Chương 81: Càn Khôn tâm pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tiểu Khanh đổi một bộ trường sam màu lam nhạt, ngồi trên ghế nhấp một ngụm trà.

     Trong nội viện, Yến Nguyệt, Ngọc Linh, Yến Kiệt quỳ thành một hàng.

     Ba người bọn hắn gần như cao ngang nhau, quỳ rất ngay ngắn, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, quả thật là cảnh đẹp ý vui.

     Nếu thời thời khắc khắc đều có thể ngoan ngoãn như vậy, Tiểu Khanh liền sẽ càng cảm thấy hài lòng.

     "Dương đại ca sắp đến rồi, nếu thật đánh cho bọn hắn không đứng dậy được, hình như có chút không thích hợp." Nhìn đằng trượng bên cạnh bàn một chút. Đằng trượng đánh lên người dù đau, nhưng dù sao vẫn đỡ hơn so với roi da, cũng không phải một roi một vết máu dễ nhìn thấy như vậy.

     "Lần này tiện nghi cho các ngươi." Tiểu Khanh ở trong lòng hừ khẽ.

     Lúc Tiểu Khanh cầm đằng trượng đi tới, Yến Nguyệt bọn hắn đã quỳ trong gió sớm lạnh lẽo gần hai canh giờ.

     Mặt trời chiếu sáng, ánh nắng rực rỡ, thời tiết rất đẹp.

     Ba người bọn hắn mặc dù không dám nhúc nhích, lại đều nhịn không được mà đem ánh mắt quét về phía cây roi trong tay lão đại, cũng đều có thể tưởng tượng được ra đau đớn mà mình một hồi sẽ phải chịu đựng.

     "Ba người các ngươi..." Tiểu Khanh cười thở dài: "Không sợ đau sao?"

     Sợ.

     Ba người đều oan ức. Lời này của lão đại là từ đâu mà ra.

     Nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt ba người, Tiểu Khanh trách mắng: "Biết sợ, vì sao còn phạm quy củ? Xem gia pháp là vật trang trí sao?"

     "Chúng tiểu đệ biết sai." Ba người cùng cúi đầu.

     "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?" Yến Nguyệt thầm oán: "Chuyện tối qua rõ ràng là sư huynh cố ý chỉnh ta cùng Ngọc Linh."

     "Ta đã rất cẩn thận rất cẩn thận, ở bên người lão đại ngài nói cũng không dám nói nhiều thêm nửa câu, cả đoạn đường đều nơm nớp lo sợ, vậy mà vẫn phạm sai lầm. Ta cũng bất lực." Ngọc Linh cảm thấy ấm ức nhất: "Ta lớn đến chừng này còn chưa từng ngoan như mấy ngày nay a."

     "Linh Tê, vì ngươi, cho dù là cái mông nở hoa, ta cũng vui vẻ chịu đựng. Chỉ là, ngươi ở trước mặt lão đại cố ý vạch trần ta, khiến ta rất đau lòng. Tất nhiên, một lát nữa da thịt sẽ đau hơn. Lão đại, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, cầu ngài đánh nhẹ một chút." Trong mắt Yến Kiệt đã mang ý cầu xin, hắn lén nhìn lão đại, lại vội vã cúi đầu.

     Tiểu Khanh nhìn ba người cúi đầu không nói gì, bộ dạng dường như đều đang sâu sắc hối lỗi, có chút hài lòng: Ba tên này, không ai là không quen gây rắc rối. Bất quá lúc ở bên cạnh mình cuối cùng cũng còn thành thật.

     Cái này đương nhiên phải quy công cho mình mấy ngày nay phòng ngừa chu đáo. Bất luận xảy ra chuyện gì, chuyện lớn chuyện nhỏ đều hung hăng giáo huấn bọn hắn trước một trận, làm bọn hắn sinh lòng e ngại. Một người đứng cũng đau mà nằm cũng đau, tinh thần gây rắc rối kiểu gì cũng sẽ yếu đi một ít.

     Yến Nguyệt thấy sắc mặt của lão đại dường như cũng không quá giận, cả gan uyển chuyển đề nghị: "Lão đại, roi đánh lên lưng đau hơn đánh chỗ khác nhiều, sư huynh cho phép Yến Nguyệt chỉ cởi trường sam đi."

     Tiểu Khanh thấy Yến Nguyệt hiếm khi dùng ánh mắt cầu khẩn như vậy nhìn mình, suýt chút nữa thì mềm lòng, nhưng vẫn lạnh lùng thốt: "Cái này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ khiến cho những chỗ khác của ngươi cũng đau như lưng của ngươi."

     Yến Nguyệt chán nản, sớm biết như thế, thà không cầu còn hơn.

     Tiểu Khanh quả nhiên không có nuốt lời, khi roi đầu tiên giáng xuống, Yến Nguyệt đau đến mức suýt cắn phải lưỡi.

     "Không cho phép lên tiếng, cũng không cho phép cắn môi."

     Vết roi trên mặt Yến Nguyệt đã nhạt đi nhiều, Tiểu Khanh cũng không muốn mặt của Yến Nguyệt có thêm bất kỳ vết thương nào nữa. Đương nhiên, trừ phi hắn tự mình động thủ đánh.

     Tâm trạng của Tiểu Khanh xem ra thật sự là không tệ, chỉ đánh một trăm roi. Nhưng một trăm roi này dùng hết mười phần lực.

     Yến Nguyệt đau.

     Tiểu Khanh dừng tay.

     Yến Nguyệt còn đang phẩm vị cái đau nhức tột cùng trên cơ thể.

     "Thế nào, cảm thấy đánh quá ít?" Tiểu Khanh nhướng mày.

     "Tạ lão đại khoan dung, tạ lão đại giáo huấn." Yến Nguyệt nuốt nước bọt.

     Tiểu Khanh cảm giác sau khi Yến Nguyệt bị đánh mấy lần, tính tình bướng bỉnh này quả thật dường như đã bớt được một chút, trong lòng lại có mấy phần hài lòng.

     Đem cây roi ném cho Tiểu Mạc đang đứng hầu bên cạnh: "Ngươi đến phạt Ngọc Linh đi. Chiếu theo Yến Nguyệt mà đánh."

     Tiểu Mạc thầm thở dài.

     Sắc mặt Ngọc Linh đã trắng bệch.

     Quần áo cởi ra, trên người dày đặc vết roi xanh tím, rất nhiều chỗ vẫn còn đang rỉ máu.

     Tiểu Khanh nhìn Ngọc Linh một cái, khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết, hắn đưa tay cho Ngọc Linh một bạt tai. Tiếp đó trở tay lại là một bạt tai.

     Ngọc Linh không dám tránh cũng không dám nhúc nhích, đầu ong ong, mặt cũng sưng đau đến chết lặng.

     "Lão đại bớt giận." Yến Nguyệt cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Càn Khôn tâm pháp của Ngọc Linh đã tới tầng thứ tám."

     Tiểu Khanh "ồ" nhẹ một tiếng. Xoay tay lại cho Yến Nguyệt một bạt tai: "Cần ngươi lắm miệng, Ngọc Linh không biết tự nói sao."

     "Ngọc Linh chưa có lệnh của lão đại, sao dám tự ý chữa thương." Ngọc Linh vô cùng uỷ khuất, ta nào dám nói chứ.

     Đệ tử Phó gia đều tu tập Càn Khôn tâm pháp, đây là một loại tâm pháp kỳ lạ.

     Loại tâm pháp này khác với nội công tâm pháp, nó giống một loại tâm pháp phụ trợ hơn, hoặc có thể nói là tâm pháp tăng cường nội công tâm pháp.

     Nội công tâm pháp của Phó gia vốn đã độc nhất vô nhị trong thiên hạ, tu tập Càn Khôn tâm pháp càng khiến nội công tâm pháp của Phó gia như hổ thêm cánh. Nó có thể nâng cao lực lượng của nội công tâm pháp theo cấp số nhân.

     Đây cũng là nguyên nhân vì sao đệ tử Phó gia tuy còn trẻ tuổi, chỉ tu tập trong mười năm lại có thể vượt qua nỗ lực luyện công trăm năm của người khác.

     Loại tâm pháp này đối với người tập võ mà nói, còn có một tác dụng tuyệt diệu, chính là nó có thể đẩy nhanh quá trình hồi phục vết thương, thúc đẩy vết thương khép lại, kích thích tiềm năng của cơ thể con người, khiến nó không ngừng sinh sôi.

     Luyện qua tầng thứ năm, năng lực của cơ thể liền khác hẳn với người thường, thân thể có khả năng tự lành thần kỳ, vết thương mà người bình thường cần một năm mới lành, người đã luyện Càn Khôn tâm pháp chỉ cần một tháng. Luyện qua tầng thứ bảy, thì loại năng lực này liền càng mạnh, chỉ cần mười ngày.

     Đương nhiên, loại tâm pháp này cực kỳ khó luyện. Mỗi khi đạt tới thời điểm mấu chốt, đều sẽ trì trệ không tiến, cũng có thể là vĩnh viễn đình trệ.

     Tiểu Khanh chỉ luyện đến tầng thứ sáu. Ngọc Kỳ cùng Hàm Yên cũng ở tầng thứ sáu. Đại đa số đệ tử đều là tầng thứ sáu.

     Yến Nguyệt là người đầu tiên đạt đến tầng thứ bảy. Tiếp theo là Ngọc Linh và Yến Kiệt.

     Tuy nhiên cấp độ càng cao, mối quan hệ giữa khả năng tiến cảnh của loại tâm pháp này cùng tư chất của ngươi, tiềm năng của ngươi càng nhỏ, càng lên cao càng chỉ có thể dựa vào duyên phận.

     Chỗ tốt của loại tâm pháp này mặc dù rất rõ ràng, nhưng Yến Nguyệt cũng vì nó mà ăn không ít khổ.

     Tiểu Khanh từng phạt nặng Yến Nguyệt cùng Hàm Yên, đánh cho cả hai đều không đứng dậy nổi. Chưa đầy ba ngày sau, Tiểu Khanh lại phát hiện ra một sai lầm khác của hai người bọn hắn, lúc lại lôi đến, cả hai từ lưng đến mông và chân đều đã không còn chỗ nào nguyên vẹn.

     Tiểu Khanh không những đánh tiếp, còn đánh nặng hơn.

     Đánh một hồi, cả hai đều ngất đi.

     Nước lạnh giội tỉnh tiếp tục.

     Tiểu Khanh phát hiện Yến Nguyệt chịu đánh tốt hơn Hàm Yên. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến Càn Khôn tâm pháp. Khi đó, Càn Khôn tâm pháp của Yến Nguyệt đã đạt đến tầng thứ bảy, trong khi Hàm Yên vẫn ở tầng thứ năm.

     Hắn lệnh Yến Nguyệt vận công chữa thương. Sau ba canh giờ, đem Yến Nguyệt có tổn thương đã tốt bảy tám phần lần nữa đè ngã, đánh cho tối tăm trời đất.

     Có thể vận công chữa thương, không có nghĩa là bị roi đánh sẽ không đau. Khi đó, Yến Nguyệt rất hận nó, mình sao lại có thể luyện cái tâm pháp quỷ này đến tầng thứ bảy chứ? Bởi vì cái thành tựu này, hắn ít nhất đã chịu nhiều hơn Hàm Yên ba trăm roi.

     Chờ lão đại rốt cuộc đánh đủ rồi, ném hai người bọn hắn quỳ gối trong sân tỉnh lại. Hàm Yên vẫn luôn lạnh lùng chưa từng nói đùa nhịn không được nói: "Đa tạ ngươi, Yến Nguyệt, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc cần gánh vác." Ngừng một chút lại nói: "May có ngươi luyện đến tầng thứ bảy."

     Yến Nguyệt vô cùng tức giận. Đúng vậy, chỉ bởi vì Càn Khôn tâm pháp của mình nhiều hơn Hàm Yên hai tầng, liền phải gánh hai phần ba cơn giận của lão đại.

     Mà tới tầng thứ tám của Càn Khôn tâm pháp, thì không cần tận lực vận công chữa thương, nó đã có thể tự động cảm ứng thương thế, tự động chữa thương.

     Đương nhiên loại tự động chữa thương này chỉ diễn ra chậm rãi, không nhanh bằng tận lực vận công chữa thương, nhưng ngay cả như thế, một chút vết thương ngoài da chỉ cần mấy canh giờ đã có thể lành hoàn toàn mà không cần dùng thuốc. Nhất là vết thương trên mặt.

     Vết thương trên người của Ngọc Linh rất nặng, hắn không dám vận công chữa thương, nhưng đã từng chịu một trận đòn nặng như vậy, bây giờ thế mà dáng vẻ nhìn như đã qua bốn năm ngày, kỳ thật chẳng qua mới chỉ bảy tám canh giờ mà thôi.

     Mà khuôn mặt bị đánh cho sưng tấy đã sớm tiêu sưng, gần như không còn dấu vết rõ ràng.

     Năm ngoái Ngọc Linh đã đạt đến tầng thứ bảy, không ngờ chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, đã đến tầng thứ tám.

     Phó Long Thành, Phó Long Tình cùng Phó Long Tinh đều là tầng thứ tám.

     Càn Khôn tâm pháp tầng thứ tám, đã là cực hạn của nhân loại.

     Mà theo ghi chép, loại tâm pháp này kỳ thật có thể luyện đến tầng thứ mười một, đến đỉnh phong, có thể tự động hoạt huyết sinh cơ, người sẽ tự nhiên trở nên trường sinh bất lão, vĩnh tồn với thiên địa.

     Nhưng không có ghi chép nào về những người đã luyện đến tầng thứ mười một.

     Tiểu Khanh nghe xong thì rất cao hứng, thành tựu của Ngọc Linh quả thật là bất khả hạn lượng.

     Cao hứng thì cao hứng.

     Tiểu Khanh vẫn là lại cho Ngọc Linh hai cái bạt tai: Võ công có chút tiến cảnh, vì sao không báo?

     Nếu Ngọc Linh đã luyện đến tầng thứ tám, vậy đánh hắn liền càng không cần nương tay.

     Phân phó Tiểu Mạc: "Chiếu theo lực đánh chết."

     Tiểu Mạc nào dám khoan dung, ngọn roi mang theo tiếng gió, từng roi từng roi đánh vào trên người Ngọc Linh, Ngọc Linh đau đến mức gần như không thể thở nổi: Xem ra Yến Nguyệt sư huynh nói rất đúng, thật sự là người tài thì bị đánh nhiều a.

     Nhịn, nhịn, nhịn, thực sự chịu không nổi, Ngọc Linh rốt cuộc cũng rơi nước mắt.

     Trên đời này thứ duy nhất có thể khiến Ngọc Linh khóc chắc chắn chính là bản tử của lão đại.

     Yến Kiệt run rẩy. Nghe tiếng roi đánh vào người Yến Nguyệt sư huynh cùng Tiểu Linh, Yến Kiệt cũng gần như có cảm giác tương tự.

     Tiểu Khanh rốt cục tha cho Ngọc Linh.

     Ngọc Linh cúi đầu: "Tạ sư huynh giáo huấn."

     Tiểu Khanh nhìn Yến Kiệt một cái, toàn thân Yến Kiệt dường như đều bị kéo căng.

     "Tội của ngươi để Yến Văn đến phạt đi." Tiểu Khanh vậy mà tha cho Yến Kiệt.

     Sắc mặt Yến Kiệt trở nên trắng bệch.

     Đại ca mới sẽ không quản ngươi luyện Càn Khôn tâm pháp đến tầng thứ mấy. Yến Kiệt sợ hãi, nếu đại ca biết bởi vì mình tự ý rời vị trí mà hại Ngọc Tường bị người hạ chú, nhất định sẽ coi như mình đã luyện Càn Khôn tâm pháp đến tận tầng thứ mười một mà phạt.

     "Lão đại, vì sao không phạt ta." Yến Kiệt ủy khuất, nhưng cũng không dám cầu xin. Ngươi muốn bị trừng phạt sao? Tốt. Lão đại nhất định sẽ phạt ngươi một trận thật nặng, chẳng qua chỉ là giáo huấn ngươi vì không nghe lời lão đại, trở về, vẫn phải chịu hình phạt của đại ca Yến Văn.

     "Dạ. Yến Kiệt gặp đại ca nhất định sẽ thỉnh phạt." Yến Kiệt cúi đầu, nước mắt rưng rưng.

     Tiểu Khanh nhìn sắc trời một chút, nói: "Niệm tình Dương Đại Ca sắp đến, phá lệ một lần, không cần quỳ hối lỗi. Đều đi chỉnh đốn sạch sẽ, chờ phụng khách đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro