Chương 77: Hươu chết tay ai (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trục Nguyệt và Ngọc Linh đánh nhau rất tận hứng. Chính xác hơn là, nàng rất tận hứng. Sau trăm chiêu, nàng phát hiện Ngọc Linh nếu muốn hoàn toàn có thể giết nàng trong bất cứ một chiêu nào.

Nhưng Ngọc Linh lại không. Không chỉ không giết, dường như ngay cả thương tổn nàng cũng không muốn.

Được rồi. Cái gì gọi là không có sợ hãi? Nhìn chiêu pháp công kích Ngọc Linh của Trục Nguyệt liền có thể nhìn ra. Không ngại không thủ, tất cả đều là công kích sắc bén. Giống như một đồ đệ kiêu căng vừa mới nhập môn biết sư phụ mình võ công đệ nhất thiên hạ, cho nên hận không thể xuất toàn bộ sức mạnh ra, chỉ xem sư phụ trở thành bao cát vô hại tùy ý xuất chiêu.

Bất quá Trục Nguyệt cũng không phải đồ đệ mới nhập môn, võ công của nàng thật sự đã rất cường đại. Cho nên Ngọc Linh càng thêm bị động.

Yến Nguyệt nhíu mày.

Hắn nghĩ đến một vấn đề.

Mình đối diện với Trục Nguyệt cũng không thoải mái như Ngọc Linh, thuận tiện hừ một tiếng, chẳng lẽ võ công của Ngọc Linh thật sự đã vượt qua mình? Nhất định phải tìm thời điểm thích hợp cùng hắn luận bàn thật tốt.

Mình nếu gặp phải Trục Nguyệt, có thể toàn thân trở ra. Ngọc Linh đương nhiên càng không cần phải nói. Lão đại thì sao? Cũng khó nói. Lão đại dường như chưa từng chịu thiệt, hình như cũng không cần lo lắng.

Nếu là Ngọc Tường thì sao? Ngọc Kỳ sư huynh thì sao? Các sư huynh khác thì sao.

Hắn biết ân oán của Ngọc Kỳ sư huynh cùng Trục Nguyệt. Nhưng võ công của Trục Nguyệt quá cao, hơn nữa tính cách dường như không ổn định lắm. Nếu nàng thật sự muốn trả thù cho Nguyễn Linh Linh...

Yến Nguyệt buồn bực. Cho dù hắn là một người phi thường bao che khuyết điểm, cũng không thể không thừa nhận, lấy võ công của Trục Nguyệt nếu cùng Ngọc Kỳ đơn đả độc đấu các loại, rất dễ đắc thủ.

Muốn bảo đảm an toàn cho huynh đệ, chỉ có thể trừ cường địch trước.

Giết Trục Nguyệt.

Tuy mình cùng Trục Nguyệt không có cừu oán, nhưng nữ nhân và huynh đệ, đương nhiên là chọn huynh đệ.

Ngọc Kỳ sư huynh nếu biết Trục Nguyệt bị mình giết, chắc hẳn cũng sẽ thương tâm, bất quá so với thương thân thương mệnh còn tốt hơn.

Mặc dù lão đại nói không được giết, nhưng vạn nhất mình không cẩn thận giết rồi, lão đại lại có thể làm gì? Cũng không thể giết chết mình nha. Đã không có lo lắng về tính mạng, muốn đánh muốn phạt liền tùy hắn đi. Tốt hơn dùng mạng của sư huynh sư đệ đi đánh cuộc.

Yến Nguyệt đã định chủ ý, sát khí chợt toả ra.

Trục Nguyệt cùng Ngọc Linh đồng thời cảm giác được sát khí.

Trục Nguyệt lùi lại ba bước, nhìn Yến Nguyệt: "Ngươi muốn giết ta."

"Giết ngươi." Yến Nguyệt tiến lên trước ba bước, đứng cạnh Ngọc Linh.

Ngọc Linh nhìn sư huynh một cái, "Lão đại phân phó..." Ngọc Linh đương nhiên biết vì sao Yến Nguyệt muốn giết Trục Nguyệt. Hắn kỳ thật cũng muốn giết, bất quá lão đại đã phân phó, hắn thật sự không dám có nửa phần vi phạm.

"Là chủ ý của ta, ngươi chỉ cần nghe theo là được." Yến Nguyệt biết Ngọc Linh đem lời nói của lão đại tôn sùng như thần dụ, một chút cũng không dám làm trái.

Tròng mắt Trục Nguyệt đảo một cái, muốn chạy trốn.

Nhuyễn kiếm trên tay Yến Nguyệt đâm thẳng vào yết hầu Trục Nguyệt. Xuống tay không chừa đường lui.

Trục Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Ta còn thật sự sợ ngươi sao." Trâm vàng nhoáng một cái, thân hình chuyển động thật nhanh, không lùi mà tiến tới, ngọc nát đá tan.

Quả thật rất mạnh. Yến Nguyệt mặc dù muốn giết Trục Nguyệt, nhưng cũng không đáng phải dùng mình đi bồi, chiêu này nếu thành công, Trục Nguyệt hẳn phải chết, Yến Nguyệt cũng tất tổn thương.

Trái với mệnh lệnh của lão đại, giết chết Trục Nguyệt, lão đại chắc hẳn rất tức giận, mình lại bị thương nặng, phỏng chừng Ngọc Linh liền xui xẻo trước.

Yến Nguyệt biến chiêu.

Chiêu thứ hai, vẫn là một kích vạn quân lôi đình. Trục Nguyệt cắn răng tiếp lấy, phun ra một ngụm máu.

Yến Nguyệt nổi lên sát tâm, chiêu chiêu đoạt mệnh.

Ngọc Linh đứng ở một bên, ngăn cũng không dám ngăn, khuyên cũng không dám khuyên.

Chiêu thứ mười, Trục Nguyệt lại phun ra một ngụm máu tươi.

Ngọc Linh hạ quyết tâm, lúc nhuyễn kiếm của Yến Nguyệt lại vung lên, Ngọc Linh bước lên trước một bước, một chưởng vỗ về phía Trục Nguyệt. Trục Nguyệt bị một chưởng đánh vào vai, mượn lực bay lên. Nhuyễn kiếm của Yến Nguyệt đành phải cứng rắn thu lại, kiếm khí lướt qua, rầm một tiếng, tường gạch xanh của khách điếm sập một mảng lớn.

Trục Nguyệt biến mất ở trong màn đêm.

Ngọc Anh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không cần nhìn cũng biết hiện tại sắc mặt của Yến Nguyệt sư huynh sẽ không tốt.

Ngọc Linh quỳ xuống: "Sư huynh phạt Ngọc Linh đi." Lời này của hắn nói ra không có nửa phần thành ý. Hắn biết, Yến Nguyệt tuyệt đối sẽ không phạt hắn.

Mười một chiêu này của Yến Nguyệt với Trục Nguyệt còn mệt hơn mấy chiêu với những người khác cộng lại. Mười một chiêu cân nhắc kỹ lưỡng, vốn có thể giết chết Trục Nguyệt dưới kiếm, không nghĩ tới, lại để Ngọc Linh thả chạy.

"Đứng lên đi, ta phạt ngươi làm gì, chờ lão đại phạt còn chưa đủ sao?"

Ngọc Linh ở trong lòng hối hận, mình sao lại ngu ngốc như vậy, cho dù không giết nàng, cũng nên bắt lại mới đúng, sao có thể cứ như vậy mà thả chứ.

Bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi hình như có hai người bị sư huynh ném vào bụi hoa hồng gai dưới tường, hiện giờ bức tường kia đã sập xuống, cũng không nghe thấy tiếng động gì.

Ngọc Linh vội vàng vọt tới bên tường, may mắn, không chết. Hai hồng y tiểu cô nương đang cố gắng bò ra ngoài.

Hai người đầu đầy bụi bặm đất đá, chắc hẳn bị va đập không nhẹ, cũng may trên đầu không bị thương, thoạt nhìn tay chân cũng không gãy.

Ngọc Linh cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao hai người này không có đau đớn kêu thảm thiết.

Yến Nguyệt thấy Ngọc Linh mỗi tay xách một người đến, cũng không để ý, chỉ yên lặng điều tức.

Ngọc Linh đặt hai người xuống đất, cả hai cùng "A" một tiếng, sau đó mới bắt đầu ai ai kêu lên, trong viện lập tức lại vang lên một mảnh từ ngữ không quá văn nhã.

Tay Yến Nguyệt khẽ động, hai người lập tức lại không có thanh âm.

Thì ra vừa rồi Yến Nguyệt đã điểm á huyệt của các nàng.

"Ôn Tiểu Bảo, Đường Tiểu Đậu đúng không." Yến Nguyệt mỉm cười: "Hỏi cái gì đáp cái đó, nói nhảm, một chữ đánh một roi."

Ngọc Linh thiếu chút nữa bật cười. Yến Nguyệt sư huynh nhất định là bởi vì bị lão đại đánh đau, mới cho rằng bản tử là công cụ tra tấn hữu hiệu nhất trên đời này.

Ôn Tiểu Bảo nhìn Đường Tiểu Đậu, Đường Tiểu Đậu cũng nhìn Ôn Tiểu Bảo. Hai người tuy rằng đã được giải huyệt, nhưng quả thật đều không lên tiếng.

Hai người đều có tâm tư giống nhau, không biết lời Yến Nguyệt nói là thật hay giả, nhưng vạn nhất là thật, ai cũng không chịu nói chuyện trước ăn cái thua thiệt này.

Yến Nguyệt nhìn hai người, không có chút nhẫn nại nào: "Đếm đến ba, nếu không nói, mỗi người đánh trước năm mươi roi." Trừng mắt nhìn Ngọc Linh một cái, "Đi bẻ cành cây tới."

"Ta nói." Đường Tiểu Đậu vội vàng giơ tay lên: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"

Yến Nguyệt nhìn con ngươi đen nhánh của nàng đảo tới xoay lui, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy rằng dính bụi bặm nhưng vẫn thanh tú đáng yêu như cũ. Cười nói: ngươi muốn nói gì?"

Ôn Tiểu Bảo không ngờ Yến Nguyệt lại đem nụ cười đầu tiên tặng cho Đường Tiểu Đậu, cảm thấy trái tim của mình dường như bộp một tiếng rơi xuống đất, sao lại để Đường Tiểu Đậu đoạt trước chứ.

"Oa..." Ôn Tiểu Bảo bỗng nhiên khóc lớn: "Đường Tiểu Đậu, ngươi lại tranh với ta."

Canh ba ba khắc.

Trong khách điếm rộng lớn vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng khóc của Ôn Tiểu Bảo.

Yến Nguyệt nhìn Ngọc Linh: "Ngươi nghĩ người của Tiêu gia cùng Tôn gia sẽ ở đâu?"

...

Yến Kiệt cảm thấy nếu năm người liên thủ còn có thể để Hưu phu nhân thi triển năm mươi chiêu, thật sự là không còn mặt mũi. Cho nên ở chiêu thứ bốn chín, hắn bỗng nhiên ra tay, đoạt kiếm từ trong tay Ngọc Tường, cứ như vậy trực tiếp đâm một kiếm về phía Hưu phu nhân.

Hưu phu nhân cũng nhìn thấy kiếm đến, nhưng kiếm kia giống như có sinh mệnh, bỗng dài ra gấp ba lần, cứ như vậy ở dưới mí mắt hắn, một kiếm đâm vào tim hắn. Ngay cả khi máu đã phun ra, hắn vẫn không thể tin được.

Đó là loại kiếm gì.

Kiếm thứ hai của Kinh Kha đã chém đứt đầu Hưu phu nhân. Đầu lộc cộc rơi xuống đất, trên mặt vẫn là biểu cảm không thể tin nổi.

Yến Kiệt thu kiếm, trên kiếm vậy mà không dính máu.

Kinh Kha kinh ngạc nhìn Yến Kiệt.

Kỳ thật, kiếm vẫn là kiếm bình thường, chính là kiếm khí do Yến Kiệt thúc đẩy làm cho người ta sinh ra ảo giác.

Yến Kiệt phun ra một ngụm máu tươi, nhẹ nhàng lau đi, lại quay đầu lại nhìn Tiểu Mạc một cái: "Sư huynh." Trong giọng nói, có vài phần thấp thỏm.

"Yến Kiệt, sư huynh không phải đã phân phó, không đến thời khắc sống chết, không được phép sử dụng kiếm sao?" Ngọc Tường trừng mắt nhìn Yến Kiệt, "Hơn nữa ngươi còn dùng chiêu này."

"Bị thương không nặng." Yến Kiệt cười.

Tiểu Mạc tới lấy chuôi kiếm vỗ lưng Yến Kiệt một cái, Yến Kiệt lại phun ra một ngụm máu tươi.

Tiểu Mạc thở dài: "Còn nói không nặng. Nếu ngươi nuốt máu xuống, chỉ sợ thương thế càng nặng." Móc ra thuốc trị thương đưa cho Yến Kiệt.

"Cũng may coi như đã hoàn thành mệnh lệnh của lão đại." Yến Kiệt cũng không gượng chống nữa, ngoan ngoãn uống thuốc trị thương.

Uyển Nhiên đào thanh kiếm rộng bị chôn vùi lên, Ngọc Tường tìm lại được bội kiếm đã mất, vô cùng cao hứng, nhưng nhìn Uyển Nhiên rơi lệ trước mộ Mộ Dung Vân, cũng lộ vẻ thê lương.

Mộ Dung Yên Nhiên bái lạy mộ phần của Mộ Dung Vân, bỗng nhiên xoay người đâm Kinh Kha một kiếm.

Vết thương do kiếm tuy nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

"Sao, nàng cũng là mẫu thân của ta." Mộ Dung Yên Nhiên nhìn Uyển Nhiên, nhớ tới Mộ Dung Anh bị qua loa mai táng trong cốc, nước mắt lại rơi xuống.

Tiểu Mạc thở dài: "Kinh Kha huynh, lão đại còn đang chờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro