Chương 91: Xuân mộng vô ngấn (trung )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Lệ trên mặt Mộ Dung Xuân Khuyết rơi không ngừng, tiếng khóc khó kìm nén đặc biệt đau lòng, nhưng tốc độ trên tay lại một chút cũng không chậm.

     Hắn cẩn thận loại bỏ mái tóc bù xù cùng bộ râu cả đời vất vả giữ gìn của Mộ Dung Thái Cuồng. Bộ râu nửa trắng nửa đen không giống bình thường mà Mộ Dung Thái Cuồng vẫn lấy làm kiêu ngạo. Một khắc lúc bộ râu kia rời khỏi cằm Mộ Dung Thái Cuồng, nước mắt hắn suýt thì rơi xuống.

     Sau đó Mộ Dung Xuân Khuyết cầm bàn chải chấm sơn vàng, bắt đầu từ cái đầu trọc của Mộ Dung Thái Cuồng, nghiêm túc không sợ phiền từng chút từng chút quét lên.

     "Ngươi muốn biến lão tử thành tượng Phật vàng? Chờ lão tử có thể cử động được liền rút gân, lột da của ngươi ra." Mộ Dung Thái Cuồng vốn là tức giận, nhưng đáy lòng lại lộ ra một tia đau thương không nói nên lời: chất độc trong người mình hẳn chính là "Mộc Điêu" trong truyền thuyết đi.

     Nghe tên cũng biết người trúng độc sẽ có loại tình trạng gì. Nhưng độc Mộc Điêu rất ít người sử dụng. Loại độc này độc tính quá chậm. Phải liên tục phục dụng trong ít nhất một tháng mới có thể phát độc.

     Trong một tháng qua, hẳn là có người âm thầm mưu đồ, mỗi ngày đều hạ loại độc này vào đồ ăn của lão tử, sau đó kiên nhẫn chờ lão tử phát độc. Chỉ là không ngờ người hạ độc này vậy mà lại là Mộ Dung Xuân Khuyết.

     Lão tử chê ngươi xấu, không chào đón ngươi, không cho ngươi cưới vợ, ngươi liền muốn đưa lão tử vào chỗ chết? Ngươi luôn có thể một kiếm giết chết lão tử, vậy mà lại hao tâm tổn trí, không sợ vất vả hạ loại độc nửa chết nửa sống này cho lão tử, ngươi hận lão tử đến tận xương tuỷ sao?

     Vậy ngươi khóc đến thương tâm như thế cho ai nhìn? Ai nha, ngươi cũng đừng có khóc, nhìn dáng vẻ xấu xí của ngươi đi, còn cần hạ độc lão tử làm gì? Nhìn gương mặt kia của ngươi là có thể khiến lão tử phiền chết rồi. Đúng là người xấu thì nhiều trò tác quái.

     Mộ Dung Thái Cuồng mặc dù không thể động, không thể nói, nhưng lúc này trong mắt hắn nhất định đang toát ra thần sắc chán ghét.

     Bàn chải trong tay Mộ Dung Xuân Khuyết vừa lúc đang quét qua mặt Mộ Dung Thái Cuồng, cho nên đương nhiên hắn nhìn thấy sự chán ghét không hề che giấu trong mắt Mộ Dung Thái Cuồng.

     "Ngươi, ngươi..." Mộ Dung Xuân Khuyết lảo đảo lui lại mấy bước: "Ta đầu độc ngươi, bây giờ lại biến ngươi thành tình cảnh như vậy, ngươi thế mà vẫn chỉ chán ghét ta, cả hận ta cũng không chịu sao?"

     Ánh mắt Mộ Dung Thái Cuồng lộ ra vẻ hết sức khinh thường.

     Mộ Dung Xuân Khuyết rưng rưng nước mắt, dùng sức nhúng sơn, một hơi sơn khắp người Mộ Dung Thái Cuồng. Đầu, mặt và tay sơn cực dày, sau khi tỉ mỉ sơn ba lần, không nhìn kỹ lại thật nghĩ là một bức tượng Phật vàng vừa được đúc.

     Mộ Dung Xuân Khuyết thở dài, đi sang gian bên của miếu thờ, một lúc sau mang theo một đống đồ đạc tới: Lư hương, vải vàng, áo cà sa, nến hương, hoa lụa, thậm chí còn có một rổ hoa quả tươi.

     Sau khi lại kích động bận rộn một lúc, Mộ Dung Xuân Khuyết thành kính đốt hương, cắm vào lư hương, quỳ lạy, đứng dậy, rồi bước ra ngoài mà không ngoảnh lại.

     Mộ Dung Thái Cuồng ở trong lòng chửi mắng, thật sự dở khóc dở cười.

     Người sống quá lâu đúng là cái gì rồi cũng sẽ gặp được. Mộ Dung Thái Cuồng cảm khái, cả đời này hắn chưa từng vào miếu bái tượng Phật, bây giờ lại được đặt ở đây làm tượng Phật, cũng không biết có buồn cười quá không.

     Như thế xem ra, Mộ Dung Xuân Khuyết này quả thật chính dòng máu của Mộ Dung Thái Cuồng ta, loại ý tưởng sáng tạo như vậy sao có thể nghĩ ra được chứ.

     Mộc Điêu chi độc, từ lúc phát độc đến khi cứng phổi vào tim phải mất ba canh giờ, ngươi có thể chậm rãi trải nghiệm cảm giác đau khổ chờ đợi tử vong. Nhưng cái mà Mộ Dung Thái Cuồng phiền muộn không phải là vì sắp bị chết cứng, hắn chính là đang buồn bực hai ngọn nến hương đang cháy trước mặt.

     Khụ khụ, ngạt chết rồi. Mình không bị tức chết, cũng không đợi được đến lúc chết cứng, mà lại bị nến làm cho ngạt chết, còn gì là một đời anh danh của lão tử.

     Thời gian như bóng câu qua cửa. Mộ Dung Thái Cuồng lại tưởng đâu đã trôi qua một năm.

     Mặt trăng ló dạng, nến hương cuối cùng cũng tắt. Hai cây nến thô to vẫn có thể chiếu sáng căn miếu thờ nho nhỏ chỉ có một gian chính điện này một cách ấm áp.

     Mộ Dung Thái Cuồng cũng không có bị nến hương làm ngạt chết, cho nên lúc hắn trông thấy hai thiếu niên tuấn mỹ bay vào trong điện, suýt chút nữa bởi vì mừng rỡ như điên mà chết.

     Bạch y thiếu niên cùng lam y thiếu niên. Đúng, một người tên Ngọc Linh, một người tên Yến Kiệt. Xem hài tử của người ta đi, đặt tên cũng nghe hay như vậy.

     Mộ Dung Thái Cuồng nhớ tới lúc mình đã từng vui mừng khôn xiết khi nhận được "Nhị thiếu gia" từ tay bà đỡ, kết quả, nếu không phải nhờ mình từng trải qua nhiều sóng gió, gần như nhịn không được trực tiếp ném cái thứ nhỏ bé xấu xí đó ra ngoài, sau đó liền đặt cho đứa trẻ một cái tên càng lớn càng danh xứng với thực: Mộ Dung Xuân Khuyết.

     Nếu như lúc trước đặt cho đứa bé kia tên Mộ Dung Ngọc Linh thì tốt biết bao nhiêu, có lẽ nam lớn mười tám thay đổi, bây giờ cũng có thể để ra ngoài mà không lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cảnh quan.

     Yến Kiệt nhìn kỹ bức tượng Phật sơn vàng trước mặt, trong mắt tất cả đều là ý cười, cuối cùng trên mặt rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bất chấp sự uy hiếp và tức giận trong ánh mắt Mộ Dung Thái Cuồng, cười một cái vô cùng xán lạn.

     "Ngươi không phải sắp chết đói sao, còn dùng sức cười đến như vậy." Ngọc Linh vẫn lạnh lùng như cũ.

     "Cũng không có người khác, Tiểu Linh không cần phải bày ra tạo hình lãnh khốc như vậy." Yến Kiệt cười, đi đến bên bàn, cầm lấy một quả táo, lại lấy một quả lê, chắp tay trước ngực thi lễ với tượng Phật phía trên: "Tiền bối không ngại ta cùng Tiểu Linh ăn chút trái cây chứ."

     Mộ Dung Thái Cuồng: "... (lời nói thô tục, tác giả trực tiếp che lại)"

     "Tiền bối ngài không cần gấp gáp, cũng đừng nóng giận."" Yến Kiệt nhấm nháp quả táo: "Độc trong người ngài ta cùng Tiểu Linh giải không được. Ta tin chắc người hạ độc ngài sẽ nhanh đến thôi, ủy khuất ngài một chút."

     Ngọc Linh nhận lấy quả lê Yến Kiệt ném qua, lại không ăn, đến gần Mộ Dung Thái Cuồng, dùng vỏ kiếm trong tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, phát ra âm thanh "Đương đương".

     Ngọc Linh rốt cuộc nhoẻn miệng cười: "Mộc Điêu chi độc, quả thật kì lạ."

     Mộ Dung Thái Cuồng nhìn Ngọc Linh cười, tuy có định lực thâm hậu, vẫn là hoa mắt một trận.

     "Vô luận thế nào, ta cũng phải nghĩ ra biện pháp để tiểu tử này lưu lại giọt máu cho Mộ Dung gia ta." Mộ Dung Thái Cuồng cực kỳ thô tục mà suy nghĩ.

     Yến Kiệt đương nhiên cũng tò mò, đi tới dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu Mộ Dung Thái Cuồng, phát ra âm thanh "Đương đương": "Tiểu Linh, ngươi nói xem Thiếu Lâm thập bát đồng nhân có phải thật ra cũng phục dụng Mộc Điêu chi độc, sau đó dùng giải dược lâu dài, nhiều lần như thế, luyện thành thân Kim Cương Bất Hoại hay không."

     Ngọc Linh đáp: "Cái này cũng có khả năng."

     "Không lẽ là người của Thiếu Lâm Tự muốn gây bất lợi cho Mộ Dung tiền bối đấy chứ." Yến Kiệt lại lấy một quả táo khác.

     "Cái này cũng có khả năng." Ngọc Linh cười.

     Ngọc Linh cùng Yến Kiệt không nhịn được nhìn nhau cười một tiếng, hai người đều có chung một suy nghĩ: "Nếu có thể đi Thiếu Lâm Tự vượt quan hẳn là một chuyện rất thú vị."

     "Có người đến." Yến Kiệt và Ngọc Linh cùng nhảy lên, nhẹ nhàng không mang một hạt bụi đáp xuống xà ngang trên nóc chính điện.

     Cùng với tiếng đinh đương, một cô nương mặc lục y bước vào. Bàn tay nàng nhỏ nhắn tinh xảo, tay áo rất ngắn, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn. Nàng không mặc váy dài, quần màu lục dưới thân cũng rất ngắn, lộ ra bắp chân trắng nõn, chân đi dép rơm xanh, để lộ ra những ngón chân trắng nõn.

     Nàng đứng trước cửa đại điện nhìn vào trong, khẽ cười một tiếng, đi thẳng đến trước hóa thân tượng Phật của Mộ Dung Thái Cuồng, nhìn kỹ rồi lại cười, âm thanh trong trẻo.

     Lập tức lại như sợ người khác nghe thấy, lấy tay nhẹ nhàng che miệng, con mắt vẫn linh hoạt nhìn bốn phía xung quanh, trông vừa nghịch ngợm lại vừa ngây thơ, khả ái.

     Núi hoang miếu cổ, giai nhân giữa đêm.

     Thiếu nữ thả tay xuống, lại từ bên hông lấy ra một thanh chủy thủ lạnh lẽo hình con rắn, nhẹ nhàng nhảy lên bàn thờ, đứng ở trước mặt Mộ Dung Thái Cuồng.

     Mộ Dung Thái Cuồng lúc này thậm chí cả con mắt cũng không thể động đậy.

     Thiếu nữ cầm chủy thủ ở cổ của Mộ Dung Thái Cuồng so đo, mỉm cười, lại chỉa mũi chủy thủ vào tai Mộ Dung Thái Cuồng, Mộ Dung Thái Cuồng cảm thấy tim mình không những chưa cứng lại, ngược lại dường như đập càng sinh động.

     Thiếu nữ dường như đã hạ quyết tâm, bỗng nhiên đem chủy thủ chiếu vào ngực Mộ Dung Thái Cuồng dùng sức đâm xuống.

     Lúc thanh chuỷ thủ sắp xuyên qua ngực hắn cuối cùng cũng kịp thời dừng lại, mũi chủy thủ chỉ đâm thủng áo cà sa của Mộ Dung Thái Cuồng mà thôi.

     Thiếu nữ lần nữa che miệng cười. Cầm chủy thủ gõ gõ lên đầu Mộ Dung Thái Cuồng, dường như cảm thấy chơi rất vui, lại gõ gõ, vừa gõ vừa cười.

     Yến Kiệt nhịn không được nhìn Ngọc Linh, hai người cùng cười khổ.

     Trong lòng Mộ Dung Thái Cuồng không hẳn có nhiều hận ý với cô nương này, chỉ sợ là đã mắng hai người mình gần chết rồi.

     "Thập Tam, ngươi chơi đủ chưa." Một cô nương mặc lục y tóc dài xõa vai bước vào. Trên tóc chỉ đeo một trang sức bằng trân châu, là một con rắn sinh động có hai cánh. Giữa lông mày điểm chu sa, đôi môi hơi hếch lên, xinh xắn động lòng người, áo mỏng thấp ngực, khó lòng che giấu cảnh xuân vô biên.

     "A Cửu, thì ra Mộc Điêu chi độc chính là cái dạng này, sau khi sơn vàng hắn liền có thể hoàn toàn biến thành tượng Phật." Thập Tam cười đi đến bên cạnh A Cửu.

     A Cửu sờ sờ tóc Thập Tam, "Người này là Mộ Dung Thái Cuồng, nghe nói võ công rất cao. Người võ công càng cao, sau khi trúng Mộc Điêu chi độc, sẽ càng cứng lợi hại hơn, từ lúc hắn phát độc đến bây giờ đã gần hai canh giờ, chúng ta nên nhanh một chút đưa hắn đến chỗ Cốc Chủ, nếu không hắn sẽ thật sự trở thành tượng Phật."

     "Nghe khẩu khí của hai vị muội muội, dường như Cốc Chủ các ngươi có thể giải được Mộc Điêu chi độc." Một cô nương áo trắng chậm rãi đi đến.

     A Cửu cùng Thập Tam vội vàng lùi lại một bước đứng thẳng.

     "Thế nào, thấy tỷ tỷ chưa chết, các vị muội muội bị hù doạ rồi." Cô nương áo trắng khẽ cười nói: "Yên tâm, chút độc mà các ngươi hạ, làm sao độc chết được Đường Bảo Bảo ta."

     "Xem Đường tỷ tỷ nói kìa, chút tiểu kỹ kia của bọn tiểu muội, đương nhiên không lọt vào mắt tỷ tỷ, cái kia chẳng qua cũng chỉ là cùng tỷ tỷ đùa một chút."

     Yến Kiệt nhìn thấy trên mặt đất dường như có một đường bạch tuyến từ dưới chân Đường Bảo Bảo uốn lượn hướng chân tỷ muội A Cửu.

     A Cửu bỗng nhiên ôm lấy Thập Tam lại lui về phía sau một bước, thối lui đến bên cạnh bàn thờ.

     "Hai vị muội muội đừng nhúc nhích." Đường Bảo Bảo cười đắc ý: "Nếu tỷ tỷ ngay cả Thi Tâm Độc của các ngươi còn không sợ, võ công của các ngươi liền càng kém xa. Cho nên vụ mua bán này vẫn nên giao cho tỷ tỷ thì hơn."

     A Cửu cùng Thập Tam sắc mặt đều có chút tái nhợt, một tay của Thập Tam gần như đã muốn đặt lên bàn thờ, nhưng vẫn treo lơ lửng giữa không trung.

     "Đường Bảo Bảo, Đường Bảo Bảo" ngoài cửa truyền đến tiếng hô.

     Đường Bảo Bảo mi tâm nhíu một cái, sao hắn lại tới đây.

     "Tiêu Chước, ta ở đây." Đường Bảo Bảo nhìn chằm chằm A Cửu cùng Thập Tam, đáp lại tiếng hô ngoài cửa.

     Một thiếu niên nhảy vào cửa: "Bảo Bảo, ngươi ở đây a, hại ta lo lắng." Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, trẻ tuổi anh tuấn.

     A Cửu sắc mặt đại biến: "Vũ Văn Tiêu Chước!"

     Vũ Văn Tiêu Chước lúc này mới đem ánh mắt nhìn về phía đối diện, vẻ mặt cũng rất ngạc nhiên, lại lập tức cười nói: "Thật trùng hợp, Xà cô nương ngươi cũng ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro