Chương 76: Hươu chết tay ai (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Văn Tiêu Tiêu và Tống Nam rẽ qua sân, liền thấy hai kiếm thủ áo đen đang vung bản tử thay phiên nhau đánh một người quỳ rạp trên mặt đất.

Thanh âm "bốp bốp" trong bóng đêm yên tĩnh hết sức kinh tâm.

Hình cụ chính là bản tử tiêu chuẩn, chắc là dùng trong trạm dịch.

Chân Vũ Văn Tiêu Tiêu liền có chút mềm nhũn, bước vào đại sảnh, lúc nhìn thấy Phó Tiểu Khanh, rõ ràng vô cùng thiếu tự tin.

Cúi đầu đứng nửa ngày, Vũ Văn Tiêu Tiêu không nói gì. Nhớ lại lúc mới gặp lần đầu, Phó Tiểu Khanh vẫn rất khách khí gọi mình là Vũ Văn công tử, hắn cũng khách khí  kêu một tiếng Phó đại ca, bây giờ biến thành thân phận tù nhân, cũng không biết nên xưng hô như thế nào.

"Đứng ở đây." Phó Tiểu Khanh vẫn mỉm cười như trước, chỉ chỉ bên cạnh cái ghế của mình.

Vũ Văn Tiêu Tiêu đi qua đứng đó.

Phó Tiểu Khanh hỏi Tống Nam: "Người bị đánh kia ngươi có quen biết không?"

Tống Nam gập một gối xuống: "Hắn gọi là Tiêu Tam, vốn là đệ tử của Thất Sát Cung, ba tháng trước được điều về cho thuộc hạ quản lý. Sau đó vẫn luôn phụng lệnh đến làm việc ở Thượng Khê. Lần này đại nhân vừa lệnh cho đệ tử vùng Giang Nam đến nghe lệnh, thuộc hạ cũng lệnh hắn đến đây."

Dừng một chút, mới nói tiếp: "Đều do thuộc hạ quản giáo không nghiêm, thỉnh đại nhân hàng trách. Sai lầm của Tiêu Tam, về sau thuộc hạ nhất định sẽ phạt nặng."

Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Cũng có gì to tát, chỉ là khi phục trà thiếu chút quy củ. Năm mươi bản tử này cũng coi như để hắn nhớ lâu một chút."

Vũ Văn Tiêu Tiêu ở trong lòng hừ lạnh, Phó Tiểu Khanh đúng là ngoan độc, không có gì to tát còn muốn đánh năm mươi bản tử, quả thật cho rằng người không phải làm bằng xương bằng thịt sao.

"Tiêu Tam tạ đại nhân ban phạt." Trận đòn bên ngoài đã kết thúc, Tiêu Tam quỳ gối trước cửa tạ phạt.

Tiểu Khanh mỉm cười, xem ra công phu của Tiêu Tam này không kém, đã trúng năm mươi bản tử hơi thở lại không yếu đi chút nào.

Phó Tiểu Khanh phất tay lệnh Tống Nam lui ra ngoài: "Đêm nay để Tiêu Tam ở đây hầu hạ đi."

Tiêu Tam đi vào trong phòng, cúi đầu cụp mắt quỳ trước mặt Phó Tiểu Khanh.

"Ngươi gọi Tiêu Tam, có tên không?" Phó Tiểu Khanh dường như phá lệ ưu ái Tiêu Tam này.

Tiêu Tam ngẩng đầu lên, lại vội vàng cúi đầu: "Hồi đại nhân. Tên thuộc hạ là Tiêu Tam."

Vũ Văn Tiêu Tiêu thừa dịp hắn ngẩng đầu, đã thấy rõ dung mạo của hắn, nhìn qua có vẻ khoảng ba mươi tuổi, bộ dạng anh tuấn. Chính là một trong hai kiếm thủ áo đen dò đường ở phía trước lúc đến đây.

"Là người của Hoán Hoa Tiêu gia sao?" Phó Tiểu Khanh uống trà.

"Thuộc hạ là người phương Bắc."

"Thiệt thòi cho ngươi rồi." Phó Tiểu Khanh buông chén trà xuống, lạnh nhạt cười nói.

Cả người Tiêu Tam hơi cứng đờ: "Thuộc hạ ngu dốt, không biết lời này của đại nhân có ý gì?"

Tiểu Khanh chỉ vào một tờ giấy trên bàn, phân phó: "Đọc."

Vũ Văn Tiêu Tiêu nhìn xung quanh không có ai, chỉ đành nén giận đi qua cầm lên, đọc: "Con trai thứ ba của Gia chủ Hoán Hoa Tiêu gia Tiêu Trường Thu, Tiêu Tam Tiếu, thứ xuất, giỏi dùng kiếm, năm năm trước mất tích."

Đọc xong, Tiêu Tam không có phản ứng. Vũ Văn Tiêu Tiêu đem tờ giấy đặt lại lên bàn.

Tiêu Tam trầm mặc một lát: "Thuộc hạ Tiêu Tam Tiếu, con thứ ba của Hoán Hoa Tiêu gia."

"Giấu diếm thân thế, mưu đồ bất chính. Tội gì?" Tiểu Khanh cười hỏi.

"Thuộc hạ quả thật giấu diếm thân thế, nhưng không có mưu đồ bất chính. Xin đại nhân minh giám." Giọng điệu của Tiêu Tam vẫn không chút hoang mang.

"Thân là ám sứ Hoa Hồng Cung của Tỷ Muội Cung, giấu diếm thân phận ở trong Bích Lạc Cung chịu thiệt làm kiếm thủ, không phải là mưu đồ bất chính sao?" Tiểu Khanh nói vân đạm phong khinh, không có một tia tức giận.

Vũ Văn Tiêu Tiêu cả kinh. Một cung này của Hưu phu nhân có hai vị tôn sứ đại nhân, một minh sứ, một ám sứ. Minh sứ tức Kinh Kha, âm sứ là ai chỉ có Hưu phu nhân biết. Bởi vì ám sứ là cung chủ đại nhân đích thân phái đến, địa vị còn cao hơn Hưu phu nhân.

Tiêu Tam Tiếu này lại là ám sứ?

Tiêu Tam cười đứng dậy: "Phó Tiểu Khanh, khó trách cung chủ nhất định phải nhanh chóng trừ khử ngươi."

Phó Tiểu Khanh cười: "Vì lệnh của quý cung chủ, ám sứ đại nhân không tiếc chịu thiệt làm sát thủ của Bích Lạc Cung, đối tại hạ quỳ lạy cung kính, còn lĩnh đáng lĩnh phạt, quả thật rất trung thành."

Tiêu Tam Tiếu sắc mặt tái xanh, bụng gần như tức giận muốn nổ tung.

Theo đám người rời khỏi khách điếm Lan Nhược, lúc trên đường, Tiêu Tam Tiếu lần đầu tiên muốn động thủ, nhưng Tiểu Khanh ngồi trên kiệu lại thản nhiên nhắc nhở Vũ Văn Tiêu Tiêu "Muốn chạy trốn, cứ thử xem", Vũ Văn Tiêu Tiêu không có hoàn toàn nắm chắc, không dám động. Tiêu Tam Tiếu cũng không dám động.

Vào dịch trạm, Tống Nam được phái đi giám sát Vũ Văn Tiêu Tiêu cho ngựa ăn, Tiểu Khanh một mình ở trong đại sảnh, sai người phụng trà. Tiêu Tam Tiếu bưng trà vào phòng, Tiểu Khanh vậy mà tay cầm kim chiết phiến đứng trước cửa sổ. Tiêu Tam Tiếu thấy vũ khí ở trong tay Tiểu Khanh, do dự một chút.

Cơ hội thoáng qua liền mất. Tiểu Khanh đã bởi vì hắn thất nghi, sai người đánh hắn năm mươi bản tử.

"Còn tưởng rằng ngươi sẽ lập tức ra tay." Tiểu Khanh cười đáng ghét: "Không ngờ ám sứ đại nhân thà rằng nhịn nhục nhất thời, cũng chưa từng hành động thiếu suy nghĩ, phần định lực này thật sự khiến tại hạ bội phục."

Tiêu Tam Tiếu vừa thẹn vừa giận, lại vẫn nhẫn nại. Không có nắm chắc một kích tất thắng, hắn sẽ không dễ dàng ra tay, nếu đã nhẫn nhịn, hà cớ gì không nhịn thêm một khắc nữa.

Tiểu Khanh không ra tay, cũng không lấy vũ khí ra, thản nhiên ngồi xuống.

Tiêu Tam Tiếu càng do dự, không dám ra tay.

Phó Tiểu Khanh tự tin như vậy sao? Dựa theo sự thận trọng của hắn, vì sao lại để Ngọc Linh cùng Yến Nguyệt võ công tốt nhất ở lại khách điếm Lan Nhược, mà Tiểu Mạc, Yến Kiệt, Ngọc Tường cũng đều không ở bên cạnh, hắn chỉ mang theo Ngọc Kỳ bị thương nặng cùng mấy nữ tử, một mình đi tới nơi này, hơn nữa nói như vậy sớm đã phát hiện ra thân phận của mình, nhưng lại đến lúc này mới vạch trần, hắn có kế hoạch gì?

Tiêu Tam Tiếu càng nghĩ, càng cảm thấy Tiểu Khanh sâu không lường được. Mấy lần muốn ra tay, đều bỏ dở nửa chừng. Chẳng lẽ võ công của Phó Tiểu Khanh còn cao hơn những người khác sao?

Vũ Văn Tiêu Tiêu lại có chút nhẫn nại không được. Sớm nghe nói ám sứ võ công còn cao hơn Hưu phu nhân, mình lại ở bên cạnh hiệp trợ, nhất định có thể một kích giết chết Phó Tiểu Khanh.

Hắn nhịn không được đặt tay lên chuôi kiếm.

"Để ngươi học sách thế nào rồi?"

Tiểu Khanh nhàn nhạt hỏi, thiếu chút nữa làm cho Vũ Văn Tiêu Tiêu cắn phải đầu lưỡi, "Vâng, vâng."

Lúc này Phó Tiểu Khanh còn muốn mình đọc thuộc lòng. Vũ Văn Tiêu Tiêu cũng có chút mờ mịt không biết phải làm sao.

Canh ba ba khắc.

Tiêu Tam Tiếu đột nhiên quát lớn một tiếng, ra tay.

Trên giang hồ, Tiêu Tam Tiếu không có danh hào. Tuy rằng Hoán Hoa Tiêu gia ở trong võ lâm có danh vọng không thấp, nhưng đệ tử hành tẩu trên giang hồ cũng không nhiều.

Nhưng võ công của Tiêu Tam Tiếu quả thật rất cao. Chẳng qua hắn là thứ xuất, mà phu nhân của Tiêu Trường Thu cũng xuất thân võ lâm thế gia, cho nên hài tử thứ xuất ở Tiêu gia càng không có địa vị, huống chi thân mẫu của Tiêu Tam Tiếu bất quá chỉ là một nha hoàn.

Tiêu Tam Tiếu bị áp bách bị kỳ thị mà lớn lên, thậm chí Hoán Hoa Kiếm lợi hại nhất của Tiêu gia hắn cũng không có tư cách được học. Bất quá, hắn là một hài tử không ngừng vươn lên. Cái gì cũng không có, liền tự mình đi tranh thủ. Hắn chăm chỉ khổ luyện võ công, võ công có thể khiến cho hắn trở nên nổi bật.

Đáng tiếc, đại hội võ lâm của thế gia trên giang hồ, hắn ngay cả tư cách tham gia cũng không có. Cho dù hắn mới hai mươi tuổi đã đánh bại được Tiêu Nhất Tiếu, người được mệnh danh là thiếu niên kiệt xuất nhất của Tiêu gia.

Tiêu Nhất Tiếu là đích trưởng tử. Tiêu Tam Tiếu cho rằng đánh thắng đại ca, có lẽ phụ thân sẽ nhìn hắn với con mắt khác. Đáng tiếc, đánh bại Tiêu Nhất Tiếu lại chỉ đổi lấy một trận đòn nặng nề.

Tiêu Tam Tiếu rốt cuộc hiểu rõ, không phải cố gắng là có thể thay đổi mọi thứ. Hắn rời Tiêu gia đi tìm đất trời của riêng mình.

Hiện thực tàn khốc lần nữa đánh nát giấc mộng của hắn. Không có thân phận, bối cảnh, không có tiền, nửa bước khó đi.

Cho đến khi hắn gặp được một nữ nhân, nữ nhân kia đã thay đổi cuộc đời của hắn.

Từ đó về sau hắn ăn đủ no, mặc đủ ấm, có nữ nhân, có rượu ngon, nhất hô bách ứng. Võ công của hắn dưới sự chỉ điểm của nàng, càng tiến bộ thêm một tầng.

Cho nên Tiêu Tam Tiếu càng cẩn thận. Ngày tháng tốt như vậy, sao có thể từ bỏ, cho nên giết Phó Tiểu Khanh, nhất định phải một kích liền thành, đây là nhiệm vụ chết. Không giết được Phó Tiểu Khanh, hắn sẽ chết, cho dù trốn về bên cạnh nàng, cũng sẽ bị cung quy xử tử.

Tiêu Tam Tiếu không thể chờ thêm, cũng không cần phải chờ đợi nữa, người hắn đợi đã đến.

Tôn Vô Dung. Con thứ Tôn gia. Đệ đệ của gia chủ Tôn gia Tôn Vô Kích. Chưởng quản hình đường Tôn gia. Có điều, hắn tự nhận võ công nhân phẩm tài mạo đều ở trên Tôn Vô Kích, chẳng qua vì là thứ xuất, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đích trưởng tử Tôn Vô Kích trở thành gia chủ.

Không cam lòng lại có tham vọng. Tôn Vô Dung và Tiêu Tam Tiếu rất giống nhau.

"Giết Phó Tiểu Khanh, Tỷ Muội Cung giúp ngươi trở thành gia chủ Tôn gia." Điều kiện này tốt biết bao, đáng giá mạo hiểm.

Canh ba ba khắc, Tôn Vô Dung đúng giờ đến dịch trạm Tây Phong.

Hai thanh trường kiếm, đồng thời công về phía Phó Tiểu Khanh.

Võ công của Phó Tiểu Khanh quả thật không kém, nhưng hiển nhiên không phải là đối thủ của hai người.

Vũ Văn Tiêu Tiêu không có hỗ trợ, không phải là không muốn, mà là không nhúng tay vào được. Cao thủ so chiêu, người kém một chút căn bản không cách nào tới gần.

Sự tự phụ cùng kiêu ngạo của Vũ Văn Tiêu Tiêu vào lúc này đã hoàn toàn bị quét sạch. So với ba người trước mắt, mình bất quá chỉ là giai đoạn "Tam Tự Kinh" mà thôi. Lần đầu tiên hắn có nhận thức rõ ràng với võ công của mình, Vũ Văn Tiêu Tiêu cảm thấy chán nản thất vọng, khó chịu khó thở, lại không thể làm gì được.

Trong viện, bóng người tung bay, bên trong kim chiết phiến của Tiểu Khanh tổng cộng chứa hơn bốn trăm mũi ám khí, hiện giờ chỉ còn lại ba mươi cái. Chỉ có hơn chục cái cắm vào người Tôn Vô Dung và Tiêu Tam Tiếu, và tất cả đều không có độc.

Sư phụ nghiêm lệnh không được sử dụng ám khí có độc. Nhưng nếu thêm một ít thuốc tê có lẽ sẽ không bị phạt quá nặng. Tiểu Khanh cân nhắc khả năng này.

Chiêu thứ tám mươi.

Một vệt máu bắn ra, cánh tay của Tiểu Khanh bị rạch một đường, không nặng, nhưng vết thương không nhỏ.

Tiêu Tam Tiếu cùng Tôn Vô Dung đều có chút kinh hãi, không ngờ võ công của Tiểu Khanh lại cao như vậy. Bất quá, hai người bọn hắn liên thủ, tin tưởng hắn chống đỡ không nổi trăm chiêu.

Tiểu Khanh ở trong lòng thở dài.

Hai tên ngốc này sẽ không thật sự còn canh giữ ở khách điếm chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro