Chương 78: Đại cục đã định (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Canh tư.

    Tiêu Tam Tiếu cùng Tôn Vô Dung gần như muốn nổi điên.

    Hai trăm chiêu đã qua, Phó Tiểu Khanh vẫn nhảy nhót vui vẻ như cũ. Mặc dù chịu một chưởng của Tôn Vô Dung, lại bị hai người đâm ba kiếm, nhưng những vết thương này đối với người giang hồ mà nói, bất quá cùng muỗi cắn không có gì khác biệt.

    Phó Tiểu Khanh trên mặt vẫn treo nụ cười, ngẫu nhiên khen ngợi: "Võ công của hai vị quả khiến người bội phục."

    Lời này nghe vào tai hai người, gần như muốn bị chọc giận đến hộc máu.

    Tiêu Tam Tiếu rốt cuộc phun ra một ngụm máu, hắn ngẩn người. Sao người hộc máu đầu tiên lại là mình? Nội lực khó duy trì, thể lực hao mòn, hẳn là Phó Tiểu Khanh bị hai người vây công khổ sở mới phải.

    Sau hai mươi chiêu, Tôn Vô Dung cũng hộc máu. Mà lại gần như ngã sấp xuống.

    Phó Tiểu Khanh lui lại một trượng. Nhìn hai người dùng kiếm chống đất, vẫn là cười nói: "Thật sự có chút thắng mà không đẹp."

    Kiếm trong tay Tiêu Tam Tiếu rơi xuống đất. Một cao thủ ngay cả kiếm cũng cầm không được, chỉ có thể chờ chết. Hắn cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao lại có loại cảm giác thoát lực đến muốn hư thoát này, dường như cả người đều chết lặng.

    "Trên bản tử có thuốc tê. Năm mươi bản tử kiểu gì cũng thấy máu đi." Tiểu Khanh giải thích nguyên nhân.

    Tiêu Tam Tiếu thiếu chút nữa hộc máu mà chết.

    "Ngươi thế mà tẩm độc trên ám khí?" Tôn Vô Dung miễn cưỡng dùng kiếm chống đất, lung lay hỏi.

    Lắc đầu. Phó Tiểu Khanh trong ở lòng thở dài. Nếu trong ám khí có độc, một cái liền sẽ khiến ngươi nằm xuống, tội gì phải lãng phí mấy chục cái.

    Tiêu Tam Tiếu và Tôn Vô Dung là cao thủ, ám khí phổ thông làm sao có thể có hiệu quả. Ám khí trong quạt của Tiểu Khanh vốn mười phần bá đạo, là kịch độc mai hoa châm, chuyên phá chân khí, vào máu là chết.

    Một người như Phó Long Thành sao có thể cho phép Tiểu Khanh sử dụng ám khí ác độc như thế. Lệnh Tiểu Khanh đổi thành thập tự đinh bình thường nhất, bất quá là dùng để lui địch. Loại đinh này cho dù nhập vào trong cơ thể người, bất quá chỉ khảm vào trong thịt, sẽ không theo mạch máu lưu chuyển, không hề có nguy hiểm đến sinh mệnh.

    Mà loại thập tự đinh này đối với cao thủ như Tiêu Tam Tiếu cùng Tôn Vô Dung mà nói, quả thật còn không bằng bị ong mật ngủ đông uy hiếp. Chân khí hộ thân mặc dù không thể toàn bộ chấn rơi, có vào thịt bất quá chỉ một phần, căn bản không đau không ngứa.

    Lúc đầu, hai người thấy ám khí trong quạt của Tiểu Khanh thì mười phần đề phòng, di chuyển né tránh, nhưng cây quạt này cơ quan thiết kế xảo diệu, góc độ Tiểu Khanh phóng ám khí lại xảo trá khó có thể đoán trước, hai người đều bị bắn trúng.

    Nhưng sau khi bị bắn trúng, ngược lại lại yên tâm, ám khí này căn bản vô hại nha. Càng về sau, hai người gần như không cố ý tránh né ám khí bay tới nữa, có khi chỉ né tránh theo bản năng, tránh không được cũng không để ở trong lòng.

    "Đó là thuốc tê. Hai vị nội lực tinh thuần, nếu là người bình thường, sớm đã hôn mê bất tỉnh, nhưng hai vị lại có thể duy trì được lâu như vậy, quả thật không dễ." Tiểu Khanh cười hào phóng, nhưng Tôn Vô Dung và Tiêu Tam Tiếu vẫn phun ra vài ngụm máu.

    Vũ Văn Tiêu cảm thấy thật may mắn, cũng may mình không có hành động thiếu suy nghĩ.

    Tống Nam xin chỉ thị có nên bắt hai người lại hay không.

    Tiểu Khanh lắc đầu: "Tất cả lui vào phòng."

    Mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không ai dám chất vấn mệnh lệnh của Tiểu Khanh. Tống Nam dẫn mọi người lui vào đại sảnh.

    Phó Tiểu Khanh nhìn sắc trời: "Cũng nên đến."

    Hắn lại muốn thu thập ai nữa? Vũ Văn Tiêu Tiêu nhìn Tiểu Khanh trong sân, bỗng nhiên cảm thấy bất luận là ai muốn đối nghịch với Phó Tiểu Khanh, đều là một chuyện rất ngu xuẩn.

    Có thể Tiêu Tam Tiếu và Tôn Vô Dung trải nghiệm càng sâu hơn một chút.

    "Phó Tiểu Khanh, xem ra ta vẫn đánh giá ngươi quá cao." Giọng nói uyển chuyển mềm mại phiêu bồng trong bóng đêm.

    Một nữ tử mặc cung trang màu lụa tựa như một đóa hoa sen nở rộ, nhẹ nhàng rơi vào trong viện.

    Nhìn dáng người, nhìn bóng lưng đều rất giống Hưu phu nhân, chỉ là trong tay của nàng, cầm một cây phất trần.

    Xoay người lại, đôi mắt như nước mùa thu ở trong màn đêm chiếu sáng rạng rỡ.

    Nữ nhân cao quý mà đoan trang, trong lúc giơ tay nhấc chân, có một loại uy nghi bẩm sinh.

    Tiêu Tam Tiếu uốn gối bái lạy: "Thuộc hạ cung nghênh cung chủ."

    Tôn Vô Dung khom lưng: "Lục La cung chủ."

    Nàng chính là Lục La.

    Tiểu Khanh bước lên trước một bước, cung kính chấp lễ của vãn bối, vái một cái thật sâu: "Tiểu Khanh tham kiến quý phi nương nương."

    Quý phi? Nàng là quý phi sao? Vũ Văn Tiêu Tiêu ngạc nhiên, hoàng thượng hiện tại vừa mới đại hôn, chỉ có một vị hoàng hậu, hơn nữa tuổi tác cũng không đúng, mặc dù dung nhan xinh đẹp của nữ tử này không thấy một chút dấu vết của năm tháng, nhưng có thể làm cho người ta cảm giác được thanh xuân đã sớm qua rồi.

    Lục La nhìn Phó Tiểu Khanh, mỉm cười: "Sao, một câu đánh giá ngươi quá cao, làm cho ngươi sinh lòng không phục, cố ý làm ta khó chịu sao?"

    "Tiểu Khanh sao dám." Tiểu Khanh ngẩng đầu mỉm cười: "Nếu quý phi nương nương không thích xưng hô này, Tiểu Khanh tôn ngài một tiếng tiền bối là được. Tiền bối hạ mình đến đây, Tiểu Khanh khó tránh khỏi sinh lòng sợ hãi. Lời nói có chỗ nào không chu toàn, kính xin tiền bối thứ tội."

    Lục La thật sự nhịn không được mà bật cười: "Quả thật là cao đồ đắc ý của Phó Long Thành, ngay cả những lời này cũng không khác gì lời sư phụ ngươi nói khi gặp ta năm đó. Chỉ là sư phụ ngươi nói, chữ chữ chân thành, không giống như ngươi, không có nửa phần thành ý."

    Tiểu Khanh cười nói: "Tiền bối đến lấy mạng vãn bối, vãn bối cung kính hữu lễ như thế, đã cảm thấy vô cùng ấm ức, thành ý trong lời nói tự nhiên sẽ thiếu đi vài phần, tiền bối cần gì phải để ý."

    "Nếu không phải ngươi từng bước ép sát, ta sao lại đến lấy mạng ngươi." Lục La thở dài.

    "Quả thật là vãn bối không phải." Tiểu Khanh cười nói.

    "Đương nhiên là ngươi không phải." Lục La khẽ giơ tay lên: "Mười năm nay, ta ở lâu trong thâm cung, huấn luyện ra mấy đồ đệ không biết cố gắng, vốn muốn bọn hắn lộ mặt trên giang hồ, lại bị ngươi làm cho chết thì chết, phản thì phản, tán thì tán, ta thật sự đã sớm muốn giáo huấn ngươi. Làm người cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?"

    "Đồ đệ không biết cố gắng, cho nên mới khiến sư phụ ra mặt thay bọn hắn, tiền bối cũng coi như nổi danh." Tiểu Khanh cũng không có ý tranh cãi với Lục La.

    "Xem ra cho dù ta có giết ngươi, ngươi cũng sẽ không oán ta lấy lớn hiếp nhỏ." Lục La một chữ "giết" ra khỏi miệng, cả người dường như đều trở nên lãnh lệ.

    "Đã vào giang hồ, sinh tử do mệnh, sao là có oán hay không." Tiểu Khanh vẫn bình tĩnh như cũ.

    "Không sai, ngươi mặc dù tôn ta một tiếng tiền bối, nhưng nếu ta không giết được ngươi, ngược lại bị ngươi giết chết, tự nhiên cũng không trách được người." Lục La thản nhiên nhìn Tiểu Khanh: "Cho nên ta mới nói đánh giá ngươi quá cao, võ công của ngươi tuy rằng không kém, bất quá nếu ta muốn giết ngươi, vẫn là dễ như trở bàn tay, ngươi vì sao cũng dám lấy thân mạo hiểm, không sợ chút nào như vậy? "

    "Quả thật là Tiểu Khanh sơ suất. Tiểu Khanh kỳ thật không thể hoàn toàn khẳng định cung chủ sẽ tự mình đến giáo huấn vãn bối. Thật sự nên giữ lại bên người thêm vài trợ thủ."

    "Vậy ta hẳn nên đa tạ ngươi. Ta càng không thể lãng phí cơ hội tuyệt vời này. Cũng đa tạ ngươi chỉ điểm, đối phó đệ tử Phó gia các ngươi, vẫn nên đánh tan từng cái từng cái mới là phương án tốt nhất." Lục La chậm rãi giơ tay lên.

    "Tiền bối." Tiểu Khanh lần nữa thi lễ.

    Lục La do dự một chút, vẫn hỏi: "Ngươi còn lời gì muốn nói?"

    "Tiền bối giết vãn bối, vãn bối chỉ trách mình học nghệ không tinh, điều phối không tốt, nhưng ở cùng với vãn bối còn có mấy vị cô nương, thỉnh tiền bối tha mạng cho các nàng."

    Khó được Phó Tiểu Khanh cũng có lúc cầu xin sự thương xót, Lục La cực kỳ vui vẻ: "Được, ta có thể không giết các nàng."

    "Nói như vậy là muốn để cho thuộc hạ ra tay sao?" Tiểu Khanh cười khổ: "Xem ra yêu cầu này của vãn bối thật sự không nên nhắc tới."

    "Phó Tiểu Khanh, khôn khéo như ngươi cũng có ngày hôm nay, trong lòng ta thật sự có sự cao hứng không nói nên lời." Lục La rốt cuộc nhịn không được bật cười, vẻ mặt đắc ý: "Thật sự là đáng tiếc, nếu ngươi là đệ tử của Tỷ Muội Cung ta, vậy sẽ khiến người ta vui mừng biết bao."

    "Quả thật đáng tiếc." Phó Tiểu Khanh cười nói.

    "Ngươi cố ý kéo dài thời gian?"Lục La chợt có chút cảnh giác.

    Xa xa đã truyền đến thanh âm binh khí va chạm, "vèo vèo vèo vèo", bốn bóng người rơi vào trong viện.

    Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh rốt cuộc đuổi tới. Hai người thuận tay ném người trong tay sang một bên. Ôn Tiểu Bảo và Đường Tiểu Đậu đáng thương lại tiếp xúc thân mật với thổ địa.

    "Lão đại." Trên người Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh đều có máu, thế nhưng hơi thở vẫn rất ổn định.

    Trên mặt Lục La xẹt qua một tia hận ý: "Hai sư đệ này của ngươi quả thật rất có bản lĩnh, vậy mà có thể vượt qua sát trận Thất Thập Nhị Địa của Tỷ Muội Cung ta."

    "Hai tên ngốc này cuối cùng cũng không làm ta quá thất vọng." Tiểu Khanh bên miệng ngậm ý cười.

    Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh thấy nụ cười của lão đại, trong lòng rốt cuộc thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng là không có làm sai.

    Lục La nhìn về phía Tiểu Khanh, lại mang theo nụ cười: "Cho dù hai người bọn hắn tới, kết cục vẫn sẽ không có gì thay đổi." Phất trần trong tay run lên, sắc bén như kiếm: "Vậy ta liền đưa ba sư huynh đệ các ngươi cùng nhau lên đường."

    Trong hàng đệ tử đời thứ hai của Phó gia, bọn hắn không thể nói là tam đại cao thủ võ công mạnh nhất, nhưng cũng có thể nói gần như là tam đại cao thủ mạnh nhất, cùng nhau lĩnh giáo Lục La cung chủ, cảnh tượng như vậy quả thật rất khó gặp.

    Phất trần trong tay Lục La vung lên ngàn vạn tơ kiếm, toàn lực bức bách Yến Nguyệt.

    Võ công của Yến Nguyệt quả thật làm nàng có chút lo lắng. Trong tình báo thu thập được của Tỷ Muội Cung, võ công của Yến Nguyệt chỉ ngang với Hưu phu nhân.

    Có điều, nàng nhanh chóng phát hiện ra tình báo thu thập được đã sai. Ngọc Linh nhỏ tuổi nhất, anh tuấn nhất này mới là người có võ công mạnh nhất trong ba người.

    Mà Đoạn Thủy Kiếm trong tay hắn lại là thần binh lợi khí, mượn võ công cao cường của chủ nhân, hiển hiện uy lực.

    Nàng lại có chút không nỡ xuống tay với Ngọc Linh. Nam tử này, thật sự đẹp đến mức khiến người ta đau lòng. Lục La ở trong lòng thở dài, một mỹ nam tử như vậy, Tiểu Khanh sao có thể nỡ xuống tay phạt nặng.

    Tuy trên người Ngọc Linh mặc hắc y, nhưng trên vai lưng mơ hồ lộ ra vết máu loang lổ, dù sao lực quất roi của Tiểu Khanh cũng khá nặng. Hiện giờ vết thương bị đánh nứt trên người hẳn là đã một lần nữa nứt ra rồi.

    Lục La thở dài: "Tiểu Khanh, ngươi thật sự là không đủ cẩn thận, đã biết đại chiến trước mắt, sao có thể lại làm sư đệ bị thương trước?"

    Tiểu Khanh vẫn mỉm cười: "Sai thì phải phạt." Nếu miễn hắn một lần, chẳng phải hắn sẽ luôn dám làm ra chút hành động khác người trong lúc đại địch trước mắt sao, thói quen này sao có thể nuông chiều? Biết rõ đại chiến sắp tới, ngươi còn dám phạm sai lầm, càng phải phạt nặng.

    Lục La không thể tưởng tượng được dưới công kích phô thiên cái địa* của mình, Tiểu Khanh vậy mà còn có thể bảo trì nụ cười. Nụ cười này chẳng phải là vũ nhục thật lớn với mình sao.

*Phô thiên cái địa: ùn ùn kéo đến.

    Mười năm khổ luyện, ngay cả ba tiểu tử đời cháu này cũng thu thập không được sao.

    Lục La khẽ quát một tiếng, phất trần dường như nổ ra vạn đạo ngân quang, mỗi một sợi lông như lợi kiếm sắc bén phân ra tấn công ba người.

    Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh ngang ngạnh tiếp lấy, Tiểu Khanh lui nửa bước.

    Lục La đã thay đổi chiến lược, tấn công kẻ yếu trong ba người trước. Phất trần trong tay toàn bộ đều hướng trên người Tiểu Khanh chào hỏi.

    Tiểu Khanh rất tức giận, ai, xem ra sau này mình thật sự nên bỏ thêm nhiều công sức một chút vào võ công. Hắn toàn lực phòng thủ, không cho Lục La một chút cơ hội.

    Ba trăm chiêu.

    Lục La dần dần nôn nóng, cứ tiếp tục như thế, mình không phải sẽ bị cái ba tiểu tử này tươi sống kéo chết sao. Nàng bỗng nhiên thét dài một tiếng.

    Mấy chục tên hắc y nhân nhảy vào trong viện.

    Những người này lúc Yến Nguyệt và Ngọc Linh đến từng gặp trên đường. Thất Thập Nhị Địa Sát vốn canh giữ ở bên ngoài dịch trạm, đem dịch trạm vây khốn thành một tòa cô thành.

    Bất quá Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh liền giết vào.

    "Giết Phó Tiểu Khanh." Ra lệnh một tiếng, trong viện lập tức gió lạnh thấu xương. Bảy mươi hai thanh kiếm cùng một cái phất trần nguy hiểm chết người nhất nhất định phải đẩy Phó Tiểu Khanh vào chỗ chết.

    Trong một cái nháy mắt, Tiểu Khanh thiếu chút nữa đã sinh ra cảm giác kiêu ngạo. Đây đã là lúc nào, Lục La vậy mà dùng toàn bộ lực lượng chỉ để giết hắn.

    Nhưng loại cảm giác kiêu ngạo này rất nhanh liền bị phiền muộn thay thế. Hắn phát hiện Lục La quả thật rất khôn khéo.

    Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh là sẽ không để cho Tiểu Khanh có một chút tổn thương. Cho nên công kích của bọn hắn với Lục La gần như đã yếu bớt, chuyển thành toàn lực ứng phó bảo vệ an toàn cho Tiểu Khanh.

    Tình thế trong lập tức thay đổi.

    Thì ra lúc ba người vây công Lục La chính là một hình tròn, lực đạo phân tán, giết không chết nàng cũng có thể kéo chết nàng. Bây giờ đã biến thành hình nón, tất cả lực lượng đều tập trung đến hướng này của Tiểu Khanh, cho dù có Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh hỗ trợ hai bên, vẫn là áp lực càng ngày càng nặng.

    Luống cuống tay chân.

    Tiểu Khanh hận không thể lập tức tìm roi quất Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh một trận. Lục La là ai, võ công của nàng cao bao nhiêu? Ba người hợp lực tấn công nàng bất quá chỉ là cục diện bất phân thắng bại, hiện giờ bên nàng tăng thêm bảy mươi hai kiếm thủ lãnh huyết, lấy đại một người cũng có thể tùy tiện đánh ngang tay với bất kỳ một chưởng môn nào. Uy lực như thế, hai tên ngu xuẩn các ngươi vậy mà còn chỉ lượn lờ quanh ta.

    Người ta đều biết đạo lý bắt giặc bắt vua trước, hai người các ngươi không biết? Cho dù ta trúng mấy kiếm thì sao? Các ngươi sẽ không nghĩ mình có thể bảo vệ ta lông tóc vô thương, mà vẫn còn có thể giết Lục La đấy chứ.

    Tiểu Khanh thấy Yến Nguyệt cùng Ngọc Linh không có cố thủ ở khách điếm, mà kịp thời hiện thân ở trước mặt hắn, trong nháy mắt kia quả thật có chút vui mừng, đúng là rất biết suy nghĩ, biết nặng nhẹ, biết giữ hay bỏ.

    Rốt cuộc vẫn là hai tên ngu xuẩn.

    Khó trách Tỷ Muội Cung một lòng muốn giết ta cho thống khoái, đại khái chính là cho rằng trừ ta ra, những đệ tử còn lại ngoài làm cho người ta vui mắt kia đều không có đầu óc, một chút năng lực tư duy cũng không có a.

    Tiểu Khanh nghiến răng, chờ chuyện này kết thúc, xem ta thu thập các ngươi thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro