Chương 82: Lãnh gia Tiểu Y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người khác ăn, ta cũng ăn, tại sao tất cả đều không sao, ta lại tiêu chảy?

Cái duy nhất so với tiêu chảy càng khiến người ta khó chịu là vừa đi ra ngoài đã tiêu chảy.

Cái duy nhất so với vừa đi ra ngoài đã tiêu chảy càng khiến người ta khó chịu là phải ra ngoài vì có việc cực kì quan trọng.

Cái duy nhất khó chịu hơn hẳn tất cả những cái trên là vừa hay người bị tiêu chảy này lại là nữ nhân.

Nữ nhân này còn rất trẻ tuổi.

Còn rất xinh đẹp.

Mà những cái này còn không phải là chuyện khó chịu nhất, cái khiến Lãnh Tiểu Y gần như buồn bực muốn chết chính là vừa hay ở đây còn không có nhà vệ sinh.

Cho nên Lãnh Tiểu Y chỉ có thể "xuân quang ngoại tiết".

Cho nên Lãnh Tiểu Y một bên ngồi xổm ở đó giải quyết thứ khiến nàng vô cùng vô cùng vô cùng khó chịu, một bên dùng ánh mắt như lang sói nhìn bốn phía.

Tuyệt đối là ánh mắt lạnh lẽo, ánh mắt đầy sát khí.

Một con ếch xanh nhỏ trèo lên bờ dưới ánh trăng, ở trong bụi cỏ nhảy cao. Mặc dù lão ếch xanh trưởng thành đã từng nói với nó đây là một chuyện rất nguy hiểm, chẳng qua nó là một con ếch xanh trẻ tuổi, nó cũng giống như tất cả người trẻ tuổi khác, cũng không thể nghe vào bao nhiêu lời khuyên của người lớn. Thẳng đến khi nó dùng sinh mệnh để thể nghiệm lời chí lý của lão ếch xanh.

Ngón tay Lãnh Tiểu Y khẽ nhúc nhích, một cây kim bạc xuyên qua cổ con ếch nhỏ. Ếch xanh nhỏ không có bất kỳ đau đớn nào ngã xuống đất mà chết.

Trên ngân châm có độc dược, cho dù là sư tử chỉ dính phải một chút cũng sẽ ngã xuống đất mất mạng, huống chi là một con ếch xanh nhỏ.

Trên khuôn mặt nghiêm túc của Lãnh Tiểu Y treo một nụ cười lạnh: "Thà giết lầm, còn hơn bỏ sót. Có thể đây là một con ếch đực..."

Lãnh Tiểu Y đứng lên, sửa sang lại y phục, nhíu nhíu mày, vung tay lên, một mảnh cỏ xanh rơi xuống, che giấu đi chuyện Lãnh Tiểu Y đã giải quyết.

Trên bầu trời chỉ có sao và trăng, nhưng Lãnh Tiểu Y vẫn còn hơi đỏ mặt. Trong lòng lại hậm hực đem khoản nợ này ghi lên người một người: Vũ Văn Tiêu Tiêu, ngươi chờ đó cho ta.

Lãnh Tiểu Y đang chuẩn bị rời đi nơi thị phi này, chợt nghe thấy một âm thanh: Có người có võ công cực cao đang đến.

Trái tim Lãnh Tiểu Y khẽ động: Người nào lại có võ công cao như vậy. Dựa theo kinh nghiệm giang hồ của mình, nàng hẳn nên ẩn thân, yên lặng chờ xem kỳ biến.

Nhưng người đến võ công cực cao, gần như chỉ trong nháy mắt Lãnh Tiểu Y còn đang suy nghĩ, người đến đã phóng qua đỉnh đầu của nàng, lướt qua như hồng nhạn.

Lòng hiếu kỳ của Lãnh Tiểu Y vừa mới nổi lên, "vụt" một tiếng, người kia đã lại lướt đến, suýt thì đụng phải đầu Lãnh Tiểu Y đang chuẩn bị phóng lên.

Nàng kêu lên một tiếng, lùi lại. Chân Lãnh Tiểu Y mềm nhũn, cả người cứng đờ, sắc mặt tái nhợt.

Một khuôn mặt anh tuấn phi phàm nở nụ cười: "Chào cô nương, muộn như vậy rồi, một mình ở bên ngoài không an toàn đâu."

Lãnh Tiểu Y cắn răng. Thế mà là một nam nhân còn trẻ tuổi lại anh tuấn như vậy.

"Ta gọi Yến Kiệt, không biết quý danh của cô nương là gì?"

Lãnh Tiểu Y lại cắn răng. Nam nhân anh tuấn như vậy chẳng lẽ lại là đăng đồ tử*.

*Đăng đồ tử: kẻ dâm tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh.

"Thật kỳ lạ, tại sao ta cứ cảm thấy dường như đã gặp cô nương ở đâu đó rồi."

Lãnh Tiểu Y gần như cắn gãy cả răng. Tên đăng đồ tử này thế mà lại dùng chiêu cũ rích như vậy.

"Cô nương, sắc mặt ngươi không tốt sao?"

Lãnh Tiểu Y hít vào một hơi, không thể động.

"Kỳ lạ, cô nương có ngửi thấy mùi gì lạ không?"

Lãnh Tiểu Y liền khí cũng không dám hít.

"A, là ta lo quá rồi, bây giờ xem ra, sắc mặt cô nương đã hồng nhuận hơn nhiều."

Lãnh Tiểu Y thống hận mình vì cái gì không ngất đi.

"Đáng tiếc tại hạ có việc quan trọng phải làm, đành phải đi trước. Cô nương, chúng ta có duyên thì gặp lại."

Lãnh Tiểu Y nhìn khuôn mặt anh tuấn kia biến mất ở trong màn đêm, nàng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nói: "..." (tỉnh lược, từng có người gọi ba chữ kinh điển này là quốc mạ.)

Nàng tỉnh táo lại một chút, khống chế cảm xúc của mình, nhẹ nhàng nhấc chân lên, nhấc nó ra khỏi mảnh đất nhỏ, để lại đống đồ cách đây không lâu còn thuộc về nàng.

"Yến Kiệt đúng không." Lãnh Tiểu Y nghiến răng nghiến lợi: "Lãnh Tiểu Y ta đời này không để yên cho ngươi."

Về sau, vào thời điềm nàng thành thân, Ôn Tiểu Bảo cùng Đường Tiểu Đậu từng nhất định muốn nàng kể một chút tình sử yêu đương của mình, Lãnh Tiểu Y vốn đã say, khóe mắt nhếch lên cười nói:

"Vào đêm trăng tròn lộng gió đó, bởi vì sự xuất hiện của hắn, lần đầu tiên trong đời ta dẫm lên phân, hơn nữa còn không phải là phân chó, mà là phân người, là ta..." Nàng còn chưa kịp nói hết câu, Ôn Tiểu Bảo và Đường Tiểu Đậu đã nôn mửa rồi.

Sau khi Lãnh Tiểu Y tắm rửa xông hương sảng khoái, lúc đuổi tới khách điếm Lan Nhược đã là bốn canh giờ sau, mặt trời đã chiếu sáng, không khí mùa thu thật trong lành.

Thời tiết tốt không có nghĩa là tâm trạng cũng tốt.

Lãnh Tiểu Y trầm mặt, nhìn chằm chằm cửa lớn sơn đen của khách điếm Lan Nhược.

Đầu óc choáng váng, đến muộn bốn canh giờ. Vũ Văn Tiêu Tiêu không phải đã bị người ta làm thịt rồi chứ? Vậy mình chẳng phải là quá mất mặt sao.

Lãnh Tiểu Y vừa muốn phá cửa, tám chữ to đập vào mắt: Khách điếm đổi chủ, không kinh doanh nữa!

Đùa à!

Nhấc tay tiếp tục phá cửa. Vừa giơ tay lên, cửa liền tự động mở ra.

Lãnh Tiểu Y theo phản xạ lui lại phía sau ba bước.

"Thân thủ thật nhanh." Một khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi, dáng vẻ tiêu sái xuất hiện.

"Yến Kiệt!" Lãnh Tiểu Y hô hấp gần như đình trệ, biểu cảm trên mặt thay đổi nhanh chóng: Kinh ngạc, phẫn nộ, mừng rỡ, bối rối, cuối cùng đông cứng thành lạnh lùng.

Đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay.

"Vị cô nương này, khách điếm Lan Nhược đã đổi chủ, không kinh doanh nữa." Hắn tiêu sái chỉ vào tám chữ to trên cửa "Cô nương nếu muốn tìm nơi nghỉ trọ, thì xin hãy đến Tây Phong đi."

Tỉnh táo lại. Lãnh Tiểu Y khuyên bảo chính mình. Người này đêm qua vừa có ý đồ cùng mình thân cận, hôm nay lại làm như mới gặp, nhất định là có bẫy.

"Công tử đêm qua, dường như đối với tiểu nữ..." Lãnh Tiểu Y ra vẻ mềm mại đáng yêu, suýt nữa thì khiến mình cũng muốn nôn mửa.

Yến Kiệt hoảng hốt, chuyển động thân hình, một tay che lấy miệng Lãnh Tiểu Y: "Cô nương chớ nói lung tung."

"Ưm..." Lãnh Tiểu Y vừa sửng sốt vừa tức giận, giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi cũng dám động thủ với bản Tiểu Y, nhưng mà, tay của một nam nhân sao lại có thể trắng nõn như vậy, thon dài mềm mại, lòng bàn tay lại ấm áp...

Một trận tiếng vó ngựa vang lên.

Yến Kiệt lại biến sắc: "Cô nương, ngươi đặc biệt vì Yến Kiệt mà đến, Yến Kiệt rất cảm kích, chỉ là lúc này thật sự không phải cơ hội để ngươi ta ôn chuyện, không bằng cô nương đi hương thuỷ hàng Lan Nhược chờ trước, tại hạ một lát tự nhiên sẽ đến gặp."

Mấy câu nói đó Yến Kiệt gần như dán vào bên tai Lãnh Tiểu Y mà nói, mặc dù vừa nhanh vừa vội, nhưng giọng nói lại rất trong trẻo, chữ chữ chân thành.

Lãnh Tiểu Y lại vừa thẹn vừa giận suýt chút nữa thì ngất đi.

Hắn nói cái gì vậy, hắn coi ta thành kiểu người nào? Lãnh Tiểu Y ta thế nhưng chính là sát thủ kiệt xuất nhất trong số các đệ tử của Lãnh gia đó. (tác giả: Đây hoàn toàn là quan điểm cá nhân của Tiểu Y ngươi, không liên quan gì đến ta.)

Ngân châm trong tay Lãnh Tiểu Y trong đã vận sức chờ phát động, còn chưa kịp phóng ra, chợt nghe hai tiếng ngựa hí vang lên, hai người hai ngựa đã đến đường chính trước cửa.

Yến Kiệt thu tay lui về phía sau,, tốc độ nhanh đến mức khiến Lãnh Tiểu Y sững sờ.

Hai nam tử một lớn một trẻ đã xuống ngựa đứng vững.

Nam tử lớn tuổi khoảng bốn mươi, vóc dáng vừa phải, cẩm bào đai gấm, mi phi nhập mai*, râu đen quai nón, ánh mắt lạnh lùng, dáng vẻ đặc biệt uy nghiêm.

*Mi phi nhập mai (眉飞入鬓): Kiểu lông mày dài như sắp chạm đến tóc mai, hơi xếch lên một chút. Theo tướng số gọi là "mi nhập sơn lâm", đây là lông mày của anh hùng, tính cách hướng ngoại, tràn đầy sức sống, phân tích sự việc có trật tự, hành vi quả quyết, tính khí nóng nảy, tương đối chủ quan kiêu ngạo. Thơ nói: "Mi nhập sơn lâm tú thả trường, uy quyền chí cao phụ quân vương", đại khái là lông mày dài đẹp như vậy thì là người có uy quyền chí cao phò tá vua.

Nam tử phía sau hắn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, một thân hắc y, dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, mặc dù kính cẩn đứng sau lưng trưởng bối, nhưng toàn thân trên dưới dường như vẫn tràn ngập hào quang lóa mắt.

Trong môn lại có một thiếu niên lam y khác bước nhanh ra nghênh đón, "Là Long Tuyền Dương đại ca sao?"

Lãnh Tiểu Y có chút choáng váng. Nam tử mới ra nghênh đón ngọc diện châu thần*, ngọc thụ lâm phong, cũng là một thiếu niên anh tuấn hiếm thấy.

*Ngọc diện châu thần (玉面朱唇): mặt ngọc môi đỏ.

"Dương Vinh Thần." Nam tử lớn tuổi giọng nói nghiêm nghị: "Khuyển tử, Dương Hạo Uy."

Ngọc Tường cùng Yến Kiệt đang định tiến lên hành lễ, Lãnh Tiểu Y đã hét lớn: "Thì ra ngươi chính là Dương Hạo Uy! Ngươi giấu Long Tiểu Bát đi đâu rồi!"

Dương Vinh Thần sắc mặt lạnh lẽo, liếc nhìn Dương Hạo Uy.

Dương Hạo Uy sợ tới mức run lên, vội vàng cúi thấp đầu xuống, mồ hôi lạnh đã chảy dọc sống lưng.

Tiểu Khanh, Yến Nguyệt, Tiểu Mạc cùng Ngọc Linh vừa ra đại môn nghênh đón, đã nghe một tiếng "bốp" giòn giã.

Tiểu Mạc ở trong lòng thở dài một tiếng, vô thức dùng đầu lưỡi liếm nhẹ môi.

Âm thanh này lúc đi theo bên người lão đại đã được nghe không ít, sau khi Dương đại ca đến, liền càng thoả đáng mà trở thành nhạc đệm ắt không thể thiếu trong cuộc sống.

Lãnh Tiểu Y giật nảy mình.

Sớm đã nghe Long Tiểu Bát nói phụ thân của Dương Hạo Uy vô cùng nghiêm khắc, nay xem như được chứng kiến. Dương gia quả thật là đình huấn sâm nghiêm.

Dương Hạo Uy nửa bên mặt sưng tấy, hai đầu gối quỳ xuống đất: "Phụ thân."

Trời xanh mây trắng, cổ thụ xa thẳm, đình viện tĩnh mịnh, thảo trường diên phi (cỏ mọc cao, cánh diều bay lượn).

"Tiểu Khanh cung nghênh chậm trễ, Dương đại ca thứ tội." Tiểu Khanh nhìn thẳng không liếc mắt một cái, tiến lên nửa bước, cung kính bái lễ.

Lão đại đã quỳ, ai còn dám đứng.

Dương Vinh Thần nhìn thấy Tiểu Khanh, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười hiếm hoi. Phất tay mệnh lên.

Tiểu Khanh lại phân phó các sư đệ hành lễ với Dương Vinh Thần.

Đám người Yến Nguyệt vội vàng báo tên vấn an. Trong những người này, chỉ có Tiểu Mạc từng gặp Dương Vinh Thần, những người khác đều là lần đầu tiên.

Ánh mắt Dương Vinh Thần lướt Yến Kiệt quỳ bên cạnh và Lãnh Tiểu Y đang tạm thời nghẹn họng, lông mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn chưa có lên tiếng.

"Còn không trước tham kiến các vị thúc thúc của ngươi." Dương Vinh Thần nhìn về phía nhi tử, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng.

"Hạo Uy tham kiến Tiểu Khanh thúc thúc, Yến Nguyệt thúc thúc..." Dương Hạo Uy lần lượt cung kính dập đầu với Tiểu Khanh và những người khác.

Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Hạo Uy không cần đa lễ, đứng lên đi."

Dương Hạo Uy lén liếc nhìn phụ thân một cái, thấy phụ thân mặc dù sắc mặt không tốt, nhưng cũng không có ý không đồng ý, tạ ơn Tiểu Khanh, đứng sang một bên.

Tiểu Khanh mời Dương Vinh Thần đi trước.

Đám người đi vào trong nội viện, Yến Kiệt đi ở cuối hàng, truyền âm với Lãnh Tiểu Y: "Cô nương đừng lo lắng, qua một chén trà nhỏ, huyệt đạo sẽ tự giải."

Yến Kiệt không ngờ nha đầu này chỉ thuận miệng nói một câu, Dương đại ca này vậy mà hỏi cũng không hỏi, trước liền vung một bạt tai thật mạnh vào mặt nhi tử.

Mỹ nữ tuy tốt, nhưng an toàn quan trọng, thời buổi rối loạn a. Yến Kiệt nghĩ vẫn nên tránh xa nha đầu này một chút mới tốt.

Sau khi tiến vào viện lạc thứ hai, Dương Vinh Thần dừng bước lại, Tiểu Khanh cười nói: "Sắc trời vẫn còn sớm, không bằng đại ca dùng chút đồ ăn trước. Tiểu Khanh đã lâu không gặp đại ca, cũng có rất nhiều chuyện muốn lắng nghe đại ca dạy bảo."

Dương Vinh Thần hơi gật đầu, lại phân phó: "Ngươi quỳ trong sân."

Dương Hạo Uy bồi ở cuối hàng cung kính lên tiếng, vén áo quỳ xuống đất.

"Ngươi cũng quỳ." Dương Vinh Thần chỉ vào Yến Kiệt một cái.

Yến Kiệt không khỏi sửng sốt một lát, sau đó liền tức giận: Ta làm gì sai, lại nói ngươi là ai, dựa vào cái gì, ta...

Tiểu Khanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Yến Kiệt.

Đủ loại suy nghĩ không cam lòng của Yến Kiệt lập tức bị quét sạch, "bịch" một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất, tư thế thẳng tắp nhất quỳ gối bên cạnh Dương Hạo Uy.

Dương Vinh Thần cất bước vào đại sảnh.

Tiểu Mạc thở dài: Ai, bắt đầu rồi. Đáng thương Yến Kiệt thành người đầu tiên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro