Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những lời ta nói chỉ như một cục đá bị ném xuống hồ, xôn xao một hồi thì chìm nghỉm. Ta ngượng ngùng nói mình nhớ sai rồi, Vĩnh Uyển trêu chọc ta, Khuê Gia bảo ta nên nghỉ ngơi nhiều hơn còn Vinh Nguyên làm như không chú ý đến. Biết mình vừa lỡ lời và hậu quả của lần lỡ lời này có thể nghiêm trọng hơn tưởng tượng, ta chỉ có thể thầm cầu mong sự việc đến đây là kết thúc, mặc dù trong thâm tâm ta vẫn tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với vị hoàng tử xấu số kia, rằng câu chuyện mà phụ hoàng đã kể cho ta có bao nhiêu phần là sự thật.

Làm sao ta có thể quên được bữa rượu một mình dưới trăng của phụ hoàng tối ấy, người ngà ngà say, tay của người đặt trên vai ta, người mỉm cười mà ưu thương lan tràn trong ánh mắt.

"Lan nhi tám tuổi rồi, Lan nhi có nhớ hoàng tổ mẫu của con không? Hoàng tổ mẫu mất khi con mới có hai tuổi, mất vào ngày hôm nay... Lúc đó, phụ hoàng hoàn toàn mồ côi, không còn phụ mẫu..."

"Phụ hoàng, xin nén bi thương." – Ta học theo cách của người lớn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng người – "Hoàng tổ mẫu trên trời luôn phù hộ cho phụ hoàng."

"Lan nhi biết không, hoàng tổ mẫu thương con lắm. Ngày mất của hoàng tổ mẫu con... không biết có trùng với ngày người đó ra đi hay không..." – Phụ hoàng lẩm bẩm câu cuối cùng, ta nghe chữ được chữ mất, chỉ nghĩ người đã say rồi.

"Lan nhi à, người đó... Để phụ hoàng kể cho con nghe một câu chuyện..." – Phụ hoàng vuốt ve gò má của ta, sợ ta lạnh nên lấy áo choàng của người khoác thêm cho ta, ôm ta vào lòng, nhìn ánh trăng mà tỉ tê – "Y là một người rất giỏi, cái gì cũng giỏi, chỉ tiếc ông trời không ưu ái y. Y không cưới được người trong lòng, không thể phụng dưỡng được cho cha mẹ, lúc y xây Khải Tường tự, y không nghĩ là mình tự xây nên nhà tù cho mình, bị giam giữ đến chết."

Nói đoạn, phụ hoàng thở dài thườn thượt, ngâm nga một bài thơ.

"Nhã khiết phù quân tử,

U lan phẩm tối lương.

Kỳ nhân nguyên tỷ ngọc,

Thử quốc hợp danh hương..." (*)

(*): Bài thơ "Lan vi quân tử" (蘭比君子) của Cao Bá Quát.

Ta chưa từng thấy phụ hoàng như thế, chỉ có thể ra sức an ủi người, kể chuyện vui cho người nghe, thẳng đến khi phụ hoàng bật cười thành tiếng, ta mới tạm yên lòng.

Kiếp trước trải qua nhiều biến cố, chết đi rồi trọng sinh, ký ức của ta cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Tại một giây phút nào đó, ta nghi ngờ mình đã nhớ sai rồi, nhưng sự ưu thương của phụ hoàng đêm đó đã khắc sâu vào tâm trí, dù thời gian có qua bao lâu ta cũng khó mà quên được.

Ta dường như đã nhắc đến một chuyện cấm kỵ mà ngay cả hoàng thân quốc thích còn mù mờ, vậy Diệp Lan thì càng không nên biết.

Vì vậy, ta chỉ có thể cầu nguyện mình không gây ra tai họa nào.

Nói chuyện thêm một lúc thì Vĩnh Uyển muốn ra sân chơi đá cầu. Chúng ta cùng vài thị vệ nữa chia thành hai đội, Vinh Nguyên là đối thủ của ta và Vĩnh Uyển. Niềm vui trên sân chơi phần nào làm mờ đi sự bất an vừa chớm nở, lúc dõi theo trái cầu bay lên trời cao, ta chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc chậm rãi đi đến. Vĩnh Uyển và Vinh Nguyên vẫn chưa phát hiện ra nhưng toàn thân ta đã đông cứng, ta làm sao không nhận ra người - hoàng thượng. Hoàng thượng đến không ồn ào không thông báo, người còn chưa kịp tới gần, ta đã vội vàng quỳ thụp xuống hành lễ.

- Diệp Lan! – Vĩnh Uyển chưa hiểu chuyện gì, vội la lên khi trái cầu bay vút về phía ta.

"Bộp", trái cầu đập trúng đầu, ta hơi choáng váng. Cùng lúc đó, mọi người cũng đã nhận ra sự có mặt của thánh thượng, ai nấy đều dừng việc mình đang làm, tiếng tung hô vang lên khắp nơi.

- Đứng dậy cả đi. – Hoàng thượng sảng khoái phẩy tay – Nào, đừng để ta làm gián đoạn, tiếp tục chơi đi.

Ta khe khẽ xoa đầu khi đứng dậy, Vĩnh Uyển thấy ngoại công đến thì hào hứng chạy lại, vừa ôm lấy tay của người vừa nói:

- Hoàng thượng, mẫu thân con nói người chơi đá cầu rất giỏi, người cũng chơi với bọn con đi.

- Ta già rồi. – Hoàng thượng xoa đầu nó – Xương cốt lão hóa rồi, không thể chơi những trò như vậy được nữa.

- Hoàng thượng không già, không bao giờ già, người rất cường tráng, khỏe mạnh. – Vĩnh Uyển nói chắc như đinh đóng cột làm hoàng thượng bật cười.

Người nhìn về phía trái cầu nằm cạnh ta, bảo:

- Không chơi được nhưng có thể biểu diễn vài tuyệt chiêu. Đá sang cho ta.

Ta lúng túng muốn nhặt trái cầu lên dâng đến nhưng hoàng thượng lặp lại:

- Đá sang đây. Diệp Lan, nghe nói ngươi chơi cầu rất cừ khôi, đá cho đẹp vào.

- Hoàng thượng, Diệp Lan chơi cầu rất giỏi đó, người xem. – Vĩnh Uyển phấn khích đến độ không thể đứng im được, vừa nắm tay hoàng thượng vừa nhảy nhót như một chú khỉ nhỏ, hoàng thượng chỉ cưng chiều nhìn nó, bảo nó đứng xa xa một chút, tránh để cầu đá trúng người.

Không còn cách nào khác, ta đành nhận mệnh tung một cú đá không mạnh không nhẹ. Chân phải của hoàng thượng từng bị thương do một lần ngã ngựa hồi trẻ, thái y dặn không được chủ quan xem thường, khi trời trở lạnh nó hay khiến người đau nhức; do đó, ta chuyền cầu đến chân trái của người.

Nhanh chóng, ta cảm nhận người lướt nhìn ta bằng một ánh mắt rất khó nói, nhưng cảm giác ấy chợt đến chợt đi, ta tình nguyện tin rằng mình bị ảo giác. Phụ hoàng đỡ trái cầu một cách điệu nghệ, chuyền nó thoăn thoắt giữa hai chân một hồi mới đá nó sang cho Vinh Nguyên. Vinh Nguyên đón lấy cầu một cách điêu luyện, lại đá sang cho Vĩnh Uyển. Vĩnh Uyển đón hụt, một thị vệ giúp hắn chặn trái cầu lại.

Nụ cười không ngừng nở rộ trên môi Vĩnh Uyển, ánh mặt trời ban mai cũng không thể tươi tắn bằng.

Đương khi thưởng thức nhiệt huyết trẻ con của Vĩnh Uyển, ta nhận ra một ánh mắt không mấy thiện cảm luôn dõi theo mình. Sững sờ, ta phát hiện đó chính là Vinh Nguyên. Hắn không lộ thái độ rõ ràng, nhưng ta biết chắc ánh mắt đó không có mấy phần thiện chí. Hắn ở cách ta một khoảng, ngạo nghễ và nghi ngờ đánh giá ta từ trên xuống dưới.

.

.

.

Sự nghi ngờ như một hạt giống đã bén rễ sâu trong lòng mỗi người, chờ một ngày đâm thủng tầng tầng bí mật.

Trận đá cầu là một khoảnh khắc hiếm hoi sáng bừng lên giữa những ngày ảm đạm nối tiếp theo sau. Cùng với căng thẳng leo thang trong phủ thái tử, thái độ của Vinh Nguyên dành cho ta càng ngày càng khác đi. Hắn không còn thân thiết với ta như ngày xưa, mặc dù vẫn giữ rịt ta bên cạnh. Hắn vừa lạnh nhạt vừa bắt bẻ ta, ta thì chỉ có thể nương theo ý hắn, cố gắng làm cho hắn vui lòng.

Ngay từ đầu, khi người của hoàng thượng đến Diệp gia "mời" ta trở thành thư đồng của hoàng trưởng tôn, ta đã biết những ngày tháng về sau sẽ không đơn giản. Hoặc là Vinh Nguyên, hoặc là cha của Vinh Nguyên, hoặc là một ai đó khác đã đánh chủ ý lên người ta. Còn ta, nửa bị ép buộc nửa lại tự nguyện, bước vào chính nơi ăn thịt người trùng trùng nguy hiểm.

Giờ đây, mỗi lần theo lệnh Vinh Nguyên làm một công việc vặt vãnh nào đó để rồi bị hắn hoạnh họe để điều, ta lại nhớ đến quảng thời gian ngắn ngủi khi chúng ta gần như hai người bạn thân thiết. Ta dẫn Vinh Nguyên đến lầu cao nghe kể chuyện, hắn chỉ ta góc bí mật trong thái tử phủ của mình, mỗi đêm thư phòng thắp đèn sáng trưng, cùng nhau đọc sách, làm bài, có khi mệt mỏi ngủ gục trên bàn, buổi sáng hoảng hốt tỉnh dậy với vài vết mực nước còn vương trên má.

Chỉ đáng tiếc, hắn không phải Đỗ Trung, còn ta cũng không thể nào làm bạn với vị hoàng tôn cao quý này được.

Nói đến không khí trong phủ thái tử, không phải tự nhiên mà ai nấy đều thấy sợ hãi, ngột ngạt. Bệnh tình của Tiêu Sơ Tình càng lúc càng nặng, hắn lỡ miệng càng ngày càng nhiều, mỗi lần như vậy, Hạ Vinh sẽ vô cùng tức giận, liên lụy không chỉ người hầu xung quanh mà cả thê nhi của hắn.

Vinh Nguyên cũng là một trong số đó.

... Vinh Nguyên đến chỗ phụ thân hắn rồi trở về với một bên má trái đỏ rực. Hắn không nói không rằng lướt qua mặt ta, mắng lui mọi người hầu. Ta và Xuân Hoa liếc nhìn nhau, hiểu ý xua mọi người xuống, nhanh chóng giúp hắn đóng chặt cửa phòng. Vinh Nguyên tựa người trên ghế, mắt nhắm chặt, hàng lông mi cong dài rung lên, một giọt nước mắt rơi nhanh xuống đất.

- Đi ra hết đi. – Hắn gầm gừ qua kẽ răng.

- Tôi đi lấy thuốc. – Xuân Hoa khẽ đáp – Diệp Lan, cậu ở đây đi.

Xuân Hoa chỉ hé cửa một cái rồi lẹ làng lách người đi. Ta im lặng đi đến cạnh Vinh Nguyên, lấy khăn tay từ trong người ra muốn giúp hắn lau vết máu.

Tay của thái tử có đeo nhẫn, năm dấu tay hằn rõ sâu, nơi Vinh Nguyên đang cố gắng che đậy hẳn có vết thương còn nghiêm trọng hơn. Ta không nghĩ Hạ Vinh sẽ tháo nhẫn trước khi đánh con, khi hắn đã đến mức đánh lên mặt con trai mình, thì còn nghĩ gì đến chuyện đó nữa.

Vinh Nguyên hé mắt, nhếch mép cười:

- Ngươi thật thông minh, Diệp Lan.

Hắn ném đi chiếc khăn tay, lạnh lùng:

- Người thông minh như ngươi mà hầu hạ ta thì quả là uổng phí.

Ta cúi đầu, vén áo quỳ xuống nhặt chiếc khăn tay, đau đáu nhìn hắn:

- Tôi đã làm gì phật ý hoàng trưởng tôn sao? Chúng ta...

Nói đến chữ "chúng ta", ta làm như vô ý ngẩng đầu, rồi lại cố tình tỏ vẻ giật mình, nửa ngại ngùng nửa đau lòng đánh mắt đi. Trong khoảnh khắc đó, ta nhìn Vinh Nguyên, Vinh Nguyên nhìn ta, sự lạnh nhạt trong mắt Vinh Nguyên lui bớt, nhường chỗ cho đau lòng và cả ân hận, ẩn dưới một lớp sương mù mông mênh mịt mờ.

- ... tôi lỡ lời. – Ta là ai mà đánh đồng mình với hoàng trưởng tôn cao quý trong cái xưng hô "chúng ta" đầy khinh suất, chỉ là, sự khinh suất ấy vừa vặn là minh chứng cho đoạn tình cảm đã từng tốt đẹp - ... Diệp Lan ngu muội, nhiều lần làm hoàng trưởng tôn mất mặt. Diệp Lan nhận được ơn tri ngộ suốt đời không biết báo đáp thế nào, chỉ biết dốc lòng hầu hạ hoàng trưởng tôn. Nay tự cảm thấy bản thân dốt nát, không thể làm tròn bổn phận, hoàng trưởng tôn cho phép tôi được về nhà.

Nói đến đây, ta cúi thấp đầu:

- Dù thế nào, Diệp Lan cả đời này không quên ơn của hoàng trưởng tôn.

Từ đầu đến cuối, ta biết Vinh Nguyên nghi ngờ cái gì. Hắn nghi ngờ thân phận của ta. Ta là ai mà có thể được hoàng thượng giữ bên mình một đêm, nhận được tán dương và thưởng thức của hoàng gia gia mà Vinh Nguyên sùng bái nhất. Ta lại là ai mà dường như cái gì cũng biết lại làm như cái gì cũng không biết, thỉnh thoảng trổ chút tài nghệ làm người ta giật mình. Ta còn là kẻ nào để một lần lỡ lời làm đến cả trưởng công chúa còn phải giấu không được sự kinh ngạc, sự kinh ngạc thoáng qua ấy chắc chắn không thoát khỏi ánh mắt Vinh Nguyên.

Những ngày vừa qua, không chỉ có ta thăm dò hắn, hắn cũng âm thầm thăm dò ta.

Điều may mắn duy nhất là Vinh Nguyên dù sao cũng được lớn lên trong một thế giới rất lý tưởng, hắn chưa từng có kinh nghiệm thực tiễn. Hắn lại phải sống quá áp lực, ta đúng lúc xuất hiện san sẻ bớt phần nào sự căng thẳng, chiếm lấy một phần tín nhiệm. Phần tín nhiệm này, dù có ngắn ngủi, dù có mong manh, cũng đã giúp ta sống sót trong phủ thái tử cho đến bây giờ, tiếp cận gần hơn với sự thật mà không phải chỉ một mình ta đang tìm kiếm.

Diệp Lan là một người bình thường không có gì nổi bật, ngoại trừ việc hắn may mắn gặp hoàng thượng. Diệp Lan không nên hiểu được sự nghi ngờ của hoàng trưởng tôn, của thái tử.

- Chỉ là, có một điều... – Ta làm như ngập ngừng, khó xử - ... Được trưởng công chúa và Vĩnh Uyển công tử xem trọng là phúc phận của Diệp Lan, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc hầu hạ cậu ấy, tôi thật chỉ muốn làm tròn bổn phận là thư đồng của hoàng trưởng tôn. Với lại, Vĩnh Uyển công tử ở xa như vậy... hầu hạ cậu ấy được một hai ngày... không phải cả đời...

Càng nói càng ấp úng, càng nói càng lộ ra sơ hở.

Quả nhiên, sự nghi ngờ của Vinh Nguyên đã buông xuống ít nhiều:

- Ngươi đúng là có khi thật ngốc. Vĩnh Uyển lưu lại trong kinh thành được mấy tháng là cùng, ngươi lại nghĩ hắn muốn mang ngươi về nhà của hắn sao, hắn lại thiếu người chơi cùng sao?

Vinh Nguyên thấy ta chỉ nghĩ đến được như vậy thì dịu giọng:

- Ngươi nên tập trung hơn, dạo này ngươi ăn nói rất hồ đồ, may mắn chưa lỡ lời trước mặt hoàng thượng, nếu không thì lại bị đánh. Còn nữa, ta tưởng nếu ngươi thích Vĩnh Uyển như thế thì nên sang kia hầu hạ luôn cho tiện.

- Tôi không dám, ta nào dám, hoàng trưởng tôn... – Ta thở dài.

Vinh Nguyên phẩy phẩy ta ý bảo ta đứng dậy, ta lại chần chừ. Hắn thấy ta tủi thân ấm ức thì có vẻ áy náy:

- Không nhắc lại chuyện này nữa. Xuân Hoa đi lâu thế nhỉ?

Lúc này, ta mới từ từ đứng lên.

Ta nên cảm ơn sự coi trọng của Vĩnh Uyển, bởi vì đó là một cái cớ cho ta nương theo để diễn. Từ đầu đến cuối, sự nghi ngờ của Vinh Nguyên hay bất cứ ai dành cho ta hoàn toàn không có căn cứ, cho nên chỉ cần có một lý do hợp lý thì có thể khai thác được. Vinh Nguyên tỏ thái độ với ta là vì thân phận của ta, chỉ là hắn không thể huỵch toẹt ra, hắn cũng phải làm như bực bội vì ta làm hắn mất mặt, vì nghi ngờ ta muốn đổi chủ tử.

Mà dường như Vinh Nguyên cũng mong kết quả này. Đứa nhỏ ngốc, hắn vẫn còn rất đơn thuần.

Khăn tay đã rơi xuống đất không thể lau mặt, ta chỉ có thể xót xa hỏi hắn:

- Cậu đau lắm không? Có chuyện gì thế?

- Không sao, ta làm phụ thân nổi giận thôi. – Quay lại câu chuyện chính, Vinh Nguyên lại đánh mặt sang hướng khác, bả vai run khe khẽ.

Hạ Vinh, làm sao ngươi nỡ đánh lên mặt con mình. Hài tử này cũng cần thể diện, so với huynh đệ của hắn thì hắn là đứa cần mặt mũi nhất. Ngươi điên rồi sao?

Xuân Hoa quay lại với nước sạch và thuốc. Sau khi giúp Vinh Nguyên lau lau bôi bôi, Xuân Hoa mới rụt rè đề nghị:

- Hay là gọi người đến xem nhé...

- Không. – Vinh Nguyên cau mày – Bôi thuốc là hết.

Xuân Hoa muốn thuyết phục nhưng lại thôi. Vết tát tuy nặng nhưng cũng chỉ là ngoài da, để hắn yên tĩnh nghỉ ngơi vài hôm là được.

- Tai, miệng thì thế nào? – Ta hỏi, chỉ sợ Hạ Vinh ra tay nặng quá mức để lại hậu quả khôn lường trên người Vinh Nguyên.

Vinh Nguyên mệt mỏi lắc đầu, hắn tỏ ý muốn được nghỉ ngơi một mình. Sau một gợn sóng nghi ngờ, mọi sự trở về dáng vẻ nguyên bản, tô đậm nỗi đau mới cáu.

Ta và Xuân Hoa đành lui ra trước. Đến một khúc quanh, Xuân Hoa giật lấy tay ta, suýt thì chậu nước ta đang bê bị đổ theo. Trước giờ Xuân Hoa chưa từng tỏ ra giận dữ hay thô bạo như thế, cổ tay ta bị cô siết đến đỏ ửng. Xuân Hoa kéo ta vào một góc kín, nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Việc hôm nay của hoàng trưởng tôn là do cậu. – Xuân Hoa trừng ta.

Xuân Hoa nhìn quanh một lượt, bực dọc nhìn ta từ trên xuống dưới, ngũ quan dễ nhìn hết cau rồi nhíu một hồi, mãi một lúc mới hạ giọng thật thấp:

- Cậu có biết hôm nay thái tử vì sao mà nổi giận không? Lúc nãy lấy thuốc cho hoàng trưởng tôn, ta nghe thấy... Việc Tiêu công tử phát bệnh không liên quan đến hoàng trưởng tôn nhưng hoàng trưởng tôn bị liên lụy là do cậu dẫn cậu ấy vào quán trà không hay ho kia. Ngày hôm đó, công tử Tiêu cũng đến đó rồi phát bệnh nặng vào đêm đó. Thái tử biết được việc này nên giận cá chém thớt, trút giận lên hoàng trưởng tôn.

Hôm đó, tiên sinh kể tin đồn Tiêu công tử là đoạn tụ.

Chúng ta có thể xuất hiện một cách tình cờ nhưng câu chuyện đó chưa chắc chỉ được kể do trùng hợp. Có khi, bọn họ cố tình kể cho chính chủ được nghe.

Gương mặt hiền lành ôn hòa của Lữ Hoài hiện ra trong tâm trí, sóng lưng ta buốt lạnh.

Thấy ta sửng sốt đến ngây người, Xuân Hoa thở dài, cơn giận cũng tiêu tan mấy phần:

- Để cậu đưa hoàng trưởng tôn ra ngoài, tưởng là giúp cậu ấy khuây khỏa, ai ngờ lại rước thêm rắc rối.

- Nếu thái tử muốn phạt thì cứ phạt tôi, tôi đi thỉnh tội.

- Thôi làm ơn đừng có gây chuyện nữa, mấy ngày nay cậu hầu hạ hoàng trưởng tôn cho tốt, tốt nhất là đừng có đi đâu cả, đừng gây ra lỗi càng đừng có xuất hiện trước mặt thái tử. Thái tử bây giờ gặp ai cũng mắng, người bên cạnh đều bị trừng phạt cả rồi. Hoàng trưởng tôn coi trọng cậu, cậu mà có chuyện gì thì cậu ấy lại đau lòng thêm. - Xuân Hoa nghẹn ngào, dùng tay áo lau nhanh hai hàng nước mắt.

Cô ấy hầu hạ Vinh Nguyên từ nhỏ, xem Vinh Nguyên không khác gì thân đệ đệ, gặp tình cảnh này, cô ấy vô cùng khó chịu.

- Phế thái tử trước đây cũng là một kẻ điên, thái tử thấy tên ấy điên khùng như vậy nên rất không thích những người thần trí bất minh. Ai mà ngờ, Tiêu công tử không những là một kẻ đoạn tụ mà còn bị bệnh tương tự, chẳng hiểu ai xui ai khiến mà nói ra toàn những thứ bất lợi cho thái tử. Cuối cùng, thái tử lại trút giận lên hoàng trưởng tôn.

Nói đến đây, Xuân Hoa sụt sùi, vừa quẹt nước mắt vừa đau đáu nhìn về phía phòng của Vinh Nguyên:

- Tội nghiệp cậu ấy, tội nghiệp quá...

Xuân Hoa hầu hạ trong phủ đã lâu nên tin tức của cô ta có thể tin tưởng được. Bình thường cô ấy giữ mồm giữ miệng, hiếm khi xúc động như thế này nên cũng ít nhiều để lộ vài chi tiết. Nói như vậy, ta có thể tin Tiêu Sơ Tình mang một mối tình đoạn tụ, ái nhân của hắn chín phần mười là Tô Sơ Huyền – thái y từng hầu hạ ta. Biết rằng người điên thì ăn nói hàm hồ nhưng ta không tin Tiêu Sơ Tình lại tự nhiên nói mấy lời như thế.

Nhớ lại sự ân cần của Tô Sơ Huyền, miệng ta đắng chát.

.

.

.

Sống trong thái tử phủ ngày nào, ta như bị bỏ tù ngày đó, cảm giác bí bách không khác gì khi bị tống giam ở kiếp trước. Vinh Nguyên có thể đã tạm tin tưởng ta nhưng Hạ Vinh thì không. Những gì xảy ra gần đây, ta nghĩ hắn cũng biết ít nhiều, cộng thêm việc của Tiêu Sơ Tình, Hạ Vinh càng ngày càng căng thẳng.

Nói một chút về Hạ Vinh, dù không quá thân thiết nhưng ta vẫn ít nhiều hiểu hắn. Hắn có tư chất làm trữ quân hơn ta, quyết đoán hơn ta, nhẫn tâm hơn ta nhưng lại không bình tĩnh bằng ta. Phụ hoàng từng nhiều lần nói hắn phải biết cách tiết chế cảm xúc, đặc biệt là khi nóng giận. Nhân vô thập toàn, Hạ Vinh có thể khắc phục nhưng bản chất của hắn thì vẫn như vậy. Càng huống hồ, ta tin hành xử của Hạ Vinh thời gian qua nhiều phần là do chột dạ. Đến bây giờ, ta có thể xác nhận Tiêu gia có liên quan chặt chẽ đến cái chết của Hạ Lan, xem chừng Hạ Vinh cũng không tránh khỏi liên hệ. Nhưng là, Hạ Vinh rất lý trí, nếu không phải việc mà hắn trực tiếp nhúng ta vào, hắn sẽ không chột dạ đến như vậy.

Lúc Hạ Lan mất, Hạ Vinh mới mười sáu tuổi, vậy một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi có thể làm gì?

Biết mình bị giám sát chặt chẽ, ta cẩn trọng trong từng lời ăn tiếng nói, cả ngày chỉ quanh quẩn bên Vinh Nguyên. Vinh Nguyên vẫn lánh mặt trong phòng không ra ngoài, vết thương trên má đã kéo vảy nhưng mặt còn hơi sưng, vả lại, chủ yếu là cảm xúc và lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề nên hắn cần thêm chút thời gian hồi phục. Vả lại, thời gian này hắn cứ an phận nằm một chỗ vậy mà hay, tránh tai bay vạ gió ập đến. Hoàng thượng dường như cũng biết chuyện hắn bị phụ thân đánh, vài ngày sau có ban thưởng cho hắn vài món đồ chơi giải khuây. Vinh Nguyên yêu quý đặt chúng ở đầu giường, lúc không đọc sách thì cầm chơi.

Hạ Vinh vậy mà đến thăm Vinh Nguyên – điều ta chưa từng thấy kể từ khi vào phủ đến giờ. Vinh Nguyên ngẩn người nhìn con vịt gỗ đồ chơi chạy tới chạy lui trên nền nhà. Thấy phụ thân đến, hắn cuống quít đứng dậy hành lễ, ngượng ngùng giấu đi nửa gương mặt còn sưng.

- Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm sao? – Hạ Vinh nhíu mày nhìn món đồ chơi dưới đất, nó huých nhẹ vào giày hắn, hắn khẽ đá nó sang bên, con vịt gỗ bị lật ngửa, những cái bánh xe chổng lên trời quay tròn quay tròn.

Hạ Vinh thấy ta cúi đầu đứng một bên thì nói:

- Thân làm thư đồng, ngươi cũng nhàn rỗi quá nhỉ?

- Điện hạ tha tội. – Ta quỳ xuống nhận lỗi.

- Phụ thân, không phải do hắn, con bảo hắn là con muốn nghỉ ngơi... – Vinh Nguyên lên tiếng bênh vực ta, chỉ là lời nói càng lúc càng nhỏ đi.

Không biết phụ tử hai người làm gì, chỉ biết cả gian phòng thoáng chốc im lặng. Hạ Vinh hồi sau mới lên tiếng, giọng nói đã dịu hơn một chút:

- Chú ý bôi thuốc thêm vài ngày nữa, bớt sưng hơn thì ra ngoài đến thăm mẹ ngươi, đừng để nàng lo lắng, cũng đừng suốt ngày rúc người trong phòng, bảo Xuân Hoa và Diệp Lan vén các rèm cửa lên, tối tù mù như thế này mà vẫn ở được sao, rồi không bệnh cũng thành bệnh.

- Dạ, phụ thân, đa tạ phụ thân nhắc nhở. – Vinh Nguyên thụ sủng nhược kinh, mặc dù đại ý thì là trách móc nhưng rõ ràng Hạ Vinh đang quan tâm đến hắn.

Hạ Vinh chỉ ngồi một lát rồi rời khỏi, chúng ta tiễn hắn đến tận cổng tiểu viện. Hạ Vinh vỗ vai Vinh Nguyên, lạnh nhạt nhìn sang ta:

- Ngươi quản người của mình cho tốt, ngươi quản không được thì phụ thân quản giúp ngươi. Nếu phát hiện ra kẻ hai lòng hai dạ, mặc kệ hắn có từng may mắn được hoàng thượng nhìn trúng hay không, cả hắn lẫn gia quyến hắn đều phải bằm thây vạn đoạn.

Hạ Vinh rời đi, ta phải mất một lúc mới lấy được hơi thở của mình.

Vinh Nguyên nhìn ta, ta tỏ vẻ bàng hoàng hoảng sợ:

- Hoàng trưởng tôn, tôi... tôi thật sự không có ý muốn hầu hạ Vĩnh Uyển công tử, tôi chỉ biết tôi là thư đồng của cậu. Tôi may mắn mới được hầu hạ ở phủ thái tử, tôi còn muốn gì nữa đâu? Này... thái tử điện hạ có phải nói tôi không... Còn nói đến gia đình tôi, hoàng trưởng tôn...

Vinh Nguyên thấy ta hoảng hốt như vậy thì nhanh nhanh kéo ta vào trong, hắn đặt hai tay lên vai ta, trấn an:

- Những lời này không nhất thiết nói đến ngươi. Ngươi yên tâm, ta hiểu lòng dạ ngươi, ngươi đừng lo lắng.

- Hoàng trưởng tôn, thứ cho tôi nhát gan, mẹ của tôi mất sớm, chỉ còn phụ thân, sau này có thêm đệ đệ, tôi ở xa không tiện chăm sóc họ, bởi vậy... – Xúc động dạt dào trong mắt không phải là giả.

- Ta biết. – Vinh Nguyên nhìn sâu vào mắt ta, ta cũng không né tránh.

Đã đến nước này, ta chỉ có thể diễn cho tròn vai.

Lại nói đến Tiêu Sơ Tình, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu. Thông qua Xuân Hoa, ta biết được hoàng thượng đã chỉ định thái y đến chữa bệnh cho hắn. Nếu ta đoán không lầm, Tiêu gia ngoài mặt thì tạ ơn trong lòng lại lo lắng. Mà cũng vì như vậy, chỉ sợ hắn không thể sống thêm được mấy ngày.

Một ý nghĩ hèn mọn nhen nhóm trong lòng, phụ hoàng có phải muốn lật lại vụ án năm xưa của ta không? Ôi chao, ta tự giễu mình, đối với phụ hoàng, việc lật lại án cũ không khó, chỉ sợ ta không đủ quan trọng để người làm vậy. Chuyện đã qua mười mấy năm rồi, ta còn ôm hy vọng phụ hoàng sẽ nhớ đến ta sao?

Chưa đầy nửa tháng sau, Tiêu Sơ Tình qua đời, nguyên nhân là phát bệnh động kinh, tự cắn đứt lưỡi mình, không kịp cứu chữa. Thị tùng chăm sóc hắn tránh không khỏi trách nhiệm, tất cả đều bị đánh thừa sống thiếu chết rồi đuổi ra khỏi phủ. Về phần đuổi ra rồi có sống được hay không lại là chuyện khác.

Tiêu Sơ Tình qua đời đồng nghĩa với việc rất nhiều manh mối bị chôn vùi theo cùng. Đối với tin tức này, ta chỉ biết cảm thán Tiêu gia thật vô tình, bọn họ lựa chọn hy sinh Sơ Tình. Nếu là Hạ Lan khi trước, trong cùng một hoàn cảnh, chưa chắc ta đã quyết đoán được như thế. Mà cũng phải thôi, vậy nên Tiêu gia mới trở thành nhà mẹ đẻ của thái tử, địa vị của Hạ Vinh mới vững như thạch bàn suốt mười mấy năm qua.

Chỉ là, cái gì cũng có hai mặt. Giết Tiêu Sơ Tình mặc dù giải quyết được một mối lo nhưng cũng tự chuốc lấy nghi ngờ về phía mình. Tiêu gia và thái tử rõ ràng đang đánh cược một phen.

Trước khi năm mới đến, năm cũ phải kết thúc, chuyện xưa cũng nên được giải quyết gọn gàng.

.

.

.

Thoắt cái đã đến tháng Chạp, gia đình Khuê Gia đã hồi kinh được khoảng một tháng và sẽ đón năm mới tại hoàng thành. Cuối năm, ai nấy đều bận rộn, ta cũng sắp về thăm nhà. Xuân Hoa không còn gia quyến, lễ lạc đều ở chuyên tâm hầu hạ trong phủ. Dù kinh thành cách nhà ta không xa nhưng Xuân Hoa cứ lo lắng như thể ta đi đâu xa xôi lắm, thường thay ta kiểm tra gói ghém hành lý, quà cáp.

Biết ta sắp về nhà, Vĩnh Uyển một hai đòi ta dẫn hắn đi chơi trong kinh thành. Vinh Nguyên đang bận rộn, chỉ có ta và Vĩnh Uyển cùng một vài thị vệ tháp tùng. Buổi tối, cả hoàng thành sáng rực đủ màu đèn lồng và các kiểu trang trí, Vĩnh Uyển mặc dù đã thấy đủ cảnh tượng phồn hoa nhưng nó vẫn cực kỳ háo hức, kéo ta đi khắp các nơi, mãi đến khi lưng áo nó ướt đẫm.

Chúng ta đi ngang qua trà lâu, đáng tiếc, không hiểu vì sao mà đóng cửa im lìm.

Từ đây, ta không thể nhìn đến khu vực xập xệ ngay sát chân thành, nơi mà Đỗ Trung và mẹ của hắn đang trú ngụ. Cuối năm rồi, bọn họ có đủ ăn đủ mặc không, bệnh tình của Đỗ Trung ra sao, phu nhân có khỏe không,... Những câu hỏi này luôn ám ảnh lấy ta nhưng ta không thể mạo hiểm đến thăm họ.

Đột nhiên, thị vệ cảnh giác vây lấy Vĩnh Uyển và ta vào giữa. Âm lượng xung quanh tăng dần lên, dường như có một đám người đang cãi cọ, xô xát. Ta vội che chắn lấy Vĩnh Uyển, thị vệ dẫn chúng ta tránh khỏi đó:

- Nhị vị công tử, xin cẩn thận, theo sát chúng tôi.

Ta chưa kịp đáp lời thì đám đông ồn ào vùng lên như con thú hoang, mấy người đàn ông lực lưỡng đấm đá nhau, lại có thêm mấy người chạy tới, va cả vào thị vệ. Thị vệ vứt phăng vài tên sang bên, vừa định kéo hai người chúng ta đi thì lại một đợt sóng người khác ập đến, nhanh không kịp trở tay.

Trong khoảnh khắc, ta thấy mắt tối sầm, tay ta vuột khỏi tay Vĩnh Uyển, thằng bé thảng thốt gọi tên ta, ta muốn kêu lên nhưng không thể, toàn thân cứng đờ không nhúc nhích được...

.

.

.

Đến khi lấy lại được tri giác, ta nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Đầu vẫn còn choáng váng, ta vội nhổm người dậy, lớn tiếng gào:

- Vĩnh Uyển!

- An tâm, thằng bé không sao. – Đáp lời ta là một giọng nói dịu dàng.

Ta sững người.

Khuê Gia đứng trước mặt ta, muội ấy chỉ mặc thường phục giản dị, đầu cũng không cài trang sức. Trong phòng còn có cả một người quen quen. Người nọ từ từ bước tới, ta trợn tròn mắt, là Lữ Hoài!

- Nơi này không bị người của thái tử theo dõi. – Lữ Hoài trấn an ta.

Nhìn xung quanh, đây là một căn phòng được đóng kín cửa, chỉ chừa một khung cửa sổ be bé đón gió trên cao, không khí trong phòng đặc quánh một mùi hương ngai ngái, đắng nghét.

Ta nhanh chóng nhận ra mình không phải người duy nhất nằm ở đây. Đối diện ta là một cái giường khác, người trên giường đang kêu lên mấy tiếng không rõ ràng.

- Công chúa... Lữ Hoài...

- Diệp thiếu gia có trí nhớ thật tốt, mới gặp một lần đã nhớ tôi rồi. – Lữ Hoài cúi đầu mỉm cười – Thật xin lỗi, phải dùng đến cách này. Thật xin lỗi công chúa, phải để tiểu công tử chịu hoảng sợ.

- Không sao. – Khuê Gia lắc đầu – Phu quân cũng đã đồng ý, dù biết là hạ sách nhưng không như vậy thì không thể qua mắt được thái tử.

Tim ta đập rất mạnh. Họ sẽ không vô duyên vô cớ liều lĩnh mang ta đến đây.

Người nằm ở giường đối diện lại kêu lên vài tiếng vô nghĩa, lúc này, ta đứng phắt dậy.

Ta nhận ra tiếng kêu đó, ta nhận ra người nằm đó.

Đỗ Trung co quắp trên giường, hắn bị phỏng cực nặng, người quấn kín băng trắng, nửa gương mặt bị phá hủy, tóc cháy xém rụng gần hết để lại da đầu trơ trọi, mắt trái dường như đã mù, mắt phải chỉ còn chút ánh sáng, nước mắt liên tục rơi ra từ con mắt chưa hỏng hẳn ấy. Da thịt của hắn đã rữa ra, dần dần bong khỏi khung xương, những miếng vải trắng cố gắng cách mấy cũng không thể bó chúng lại vào thân thể tàn tạ. Hắn nằm đó, thở một cách khó khăn. Thông qua đôi mắt còn lộ ra ngoài và nửa khuôn miệng tạm gọi là lành lặn của hắn, ta biết hắn đang đau đớn khôn xiết, cơn đau cùng cực đi theo từng hơi thở, lan tỏa khắp châu thân.

- Chuyện gì? – Ta run run tiến lại gần, cơ mặt co giật liên tục.

Mắt ta nổ từng mảng đen, tim đập nhanh đến mức hơi thở không theo kịp. Khi ta suýt thì khuỵu xuống, Lữ Hoài đúng lúc đỡ lấy ta, đặt ta ngồi xuống ghế cạnh giường.

Ta nhìn Khuê Gia, nhìn Lữ Hoài lại nhìn Đỗ Trung. Ta vươn tay muốn chạm vào Đỗ Trung nhưng sợ làm hắn đau thêm, miệng ta mặn chát, cổ họng nghẹn ứ hàng vạn câu hỏi.

Khuê Gia và Lữ Hoài làm vậy là có ý gì? Họ biết ta là ai sao? Đỗ Trung làm sao thế nào?

- Hai ngày trước, phu nhân trong lúc ra ngoài mua thức ăn thì bị ngã, sau đó... không thể tỉnh dậy nữa. – Lữ Hoài nén nỗi đau trong lòng, lên tiếng giải thích cho ta – Đại ca ở nhà một mình, làm ngã ngọn đèn vào người, suýt nữa thì thành hỏa hoạn lớn...

Không thể...

Ta vươn tay, nhè nhẹ chạm vào những ngón tay yếu ớt của Đỗ Trung, chúng đã méo mó, sứt sẹo, có những phần cháy đen tận xương, móng tay cũng tróc ra rồi.

Mắt ta trắng xóa một màn nước.

Phu nhân, con xin lỗi.

Người từng xem con là con ruột, từng dặn dò Đỗ Trung phải chăm sóc con cho chu đáo, mỗi lần con và Đỗ Trung xuất cung, con sẽ ghé chỗ người, lộ ra bản tính trẻ con đòi hỏi này nọ, còn bắt người phải may quần áo cho con mặc, khâu giày cho con mang. Con chỉ nói đùa thôi mà người làm thật, y phục người may vừa vặn với con lắm, người còn sợ không phải phép, sợ con không thích, sợ nó không xứng với thân phận của con.

Ta nhìn Khuê Gia và Lữ Hoài qua làn nước mắt, đau đớn chặn ngang cổ, một tiếng khóc cũng không thể bật ra.

- Ở tình cảnh này, chỉ có thể nhanh chóng an bài hậu sự cho phu nhân, còn đại ca... – Lữ Hoài cắn môi, hắn nhắm chặt mắt, lệ nóng trào ra.

Nếu tất cả chỉ là một giấc mơ thì thật tốt biết mấy.

- Ta không biết cậu rốt cục là ai. – Khuê Gia tiến đến sau lưng ta, chầm chậm lên tiếng - Nhưng ta nghĩ, huynh ấy muốn gặp cậu, Lữ Hoài cũng cần gặp cậu. Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.

Ta khẽ quay người nhìn muội ấy, gật nhẹ đầu. Đỗ Trung chợt cố gắng nhấc tay, chủ động chạm lấy bàn tay ta, ta kích động muốn nắm lại tay hắn nhưng lần nữa sợ làm hắn bị đau, ta chỉ có thể không ngừng vỗ về những phần da thịt hiếm hoi ít bị tổn thương nhất. Ta cúi thấp người, nhìn vào con mắt duy nhất còn có thể hoạt động của hắn. Đỗ Trung như đang mỉm cười, khóe miệng cong lên một độ cong dịu dàng.

Rất nhiều năm về trước, mỗi lần ta gây chuyện hại hắn bị phạt, trách móc thì trách móc, càu nhàu thì càu nhàu, cuối cùng, hắn luôn ôn nhu mỉm cười với ta.

"Điện hạ mít ướt, ta còn không khóc, cậu khóc làm gì?"

- ... không khóc... mít ướt... – Đỗ Trung đã vô cùng yếu ớt rồi, hắn thều thào mấy chữ, ta bật cười trong nước mắt.

- Vẫn còn muốn trêu chọc ta... – Ta lẩm bẩm, quẹt vội nước mắt.

- Xin lỗi... ta xin lỗi... – Ta nghẹn ngào, ta không cần hỏi vì sao Đỗ Trung biết ta chính là Hạ Lan, từ ngày đầu tiên gặp lại sau mười mấy năm, hắn đã biết rồi, còn ta thì cũng không cần biết lý do nữa.

Đỗ Trung thở gấp, mỗi nhịp thở đều mang lại cho hắn muôn vàn đau đớn. Ta vội cản hắn lại, tuyệt vọng lắc đầu, vừa nhìn hắn vừa không ngừng quay lia lịa sang Lữ Hoài và Khuê Gia:

- Đừng nói nữa... đợi khỏe lên hẵn nói... Có... có cho hắn uống thuốc không? Mau, thuốc...

- Không còn tác dụng nữa rồi. – Lữ Hoài đáp lại ta – Ca ca muốn nói chuyện với cậu, thiếu gia.

- Huynh ấy kiên trì đến lúc này cũng là để chờ cậu. – Khuê Gia nói thêm, giọng nói của muội ấy đứt quãng.

Ánh mắt của Đỗ Trung sáng ngời, ta tin rằng giờ phút này hắn đã thoát ra khỏi mê trận điên loạn, mà kể cả có mơ màng, hắn vẫn tỉnh táo hơn ta rất nhiều lần. Đỗ Trung lại thở tiếp mấy hơi, giọng của hắn đã rất yếu nhưng ý chí thì kiên cường như ngày nào, hắn mặc kệ đau đớn, siết tay ta thật chặt. Ta dùng cả hai bàn tay bao bọc bàn tay tràn đầy thương tích của hắn. Gương mặt quấn đầy băng của Đỗ Trung sáng hơn trăng ngày rằm, con mắt còn sót lại đẹp hơn sao trên trời. Nhìn vào đó, ta chỉ thấy một thiếu niên tràn trề nhiệt huyết, trung thành và tận tâm, hắn sẵn sàng ủng hộ ta bằng bất cứ giá nào, dù cái giá đó đắt bằng sinh mệnh.

- ... chờ mười mấy năm... gặp lại... thật tốt... ơn tri ngộ... tạ điện hạ... phải... bình an... sống... đừng... làm mình... bị thương... phải.. bình an... sống...

Chút kiên cường cuối cùng vỡ òa trong cuống họng, ta nức nở, gục xuống cạnh giường:

- Đỗ Trung, ca ca, đừng bỏ ta...

- Hứa... bình an... sống... – Đỗ Trung luôn nói, điện hạ, chỉ cần người bình an khỏe mạnh mà sống, sợ gì không có ngày đông sơn tái khởi, bây giờ thất thế đâu có nghĩa vạn kiếp bất phục.

Dốc ngược những chén thuốc vào miệng, bên tai vang lên tiếng của Đỗ Trung, ta nuốt vội một miếng mứt, quăng cái chén rỗng xuống bàn, cọc cằn nói:

"Cứ lải nhải như ông già ấy."

Ta sai rồi, ta nguyện nghe người lải nhải suốt đời.

Làm ơn đừng bỏ rơi ta, làm ơn đừng đi.

Ta còn chưa uống rượu hỉ của người, chưa cho người uống rượu hỉ của ta, chúng ta còn chưa có nhi tử, chúng ta đã hứa sẽ để con trai con gái của chúng ta viết tiếp những tháng ngày oanh oanh liệt liệt của phụ thân chúng. Đỗ Trung, người còn phải chứng kiến ta bình an khỏe mạnh mà sống, nhìn ta và Quỳnh Hoa hạnh phúc viên mãn, để ta cũng được nhìn thấy người con cháu đầy đàn, đến khi tuổi già cùng bắt hai cái ghế ra trước sân ngắm trăng thưởng trà, kể lại một thời tuổi trẻ hoang đường mà đáng nhớ.

"Đợi đến khi phụ hoàng phế ngôi vị thái tử của ta, ta lui về đất phong, ngươi đi theo ta nhé, cả phu nhân lẫn di nương của ngươi, cả Ngạc nữa. Chúng ta tránh xa kinh thành một chút, chúng ta sẽ bình bình an an mà sống."

Bình thường toàn là Đỗ Trung dỗ dành ta, khoảng thời gian đó ta phải an ủi Đỗ Trung. Đỗ Trung chỉ trong mấy tháng mà già đi trông thấy, gương mặt lúc nào cũng muộn phiền. Sức khỏe ta yếu dần, hay sinh bệnh, ngủ nhiều hơn, lần nào cũng tỉnh dậy trong mệt mỏi. Mỗi khi như thế, Đỗ Trung lại túc trực bên giường, thở dài mãi không thôi.

"Điện hạ thật tàn nhẫn, người có biết ta đau lòng thế nào không? Ta không xứng đáng làm thần tử, có thần tử nào lại để chủ tử tự tàn phá châu thân. Nói nhẹ đi thì là làm yếu cơ thể, nói trắng ra chính là thuốc độc."

"Điện hạ, người nỡ lòng nào để ta nhìn thấy người uống thuốc độc chứ?"

"Vậy ngươi đừng nhìn, đi ngắm cảnh đi."

Thái y chăm sóc cho ta ngoại trừ Tô Sơ Huyền còn có một đội ngũ, bắt mạch, chẩn bệnh, ta dùng cái gì đều được ghi lại rõ ràng. Vì sợ chuyện bại lộ mà ta chỉ có thể cùng Đỗ Trung và Tô Sơ Huyền đến Khải Tường tự, lấy cớ thăm thú dân gian, để Sơ Huyền sắp xếp nhà dân giúp ta sắc thuốc. Có khi vì để che giấu mà chén thuốc đến tay đã nguội ngắt. Đó là một khoảng thời gian vô cùng đáng nhớ, chúng ta làm gì cũng lén lút như tội phạm.

Đỗ Trung sặc lên mấy tiếng, Lữ Hoài quỳ sụp xuống giường, gục đầu cạnh người hắn, run rẩy khóc nói:

- Đại ca, đại ca, Ngạc không còn cha mẹ, không có đại ca, cây hoa mà chỉ còn đài hoa trơ trọi thì biết sống thế nào đây...

- Ngạc... phải bình an... sống... xin lỗi... Ngạc... – Đỗ Trung di chuyển cơ thể, ta muốn giúp nhưng lại không biết đặt tay ở đâu trên cơ thể đã không còn lành lặn, nhưng dường như Đỗ Trung cũng chẳng cần nữa, hắn cong người về phía Ngạc, dùng chút sức lực cuối cùng mà ôm ấp đệ đệ mà hắn vẫn hằng nâng niu bảo bọc.

- Ca ca... thương đệ... 

Đỗ Trung khi trước luôn mắng Ngạc, Ngạc dù sợ mắng sợ đánh vẫn quấn lấy đại ca. Đỗ Trung đi đâu cũng sẽ mua quà cho đệ đệ, yêu thương thể hiện qua những lời trách móc, qua những giáo huấn nghiêm khắc, qua những đêm dài nhớ mong và chờ đợi. Hắn nói, ta nợ mẹ con đệ ấy quá nhiều, mẹ ta không thích họ, ta cũng chưa tiện đón họ về chung nhà.

Ngạc là đứa nhỏ ngoan, ta phải cố gắng rèn giũa hắn, để sau này hắn thành danh thành tài, có một cuộc sống tốt. Điện hạ à, người biết không, phụ thân chúng ta sớm qua đời, ta bất đắc dĩ phải trưởng thành, ta nửa muốn bảo vệ Ngạc mãi mãi nửa muốn thằng bé có thể tự bước đi trên đôi chân mình. Điện hạ, ta cũng sợ một ngày mình không lo được cho hắn nữa, hắn phải làm sao đây?

Điện hạ, người xem, ta chưa có hài tử mà đã hiểu tấm lòng người cha rồi.

- Công chúa... – Đỗ Trung tìm kiếm Khuê Gia, Khuê Gia vội bước đến, cũng nắm lấy tay hắn - ... cảm ơn người... chăm sóc... chúng ta... và Ngạc... người... cũng... phải... hạnh phúc...

- Ta hứa, ta hứa, huynh an tâm, ta và nhị ca sẽ luôn chăm sóc Ngạc. – Khuê Gia cố gắng bình tĩnh, nhưng nước mắt của muội ấy cũng không nhịn được mà tuôn trào.

- Đa tạ... – Đỗ Trung nhẹ nhõm mỉm cười.

Hắn một lần nữa ngửa người nằm trên giường, ngọn đèn trên bàn chao đảo, bấc sinh mệnh của Đỗ Trung không còn nhiều. Ta nắm lấy tay hắn, Đỗ Ngạc cẩn thận choàng tay ghì lấy ca ca một cách cẩn thận, Khuê Gia ôm mặt cố gắng kiềm nén tiếng khóc.

Chúng ta từng là những cô bé cậu bé vô ưu vô lo, chúng ta trải qua một tuổi thơ đẹp như cổ tích, tiếng cười của chúng ta từng khiến cả thái dương phải ghen tỵ, giờ đây chỉ còn màn đêm nuốt lấy bi thương vô ngần, nước mắt rơi tõm vào bóng tối.

Đỗ Trung ho lên từng cơn, người hắn giần giật, hơi thở cũng hổn hển hơn. Đỗ Ngạc đã chẳng thể kiểm soát được tiếng khóc nữa, Khuê Gia che kín miệng, ta không dám rời mắt khỏi gương mặt dấu yêu, tham lam từng tí ánh sáng yếu dần nơi vì tinh tú cuối cùng ngự trị.

- Điện hạ... đến lúc... hạ màn... rồi.

Cơ thể hấp hối phút chốc im bặt, năm ngón tay đang đan vào tay ta gục rũ.

"Thái tử gia, chúng ta có duyên nên mới gặp nhau. Kiếp sau, nguyện làm thân huynh đệ."

Một lời hứa thuở ấu thơ, hai kiếp của ta, một kiếp của người.

Đỗ Trung qua đời năm ba mươi sáu tuổi, mười sáu năm sau khi Hạ Lan bị phế truất và tự sát. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro