một đống toái thi.

Nỗi sợ hãi đối với tử vong bao trùm lấy nàng. Rốt cục cũng cảm nhận được sự đe dọa của cái chết, thì ra chết thật sự dễ dàng như vậy.

Cái gì mà ân oán giang hồ, thù hận, quyền lực, vinh hoa, đều không thắng được một chữ "Chết".

Phó Long Tinh khẽ cau mày.

Lục La thế mà còn đứng ở đó. Ai, nếu không phải trên người mình có thương tích, một kiếm này góc độ bị lệch nửa phần, thì sao có thể để Lục La thoát khỏi một kích này.

"Ngươi không thể giết ta." Lục La run rẩy nói: "Dù sao ta cũng là thị thiếp của sư thúc ngươi. Đệ tử Phó gia không thể ngỗ nghịch phạm thượng."

Thân phận của Lục La quả thực rất đặc biệt. Năm đó phụ thân của Tử Đình là Tiên Hoàng Triệu Hằng (Phó Thanh Hằng, được Phó lão gia tử Phó Hoài nuôi dưỡng, là nhị đệ của phụ thân Phó Long Thành, Phó Thanh Thư) sau khi thành hôn cùng Phó Thanh Dung, Lục La phụng lệnh Trảm Hoa Cung Triển Hồng Nhan, cải trang thiết kế Phó Thanh Hằng.

Lúc đó Lục La lại có cốt nhục của Phó Thanh Hằng, Phó Thanh Hằng dưới sự bức bách của Phó Hoài, đành phải phong Lục La thành phi. Sau Lục La bị Phó Long Thành tra ra thân phận thật, Lục La trốn về Trảm Hoa Cung.

Phó Long Tinh mỉm cười.

Lục La đương nhiên biết Phó Long Tinh không phải Phó Long Thành, nàng chẳng qua là muốn giãy dụa một lần cuối cùng mà thôi. Nhưng lúc nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo của Phó Long Tinh, nàng đã biết, hôm nay mình có lẽ thật sẽ phải táng thân nơi này.

Phó Long Tinh khẽ vung kiếm lên.

"Đứa bé kia chưa chết." Lục La đột nhiên hét lên.

Năm đó Lục La quả thật đã mang thai cốt nhục của Phó Thanh Hằng. Có điều, không lâu sau khi nàng về Trảm Hoa Cung, liền sai người đưa cho Phó Hoài một cái hộp gấm, bên trong là một nam hài sơ sinh đã bị chặt làm hai.

Còn có một tờ giấy: Có lẽ ngươi nên chờ sau khi hài tử ra đời, thì hẵn vạch trần thân phận của ta...

Tờ giấy là dành cho Phó Long Thành.

Năm đó Phó Long Thành mười tuổi, Phó Long Tinh chưa đầy ba tuổi, nhưng Phó Long Tinh vẫn còn nhớ rõ sắc mặt tái nhợt kia của đại ca.

Mặc dù Phó Thanh Hằng không ngừng an ủi chất nhi, đây không phải là lỗi của ngươi. Nhưng Phó Long Thành không cách nào buông tay, thi thể hài nhi đẫm máu bị chém làm hai kia, đã trở thành chuyện hắn cả đời áy náy nhất, không cách nào tha thứ cho chính mình.

Từ đó về sau, Phó Long Thành trở nên khoan dung hơn rất nhiều, không còn hùng hổ dọa người, làm việc đều giữ lại ba phần chỗ trống, cho dù thường xuyên bởi vì như vậy mà bị đại ca kết bái Bạch Đình cười là lòng dạ đàn bà.

"Hài tử của Phó Thanh Hằng chưa chết." Câu nói này thành công làm Long Tinh thay đổi chủ ý giết chết Lục La.

"Đứa bé ta sinh hạ kia còn sống rất khoẻ mạnh." Lục La thở ra một hơi, nàng rốt cuộc không cảm nhận được sát khí của Phó Long Tinh nữa: "Thi thể gửi đến kia, chẳng qua là xác của một đứa trẻ đã chết khác được mua về mà thôi."

Về phần hài tử đáng thương kia là bị mua về hay vẫn là cướp được, vốn đã chết hay sau đó bị Lục La giết chết, đều đã không cách nào vãn hồi. Vì đả kích cùng trả thù một hài tử mười tuổi, Lục La mới không quan tâm là ai đã chết.

Dù vậy tám năm sau, vẫn là Phó Long Thành quét sạch Trảm Hoa Cung, lại lần nữa thả cho Lục La một con đường sống. Hôm nay, bởi vì đứa bé kia, Phó Long Tinh cũng tha cho Lục La.

"Hài tử đâu?" Hay là nên gọi hắn là sư đệ, Long Tinh mỉm cười. Coi như mình đây cũng lập được một công lớn, có lẽ có thể xoa dịu được cơn giận của đại ca.

Lục La do dự một chút.

Phó Long Tinh cũng không sốt ruột.

Môi Lục La mấp máy, truyền âm nhập mật.

Phó Long Tinh gật nhẹ đầu: "Ngươi tốt nhất đừng gạt ta."

Lời Lục La nói ngược lại là thật, nàng tin tưởng, nếu như Phó Long Tinh thật muốn giết nàng, nàng chỉ có một biện pháp có thể tránh thoát, đó chính là tự sát. Phó Long Tinh là sẽ không khó xử một người chết.

Phó Long Tinh phế võ công của Lục La, phất tay thả nàng.

...

Tóm lại tâm trạng Phó Long Tinh cũng không tệ.

Dù vậy, Tiểu Khanh vẫn là chịu hai cái bạt tai, tuy không đánh nặng lắm, nhưng mặt vẫn có chút sưng.

"Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn." Phó Long Tinh đứng chắp tay nhìn Tiểu Khanh: "Dùng chính mình làm mồi nhử, một mình mạo hiểm, nếu Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh đến chậm thêm một chút, không phải ngươi đã để người ta nuốt chửng rồi sao."

Tiểu Khanh quỳ thẳng người, vâng dạ nhận sai, nửa câu cũng không dám cãi lại.

Cả Phó gia, người hắn sợ nhất chính là ngũ thúc. Nói đúng hơn là sợ nhất phạm sai lầm rơi vào tay ngũ thúc.

Sư phụ Phó Long Thành, Tiểu Khanh cũng sợ. Chẳng qua sư phụ rất ít khi động thủ đánh hắn, Nhị thúc Long Bích mặc dù cũng nghiêm khắc, nhưng nhiều nhất cũng ném ngươi ở đó, quỳ một ngày tỉnh lại. Tam thúc Long Tình ôn hòa nhất, rất ít khi tức giận, giận cũng chỉ phạt ngươi chép sách, còn cho phép ngươi ngồi chép.

Tứ thúc Long Vũ người mặc dù lạnh lùng, nhưng xưa nay chưa bao giờ trách phạt đệ tử. Về phần lục thúc Long Dạ cùng thất thúc Long Thường, từ trước đến nay chỉ có phần bị phạt, lại càng không biết phạt người là chuyện ra sao.

Chỉ có ngũ thúc Phó Long Tinh. Cả Phó gia, trừ mình ra, ngũ thúc là người thích tát người nhất. Hơn nữa khi ngũ thúc dùng roi quất lên người, lực đánh kia tuyệt đối sẽ khiến ngươi đau đến mức tìm không ra hướng nào là hướng bắc.

Cho nên Tiểu Khanh sợ.

Cho nên đối với chuyện mình phải chịu hai cái tát này hắn căn bản không chút phật lòng. Hắn chỉ sợ càng bị đánh nhiều hơn.

"Ngươi tự mình mạo hiểm thì cũng thôi, còn đem Ngọc Kỳ theo." Phó Long Tinh nói đến đây, thật sự có chút tức giận.

Cho nên hắn lại vươn tay, cho Tiểu Khanh một bạt tai.

"Là chất nhi sai." Tiểu Khanh động cũng không dám động.

Không mang theo Ngọc Kỳ bị thương nặng, cộng thêm mấy cái gánh nặng như Vũ Văn Tiêu Tiêu cùng Tôn Kiếm Lan, lại mượn miệng của Tiêu Tam Tiếu, đem tin tức mình nghiêm lệnh Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh cố thủ ở khách điếm Lan Nhược truyền đi, Lục La sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy?

Đã diễn thì đương nhiên phải diễn đến cùng.

Tiểu Khanh nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cũng chỉ là nghĩ, hắn cũng sẽ không dùng những lời này để cãi lại Ngũ Thúc. Những lời này không cần phải nói, Ngũ Thúc cũng hiểu rõ. Chỉ là nếu không phải ngũ thúc có thể kịp thời đuổi tới, mình quả thật sẽ gặp nguy hiểm, khó trách ngũ thúc tức giận, tát mấy cái liền chịu mấy cái đi.

Phó Long Tinh nói đến đây, lại nhớ tới Ngọc Kỳ, tên ngốc này thế mà bị mấy nữ nhân làm bị thương thành tình trạng thế này. Đi qua, lại cho Ngọc Kỳ một cái tát vang dội, Ngọc Kỳ đau, trong lòng thầm nói: "Ngũ thúc, thương thế của chất nhi vẫn còn rất nặng đó, ngài không nhìn ra ta quỳ ở đây cũng đầu đầy mồ hôi lạnh sao."

Nhìn Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh câm như hến bên cạnh, lại thuận tay thưởng mỗi người hai cái tát.

Nhất thời, trong đại sảnh rộng lớn như vậy, âm thanh bôm bốp thanh thúy ngược lại vang lên không ngừng.

"Hai tên ngu xuẩn các ngươi một chút đầu óc cũng không có sao?" Long Tinh mắng Yến Nguyệt và Ngọc Linh. "Vốn đã tới muộn, thì nên tốc chiến tốc thắng giết Lục La trước, chứ không phải cho nàng cơ hội thở dốc, thay đổi chiến lược."

Với sự kiêu ngạo của Lục La, quả thật sẽ nghĩ dùng sức của một mình đưa đám ba người Tiểu Khanh lên đường.

Phó Long Tinh không thể lý giải nhất vẫn là trận hỗn chiến diễn ra sau đó: "Thất Thập Nhị Địa Sát Trận căn bản cũng không phải là trận pháp kỳ diệu gì, trước công hai cánh, lại chém tiên phong, coi như không thể thống khoái chém chết Lục La, thì cũng nên chém tiên phong trước mới đúng, ngược lại lại để cho người ta ép hai người các ngươi đến luống cuống tay chân."

Tiểu Khanh ở trong lòng thầm nói, ngũ thúc lại đánh bọn hắn thêm mấy cái mới tốt. Hai tên này quả thật là không có đầu óc.

Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh quỳ ở đó, thở mạnh cũng không dám. Phải, tội danh lại thêm một cái. Trước là chậm trễ chiến cơ, sau lại đối địch thất bại, cứ chờ bị lão đại đánh chết đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro