Chương 89: Mạc Cư Thiên Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn trong phòng Dương Vinh Thần vẫn sáng như cũ. Đây là gian thượng phòng tốt nhất và lớn nhất trong khách điếm, yên tĩnh, có một sân nhỏ nhưng gọn gàng, trong sân có hai cây ngô đồng cao chọc trời, cành lá xum xuê tươi tốt.

Tiểu Khanh vừa đi vào viện tử đã nhìn thấy Dương Hạo Uy đang quỳ dưới gốc cây gần đó. Thấy Tiểu Khanh đến, liền khom người gọi: "Tiểu Khanh thúc."

Tiểu Khanh không nhịn được mà mỉm cười, xem ra trong viện hai bên đều có người phải thức suốt đêm ngắm sao.

Dương Vinh Thần ngồi ở bên bàn uống trà, trên mặt cũng không có vẻ gì là giận dữ. Liếc mắt nhìn Tiểu Khanh một cái, gật nhẹ đầu.

Tiểu Khanh thấy chồng giấy mình dâng lên cho Dương đại ca xem đã được chỉnh chỉnh tề tề xếp gọn trên bàn, biết Dương đại ca đã xem hết, cũng không hỏi gì, chỉ rót đầy trà rồi tự mình dâng lên: "Dương đại ca dùng bữa tối có ngon không?"

Tuy trên mặt Dương Vinh Thần vẫn không có biểu tình gì, trong lòng lại mười phần tán thưởng cách làm việc tỉ mỉ của Tiểu Khanh: "Rất ngon." Hắn đặt chén trà xuống: "Món ăn của Mạc Cư quả nhiên là phi phàm."

"Mặc dù chi nhánh Tây Phong này không so được với tổng điếm ở Kinh Thành, nhưng tay nghề của đầu bếp cũng là không chê vào đâu được."

Mạc Cư là phạn điếm* nổi danh nhất bản triều, có chi nhánh ở tất cả các đại thị thành trên khắp cả nước. Điểm đặc sắc nhất của Mạc Cư chính là giá cả. Bốn món một canh rẻ nhất cũng có giá một ngàn lượng bạc. Ba năm nay, danh tiếng của Mạc Cư quả thật như mặt trời ban trưa.

*Phạn điếm (饭店): nhà hàng, quán cơm, tiệm cơm.

Món ăn dù ngon nhưng quan trọng nhất vẫn là cách phục vụ. Mạc Cư tuy không lớn, nhưng xa hoa cao nhã. Mà quan trọng nhất chính là, mỗi ngày chỉ mở một bàn. Muốn ăn ở Mạc Cư, phải đặt trước một năm.

Một năm trước, Mộ Dung Thái Cuồng từng đặt chỗ ở Mạc Cư, chuẩn bị yến tiệc chiêu đãi mười lăm vị gia chủ thế gia trên giang hồ, cùng bàn về quy củ thế gia. Những người này đều không phải người thường, ăn cái gì đều không quan trọng, cái gì mà sơn trân hải vị [1], trân tu mỹ thực [2] đoán chừng đã không thể khiến cho bọn hắn lộ vẻ xúc động nữa. Mộ Dung Thái Cuồng chỉ có một yêu cầu, nhất định phải làm cho tất cả khách nhân hài lòng.

[1] Sơn trân hải vị (山珍海味): Trân bảo trên núi, đặc sản dưới biển.

[2] Trân tu mỹ thực (珍馐美食): Thức ăn quý, đẹp và ngon.

Lần đó, là ngoại lệ duy nhất của Mạc Cư, trong vòng một ngày mở hai bàn. Giữa trưa mở một bàn ở Tây Hồ, một bàn thì mở vào ban đêm, trên Mai Sơn Phong.

Vốn dĩ chỉ có một bàn vào buổi trưa, nhưng một bàn ở Tây Hồ thật sự đã khiến mười lăm vị gia chủ hài lòng đến mức không thể lại hài lòng hơn, thậm chí còn nguyện lấy trăm vạn hoàng kim để làm thêm một bàn nữa.

Cho dù có được hứa hẹn ngàn vạn hoàng kim, Mạc Cư vốn vẫn không chịu phá lệ. Nhưng Mộ Dung Thái Cuồng không biết đã tìm đến thần thánh phương nào, thế mà khiến Mạc Cư phá lệ lại làm thêm một bàn, còn không lấy một xu.

Sau mỹ cảnh Tây Hồ, lại đến Mai Sơn thưởng nguyệt. Cái hưởng thụ ngày đó khiến mười lăm vị gia chủ thế gia đàm luận bao năm nay.

Danh tiếng của Mạc Cư càng lớn!

Danh tiếng ngày càng lớn, tự nhiên sẽ có không ít người muốn  đánh chủ ý vào con dê béo này.  Nhưng mà chưa từng nghe nói Mạc Cư xảy ra một tí sự cố nào. Vô luận là quan hay là tư, là hắc hay là bạch, người muốn đối nghịch với Mạc Cư, đều sẽ thần bí biến mất.

Thế là có người đồn rằng chủ nhân của Mạc Cư, kỳ thật chính là đương kim hoàng thượng. Bởi vì Mạc Cư ở kinh thành, hàng năm đều có mấy ngày cố định chỉ tiếp nhận lịch hẹn của hoàng gia.

Mà cũng có người nói, chủ nhân của Mạc Cư, kỳ thật chính là minh chủ Thiên Minh. Bởi vì Thiên Minh tung hoành thiên hạ, vẫn luôn che chở Mạc Cư.

Thiên Minh là cái gì? Chưa từng nghe qua? Tuyệt đối đừng nói, hài tử đá hộp đầu đường đều sẽ chê cười ngươi.

Thiên Minh không phải bang phái giang hồ, mà là tên gọi tắt của thiên triều thương hội liên minh. Đương nhiên, cách đây ba năm, thiên triều có tam đại thương hội, theo thứ tự là tào hội, mã hội, thương hội.

Tào hội, mã hội, mặc dù tên gọi là "hội", nhưng là "hắc hội", kỳ thật là tào bang, mã ban. Hai đại bang phái này có tổ chức bài bản, hệ thống chặt chẽ, đều có phương thức vận doanh trăm năm đặc biệt của riêng mình, mà lại phân biệt rõ ràng, nước giếng không phạm nước sông.

Nhưng trùng hợp thay, vào năm đó, tam đại bang hội đồng thời đổi chủ, kết quả là thiên triều rốt cuộc xuất hiện một lần thương nghiệp thịnh thế trăm năm khó gặp. "Thiên Minh" thành lập. Chẳng qua minh chủ Thiên Minh đến cùng là lão bản sau màn của Mạc Cư, hay vẫn là một người hoàn toàn khác, liền hiếm ai biết.

"Món ăn mấy ngày nay đều do đầu bếp của Mạc Cư chuẩn bị. Dương đại ca có thích ăn món nào, cứ việc phân phó là được."

Dương Vinh Thần khẽ cau mày: "Không chê quá tốn kém sao?"

Tiểu Khanh vội vàng đứng dậy cười nói: "Làm sao lại tốn kém, là Tiểu Mạc hiếu kính Dương đại ca."

"Chẳng lẽ Tiểu Mạc chính là chủ nhân của Mạc Cư?" Dương Vinh Thần có chút kinh ngạc: "Phó thúc có biết chuyện này không?" (Dương Vinh Thần vẫn luôn tôn Phó Long Thành là Phó thúc)

Tiểu Khanh khom người cười nói: "Chuyện này sư phụ đã biết rồi, còn đánh Tiểu Khanh một trận. Tiểu Khanh còn có chuyện khác muốn thỉnh cầu Dương đại ca."

Dương Vinh Thần nhìn Tiểu Khanh, vốn định khiển trách hắn vài câu, nhưng lại chỉ nói: "Lá gan này của ngươi càng ngày càng lớn."

Tiểu Khanh cười nịnh nọt: "Dương đại ca, lần này ngài nhất định phải cầu tình cho Tiểu Khanh. Về sau Mạc Cư ở Long Tuyền, Dương đại ca có thể tùy ý sai sử."

Dương Vinh Thần trừng mắt nhìn Tiểu Khanh.

"Đều là Tiểu Khanh sai." Tiểu Khanh thở dài: "Hai năm trước, Tiểu Khanh lệnh Tiểu Mạc đi Kinh Thành điều tra một vụ án mạng, nào biết cuối cùng Tiểu Mạc lại mang theo tấm lệnh bài mặc ngọc này trở về."

Ấn tín của chủ nhân Mạc Cư, có thể điều động mỗi một người, mỗi một ngọn cây cọng cỏ trong Mạc Cư.

"Năm đó nội bộ Mạc Cư gặp biến lớn, hai người con trai của Mạc gia vì tranh đoạt thân phận chủ nhân Mạc Cư, huynh đệ bất hòa, độc cha giết mẹ, Tiểu Mạc không biết làm sao lại lọt vào mắt Mạc lão gia, cũng ở cuộc họp thường niên của cư chủ các nơi của Mạc Cư, buộc Tiểu Mạc tuyên thệ làm lão bản của Mạc Cư, tiếp lệnh phù Mạc Cư."

Dương Vinh Thần nhíu mày, hai năm trước, Tiểu Mạc mới bao lớn, chẳng qua mới chỉ là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi.

"Đúng vậy, đồ ngốc Tiểu Mạc kia sao có thể là đối thủ của Mạc lão gia. Mạc lão gia lấy cái chết bức bách, lại còn giả mạo bút tích của ta. Tiểu Mạc liền ngây ngốc nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay này."

Tiểu Khanh thở dài, nhớ tới chuyện này, hắn lại hận Tiểu Mạc đến mức trong lòng ngứa ngáy. Lần đó hắn bị sư phụ đánh cho phải nằm sấp trên giường hơn nửa tháng mới có khí lực đi giáo huấn Tiểu Mạc, đáng tiếc còn bị tam thúc ngăn cản, chưa để hung ác đánh.

Mạc Cư là đồ tốt, đồ quá tốt, có quá nhiều người người thèm thuồng, minh thương ám tiễn gần như khó lòng phòng bị. Lão già Mạc lão gia này đem một đống lớn cục diện rối rắm ném một cái, ném đến trên người Tiểu Mạc, lão nhân gia hắn liền vui vẻ ra đi.

Hai năm nay vì để ổn định Mạc Cư, Phó gia thật sự là hao tâm tổn trí không ít, thậm chí năm ngoái còn thỉnh ngũ thúc Phó Long Tinh ra mặt, giết chết một cao thủ Đông Doanh vô cùng lợi hại.

"Mạc lão gia? Chẳng lẽ là Tây Hồ Mạc gia Mạc Vấn Nhân Mạc đại hiệp?"

"Chính là (lão hồ ly) lão nhân gia hắn." Đương nhiên, chữ trong trong ngoặc đơn đều là lời oán thầm của Tiểu Khanh, hắn cũng không dám làm càn trước mặt Dương đại ca.

"Mạc đại hiệp bây giờ thế nào rồi?" Dương Vinh Thần dường như rất kính trọng Mạc Vấn Nhân.

"Năm ngoái đã đi về cõi tiên." Tiểu Khanh nghĩ thầm, cũng may trong lời hắn nói không có toát ra sự bất kính nào với lão hồ ly kia.

Dương Vinh Thần ừ một tiếng: "Hai mươi năm trước, ta cùng Mạc đại hiệp và Phó thúc từng ở Mạc Bắc huyết chiến với kẻ địch. Mạc đại hiệp mặc dù vui vẻ phong trần, nhưng cũng là nam nhi nhiệt huyết."

Chuyện này Tiểu Khanh lại cũng không rõ ràng, chỉ biết Mạc Vấn Nhân lúc tuổi còn trẻ đã bị trục xuất khỏi Mạc gia, một mình xông xáo giang hồ, tuy là người sáng lập ra Mạc Cư nhưng thân phận vẫn rất thần bí. Bởi vì liên quan đến Tiểu Mạc, mới biết thì ra vị Mạc lão gia này chính là Mạc Vấn Nhân.

Dương Vinh Thần thầm nghĩ, khó trách Mạc Cư lại phá lệ mở hai bàn cho Mộ Dung Thái Cuồng, nhất định là ý của Phó thúc.

Dương Vinh Thần thấy Tiểu Khanh tuy đang mỉm cười bồi mình nói chuyện phiếm về Mạc Cư, nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn khẽ chau lại, mà trong đôi mắt sáng ngời rõ ràng mang theo một tia khiếp ý, trong lòng lại có chút bận tâm, Tiểu Khanh đến cùng đã làm ra chuyện gì, lại sợ thành bộ dạng này.

"Là chuyện Mộ Dung gia." Tiểu Khanh cười nói: "Dương đại ca còn nhớ Tiểu Khanh đã từng đề cập chuyện này trong thư với đại ca không?"

Dương Vinh Thần ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm: "Mộ Dung thế gia ở trong mấy đại thế gia là gia tộc có nhân khẩu vượng nhất, nhiều nhánh nhất, cũng phức tạp nhất, người trong đó khó tránh khỏi vàng thau lẫn lộn, cách ngươi xử trí đám người đó, tuy có thiếu khoan dung, nhưng cũng không phải là sai lầm lớn, Phó thúc cho dù có răn dạy ngươi, ta nghĩ cũng sẽ không trách ngươi quá nặng."

Tiểu Khanh ngước mắt nhìn Dương Vinh Thần: "Nếu Khanh làm một số chuyện, ừm, có thể sẽ khiến Mộ Dung tiền bối hết sức tức giận, Dương đại ca thấy sư phụ liệu có nổi giận không?"

Dương Vinh Thần hơi nhíu mày lại: "Ngươi cũng quá không biết phân tấc, sao lại làm ra chuyện khiến Mộ Dung tiền bối tức giận?" Nhìn dáng vẻ đáng thương của Tiểu Khanh, trấn an: "Mộ Dung tiền bối là cao nhân tiền bối, sao có thể so đo giống như ngươi."

Tiểu Khanh cúi đầu đáp: "Vâng. Nhưng mà Tiểu Khanh chỉ sợ Mộ Dung tiền bối sẽ nháo đến chỗ sư phụ không chịu buông tha, đến lúc đó, sư phụ tức giận, có thể sẽ đánh chết Tiểu Khanh cũng không biết chừng."

Dương Vinh Thần nhìn bộ dạng thấp thỏm của Tiểu Khanh, trong lòng bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt, trầm giọng nói: "Tiểu Khanh, ngươi đến cùng đã làm gì với Mộ Dung tiền bối? Còn không mau nói thật!"

"Dương đại ca hẳn cũng đã nghe nói, Mộ Dung tiền bối hình như mười mấy ngày trước đã mất tích." Tiểu Khanh nhìn sắc mặt Dương Vinh Thần, vội vàng cúi đầu, lấy nước nóng trên bếp bên cạnh làm ấm trà cho Dương Vinh Thần.

Nhịp tim của Dương Vinh Thần khôi phục bình thường, còn tưởng rằng Tiểu Khanh đã làm gì Mộ Dung Thái Cuồng nữa nha. Cái sai để hắn mất tích này, coi như gượng ép gán cho một cái tội danh bảo hộ không chu toàn, cũng không đến mức khiến Phó thúc tức giận như vậy đi.

"Kỳ thật Tiểu Khanh biết hắn đang ở đâu." Tiểu Khanh nhìn Dương Vinh Thần.

Dương Vinh Thần vừa định nói, vậy là tốt rồi. Thế nhưng khi nhìn thấy khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt nhu hòa cùng bộ dạng bình tĩnh kia của Tiểu Khanh, bỗng nhiên trong lòng khẽ động: "Chuyện Mộ Dung tiền bối mất tích, chẳng lẽ ngươi biết là ai làm?"

"Là Ngọc Linh cùng Yến Kiệt." Tiểu Khanh mặc dù vẫn giả vờ thành bộ dạng như đang sợ hãi, nhưng trong ánh mắt đã thực sự nhịn không được ý cười: "Là Tiểu Khanh phân phó."

Nụ cười kia, thật giống một tiểu hồ ly vừa trộm được đồ tốt, đương nhiên vẫn là một con hồ ly rất soái.

Phản ứng trực tiếp của Dương Vinh Thần chính là cầm chén trà trong tay ném về phía Tiểu Khanh.

Tiểu Khanh đưa tay một cái, nhận chén vào tay, quỳ một gối xuống nói: "Nếu Dương đại ca muốn đánh Tiểu Khanh một trận rồi mới đi thả hắn ra, đoán chừng phân đà Thiên Minh ở Tây Phong cũng bị lão nhân gia hắn hủy đi không sai biệt lắm rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro