Chương 92: Xuân mộng vô ngấn (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi biết hai nha đầu này?" Sắc mặt Đường Bảo Bảo đột nhiên thay đổi.

A Cửu cũng nhìn chằm chằm Vũ Văn Tiêu Chước, bất giác cắn môi.

Vũ Văn Tiêu Chước dưới cái nhìn chăm chú của hai nữ nhân, có chút không thoải mái, nhưng vẫn cười nói: "Hai vị Xà cô nương này là cao đồ của Phương Cốc chủ Bách Độc Cốc, Bách Độc Cốc cùng bá phụ bá mẫu có giao tình thân thiết, ta tự nhiên cũng biết."

"Ngươi cùng Đường Bảo Bảo có quan hệ gì?" Thập Tam chỉ vào Đường Bảo Bảo quát hỏi Vũ Văn Tiêu Chước.

"Ta là thiếu nãi nãi chưa qua cửa của Vũ Văn gia, thế nào?" Đường Bảo Bảo hất đầu lên, giống như khiêu khích mà nói, Vũ Văn Tiêu Chước có chút xấu hổ, lại chỉ cười nhẹ một tiếng.

Sắc mặt A Cửu lại trở nên xanh xám, vừa kinh ngạc vừa tức giận mà nhìn Vũ Văn Tiêu Chước. Trong lòng không khỏi nghi hoặc.

"Vèo" một tiếng, A Cửu bỗng nhiên giơ tay ném một vật gì đó cho Vũ Văn Tiêu Chước. Vũ Văn Tiêu Chước đưa tay nhận lấy, vậy mà lại là một chiếc vòng ngọc óng ánh. Trong lúc kinh ngạc, hắn chợt cảm thấy bàn tay tê dại, vòng ngọc trong tay "xoảng" một tiếng, rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.

Lòng bàn tay hắn đã sưng tấy, đen bóng.

"Xà Cửu Nhi, ngươi dám hạ độc Tiêu Chước." Đường Bảo Bảo một kiếm đâm về phía A Cửu, Xà Thập Tam vung kiếm thay tỷ tỷ đỡ một chiêu, mắng: "Tên bội tình bạc nghĩa khốn kiếp vô liêm sỉ, uổng cho tỷ tỷ của ta..."

Lời phía sau lại bị một tiếng quát to của A Cửu đánh gãy: "Thập Tam." A Cửu sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, yếu ớt nói: "Đừng nói bậy, chúng ta không biết Vũ Văn công tử."

Đường Bảo Bảo đưa ánh mắt chuyển sang Vũ Văn Tiêu Chước, nhìn biểu cảm của A Cửu rõ ràng không giống như đang giả vờ, còn có vòng ngọc vỡ vụn trên mặt đất.

"Xà cô nương, là tại hạ có chỗ nào đắc tội rồi sao?" Vũ Văn Tiêu Chước đã ra chỉ điểm huyệt đạo trên cánh tay mình để ngăn chặn độc dược lan tràn, nhưng môi vẫn trắng bệch, dường như trúng độc không nhẹ.

Đường Bảo Bảo cho Vũ Văn Tiêu Chước ăn một viên Giải Độc Hoàn, xoay đầu lại chĩa kiếm vào hai tỷ muội Xà gia: "Đưa giải dược ra đây. Nếu Tiêu Chước chết, Bách Độc Cốc các ngươi một người cũng đừng hòng sống sót."

"Đường đại tiểu thư không phải là người trong nghề dùng độc sao? Chút độc ấy còn làm khó được ngươi?" Xà Thập Tam cười nhạo nói.

Nếu độc này hạ lên người Đường Bảo Bảo, Đường Bảo Bảo đương nhiên không sợ, từ nhỏ nàng đã xem độc dược giải dược như thạch đậu mà ăn, thể chất tự nhiên cùng người thường khác biệt.

Nhưng độc dược của Bách Độc Cốc đối với Vũ Văn Tiêu Chước mà nói thì chính là trí mạng, không có giải dược, coi như Đường Bảo Bảo cứu được tính mạng của hắn, hắn cũng sẽ đại thương nguyên khí.

Yến Kiệt nhìn ba nữ tử phía dưới đánh thành một đoàn, mà sắc mặt Vũ Văn Tiêu Chước đã càng ngày càng tái nhợt, chân gần như đứng không vững.

Nhìn canh giờ, lại nhìn Mộ Dung Thái Cuồng, Yến Kiệt ở trong lòng thở dài: "Mấy vị, lại thêm một hồi, Mộ Dung tiền bối liền thật sự trở thành Phật."

Võ công của Thập Tam cùng A Cửu quả thật kém hơn Đường Bảo Bảo một chút. Nếu không phải Đường Bảo Bảo lo lắng cho Vũ Văn Tiêu Chước, không thể toàn tâm toàn ý đối địch, sớm đã khiến hai người tổn thương dưới kiếm.

Dù là như thế, lúc Thập Tam xoay người, dưới tình huống bất lợi suýt thì bị kiếm của Đường Bảo Bảo đâm trúng, đường kiếm của Đường Bảo Bảo lại chệch hướng, sượt qua ngực của nàng. Dọa nàng toát một thân mồ hôi lạnh.

Ngọc Linh trừng mắt nhìn Yến Kiệt, vừa rồi chính là Yến Kiệt bắn ra chỉ phong, làm chệch hướng kiếm của Đường Bảo Bảo.

Vũ Văn Tiêu Chước rốt cuộc "ầm" một tiếng ngã xuống đất, ngất đi.

Đường Bảo Bảo không còn cách nào khác đành phải trở lại xem Tiêu Chước.

"Giải dược, hay tượng Phật, ngươi chọn đi." A Cửu nhìn Vũ Văn Tiêu Chước bất tỉnh, rốt cuộc có chút không nhịn nổi.

Đường Bảo Bảo do dự một chút, hừ lạnh nói: "Đừng tưởng rằng các ngươi có thể chạy thoát."

A Cửu đem một cái bình nhỏ ném tới cho Đường Bảo Bảo: "Ba viên, hòa với dấm. Lại qua nửa canh giờ, hắn liền không thể cứu."

Hoang sơn dã lĩnh* nào có dấm chứ. Đường Bảo Bảo hừ một tiếng, ôm lấy Vũ Văn Tiêu Chước, bước nhanh chạy ra ngoài.

*Hoang sơn dã lĩnh: chỉ những ngọn núi hoang vu không ai cư ngụ.

A Cửu nhìn thân ảnh hai người biến mất, lại xoay đầu nhìn Thập Tam, bỗng nhiên phun một ngụm máu tươi."Tỷ tỷ, ngươi vì sao lại thả hắn."

A Cửu lắc đầu, nước mắt chảy dài trên mặt, lại đưa tay vuốt ve bụng: "Cũng không thể nói với nó, là mẫu thân ngươi tự tay giết phụ thân ngươi."

Thập Tam dậm chân: "Tỷ tỷ đúng là ngốc thật."

A Cửu đi qua dùng tấm vải màu vàng trên bàn thờ bao lấy Mộ Dung Thái Cuồng, Thập Tam lại giúp đỡ thắt nút chữ thập. Hai người bẻ một cành cây dài tráng kiện, luồn vào dưới nút thắt, khiêng Mộ Dung Thái Cuồng ra ngoài.

Yến Kiệt cười truyền âm cho Ngọc Linh: "Đường gia, Vũ Văn gia, Bách Độc Cốc, thật náo nhiệt nha."

"Ngay sau khi độc của Mộ Dung Thái Cuồng được giải, liền mang đi, những chuyện khác đừng quản." Ngọc Linh nói: "Lão đại phân phó chậm nhất là trước trưa mai phải đến Âu Dương gia."

Nếu là lầm lỡ thời gian lão đại ấn định, xem tâm trạng lão đại tốt xấu gì cũng chưa chắc sẽ phạt nặng, nhưng nếu bởi vậy mà chậm trễ chuyện của lão đại, vậy liền thảm.

Yến Kiệt chân tâm thật ý thở dài: "Sư huynh ngươi còn không dám đi tham gia náo nhiệt, Tiểu Kiệt lại càng không dám. Chẳng qua chuyện Mộ Dung Thái Cuồng trúng độc này, quả thật có điểm đáng nghi."

Hai nha đầu này cũng rất có thể chịu cực chịu khổ, vác một cái bao lớn chứa Mộ Dung Thái Cuồng mà chạy một mạch ước chừng thời gian uống cạn chung trà mới không thể không dừng lại. Bởi vì tấm vải vàng bao bọc Mộ Dung Thái Cuồng "rẹt" một tiếng, rách ra một cái lỗ, không lớn, vừa đủ để Mộ Dung Thái Cuồng bên trong rơi ra ngoài.

Mộ Dung Thái Cuồng lại khoanh chân ngã xuống đất. A Cửu cùng Thập Tam đều ngây ra một lúc, lúc này mới phát hiện lúc hai người khiêng lên, đại khái cách mặt đất thấp một chút, lại chạy hơi nhanh một chút, mặt đất lại có chút cao thấp nhấp nhô, cho nên đáy bao bị mài rách.

"Làm sao bây giờ, thời gian đã không còn nhiều." Thập Tam có chút nóng nảy, tư thế ngồi khoanh chân thẳng lưng kia của Mộ Dung Thái Cuồng, khiến hai cô nương các nàng khó có thể ôm hay cõng hắn.

Yến Kiệt tức giận: Sơn vàng mà cái tên xấu xí kia sơn cho Mộ Dung Thái Cuồng là sơn tốt, màu đậm, khô nhanh, màu sắc cũng đẹp. Vì sao vải vàng bày trên bàn chất lượng lại kém như vậy.

Hắn cùng Ngọc Linh ẩn thân ở sau một cái cây, cũng phát sầu thay hai tiểu cô nương. Yến Kiệt đang cân nhắc có nên hiện thân rồi giả vờ như tình cờ gặp được mà hỗ trợ hay không, lại thấy A Cửu giơ một cái còi hình rắn lên đặt ở bên miệng thổi.

Âm thanh thanh thúy mà bén nhọn ở trong màn đêm yên tĩnh truyền đi rất xa.

Lại qua thời gian một chén trà nhỏ, rốt cuộc cũng nhìn thấy một bóng trắng từ xa xa vọt tới. A Cửu cùng Thập Tam thở phào nhẹ nhõm, gọi: "Cốc chủ."

Cốc chủ Bách Độc Cốc còn rất trẻ, nàng nhảy đến bên người Mộ Dung Thái Cuồng, đỡ hắn dậy, ném một cái hộp trong tay vào tay A Cửu, A Cửu vội vàng mở hộp ra, trong hộp có năm cái bình nhỏ màu sắc khác nhau được sắp xếp gọn gàng.

Bách Độc Cốc chủ đưa tay cầm một cái bình màu lam, rút nắp ra đặt dưới mũi hắn, dùng sức búng mạnh vào đáy bình, sau đó đem cái bình ném cho Thập Tam, rồi lập tức lại đổi bình khác, làm tương tự, đem năm cái bình theo thứ tự cho Mộ Dung Thái Cuồng ngửi qua, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, nhẹ nhàng lau tay. Thập Tam đã đem cái bình cất kỹ lần nữa, hai tay phụng cái hộp cho cốc chủ, cười nói: "May mà cốc chủ đến kịp thời, nếu không ta cùng A Cửu không biết lấy đâu ra năm trăm vạn lượng bạc để bồi thường cho cốc chủ."

Cốc chủ Bách Độc Cốc cười cười: "Bạc ngược lại chỉ là chuyện nhỏ, nếu Mộ Dung tiền bối thật có sơ xuất gì, Bách Độc Cốc chúng ta không phải sẽ cùng Mộ Dung gia kết xuống đại thù sao."

"Đây cũng là do hắn xui xẻo, liên quan gì đến chúng ta." Thập Tam không phục nói: "Mua độc là thân tôn nữ Mộ Dung Vân của hắn, hạ độc chính là thân nhi tử Mộ Dung Xuân Khuyết của hắn, chúng ta hảo ý cho thuốc giải, nên cảm kích Bách Độc Cốc chúng ta mới đúng."

Mộ Dung Thái Cuồng ngồi xếp bằng trên đất, tức giận đến mức chết đi sống lại.

Cốc chủ Bách Độc Cốc cười nói: "Được rồi, Cốc chủ ta chỉ nói một câu, hai nha đầu các ngươi lại nói một đống. Đi thôi."

Đối Mộ Dung Thái Cuồng nhẹ nhàng thi lễ: "Mộ Dung tiền bối, nếu có chỗ bất kính, kính xin ngài tha thứ. Mộc Điêu chi độc của ngài dù đã giải, nhưng trong vòng ba canh giờ này, vẫn như cũ không thể cử động được, ngài nhịn thêm một lát liền có thể trở lại bình thường."

Thấy ba nữ nhân đã đi xa, Yến Kiệt bước tới trước mặt Mộ Dung Thái Cuồng, vươn tay ở trên người của hắn thăm dò một chút: "Cứ như vậy ném người ở nơi này?" Hơi thở của Mộ Dung Thái Cuồng xác thực đã dần mạnh hơn, là dấu hiệu đã được giải độc.

Tiếng vó ngựa truyền đến. Yến Kiệt cùng Ngọc Linh không nhúc nhích.

"Sao lại có người?" Người đánh xe là một nữ tử, dừng xe ngựa ở xa xa lại không đi tới.

"Tượng Phật trên mặt đất kia là thứ mà tiểu thư chúng ta muốn lấy đi, thỉnh hai vị công tử nhường một chút có được không.

"Tượng Phật này trông rất giống tiền bối Mộ Dung Thái Cuồng ở Mộ Dung thế gia." Yến Kiệt cười: "Cho nên ta cùng sư huynh đang chuẩn bị đưa tượng Phật đến Mộ Dung thế gia."

Nữ tử do dự một chút: "Tượng Phật kia kỳ thật chính là Mộ Dung Thái Cuồng, chẳng qua hắn là do người khác để lại cho tiểu thư của chúng ta, hai vị công tử chỉ cần rời khỏi nơi này, đừng hỏi chuyện này, tiểu thư chúng ta nguyện tặng ngàn lượng hoàng kim."

"Vậy thì tốt, hoàng kim đổi tượng Phật." Yến Kiệt mỉm cười.

Ngọc Linh chỉ đứng đó không nói lời nào. Mặc dù màn đêm mờ mịt, khoảng cách cũng rất xa, hắn vẫn nhìn ra đó là một nữ hài tử tuổi còn rất trẻ, người ngồi trong xe còn là một nữ hài tử tuổi còn nhỏ hơn, hai nữ hài tử đều đeo găng tay da thật dày.

Những con ngựa kéo xe có vải quấn quanh mắt, cả bốn vó của chúng cũng được bao một lớp da mỏng đến tận bụng. Nữ tử trong xe ngựa dường như đang không ngừng thổi thứ gì đó, phồng má.

Sương mù nổi lên. Nơi này là một sơn cốc, cỏ không cao, có vài cây cối rải rác. Ẩn ẩn truyền đến tiếng xào xạc yếu ớt, trong không khí bốc lên mùi tanh nhàn nhạt.

"Lên cây đi." Ngọc Linh một tay túm lấy Mộ Dung Thái Cuồng, điểm mũi chân, vèo một cái đáp lên một cái cây nhỏ gần đó. Hắn giẫm một cái, toàn bộ lá trên cây đều rơi xuống, hắn đặt Mộ Dung Thái Cuồng theo chiều ngang trên một chạc cây, rồi đứng im lặng không nói gì.

Mùi tanh càng ngày càng nồng, khiến người ta buồn nôn. Tiếng xào xạc càng lúc càng lớn. Dường như có những con sóng lấp lánh đang chuyển động trên bãi cỏ.

Dĩ nhiên không phải sóng, mà là vô số rắn, hết con này đến con khác nối tiếp nhau, nhanh chóng bò về phía bên này. Từ xa nhìn lại, giống như mặt đất đều đang phập phồng chuyển động.

Rất nhiều rắn. Tiếng rít giống như tiếng mưa rào rơi xuống.

Ngọc Linh chưa bao giờ thấy nhiều thứ xấu xí tụ tập cùng một chỗ như vậy.

"Tiểu Linh, kỳ thật có một chuyện ta vẫn luôn không có cơ hội nói với ngươi." Yến Kiệt kéo kéo góc áo Ngọc Linh.

"Cái gì?"

"Ta sợ rắn." Yến Kiệt vừa nói, đã vèo một cái, đứng ở nơi cao nhất trên nhánh cây.

"Ta cũng sợ rắn." Ngọc Linh ở trong lòng lầm bầm, thần sắc trên mặt lại không thay đổi: "Rắn có cái gì đáng sợ." Đoạn Thủy Kiếm trong tay vung lên, một trận gió tanh suýt chút thì làm hắn nôn mửa. Một đống lớn thịt rắn băm lập tức bị lũ rắn đến sau bao phủ, hết lớp này đến lớp khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro