Dưỡng Long Châu - Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ thiên ma đại chiến Cẩm Mịch lấy thân ngừng chiến, Hoa giới cùng Ma Giới quan hệ còn hữu hảo, nhưng sớm đã không coi trọng Thiên giới, càng hận Nhuận Ngọc nhiều hơn. Mặc dù Hoa giới vốn phụ thuộc Thiên giới, nhưng bởi vì Nhuận Ngọc trong lòng áy náy với Cẩm Mịch, bởi vậy cũng không quản thúc Hoa giới, mà là mặc kệ, mặc cho Trường phương chủ nhiếp chính tự trị.

Hoa giới dù hận Nhuận Ngọc, nhưng cũng không dám coi trời bằng vung, nếu phát hiện Nhuận Ngọc bị bắt đến đây, cũng không dám làm càng. Nhưng mấu chốt chính là kẻ cướp người tự nhiên minh bạch, bởi vậy mới đổi thân phận của Nhuận Ngọc, mà Nhuận Ngọc lại bị phong ấn long thân, không có chút nào linh lực, lúc này dù có nói mình là Thiên Đế cũng không người tin tưởng.

Mà người dám bắt Thiên Đế tất biết hắn linh lực chân thân bị phong, nếu không sao dám gan to bằng trời, mạo hiểm bắt cóc Thiên Đế, Nhuận Ngọc biết việc này có liên quan tới Khanh Thiên và cả Linh Cơ.

Trong xe, hai người hầu nghe mệnh lệnh của Hải Đường, đem Nhuận Ngọc đỡ xuống, Nhuận Ngọc thân thể khẽ động, Tiểu Bạch vừa tỉnh ngủ, mở mắt thấy quanh mình đều là người sống, chủ nhân lại bị trói, lập tức bảo hộ Nhuận Ngọc, lưng lông dựng lên, u lục đồng tử sáng lên, ngao ngao gào thét.

Hải Đường thấy thế cười ha ha:

"Ngươi vốn dĩ là cá, lại còn nuôi con mèo, không sợ có lúc bị ăn sống sao."

Dứt lời liền cầm lên tiểu Bạch, ném ra khỏi xe, tiểu Bạch ngao ô một tiếng tru lên, bốn chân chổng lên trời, Hải Đường quay người rời đi, hai hầu cận đem Nhuận Ngọc từ trong xe áp ra, tiểu Bạch nằm trên mặt đất, phí sức vặn vẹo tròn vo thân mình, lật người liền mở miệng liền cắn lấy bắp chân của một người hầu.

Răng Tiểu Bạch sắc bén tới Húc Phượng cũng phải kiêng kị ba phần, thường xuyên tại lúc Húc Phượng động thủ động cước mà cắn hắn máu me đầm đìa, thế nhưng những người hầu đã không kêu đau, cũng không chảy máu, vẫn như cũ mắt nhìn phía trước, quả thực làm người ta sợ hãi.

Dọc theo đường đi lại có vô số người hầu cùng thủ vệ như thế này, tới tới đi đi, bọn hắn dáng dấp cực kì tương tự, trên cổ không có hầu kết, trước ngực cũng không có chập trùng, khó phân nam nữ, lại biểu lộ ngốc trệ, tựa hồ không biết nói chuyện, chỉ biết nghe lệnh làm việc. Nhuận Ngọc trước kia xuất nhập Hoa giới nhiều lần, chưa bao giờ thấy qua Hoa giới có loại khôi lỗi này tồn tại, không biết là ngàn năm qua khi nào có.

Nhuận Ngọc đi tiếp lại chạm mặt một người, trên mặt đều là thần sắc lo lắng, cũng không chú ý Nhuận Ngọc, trực tiếp đi qua, là Mẫu Đơn trường phương chủ.

Hoa giới vốn dĩ được vì bồng lai đào nguyên, cỏ cây rực rỡ, Nhuận Ngọc giương mắt nhìn lại, liền phát hiện cỏ cây khô cạn, phồn hoa đại bộ phận đã tàn lụi, lại che đậy một tầng âm trầm kinh khủng chi khí, Nhuận Ngọc cảm thấy Hoa giới gần đây đã phát sinh một số biến hóa vô cùng to lớn rồi.

Gian phòng Nhuận Ngọc ở sớm đã chuẩn bị tốt, trên cửa treo một tấm bài gỗ viết hai chữ Linh Cơ, trong phòng cũng có bốn tên khôi lỗi hầu, gặp Nhuận Ngọc tới, mấy người liền cởi trói, gỡ ra phát quan, chỉ lưu lại vẻn vẹn một kiện áo trong, đem hắn vào thùng tắm, liền đi ra ngoài. Mấy người kia khí lực cực lớn, hắn có chút phản kháng, liền bị những người kia bóp tới mức bầm tím.

Nhuận Ngọc thấy Hoàn Đế Phượng Linh, bị coi như một mộc trâm bình thường tiện tay ném qua một bên, Nhuận Ngọc tắm xong liền đổi quần áo, lấy Phượng Linh luồn vào một sợi dây đeo lên cổ, trong lòng thầm mắng Húc Phượng, cái con chim đầu óc nhỏ hẹp, xuẩn như gà, danh xưng muốn như hình với bóng bảo hộ hắn, lại trúng kế điệu hổ ly sơn của người ngoài, để hắn bị bắt đi. Còn có hai tháng nữa là kết thúc nuôi dưỡng Dưỡng Long châu, không biết làm thế nào để hoàn thành đây.

Thùng tắm không biết thả hương liệu gì, trên mặt nước còn rải đầy cánh hoa, xác nhận vì loại bỏ mùi tanh của cá trên người hắn, làm Thiên Đế Bệ Hạ bị sặc đến hắt hơi mấy lần, trong lòng lại đem gã người yêu Ma Tôn mắng một vạn lần.

Tới chạng vạng tối, đưa tới chỉ có nước ép rau quả, Nhuận Ngọc cũng không để tâm, nhưng chỉ cảm thấy những năm qua mỗi lần ăn cơm, luôn có Húc Phượng bồi hắn ăn, bây giờ một người rất là cô lãnh tịch mịch.

Nhuận Ngọc lúc này mới ý thức được, mới ngắn ngủi không đến mười năm, liền bị Húc Phượng thuần dưỡng thành như thế như vậy, hôm nay trong bất tri bất giác suy nghĩ, coi là thật một ngày không gặp, như cách ba thu. Nhuận Ngọc lại không biết, Phượng Linh cảm nhận được ý niệm của hắn nhàn nhạt tỏa ra hỏa kim sắc trạch.

Một bên tiểu Bạch không có thịt ăn, liền phun ra hỏa cầu, hỏa cầu đốt tới những khôi lỗi hầu nhưng bọn hắn lại không cảm thấy đau nhức, không chút nào phát giác, mặc cho hỏa diễm đốt mình, Nhuận Ngọc nhìn thấy cảnh này, cảm giác bản thân vô cùng thất trách, đem Hoa giới mặc kệ, không thèm quản thúc, lại để Hoa giới biến thành bộ dáng như thế, phải mau chóng chỉnh lý mới được.

Sơ tuyển sáng sớm hôm sau liền bắt đầu, lần này Hoa giới tuyển Hậu, Yêu giới, Thiên giới, Ma Giới đều đưa người tới, ba mươi vị công tử trẻ tuổi lần lượt tiến điện, Hoa chủ ngồi trên điện, coi trọng ai, liền ra hiệu, lượt này sơ tuyển, chọn ra sáu người, lại tuyển, định ra Hoa hậu, trong ba mươi người, chỉ có Nhuận Ngọc đi cùng hai tên khôi lỗi hầu, nghiêm mật giám thị, những người khác đều tự mình lên điện. Những người ứng cử đều không ai nhận ra Nhuận Ngọc.

Nhuận Ngọc chậm rãi lên điện, qua ngàn năm, Hoa giới đại điện cũng không thay đổi, trên đại điện to lớn vương vị Mẫu Đơn Hoa Điêu dần hiện ra, Nhuận Ngọc liền nhớ tới năm đó hắn từng ở đây tuyên bố, Cẩm Mịch một ngày không trở về, liền sẽ diệt nhất phẩm hoa mộc, còn từng ở đây đánh trọng thương Trường phương chủ, bây giờ nghĩ lại, bất quá chỉ là chấp niệm, đại mộng tam sinh, mà hắn ngẩng đầu một cái, đã thấy hoa chủ Thủy Độ đang nghiêng người dựa vào ngự tọa.

Cẩm Mịch!

Nhuận Ngọc tâm thần chấn động, quan sát tỉ mỉ, nàng này tuy khuôn mặt giống Cẩm Mịch như đúc, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, nàng ăn mặc chỉnh tề trang trọng, đuôi mắt ảnh tử, môi đỏ như diễm, một thân mị cốt, phong thái xinh đẹp. Giờ phút này nàng đang nghiêng người dựa vào ngự tọa, trong miệng ngậm lấy một quả nho, nhìn Nhuận Ngọc tiến đến.

Hai người đối mặt thật lâu, một ngàn năm, người từng tại bên cạnh ao tán thưởng đuôi rồng đẹp mắt, cũng là người bỏ vảy rồng quyết tuyệt quay đi, cuối cùng tại bờ sông Vong Xuyên hồn phi phách tán, lại đang ở trước mắt hắn, đã từng yêu nàng tới hèn mọn, Nhuận Ngọc nháy mắt giật mình, hắn vuốt ve trước ngực Phượng Linh, thoải mái cười một tiếng, quay đầu đi.

Thủy Độ lại giống như mơ hồ bắt lấy một tia cảm xúc, có vẻ hơi mê mang, gặp Nhuận Ngọc muốn đi, Thủy Độ khẽ hé môi son nói:

"Linh Cơ, tới đây."

Nhuận Ngọc bất đắc dĩ, đành phải quay người, đi đến phía dưới, mặc cho Thủy Độ ánh mắt sáng rực câu quấn ở trên người hắn, hắn chỉ rủ mắt đứng im, Thủy Độ nghiêng thân tới, nở nụ cười xinh đẹp:

"Ta vốn cho là Mẫu Đơn Hoa Điêu không đẹp, hôm nay công tử đứng ở đây, liền có cảm giác hoa cùng người, tuyệt thế phong lưu."

Nhuận Ngọc vẫn như cũ chỉ nhìn không nói, Thủy Độ cười khẽ một tiếng, từng ngón tay sơn màu đỏ thẫm đưa qua nâng cằm hắn, tinh tế dò xét:

"Ngươi là ngư tinh của Động Đình hồ?"

Nhuận Ngọc giơ tay lên một cái, khôi lỗi hầu liền tiến lên, cuối cùng phải bỏ tay xuống, mặc cho Thủy Độ bóp lấy cổ hắn, lên tiếng đáp:

"Phải."

Một tiếng đáp lại khiến Thủy Độ chấn động: "Ta đã từng gặp ngươi sao?"

"Chưa từng."

Thủy Độ tĩnh lặng trong chốc lát, lại hỏi:

"Ngươi bị bắt đến đây để dâng cho ta, có oán giận gì không?

"Tiểu Tiên quả thật không muốn." Nhuận Ngọc thong dong nói.

Ba ngón tay liền bóp mạnh vào mặt Nhuận Ngọc, hai ngón tay xiết chặt cánh môi, móng tay dùng sức, bóp ra một giọt máu, máu chảy xuống lại tan vào lòng bàn tay Thủy Độ, Nhuận Ngọc cùng Thủy Độ đều giật mình, Mẫu Đơn trường phương chủ đứng ở một bên cũng nhìn thấy, liền tập trung nhìn vào Nhuận Ngọc.

Thủy Độ buông tay, thản nhiên nói:

"Bản Tọa đã coi trọng ngươi, ngươi liền nhận mệnh."

Dứt lời lấy ra tấm bảng gỗ viết tên ra ném cho Hải Đường:

"Linh Cơ được tiến vào vòng tuyển tiếp theo, ban thưởng bách hoa xích vàng, kiềm chế tính tình của hắn."

Tuyển tú đã xong, trừ Nhuận Ngọc, còn có thêm năm người nữa được giữ lại, Hải Đường nhận lệnh Hoa chủ, đặc biệt áp Nhuận Ngọc đi hướng biệt viện, trên đường, Nhuận Ngọc gặp mấy khôi lỗi hầu đưa những người không được tuyển vào rời đi, liền hỏi:

"Hải Đường phương chủ, những người không được tuyển, Hoa giới an bài như thế nào? Phải chăng là trả lại Tam giới?

Hải Đường nghe vậy, nhìn hắn một hồi, lạnh nhạt nói:

"Ngươi chỉ là một nho nhỏ ngư tinh, nói chuyện lại rất ổn trọng, vẫn nên quan tâm mình đi, đừng lo chuyện bao đồng nữa."

Cổng biệt viện vẫn như cũ ghi tên Linh Cơ trên tấm bảng gỗ, Hải Đường đưa Nhuận Ngọc đi vào, trong viện có thêm mười hai khôi lỗi hầu chờ, tiểu Bạch cũng bị mang theo, Hải Đường huyễn ra một cây kim sắc trường liên, một đầu chìm vào giếng nước trong viện, lại ngồi xổm xuống, đem một cái khóa, khóa vào chân trái của Nhuận Ngọc.

Nhuận Ngọc chắp tay đứng thẳng không nhúc nhích, Hải Đường đứng dậy, luôn cảm thấy ánh mắt Nhuận Ngọc nhìn mình giống như đang nhìn người khác cung kính quỳ sát dưới chân hắn, hệt như bậc chủ quân cao cao tại thượng đang bình thản nhìn hạ nhân hầu hạ mình vậy.

Kinh dị với mình ý nghĩ của mình, Hải Đường thẹn quá thành hóa giận nói:

"Hoa chủ đã coi trọng ngươi, ngươi tự lo thân, trung thực chờ năm ngày sau tiếp tục tuyển Hậu."

Mấy ngày sau, ngoại trừ có khôi lỗi hầu đưa đồ ăn, cũng không có ai đến. Qua ba ngày, buổi chiều, Nhuận Ngọc ở trong viện nhìn trăng tới xuất thần, ngày mai liền là mười lăm, trong lòng liền nghĩ:

"Húc Phượng, ngươi có biết ta ở chỗ này không?"

Cảm thấy trước ngực Phượng Linh phát nhiệt, Nhuận Ngọc đang muốn gỡ xuống nhìn kỹ, lại có khách không mời mà tới chơi.

Mẫu Đơn trường phương chủ.

Mẫu Đơn trường phương chủ vẫy lui khôi lỗi hầu, hướng Nhuận Ngọc trịnh trọng quỳ xuống:

"Mẫu Đơn trường phương chủ, bái kiến Bệ Hạ."

Nhuận Ngọc cũng không quay người:

"Sao vậy, phương chủ ngàn năm qua nhiếp chính Hoa giới, hiện tại có tân Hoa chủ, sao lại hướng Bản Tọa xưng thần?"

Nhuận Ngọc biết ngày đó Mẫu Đơn sớm đã nhận ra hắn, giờ phút này gặp Mẫu Đơn thần sắc lo lắng, sợ là cùng Hoa giới có liên quan, tới để cầu hắn trợ giúp. Mẫu Đơn thấy Nhuận Ngọc cũng không quay lại, liền dập đầu lạy hắn:

"Ngàn năm trước là thần đã đi quá giới hạn, bây giờ cầu Bệ Hạ cứu Hoa giới thoát khỏi nguy vong."

Nhuận Ngọc rốt cục cũng xoay người, trên băng ghế đá ngồi xuống, giơ tay lên nói: "Bình thân đi."

Mẫu Đơn đứng dậy, khoanh tay đứng ở một bên:

"Bệ Hạ cải trang tuần du Hoa giới, là Hoa giới may mắn, những gì Người nhìn thấy ở Hoa giới, thực sự đã để Bệ Hạ chê cười."

"Thủy Độ có phải là Cẩm Mịch trùng sinh?" Nhuận Ngọc không muốn tiếp tục cùng vòng vo, trực tiếp hỏi.

"Phải, cũng không phải. Thần có một cơ duyên nghe Đấu Mẫu Nguyên Quân nói mới biết Cẩm Mịch chính là một giọt nước mắt của Ma Tôn, mười mấy năm trước, Ma Tôn đến Hoa giới lấy Dưỡng Long châu, thần lợi dụng đây làm điều kiện, lấy được Ma Tôn một giọt nước mắt động tình, liền dùng giọt nước mắt này sống lại Cẩm Mịch." Mẫu Đơn nói, trong tiếng nói mang theo vẻ mê mang cùng hổ thẹn.

Nhuận Ngọc gật đầu, đoạn mấu chốt này hắn từng nghe được Húc Phượng nói qua, liền không lên tiếng, ra hiệu Mẫu Đơn nói tiếp.

"Nhưng mà, Cẩm Mịch sau khi phục sinh, lại hoàn toàn không có trí nhớ lúc trước, mà lại tính tình đại biến, xa hoa dâm đãng, thân phụ vô thượng tà pháp, luyện cỏ cây tạo ra những khôi lỗi này, tuyển Hoa hậu, làm Hoa giới chướng khí mù mịt."

"Nếu đã như thế, vì sao hai mươi bốn phương chủ vẫn thần phục nàng?"

Nhuận Ngọc biết hoa giới hai mươi bốn phương chủ đều là hào sảng nữ tử, mặc dù bao che khuyết điểm, nhưng cũng không phải là loại người mắt mù ù tai, Hoa chủ nếu đã như thế, sao có thể buông xuôi bỏ mặc.

"Bẩm bệ hạ, Dưỡng Long châu chính là Hoa giới chí bảo, Hoa giới dựa vào Dưỡng Long châu tạo thành mây mưa tưới nhuần vạn vật, thần lấy Dưỡng Long châu trao đổi Hoa chủ trùng sinh, Hoa giới lại không mưa, là Thủy Độ vào lúc trăng tròn tế thiên cầu mưa, Hoa giới có nước mưa tưới nhuần, Thủy Độ lại có Khôi Lỗi thuật cho nên phần lớn phương chủ giận mà không dám nói gì, còn có Hải Đường phương chủ ..."

"Trợ Trụ vi ngược?" Nhuận Ngọc cười nói.

"Phải, Hải Đường nàng, ngàn năm vì bị ta áp chế, cho nên mới như thế." Mẫu Đơn nhìn trộm quan sát kim sắc trường liên khóa trên chân Nhuận Ngọc

"Khẩn cầu Bệ Hạ tha cho Hoa giớ ta tội đại bất kính, bởi Ma Tôn động tình, không phải bởi vì Cẩm Mịch, mà là vì thù hận Cẩm Mịch, bởi vậy, Thủy Độ cũng không phải là Cẩm Mịch, mà là do ma khí và oán hận của Ma Tôn cùng máu của Bệ Hạ mà được tái sinh, kính xin Bệ Hạ cứu lấy Hoa giới, Hoa giới sau đó liền quy thuận Thiên giới." cúi đầu nói.

Gặp Nhuận Ngọc nửa ngày chưa đáp lại, ngược lại chỉ lạnh lùng nhìn nàng, Mẫu Đơn lại lần nữa quỳ xuống:

"Hoa giới vốn là thuộc Thiên giới, ngàn năm qua là Bệ Hạ buông thả, Hoa giới mới rối tung lên, kính xin Bệ Hạ chỉnh lý."

"Việc này Bản Tọa tự sẽ xử lý, ngươi đi đi." Nhuận Ngọc nhàn nhạt nói.

Mẫu Đơn như được đại xá, đứng dậy muốn đi, Nhuận Ngọc lại nghĩ tới một chuyện, hỏi:

"Hoa giới không mưa, vì sao không cầu viện Thiên giới?"

"Cái này, thần nào có mặt mũi ..."

Mẫu Đơn không dám nói tiếp, Mẫu Đơn thanh cao tự ngạo, ngàn năm trước, nàng đã cùng Nhuận Ngọc xé toang mặt mũi, nào còn có mặt đi cầu Nhuận Ngọc, hiện tại là thực sự không cách nào, mới cầu xin Nhuận Ngọc giúp đỡ.

Nghe được Nhuận Ngọc một tiếng cười nhạt, ngậm lấy vô hạn trào phúng, Mẫu Đơn cắn răng, rốt cục cũng cúi đầu, nói:

"Ngàn năm trước, Hoa giới không có nguyên tắc bắt ép Cẩm Mịch, Thiên Ma đại chiến, Cẩm Mịch chết, Hoa giới trách nhiệm trọng đại, mong Bệ Hạ thông cảm."

Nửa ngày sau, mới nghe Nhuận Ngọc nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Mẫu Đơn quay người đi, thầm nghĩ bây giờ Nhuận Ngọc, đã không phải là ôn nhuận Dạ Thần năm đó, cũng không phải là bậc đế vương cố chấp lạnh lùng, hắn giờ đây tôn quý cao ngạo, thong dong thanh nhã, trong lúc giơ tay nhấc chân hiển thị rõ uy nghi, mình ở trước mặt hắn, phảng phất như một con giun dế thấp kém.

Phải chăng Cẩm Mịch ... nàng thật sự đã bỏ lỡ hắn.


===***===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro