Chương 90: Xuân mộng vô ngấn* (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Xuân mộng vô ngấn (春梦无痕): thế giới đang đổi thay, giống như giấc mơ về đêm xuân, thật dễ dàng biến mất mà không để lại dấu vết

Trước khi Ngọc Linh và Yến Kiệt đến Tây Phong Âu Dương thế gia, đã dành chút thời gian để đi làm một chuyện nói dễ cũng không quá dễ nói khó cũng không khó lắm.

"Mời Mộ Dung Thái Cuồng tiền bối đến một nơi yên tĩnh ở vài ngày." Ngọc Kỳ truyền đạt lại mệnh lệnh của Tiểu Khanh lão đại.

Lúc ấy Mộ Dung Thái Cuồng đang một đường phi nước đại, chạy thẳng về Tây Phong. Hắn không quan tâm đến tiệc chúc thọ của Âu Dương Quyền, hắn chỉ là muốn tìm một người gây phiền phức trong tiệc chúc thọ của Âu Dương Quyền mà thôi, ha ha, Mộ Dung Thái Cuồng vừa nghĩ đến người nào vốn cực kỳ phách lối ở trước mặt mình bị làm cho kinh ngạc, hưng phấn đến mức muốn lên tiếng cười lớn!

"Phó Tiểu Khanh, ngươi rốt cuộc cũng rơi vào trong tay Mộ Dung Thái Cuồng ta!" Mộ Dung Thái Cuồng vô cùng hưng phấn.

Tên tiểu tử thối kia dù miệng lúc nào cũng treo nụ cười nhưng lại lạnh lùng như băng không ai bì nổi. Không ngờ đúng là dòng giống của Mộ Dung gia ta. Khó trách, tinh khôn như là hồ ly tinh.

Mộ Dung Thái Cuồng ở trong lòng đắc ý: Phó Long Thành ơi Phó Long Thành, để ngươi mấy năm nay khi dễ lão phu ta, bây giờ thì thế nào, phụ tá đắc lực của ngươi, nhân tài ngươi bồi dưỡng được kiệt xuất nhất, còn không phải thay Mộ Dung gia ta làm đồ cưới sao.

A, tiểu tử thối Phó Tiểu Khanh này, đối xử với ta lạnh lạnh nhạt nhạt. Nhớ có mấy lần mình bị Phó Tiểu Khanh cho ăn quả đắng lại không thể làm gì được. Đủ loại chuyện trong quá khứ, lần này lão phu cùng một chỗ tính rõ ràng với ngươi!

Đúng, ngươi còn dám không để ý tụ tiễn mời gặp của Mộ Dung gia ta, dám không cho tôn nữ Mộ Dung Vân của ta mặt mũi, rõ ràng chính là không để Mộ Dung Thái Cuồng ta ở trong mắt. Lại cảm thấy hai nha đầu Uyển Nhiên cùng Yên Nhiên này làm rất tốt. Vừa hay tìm không thấy đột nhiên có cớ nha, tốt lắm, chính ngươi đưa tới cửa, ha ha, vừa vặn cho ngươi cái ra oai phủ đầu.

Đoạn đường này ngươi dẫn theo sư đệ đại xuất danh tiếng thì sao? Thấy lão phu ta không phải vẫn phải ngoan ngoãn dập đầu nhận sai.

Mộ Dung Thái Cuồng phấn khích đến mức chân không chạm đất, mắt không chớp một cái, hai mắt tỏa sáng chạy về phía trước, bỗng hắn đột ngột phanh gấp, một con đường thật tốt lại cứng rắn bị hai chân của Mộ Dung Thái Cuồng tạo thành một cái hố.

Bụi mù nổi lên bốn phía.

Hai người này thật tinh xảo nha.

Mộ Dung Thái Cuồng thấy cảnh tượng này gần như chảy cả nước miếng.

Một bạch y thiếu niên và một lam y thiếu niên, hai người đang ngồi không nhúc nhích trên hai tảng đá bên đường.

Quá tuấn tú. Hai thiếu niên này đều là mỹ nam tử cực kỳ hiếm thấy, tư chất cũng thật xuất sắc, thoạt nhìn đều là hạt giống luyện võ thượng hạng.

Điều khiến Mộ Dung Thái Cuồng khổ sở nhất, thương tâm nhất, bất bình nhất, tiếc nuối nhất, oán giận nhất đời này chính là Mộ Dung gia có quá ít nam đinh. Tất cả đều là một đám tiểu nha đầu ríu ra ríu rít. Đương nhiên, loại tiếc nuối này của Mộ Dung Thái Cuồng lại là chỗ mà không ít thế gia trên giang hồ cực kỳ hâm mộ: Mỹ nữ Mộ Dung gia nhiều như cá diếc sang sông*. Nghe nói, ngươi đến Mộ Dung sơn trang tùy tiện ném một tảng đá cũng sẽ nện trúng năm mỹ nữ trở lên.

*Cá diếc sang sông (过江之鲫): ý chỉ chuyện/vật có rất nhiều.

Đến nỗi núi Trác Nghi nơi Mộ Dung sơn trang tọa lạc, nghe nói bởi vì càng ngày càng có nhiều thiếu niên thiếu hiệp "tha thiết ước mơ" về mỹ nữ Mộ Dung gia giẫm đạp mà so với vài ngọn núi chung quanh đều thấp hơn chục phân.

Mỹ nữ nhiều, kỳ thật cũng là một loại tài nguyên, một loại ưu thế, nhưng hiển nhiên Mộ Dung Thái Cuồng tiền bối không có loại ý thức này.

Hắn tiếc nuối vì thiếu nam đinh. Đặc biệt là loại thiếu niên ngọc thụ lâm phong, dung mạo đẹp hơn cả Phan An, Tống Ngọc này. Cho nên, hắn thậm chí còn hạ lệnh, trước mắt phàm là nữ tử Mộ Dung gia chưa gả ra ngoài, nhất định đều phải chiêu tế (kén rể).

Bởi vì mệnh lệnh này, tên tuổi vốn đã không mấy anh minh của lão nhân gia hắn tức thì lại bị nữ tử Mộ Dung gia cùng bọn nam tử si mê nữ tử Mộ Dung gia lần nữa chỉ trích đến thảm không đành lòng nghe.

Nói hơi xa một chút. Trở lại chính văn.

A, hai nam oa tử này. Mộ Dung Thái Cuồng tiếp tục chảy nước miếng. Nhất là bạch y thiếu niên này, đúng là cực phẩm trong các cực phẩm, Mộ Dung Thái Cuồng lần đầu tiên trong đời cảm thấy hận chính mình như vậy, vì sao thiếu niên này không phải là nhi tử của mình chứ.

Kỳ thật lấy tuổi của hắn đều có thể làm tằng tổ phụ của thiếu niên bạch y này.

Cái bạch y này không phải thì thôi, vì sao cái lam y này cũng không phải chứ? Vì sao chứ? Vì sao oa tử tuấn tú như vậy tốt như vậy đều là con của người khác chứ.

Theo khuôn mặt bi phẫn của Mộ Dung Thái Cuồng cách hai người càng ngày càng gần, bạch y thiếu niên kia rốt cục lùi lại nửa bước, có chút tiếc nuối thở dài: "Ta thua rồi."

Lam y thiếu niên kinh hỉ nói: "Ha ha, đây là chính ngươi nhận thua. Như vậy một tháng sau ngươi đều phải nghe ta sai sử."

Bạch y thiếu niên lạnh nhạt nói: "Vâng. Ngài cứ việc phân phó." Ánh mắt lạnh lùng đảo qua Mộ Dung Thái Cuồng: "Ngươi muốn chết sao?"

Mộ Dung Thái Cuồng đối với chuyện hai thiếu niên không quan tâm đến mình cùng chuyện sau đó bạch y thiếu niên vô lễ với mình không thèm để ý chút nào, chỉ là cảm thấy rất hứng thú với cuộc trò chuyện giữa hai người. Nhất là khi nghe được câu kia của bạch y thiếu niên "Vâng, ngài cứ việc phân phó", khiến hắn vui mừng khôn xiết.

"Các ngươi đang đánh cược sao?" Mộ Dung Thái Cuồng cười đến xán lạn.

"Không sai." Lam y thiếu niên nhìn có vẻ thân thiện hơn một chút: "Chỉ là thi xem ai có thể không nhúc nhích lâu nhất mà thôi, kẻ thua phải nghe lệnh người thắng."

"Chuyện gì cũng được?" Mộ Dung Thái Cuồng cười lớn.

Bạch y thiếu niên không lên tiếng, vẫn luôn là lam y thiếu niên cười nói: "Đúng. Bây giờ ta đã thắng, cho dù ta có muốn hắn lập tức bái ta làm thầy thì hắn cũng phải đồng ý."

Bạch y thiếu niên nghe vậy liền lạnh lùng liếc nhìn lam y thiếu niên. Lam y thiếu niên nghịch ngợm cười một tiếng.

"Ta đánh cược với ngươi!" Mộ Dung Thái Cuồng bắt đầu có hứng thú: "Nếu lão phu thắng ngươi, hai người các ngươi đều phải bái vào môn hạ Mộ Dung thế gia ta."

Cơ hội trời cho nha. Mộ Dung Thái Cuồng ở trong lòng cười tươi như hoa: Hai thiếu niên này thoạt nhìn rất ưu tú, tuổi còn trẻ, thành tựu trên võ học cũng không yếu, chỉ là trông ngây thơ non nớt, không có chút kinh nghiệm giang hồ nào, nhất định là chim non vừa bước vào giang hồ, món hời như vậy sao có thể không chiếm.

Huống hồ võ công của lão phu ta, chưa nói đến thiên hạ đệ nhất, cũng là đệ nhất trong toàn võ lâm, ừm, đương nhiên phải là đệ nhất, chẳng lẽ định lực cùng nội lực còn không bằng thiếu niên này sao?

"Ngươi muốn đánh cược?" Lam y thiếu niên do dự một chút.

"Sao? Ngươi sợ thua một lão già như ta à?" Mộ Dung Thái Cuồng gấp gáp: "Nếu ngươi có thể thắng lão phu, lão phu liền đem toàn bộ Mộ Dung thế gia đưa cho ngươi. Nếu ngươi thua, liền có thể bái nhập môn hạ lão phu, ở Mộ Dung thế gia chỉ dưới một người. Cơ hội mà bỏ lỡ liền sẽ mất."

Mộ Dung Thái Cuồng cười không khác gì một lão hồ ly: "Hơn nữa, ta thấy thiếu niên ngươi mặc dù trẻ tuổi, nhưng có đủ định lực, rất có tiền đồ."

"Nếu các ngươi không cùng lão phu cược, coi như hai người các ngươi đều thua, bây giờ lập tức bái nhập vào môn hạ của ta cũng được. Nếu không, đừng trách lão phu khi dễ hậu bối."

Trước khích tướng, lại đánh tướng, cuối cùng là chiếu tướng, chẳng lẽ ngươi còn không vào tròng?

"Nghe khẩu khí của tiền bối, ngài ở Mộ Dung thế gia dường như bối phận rất tôn kính?" Thái độ của lam y thiếu niên càng cung kính hơn một chút.

"Lão phu chính là Mộ Dung Thái Cuồng!" Mộ Dung Thái Cuồng không cần cố ý, cũng có thể bày bộ dạng không ai bì nổi. Mặc dù y phục trên người bẩn một chút, giày dưới chân rách nát một chút, mùi rượu trong miệng cũng nồng nặc một chút. Nhưng không chút nào tổn hại đến hình tượng tự đại vô cùng kia của hắn.

"Mộ Dung tiền bối, thất kính." Lam y thiếu niên ôm quyền thi lễ.

Bạch y thiếu niên cũng khom người hành lễ.

Mộ Dung Thái Cuồng vui vẻ. Xem ra lão phu quả thật rất có danh tiếng trên giang hồ. Hai thiếu niên này có vẻ rất sùng bái lão nhân gia ta.

"Nếu tiền bối đã muốn đánh cược, vãn bối không dám không tuân mệnh." Lam y thiếu niên cười: "Vậy vãn bối sẽ nói cho ngài về luật chơi."

Mộ Dung Thái Cuồng gật đầu, dáng vẻ như cầm chắc thắng lợi.

"Ngồi trên tảng đá này, dù có chuyện gì xảy ra nếu một bên động đậy liền coi như thua cuộc." Lam y thiếu niên cười, một mình ngồi trên một tảng đá, nhìn Mộ Dung Thái Cuồng đã khoanh chân ngồi xuống một tảng đá khác.

Mộ Dung Thái Cuồng gật đầu, nói: "Bắt đầu." Sau đó không nhúc nhích: "Lão phu ngồi khoanh chân tĩnh tọa luyện công đã hơn bảy mươi năm, còn không sánh bằng một cái hậu sinh vãn bối như ngươi sao."

Lam y thiếu niên ngồi ngay ngắn như xử nữ, ấm áp nho nhã. Buông xuống hai mắt, dáng vẻ bất động trước phong vân.

Bạch y thiếu niên vẫn như cũ đứng thẳng bên cạnh, chắp tay sau lưng. Qua thời gian một chén trà nhỏ, hai người vẫn không nhúc nhích.

"Ta muốn xuất thủ." Bạch y thiếu niên cười, bỗng nhiên một chỉ điểm về phía Mộ Dung Thái Cuồng.

Mộ Dung Thái Cuồng giống như một pho tượng Phật bằng đá, duy trì tư thế khoanh chân, ầm ầm ngã xuống khỏi tảng đá, rơi xuống đất rồi tư thế khoanh chân vẫn như cũ không thay đổi.

Lam y thiếu niên cười: "Tiền bối đã nhường."

"Tiểu Linh, ngươi đây là đang dùng thủ pháp điểm huyệt gì vậy? Vì sao sắc mặt Mộ Dung tiền bối giống như trở nên vàng như nến, thân thể cũng cứng đờ?" Lam y thiếu niên chính là Yến Kiệt.

"Ta không có điểm huyệt hắn. Bộ dạng này của hắn dường như là trúng độc." Ngọc Linh duỗi tay thăm dò hơi thở của Mộ Dung Thái Cuồng: "Chắc là đã bị đầu độc trên đường đến đây."

Mộ Dung Thái Cuồng tức giận: "Rõ ràng là hai người các ngươi giở trò lừa bịp đến trêu đùa lão phu, còn dám nói ta ngã xuống là do trúng độc."

"Dù thế nào đi nữa, tiền bối ngài thua rồi." Yến Kiệt cười, ở trước mắt Mộ Dung Thái Cuồng xua xua tay.

"Ngài có thể nói chuyện không? Chấp nhận đánh cược, thì phải nhận thua, lão nhân gia ngài là cao nhân tiền bối, sẽ không nói không giữ lời với vãn bối chứ."

Mộ Dung Thái Cuồng muốn nói: "Phi." Nhưng vẫn là cái gì cũng nói không nên lời./

Ánh mắt Ngọc Linh khẽ động, nói với Yến Kiệt: "Giải dược đến." Hai người di chuyển, như hai làn khói nhẹ biến mất khỏi tầm mắt Mộ Dung Thái Cuồng.

Võ công này, mặc dù Mộ Dung Thái Cuồng không động đậy được, cũng không nói được, nhưng nhãn lực vẫn có. Không ngờ võ công của hai thiếu niên này lại không tồi.

Chẳng lẽ mình thật sự trúng độc. Mộ Dung Thái Cuồng vô luận thế nào cũng không thể ngưng tụ ra một chút nội lực, hơn nữa dù cho hắn dùng hết sức lực cũng không thể thay đổi tư thế cứng ngắc kỳ quái này.

Hai tên tiểu tử thối này chạy đi đâu rồi, chẳng lẽ chúng cứ thế bỏ mặc mình ở đây như vậy sao? Chờ lão phu bắt được các ngươi, xem có lột da các ngươi ra không.

Đang miên man suy nghĩ. Rốt cuộc nghe được một trận tiếng vó ngựa vang lên. Mộ Dung Thái Cuồng dùng con mắt phía trên nhìn thấy một đôi ủng mỏng màu xanh đậm từng bước từng bước đi tới.

Sáu bảy bước trước khi đến gần mình, liền ngừng lại. Hơi thở của hắn có chút hỗn loạn, như đang do dự có nên đi qua không.

Cũng có thể là vì nhìn thấy một lão đầu kỳ lạ ngã trên mặt đất với một tư thế khác thường, nên hắn có chút do dự.

Sau khi Mộ Dung Thái Cuồng ở trong bụng chào hỏi gần ba thế hệ tổ tông của người này, người này rốt cuộc cũng tiến về phía trước hai bước: "Lão gia, là ngài sao? Nhi tử Mộ Dung Xuân Khuyết thỉnh an ngài."

Mộ Dung Thái Cuồng nếu không phải toàn thân và ngũ quan thậm chí cả lông mi đều không thể nhúc nhích, nghe lời này, nhất định là đã tức giận đến nhảy dựng lên, mũi vặn vẹo nổi trận lôi đình.

"Mộ Dung Xuân Khuyết, ngươi thật sự thiếu tâm nhãn đến vậy sao? Lão tử chỉ nhìn thấy chân không nhận ra ngươi thì cũng thôi đi, ngươi đứng ở nơi đó tường tận xem xét nửa ngày mà ngay cả lão tử cũng không nhận ra?"

Người tới vừa nói chuyện, vừa uốn gối quỳ trước người Mộ Dung Thái Cuồng, bụi bay mù mịt khiến khuôn mặt của Mộ Dung Thái Cuồng lấm lem. Mộ Dung Thái Cuồng không thể nhắm mắt hay ngậm miệng lại được, ở bên trong  bụi đất tung bay rốt cuộc thấy rõ dung mạo của người này, không sai, chính là một trong những đại quản sự của Mộ Dung sơn trang, cũng là nhi tử Mộ Dung Xuân Khuyết của mình.

Mộ Dung gia mặc dù nam đinh không nhiều, nhưng nhìn chung cũng đều coi như cảnh đẹp ý vui. Nữ tử Mộ Dung gia đều đẹp như thiên tiên, nam tử có xấu cũng không đến nỗi nào. Chỉ có Mộ Dung Xuân Khuyết là ngoại lệ.

Bộ dạng của Mộ Dung Xuân Khuyết khi còn bé đã khiến hắn áy náy, đến thời niên thiếu liền có chút xấu hổ, sau khi bước vào tuổi trung niên, liền càng làm cho Mộ Dung Thái Cuồng không ngẩng đầu lên được. Mẫu thân của Mộ Dung Xuân Khuyết cũng là một mỹ nhân, nếu không nàng đã không bị Mộ Dung Thái Cuồng thu phòng. Nhưng làm sao lại cứ sinh ra một hài tử như Mộ Dung Xuân Khuyết.

Ngươi nói ngươi giống ai a? Không giống mẫu thân cũng không giống phụ thân. Thật xấu xí.

"Ai nha, sao Mộ Dung gia lại có một hạ nhân xấu xí như vậy?" Những người đến Mộ Dung thế gia làm khách bàn chuyện thông gia nghị luận.

"Không phải hạ nhân, nghe nói đó là nhi tử của Mộ Dung lão gia. Là thứ xuất, thân mẫu là một nha hoàn."

"Hả, sao có thể như vậy? Nhi tử  của Mộ Dung lão gia sao có thể lớn lên thành bộ dạng này, chẳng lẽ..." Bất cứ ai có chút năng lực suy nghĩ đều có thể đoán được phần còn lại.

Nhất là người thông minh như Mộ Dung Thái Cuồng, sau khi nghe được lời này càng là mở ra suy diễn vô cùng phong phú: "Chẳng lẽ hắn không phải nhi tử của ta? Chẳng lẽ mẫu thân hắn vụn trộm?"

Không đúng, đường đường là Mộ Dung Thái Cuồng chẳng lẽ lại bị đội nón xanh.

"Bốp", một khối hồ thạch to lớn bị đập vỡ thành từng mảnh.

"Rồng sinh chín con còn đều khác nhau, Mộ Dung Xuân Khuyết là người của Mộ Dung gia, ai lại dám suy đoán hắn là con hoang, liền giống như khối đá này." Mộ Dung Thái Cuồng ở trong tiệc thưởng hoa tại gia, tuyên bố với tất cả mọi người trong Mộ Dung gia.

Không có ai nghị luận nữa, bởi vì tất cả mọi người cho rằng không cần thiết phải suy đoán nữa. Mộ Dung Xuân Khuyết nhất định là con hoang. Càng tô càng đen chính là nói loại người như Mộ Dung Thái Cuồng.

Mộ Dung Xuân Khuyết xưa nay không được sủng ái. Vốn là thứ xuất, dáng vẻ lại xấu, tư chất cũng không khá lắm, võ công cũng không nổi bật. Ngoài tướng mạo, trong số rất nhiều thành viên của  Mộ Dung gia, liền không có chỗ gì xuất chúng. Cho nên hắn bị người khác khinh thường, bị người khác bắt nạt, hắn âm thầm chịu đựng

"Lão gia, Khuyết nhi đã gần đến nhi lập chi niên*, nên cấp cho hắn một phòng tức phụ." Mẫu thân của Mộ Dung Xuân Khuyết, ở trước lúc qua đời, rốt cuộc có cơ hội ngẩng đầu lên nói vài lời với Mộ Dung Thái Cuồng. Từ khi nhi tử càng lớn càng xấu, đầu nữ nhân này cũng càng ngày càng thấp.

*Nhi lập chi niên (而立之年): tuổi xây dựng sự nghiệp - chỉ 30 tuổi (nam).

Mộ Dung Thái Cuồng cũng gần như không nhìn tới nàng. Đương nhiên cũng chưa từng lại đến tiểu viện đã lụi bại đến không thể lại lụi bại hơn ở trong Mộ Dung sơn trang.

Mộ Dung Thái Cuồng mới phát hiện, hài tử mà mình không để ý đến hai mươi năm nay đã bước vào tuổi nhi lập chi niên. "Hài tử xấu như thế, sinh ra hài tử còn có thể đẹp mắt được đến đâu." Mộ Dung Thái Cuồng chỉ liếc mắt nhìn Mộ Dung Xuân Khuyết, liền quay đầu: "Một mình hắn xấu là đủ rồi, con cháu Mộ Dung gia không thể lại có thêm kẻ quái dị nữa."

"Ừm, để hắn làm quản sự đi." Mộ Dung Thái Cuồng phân phó Mộ Dung Xuân Thiên đã làm gia chủ Mộ Dung gia: "Dù sao cũng là đệ đệ của ngươi, cũng tốt hơn là người ngoài." Hôn sự không đề cập tới. Mộ Dung Thái Cuồng không đề cập tới, ai còn sẽ đi nhiều chuyện.

Mộ Dung Xuân Khuyết liền làm quản sự của Mộ Dung gia. Tận tâm, chăm chỉ, không có công lao, cũng không có sai lầm.

Mộ Dung Thái Cuồng vẫn là rất ít khi gặp hắn. Hôm nay ở đây nhìn thấy hắn, rất vượt khỏi dự liệu của Mộ Dung Thái Cuồng, nhưng vẫn mơ hồ có một chút vui mừng.

Nhưng mà, khi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí kia của Mộ Dung Xuân Khuyết bởi vì khóc lóc mà trở nên càng thêm vô cùng thê thảm, Mộ Dung Thái Cuồng nhịn không được ở trong lòng chửi mắng: "... (lời phía trước quá thô lỗ, cho nên tác giả trực tiếp che lại) Lão tử của ngươi còn chưa chết đâu."

Mộ Dung Xuân Khuyết khóc một trận, ôm Mộ Dung Thái Cuồng lên. Mộ Dung Thái Cuồng nhìn thấy quả thật có một cỗ xe ngựa lớn đậu bên đường.

"Hai tiểu tử kia đi đâu rồi?" Mộ Dung Thái Cuồng bị xe ngựa xóc nảy cho chóng mặt, nhưng vẫn nhớ mãi không quên hai thiếu niên anh tuấn kia. Nghĩ đến đứa con kia của mình đang ở bên ngoài đánh xe ngựa, rồi lại nghĩ đến hai thiếu niên ngọc thụ lâm phong kia một chút. Mộ Dung Thái Cuồng cảm khái: Trời ạ, sao hiện thực lại tàn khốc như thế chứ.

Lúc Mộ Dung Thái Cuồng bị Mộ Dung Xuân Khuyết ôm đến gần ngôi miếu thờ đổ nát, Mộ Dung Thái Cuồng vẫn còn đang thở dài.

Cho đến khi Mộ Dung Xuân Khuyết đặt hắn lên một chiếc bàn tàn tạ. Sau đó Mộ Dung Xuân Khuyết nhấc một bình sơn vàng lên, cầm một cái bàn chải cùng một cây kéo, lại đứng trước mặt Mộ Dung Thái Cuồng, nước mắt chảy dài trên mặt.

Mộ Dung Thái Cuồng nhìn khuôn mặt tang thương như chết cha chết mẹ của Mộ Dung Xuân Khuyết, bỗng nhiên có một loại dự cảm chẳng lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro