17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngọc Châu, anh sẽ không sinh con trai cho em đó chứ?"

Hàn Văn Húc không cướp túi thoại mai từ tay anh nữa, đột nhiên lo lắng.

"Làm sao, không muốn có con trai?"

Ôn Ngọc Châu ăn không nhiều lắm, đem cái túi cẩn thận niêm phong lại, cất kỹ. Nghe nói như thế, liền khó chịu:

"Này, anh sinh cũng không phải em sinh, còn kén cá chọn canh!"

"Không phải thế."

Hàn Văn Húc thương xót nhìn anh:

"Con trai giống như em, anh sẽ tức chết."

"Sẽ không."

Anh khá tự tin, trên đường đi chào hỏi nhân viên công tác:

"Anh là Ôn Ngọc Châu, cái gì cũng học được, con trai có gì không mang được!"

"Vậy hóa ra khẳng định là anh không biết em ban đầu đã từng chọc cho mẹ em sinh khí rồi..."

Hàn Văn Húc giống như là nhớ lại chuyện gì đó buồn cười, trên mặt hiển hiện một chút hoài niệm:

"Dứt khoát ở lâu tại nhà em họ ở LA, anh chưa bao giờ nhìn thấy em."

"Hả, hóa ra em nghịch ngợm như vậy sao?"

Ôn Ngọc Châu không thể tin được, quay đầu nhìn hắn một cái:

"Hàn Văn Húc tiên sinh chẳng lẽ không phải là loại hình học sinh ba tốt của xã hội sao? Không phải là tinh hoa ưu tú của nhân loại à?"

Bọn họ đã đi vào trường quay, tới tương đối trễ, bên kia đã có mấy diễn viên đang quay phim. Một vài thợ trang điểm nhìn thấy bọn họ, tới chào hỏi, liền đem Ôn Ngọc Châu mang đi.

Hàn Văn Húc đi theo Ôn Ngọc Châu cùng anh vào phòng trang điểm, vừa đi vừa báo cáo lại "chiến tích vẻ vang" của mình năm đó:

"Lúc học cấp ba, để tóc dài, còn nhuộm trắng."

Đưa tay lên bả vai vạch một chút:

"Mỗi ngày trốn học thì đi đánh nhau hoặc tham gia đua moto, cảm thấy đọc sách không có ý nghĩa gì."

Ôn Ngọc Châu bị đè vào trên ghế, thành thành thật thật mà nhìn vào trước gương, làm công tác chuẩn bị trước khi trang điểm.

"Mẹ kiếp, lợi hại nha!"

Anh trừng lớn mắt, cố gắng tưởng tượng ra dáng vẻ lúc Hàn Văn Húc để tóc dài nhuộm trắng, không thể nghĩ ra nổi.

"Nhất định là rất kinh diễm." Anh bổ sung một câu.

"Sau đó thì sao? Làm sao vào công ty làm vì quốc gia cống hiến?"

"Liền thỏa hiệp thôi. Lại không thể để mẹ em một mực đợi ở nước ngoài." Hàn Văn Húc nhún nhún vai, tiện tay kéo tờ khăn giấy đưa tới:

"Lau đi, kem dính trên cổ kìa."

"Kỳ thật khi đó suýt chút nữa là có thể cầm giải thưởng trên tay rồi. Được tuyển thủ chuyên nghiệp." Hắn thấp giọng nói một câu.

Ôn Ngọc Châu nghe ra chút bất lực bị đè nén sâu bên trong giọng nói của hắn.

"Ai nha, được rồi được rồi, bây giờ cũng đâu có tệ." Anh có chút mềm lòng, an ủi.

Thì ra người này ngay từ đầu không phải là kiểu người vừa cứng đầu vừa nóng tính a. Ngẫm lại thiếu niên phản nghịch năm đó, lại còn thấy đáng yêu.

Ừm hiện tại ngẫu nhiên cũng rất giống một đứa trẻ. Ôn Ngọc Châu ở trong lòng im lặng bổ sung.

"Ồ đúng rồi, lúc em ở hiện trường hôm đó, tiết mục làm em một lần cười đến thật lòng nhất. Chính là trông thấy anh."

Hàn Văn Húc hướng thành ghế khẽ dựa:

"Câu kia tiếng địa phương nói thế nào?"

Ôn Ngọc Châu: "Đừng ép anh động thủ." (mỉm cười.jpg) lập tức nói sang chuyện khác:

"Thế nhưng là anh nhớ là trong lý lịch sơ lược của em trường đại học ở nước ngoài đó kiểm tra rất khó... em đã chi bao nhiêu vậy?"

Hàn Văn Húc dùng ánh mắt của một thằng ngốc nhìn anh một chút: "Đọc sách không có ý nghĩa gì là bởi vì quá đơn giản."

Trong khi đó anh lại khắc khổ đọc sách kinh lịch thi đại học sau đó lên đại học như một bé ngoan, Ôn Ngọc Châu chậm rãi hấp khí, rõ ràng nói:

"Hàn Văn Húc em là người sao?!"

"Xem ra Châu Châu là thật sự đối với em không thể nào hiểu rõ nha. Thật đau lòng nha."

Hắn chững chạc đàng hoàng:

"Vậy tối nay chúng ta trao đổi sâu hơn một chút, để em hảo hảo giáo huấn một chút tên tiểu tử thối kia thế nào?"

"Nằm mơ."

Đại khái là bởi vì lần thứ nhất nhìn thấy rõ "bộ mặt thật" của Hàn Văn Húc gần như thế, biểu cảm Ôn Ngọc Châu dần dần buông lỏng, phun tào* hắn:

"Oa, em không biết được anh lần đầu tiên gặp em, còn tưởng rằng bị bắt cóc. Mấy người áo đen kia cái gì đều không nói một tiếng liền muốn anh đi đến bên xe con, hù dọa anh một trận, kém chút nữa thì báo cảnh sát. Về sau kiểm tra lại, thì ra là tìm anh ký kết hợp đồng hôn nhân gì đó."

(*吐槽, thường được dịch sang tiếng Việt là phun tào) là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.)

"Nói đến cái này." Hàn Văn Húc nghĩ về cái thỏa thuận hôn nhân bây giờ thật buồn cười:

"Hai người chúng ta ai là người phá vỡ hợp đồng trước?"

"Đương nhiên là em rồi." Ôn Ngọc Châu trợn mắt:

"Em nhìn anh trước."

"Vậy anh vụng trộm giấu em mang thai thì tính là gì?"

Nhắc đến chuyện đó Hàn tổng liền tức giận:

"Rồi chuyện anh định anh chạy trốn nữa"

"Cái gì gọi là 'vụng trộm'!"

Ôn Ngọc Châu lớn tiếng phản bác:

"Anh còn không phải sợ em tham gia vào mấy cuộc đấu tranh quyền lực tài sản hấp dẫn gì đó sao, không phải muốn để anh đem hài tử đánh rụng, tiêu trừ mầm họa tiềm ẩn tương lai sao. Khi đó em đối với anh còn nhiều hung hăng a."

"Anh đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy Ôn Ngọc Châu."

Hàn Văn Húc bị minh tinh nổi tiếng Ôn Ngọc Châu làm cho chấn kinh mạch não:

"Hơn nữa, không phải người nào em cũng như thế cả."

Ôn Ngọc Châu còn nghĩ cùng hắn tranh luận, nhưng lúc này chuyên gia trang điểm chính đến gần:

"Ok, việc trang điểm sắp xong rồi, Ôn lão sư, chúng ta tiếp tục a."

Anh đành phải hậm hực ngồi ngoan ngoãn, im lặng:

"Em tuổi còn nhỏ, ca ca nhường em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro