18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ra sân nào."

Ôn Ngọc Châu năng lượng tràn đầy mà nhìn mình trong gương một chút, có chút tự luyến:

"Hôm nay Ôn lão sư thật đẹp trai."

"Nhanh lên, nói nhiều quá."

Hoàng mập mạp nhẹ nhàng đẩy anh, thúc giục nói. Mấy ngày nay thấy đôi tiểu phu thê hai bước cũng không rời nhau, lại sợ quấy rầy hai người bồi dưỡng tình cảm nên không quấy rầy. Hôm nay lại gần mới nhìn rõ, quả thực bị bầu không khí giữa bọn họ hù dọa một trận:

"Bà nội nó, sẽ không thành thật đi."

Hắn trơ mắt nhìn Hàn Văn Húc tịch thu túi đồ ăn vặt trong tay Ôn Ngọc Châu, còn làm bộ gõ vào trán mình, lẩm bẩm nói:

"Tôi vẫn là hồng nương chuyển thế đó. Tích đức tích đức."

"Hoàng ca, cái này ngài không biết rồi, lão bản nhà ta cùng Ôn lão sư rất xứng đôi nha."

Tiểu Trần không biết từ nơi nào đột nhiên thò ra, tiếp lời Hoàng mập mạp.

Hoàng mập mạp rất thích tiểu thanh niên chủ động làm việc này, tính cách rất phù hợp với mười phần đặc tính của người Đông Bắc, có thể tán gẫu a, liền dứt khoát trò chuyện:

"Tiểu huynh đệ, làm sao mà biết a?"

"Đại ca, vậy ngài không hiểu rõ lão bản nhà tôi trước kia rồi."

Tiểu Trần gật gù đắc ý, nói đạo lý rõ ràng:
"Nghiêm túc đấy," hắn hạ giọng: "Nếu không phải Hàn tổng cưới Ôn lão sư, chúng ta vẫn nghĩ lão bản là một người lạnh lùng."

Lời của Tiểu Trần nói ra làm người khác giật mình, ngay cả người đã trải qua sóng to gió lớn như Hoàng mập mạp đều bị sặc một cái.

"Khụ khụ, cũng không thể nói như vậy."

Hắn nghiêm túc: "Tiểu Trần, hay là cậu đi mua Starbucks đi. Mang một phần đến cho đoàn phim."

"Em khả năng đời này tầm thường vô vị mà xen lẫn vào cái địa phương quỷ quái này. Tên đốc công hỗn hào đó lại đi chèn ép người mới tới như em lão sư, em nói như vậy có phải là rất vô dụng hay không. Nhưng đôi khi em nghĩ nếu mình không phản kháng nữa thì có lẽ sẽ không bị đánh nữa."

Tiểu nam chủ sóng vai ngồi cùng anh, trong mắt một mảnh thê lương, mang theo sự yếu ớt bất lực của người thiếu niên trẻ tuổi: "Cố gắng không chết là được thôi."

Người giáo viên thở dài, đưa tay vuốt vuốt đầu hắn:

"Thế gian vẫn là có hy vọng, hãy tin vào chính mình."

Hoàng hôn ánh vàng, anh nhìn về phía chân trời xa xôi, nhớ đến một số việc trước khi tới đây.

"Ngay cả khi cậu không thể...không thể tự mình dũng cảm."

"Cắt!"

Đạo diễn giơ loa hô ngừng: "Được rồi! Xuống đây đi."

Tiểu nam chủ đứng lên, phủi phủi trang phục của mình, sau đó không ngừng hướng bốn phía nhân viên công tác cúi đầu:

"Cảm ơn, cảm ơn mọi người, vất vả rồi, mọi người vất vả rồi."

Sau đó nghiêm túc chuyển hướng sang Ôn Ngọc Châu:

"Tiền bối cũng vất vả rồi. Ngài thật là lợi hại a, một lần liền qua, em đều rất dễ dàng bị cuốn vào cảm xúc của tiền bối!"

Nhưng lúc này Ôn Ngọc Châu sắc mặt cổ quái, không có quá nghe lời tiểu nam chủ nói. Miễn cưỡng nhìn hắn cười nhẹ một tiếng, liền cau mày đi tới phòng nghỉ.

Hoàng mập mạp một mực ở hiện trường chờ anh, cúi đầu chơi điện thoại không chú ý, lúc giương mắt lên đã thấy Ôn Ngọc Châu một mình đi không ra vội vàng đuổi theo trước:

"Ôi, thế nào lại không đợi Hoàng ca của ngài thế. Ồ, Hàn tổng đang ở phòng nghỉ, nghe nói là đang bắt đầu phải xử lý công việc trong công ty."

Ôn Ngọc Châu cắm đầu đi, tay phải hư hư thật thật mà che lấy bụng dưới.

"Cái quái gì mà vội vã như vậy?" Thấy anh không nói lời nào, Hoàng mập mạp truy vấn.

"Tôi nghi hôm nay tôi đói thảm rồi. Còn có nửa túi đồ ăn vặt ở chỗ Hàn Văn Húc, muốn đi tìm em ấy."

Anh nghiêng đầu sang chỗ khác trả lời, đẩy cửa ra:

"Bụng một mực réo ùng ục ùng ục, giống như sủi bọt vậy – – Hàn Văn Húc, thoại mai của anh đâu!"

Con gái của Hoàng mập mạp đã bảy tuổi, người làm cha như hắn sao lại không biết. Nghe lời Ôn Ngọc Châu nói, hắn gãi gãi đầu:

"Ngài mới hơn bốn tháng làm ơn đi, đại ca à, là thai động đó!"

Ôn Ngọc Châu ngây ngốc mất hai giây:

"Hả, thai động."

"Thai động?!"

Hàn Văn Húc đi tới, so với anh phản ứng còn lớn hơn, nhếch miệng cười:

"Nhanh nhanh nhanh, để em xem nào."

Nói xong liền đưa tay đặt lên bụng anh kiểm tra.

"Lưu manh nhà em a."

Ôn ba ba linh hoạt ôm con né tránh, liếc hắn một chút:

"Cũng không phải lúc nào cũng động, thời điểm vừa mới quay phim rất rõ ràng."

Anh vui sướng hài lòng mà lấy điện thoại di động ra:

"Rất lâu không có phát Weibo, hơi kinh doanh một chút."

Anh không viết dài dòng, chỉ mở đầu bằng một văn án vô cùng đơn giản:

"Hôm nay quay phim, lần đầu tiên cảm nhận được thai động! [ ✌✌ ] Thực sự vui mừng!
(P/S. Lão Hàn còn kích động hơn cả tôi! )

Gửi đi không đến một phút, Weibo phía dưới liền bị công hãm.

[ A a a a a tôi vừa làm mới mà đã đọc được tin tốt này rồi!! ]

[ Còn rất kính nghiệp nha, người qua đường thả like ]

[ Sắp chết trong mơ bỗng kinh hoàng mà ngồi dậy!! Ôn ca cuối cùng cũng nhớ ra mật khẩu Weibo của mình rồi! ! ]

[ Hàn tổng tốt quá đi, rất quan tâm tiểu Châu! Vất vả rồi! ]

[ Châu Châu chú ý thân thể!!! Vĩnh viễn yêu anh!!!Chờ mong bảo bối bình an xuất sinh!! ]

... ... ...

"Anh viết tên em mà còn không cho em sờ sờ."

Hàn Văn Húc nhìn màn hình điện thoại, phàn nàn nói. Trước đó vài ngày vừa tải Weibo xuống, còn chưa thể thuần thục:

"Vừa mới đăng thôi, làm sao nhiều trả lời như vậy được. Hiện tại có người ở bên trong sao?"

"Là do Châu nhi của em hot thôi."

Ôn Ngọc Châu đảo bình luận, cũng không ngẩng đầu lên.

Hoàng mập mạp nhìn đôi trẻ, không khỏi cảm khái thời gian trôi qua nhanh quá.

Ài, nhớ lại hắn năm đó lần đầu tiên thấy lão bà thai động, trực tiếp còn khóc như mưa đó nha.

Một tháng trôi qua rất nhanh, bởi vì không phải nhân vật chính, lịch trình tương đối dày đặc, Ôn Ngọc Châu liền hoàn thành toàn bộ công việc vào cuối tháng chín, đóng máy thuận lợi.

Vì cân nhắc đến thân phận ba ba của anh trong tương lai, cuối cùng sau khi sát thanh, đoàn phim không đi liên hoan, chỉ là đơn giản chúc mừng xong liền "thả" anh rời đi.

Đến tận lúc này Ôn Ngọc Châu mới chính thức an tâm tận hưởng cuộc sống dưỡng thai.

Mẹ Hàn mang tới bao lớn bao nhỏ quần áo cùng đồ chơi của hài tử, đặc biệt dành ra hẳn một phòng ngủ nhỏ bỏ trống nhét vào đến chật cứng.

"Mẹ thật sự rất lợi hại nha."

Ôn Ngọc Châu tựa ở đầu giường, bưng bát đường phèn tổ yến, cảm thán:

"Toàn bộ đều chuẩn bị kỹ càng nhưng mà, vì cái gì mỗi cái đều là hai loại?"

"A, bởi vì không biết là nam hay nữ, mẹ đều mua cả."

Hàn Văn Húc nói, đứng bên tủ lấy ra một chồng dày truyện cổ tích chọn lấy một quyển, lật ra bày lên giường.

Mười giờ rưỡi, đã đến lúc ba Ôn cần đi ngủ.

Hàn tổng không biết nghe ai nói đọc truyện cho em bé trong thời gian mang thai có thể tăng cường cảm giác, xúc tiến trưởng thành, khoảng thời gian này đặc biệt trầm mê nghiên cứu các loại truyện cổ tích cho trẻ em.

Ôn Ngọc Châu nhìn trang bìa – – 《Công chúa Bạch Tuyết》. Xém chút không bị giận ngất:

"Tuần trước là 《Cô bé lọ lem》, tuần trước nữa là 《Người đẹp ngủ trong rừng》, hôm trước là 《Nàng tiên cá》. Đồng chí Hàn Văn Húc em là muốn làm gì?"

Hàn Văn Húc lật trang thứ nhất ra, ngữ khí kiên định:

"Sinh cho em một cô con gái."

"Có bản lĩnh thì tự mình sinh đi."

Ôn Ngọc Châu "cắt" một tiếng, tiện tay đem cái cốc rỗng đặt "cạch" một cái lên tủ đầu giường.

"Nhanh lên, anh muốn đi ngủ."

Hàn Văn Húc thế là bắt đầu: "Ngày xửa ngày xưa, có một..."

Câu đầu tiên vừa mới bắt đầu, Ôn Ngọc Châu liền nhịn không được ngáp một cái.

"Em biết bây giờ anh thích nghe cái gì nhất không?"

Anh học khẩu khí của Hàn tổng:

"Tổng kết cuối năm của công ty HWX bắt đầu ngay bây giờ!"

"Ài!"

Anh đột nhiên ngồi thẳng người dậy:

"Con trai vừa rồi đạp anh một cái!"

Lập tức nhìn hắn có chút hả hê nói:

"Khả năng là cảm thấy em đọc chuyện đặc biệt khó nghe."

"Con gái."

Hàn Văn Húc kiên trì không ngừng. Hắn có chút cúi người, khẩu khí nghiêm túc:

"Đạp nhẹ thôi, để cha con còn ngủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro