Dưỡng Long Châu - Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai là mười lăm, trăng tròn vừa thăng, trời vậy mà vẫn âm u, có tí tách tí tách mưa nhỏ rơi xuống, một hồi liền ngừng, Nhuận Ngọc duỗi ngón hứng một giọt nước mưa ngửi ngửi, ngửi thấy một chút mùi máu tanh.

Nước mưa tẩy đi bẩn đục làm bầu trời đêm càng thêm trong vắt, một vòng trăng tròn tản ra quang minh nhàn nhạt, Nhuận Ngọc sớm có thói quen tới ngày trăng tròn liền ở trong ngực Húc Phượng ý loạn tình mê, hôm nay lại một mình cô độc ngồi ngắm trăng, tịch mịch cô lạnh, liền nhớ tới Phượng Linh liền cầm nó lên mà ngắm, Phượng Linh bỗng nhiên hồng quang đại hiện, khôi phục lại hỏa kim sắc trạch.

Húc Phượng ở Ma Giới, hắn biết Thiên Đế thân vẫn giữa thiên địa tất có dị tượng, bây giờ hết thảy bình thường, Nhuận Ngọc tất nhiên còn sống, nhưng vô luận như thế nào tìm vẫn không thấy, lo lắng không nguôi, sớm đã không còn bận tâm Lưu Anh, đối với Khanh Thiên nghiêm hình thẩm vấn, nhưng Khanh Thiên vẫn không ngừng hung hăng càn quấy, trong miệng một câu nói đều là giả, Húc Phượng không có đáp án, phái người tìm kiếm Nhuận Ngọc cũng không có kết quả.

Đêm mười lăm, Húc Phượng ngồi bên cạnh ao, một mình uống vào rượu buồn, nghĩ đến mấy năm trước mình ở đây phong ấn linh lực Nhuận Ngọc cùng thề son sắt muốn bảo hộ hắn bình an, bây giờ lại chưa thể thực hiện lời hứa của mình, mặc hắn bị người cướp đi, Nhuận Ngọc không linh lực bảo vệ, không biết có phải chịu khổ hay không, càng nghĩ trong lòng càng là lo hơn, quả thực tâm như dầu nấu, đang u sầu buồn khổ, Húc Phượng đột nhiên cảm nhận được Phượng Linh khí tức.

Hoa giới tiểu viện, Nhuận Ngọc đang ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn, một cái chớp mắt liền bị một đôi tay hữu lực ôm vào trong ngực, hôn lên gò má kiều diễm của mình:

"Ngọc nhi, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi."

Trong viện khôi lỗi hầu thấy có người sống xuất hiện, lập tức xông tới, Húc Phượng nhất tay, điểm tại yết hầu, khôi lỗi hầu toàn bộ thân thể liền ngã xuống đất, bị Húc Phượng nhất tay một cái, đem ném đến nơi hẻo lánh, chất thành một đống.

Nhưng mà Nhuận Ngọc lại không thèm để ý đến Húc Phượng, từ trong ngực hắn tránh ra, liền đi vào trong nhà, tiếng dây xích va chạm vào nhau vang lên, Húc Phượng thấy mắt cá chân bị xích vàng mài đến đỏ ửng, đau lòng từ phía sau lưng ôm hắn:

"Ngọc nhi, Ai dám giam ngươi? Là phương chủ nào? Đợi ta đi giết bọn họ."

"Kẻ mãng phu như ngươi, suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết, một chút đầu óc cũng không có?" Nhuận Ngọc dừng lại bước chân, trở tay đánh vào ngực Húc Phượng, lạnh lùng nói.

Húc Phượng nhịn đau ôm thật chặt ở Nhuận Ngọc, nức nở nói:

"Ngọc nhi, ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi nhiều lắm không."

Nghe lời này, Nhuận Ngọc diện sắc rốt cục hòa hoãn một chút, mặc hắn ôm mình ngồi trên băng ghế đá, đem sự tình phát sinh mấy ngày nay tinh tế nói cho hắn nghe.

Húc Phượng hít một tiếng, hổ thẹn nói

"Sau khi ngươi mất tích, ta đã xem Khanh Thiên bắt giữ, Linh Cơ cũng chưa gặp lại, Linh Cơ cùng Khanh Thiên giao hảo, nhất định cũng tham dự việc này, Ngọc nhi, ngươi vốn đã nhắc nhở ta, mà ta lại không ý Khanh Thiên, để ngươi chịu khổ, bây giờ ta liền dẫn ngươi trở về được không."

Gặp Húc Phượng như thế, Nhuận Ngọc liền nói:

"Hiện tại đã không thể đi, Hoa giới đã loạn, ta đã có cơ duyên đến đây, liền không thể bỏ mặc không để ý tới."

Gặp Húc Phượng rủ mắt, trầm ngâm không nói, Nhuận Ngọc nói tiếp:

"Còn một số sự tình chưa tra rõ, Thủy Độ làm sao tế thiên cầu mưa, những thanh niên không được tuyển đi nơi nào, những khôi lỗi không sợ đao chặt, lửa đốt, hai người chúng ta cũng không thể toàn bộ đối phó, ta nghĩ trước tiên nên thuận theo tình thế, tìm cách thu phục Thủy Độ, sắp xếp lại Hoa giới. Ngươi cảm thấy thế nào?"

Nhưng mà chim ngốc Húc Phượng vẫn tiếp tục ngu xuẩn, hắn ấp úng nửa ngày, Nhuận Ngọc còn tưởng rằng hắn có gì thượng sách, lại nghe hắn nói:

"Ngọc nhi, ngươi, ngươi có phải còn muốn lấy Cẩm Mịch sao?"

Nhuận Ngọc nghe vậy, lửa giận vừa mới hạ xuống liền lập tức dâng trào lên, cái con chim ngu xuẩn không chỉ có phong ấn linh lực của hắn lại còn không bảo vệ được hắn, để hắn bị kẻ khác cướp đi, hiện tại còn hồ ngôn loạn ngữ, Nhuận Ngọc tức đến mức đuôi mắt phiếm hồng, hai tay phát run, từ trong ngực Húc Phượng nhảy dựng, tát hắn một cái thật mạnh, hung ác nói:

"Cút! Ngươi cút cho Bản Tọa!"

Húc Phượng chịu một cái tát, trên mặt hiện ra năm dấu tay, nhưng tâm lại an, vẫn còn có chút đắc chí, thấy Nhuận Ngọc muốn đi, liền nhào vào ôm eo Nhuận Ngọc, đem hắn kéo về ngực mình, bắt lấy hai tay Nhuận Ngọc đặt lên mặt mình:

"Nào Bệ Hạ của ta, Ngọc nhi của ta, mặt ta đau quá, giúp ta xoa xoa đi."

Nhuận Ngọc nhéo má Húc Phượng, hung hăng vặn lấy, Húc Phượng nhịn đau, một tay khác thăm dò vào nội y của Nhuận Ngọc, sờ đến cặp đào no tròn căng mọn liền không cưỡng lại được chậm rãi nắn bóp, Nhuận Ngọc thân thể lập tức ngã oặt vào trong ngực Húc Phượng, tay cũng buông lỏng ra, nhưng vẫn mắng:

"Ta sao có thể yêu một con chim ngu xuẩn như ngươi chứ!"

Húc Phượng nghe lời này, đầu tiên là phiêu phiêu dục tiên, sau lại oán thán, thầm nghĩ tiểu yêu tinh này, mấy ngày không gặp liền trở nên càn rỡ như thế:

"Ngọc nhi, ngươi đã nói như vậy, vi phu hôm nay liền nhất chấn phu cương."

Húc Phượng cúi đầu liền hôn lên đôi môi phấn hồng kia, trong ngực tiểu yêu tinh liều mạng giãy dụa, hung hăng cắn môi hắn, hai tay hung hăng đẩy hắn ra, Húc Phượng cố nhịn đau, mặc hắn cắn, một tay nâng đầu hắn hôn, một tay đưa xuống dưới dùng xích vàng buộc chặt bàn chân hắn, tay còn lại nắm chặt hai tay hắn, đem Nhuận Ngọc buộc chặt, khiến hắn cả giận nói:

"Húc Phượng, ngươi đang muốn làm gì vậy, thả ta ra."

Húc Phượng không đáp, Nhuận Ngọc đang ngồi trên người Húc Phượng, liền đưa tay tách hai đầu gối hắn ra, xoay người, để hắn mặt quay về phía mình, một tay lôi kéo quần lót hắn, hai tay nắm thật chặt mông hắn, đem phân thân đang nóng như lửa của mình cọ xát vào hai đùi của hắn, tư thế này khiến Nhuận Ngọc hoàn toàn bị mở ra, áp sát vào Húc Phượng, nóng bỏng cự vật tiến vào thân thể, trong cổ liền tràn ra một tiếng trường ngâm.

"Ngọc nhi, ngươi nhìn xem, cái này của ta là dài hay ngắn." Húc Phượng nói.

Húc Phượng nâng mông hắn lên, cảm giác trống không khiến Nhuận Ngọc có chút khó chịu, thân thể lại nặng nề rơi xuống, dưới thân nuốt vào cự vật to lớn, Nhuận Ngọc lại nhịn không được, kịch liệt ai oán một tiếng.

Âm thanh nghẹn ngào khiến Húc Phượng lại không nỡ chọc ghẹo hắn, bóp chặt eo, chậm rãi ra ra vào vào, nâng lên phần gáy, ngậm lấy hầu kết, nhẹ nhàng gặm nuốt lấy:

"Ngọc nhi, nanh vuốt của ngươi quá lợi, phu quân hôm nay phải hải hảo quản thúc ngươi rồi."

Nhuận Ngọc đuôi mắt hiện xích hồng, khóe mắt tràn ra nước mắt, liền tràn ra ngọt ngào rên rỉ, cả giận nói:

"Ai cho ngươi cái gan dám nói nói mình là phu quân của Bản Tọa!"

Húc Phượng không để ý tới hắn, hai tay từ phía sau ôm sát hắn, không cho hắn giãy dụa, tìm trong điểm mẫn cảm trong hậu huyệt của hắn mà ra sức đỉnh vào, đồng thời tại chiếc cổ trắng ngọc mút mạnh vài lần tạo nên những vết hôn đỏ chót cực kì dâm mỹ, Nhuận Ngọc lại nhịn không được, cao cao thấp thấp rên rỉ không ngớt.

Qua thật lâu sau, Húc Phượng thân thể ưỡn lên, Phượng Hoàng tinh nguyên tràn vào nội thể Nhuận Ngọc, làm Nhuận Ngọc thân thể run rẩy dữ dội, Long Nguyên bắn ra, hắn đem đầu tựa trên cổ Húc Phượng, kịch liệt thở hào hển.

"Ngọc nhi, đủ dài chưa?" Húc Phượng xích lại gần thùy tai hắn, nhẹ giọng hỏi.

Nhuận Ngọc đóng chặt môi, hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến hắn.

"Ân, xem ra là chưa đủ no rồi." Húc Phượng tự nói. Dứt lời nâng hắn lên ôm hắn, chậm rãi đi vào trong nhà.

Húc Phượng dưới thân cũng không vì phóng thích mà mềm nhũn, ngược lại theo bước chân mà cứng lên, vừa đi vừa đâm sâu vào bên trong Nhuận Ngọc, làm Nhuận Ngọc hai mắt càng mê ly, đuôi mắt một vòng đỏ, khiến Húc Phượng mê say, liền hôn lên ánh mắt ấy, liếm đi từng giọt nước mắt vừa tràn ra trên mi mắt tuyệt mỹ.

Nhuận Ngọc cũng không còn cách nào cậy mạnh, hắn cố gắng quấn lấy cổ Húc Phượng, âm thanh mềm nhũn nói: "Húc nhi, ngươi nhẹ chút, ta đau ..."

Húc Phượng nghe được người yêu một tiếng kêu đau, lại sao chịu được, đem Nhuận Ngọc nâng lên một chút, tranh thủ thời gian vào nhà đem hắn đặt ở trên giường, để mình lui ra ngoài một chút, cởi trói xong liền đem hắn ôm vào trong ngực mình, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán kia, một lần nữa ôn nhu thao lộng.

Tiểu biệt thắng tân hôn ...

Húc Phượng không biết mình đã làm Nhuận Ngọc bao nhiêu lần, đại lượng tinh nguyên tiến vào nội thể của Nhuận Ngọc kết hợp cùng Dưỡng Long châu uẩn dưỡng nội đan, phía bên phải thắt lưng của Nhuận Ngọc ẩn ẩn hiện ra bạch quang.

Kích tình qua đi, Nhuận Ngọc đã thoát lực, mê man nằm trên giường, Húc Phượng huyễn ra một cây Dương Chi Ngọc, mở ra hai chân hắn, nhắm ngay hậu huyệt chậm rãi đẩy vào, đem tinh nguyên toàn bộ phong nhập trong cơ thể.

Nhuận Ngọc cảm thấy dưới thân khó chịu, muốn ngồi dậy xem, hắn khẽ động, ngọc kia liền liên tục ra vào trong hậu huyệt hệt như lúc Húc Phượng cùng hắn ân ái, phượng tinh bị nhồi đầy không thể thoát ra khiến bên trong trướng lên làm hắn rất khó chịu, Nhuận Ngọc khe khẽ hừ một tiếng, thanh âm còn khàn khàn:

"Húc nhi, ngươi làm cái gì vậy?"

"Còn một lần trăng tròn nữa là hoàn tất việc uẩn dưỡng nội đan cùng Dưỡng Long châu, nhưng theo kế sách của ngươi, về sau còn có quá nhiều hung hiểm, lần tiếp theo chưa hẳn có thể đúng hạn mà tới, mấy ngày này ngươi có gắng chịu khổ một chút, ta đem phong nhập trong cơ thể ngươi, lại vận công trợ giúp ngươi, đến đêm mai, toàn bộ tinh nguyên liền hoà vào trong cơ thể ngươi. Lần trăng tròn tiếp theo liền có thể trực tiếp thuật thành, nội đan phục hồi như cũ, long thân liền được giải phong ấn." Húc Phượng nói.

"Ngươi không lo lắng là sau khi ta có lại linh lực liền nối lại tình xưa với Thủy Độ sao? Nhuận Ngọc cười nói

"Bệ Hạ đã thu phục Ma Giới, Bản Tôn nguyện một đời thủ hộ Bệ Hạ, tận lực trợ giúp Bệ Hạ thu hồi Hoa giới, thành quân chủ Lục giới chí cao vô thượng." Húc Phượng hạ giường, quỳ xuống đất, ngẩng đầu chân thành nói.

Nhuận Ngọc không ngồi dậy được, thấy hắn như thế, đưa tay xoa lên gò má hắn:

"Húc nhi, còn đau không?" Húc Phượng mĩm cười đứng lên, không nói thêm gì nữa liền vận công trợ hắn nuôi đan.

Một ngày qua, mười hai tên khôi lỗi hầu tất cả đều bất tỉnh, ngoại trừ có người đưa đồ ăn, cũng không người đến nhiễu, Húc Phượng hóa thành khôi lỗi hầu, tiếp nhận đồ ăn, liền không có người nghi ngờ.

Nhuận Ngọc nằm trên giường không thể động đậy, Húc Phượng bên cạnh đút hắn ăn cơm, liền nhịn không được nghĩ linh tinh, "Hoa giới đãi khách không chút tử tế, sao chỉ đưa tới cháo loãng." Dứt lời lại thò vào vạt áo Nhuận Ngọc, Ta thật vất vả vỗ béo, mới rời đi mấy ngày liền lại gầy.

Nhuận Ngọc nhắm mắt không để ý tới hắn, không muốn nói chuyện với một con chim ngu xuẩn kia, lại nghe Húc Phượng nói:

"Xem ra Thủy Độ thích mỹ nhân ốm yếu, Ngọc nhi, nàng có phải đã yêu ngươi không? Cái xích vàng đeo vào chân ngọc của Bệ Hạ rất đẹp, là nàng ban cho ngươi?"

Nhuận Ngọc muốn đứng dậy đánh hắn, thế nhưng Dương Chi Ngọc tại thể nội khẽ nhúc nhích, làm hắn ngượng đỏ mặt, Nhuận Ngọc cả giận nói: "Tiểu Bạch!"

Tiểu Bạch ngao Ô một tiếng đánh tới, cắn cánh tay Húc Phượng, cắn chặt không nhả ra. Húc Phượng gào lên thê thảm, đem tiểu Bạch vứt bỏ, thấy nó lại muốn nhào lên, bận bịu đút nó một cái hỏa cầu, mấy ngày chưa ăn mặn thấy hỏa cầu tiểu Bạch mới uốn éo chiếc mông có chút gầy gò, chậm rãi rời đi.

Húc Phượng mấy lần vận công, phượng tinh chậm rãi hoà vào nội thể Nhuận Ngọc, nhưng mà tới chiều, ngoài cửa lại có tiếng của Hải Đường vang lên:

"Các ngươi ở bên ngoài chờ, ta đi vào truyền chỉ."

Hai người liếc nhau, Húc Phượng thân hình như điện, đem mười hai cái khôi lỗi hầu điểm tỉnh, bọn hắn mơ mơ màng màng, không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe cửa phòng mở, liền bước tới cửa.

Húc Phượng giúp Nhuận Ngọc chỉnh lại quần áo, tự nhiên muốn đỡ hắn ngồi dậy, vừa mới động, Nhuận Ngọc liền hừ một tiếng, trán tràn ra mồ hôi, hất tay hắn ra, không thèm quan tâm, Húc Phượng cũng liền cười một tiếng, che kín chăn mỏng cho hắn, liền ở bên người hắn biến mất thân hình.

Hải Đường tiến vào phòng, gặp tiểu ngư tinh nằm trên giường, tóc đen xõa ra, ngọc diện ngậm xuân, một bộ phong lưu thái độ, thấy nàng tới, lại không động đậy, thậm chí tới mí mắt cũng không muốn nhấc lên nhìn nàng, căn bản không quan tâm nàng là phương chủ, trong lòng rất tức giận:

"Linh Cơ, Hoa chủ để ngươi tiếp tục được tuyển, ngươi liền cao ngạo, bản phương chủ trước mặt, sao dám vô lễ như vậy!"

"Hải Đường phương chủ tới có chuyện gì? Bản ... Trên người ta khó chịu, thứ lỗi không dậy nổi để nghênh đón, nói xong liền lui ra đi." Nhuận Ngọc miễn cưỡng mở miệng.

Hải Đường nghe vậy giận quá:

"Người đâu, bản phương chủ tới truyền ý chỉ, bắt Linh Cơ quỳ xuống tiếp chỉ."

Hải Đường lời còn chưa dứt, cảm thấy đầu gối liền đau, không tự chủ được quỳ rạp xuống đất, hai đầu gối đập lên mặt đất, nàng đau tới mức muốn khóc, sau lưng hai khôi lỗi hầu tiến đến, cũng không đi quản Hải Đường, tiến lên cầm tay Nhuận Ngọc, chưa chạm được vào Nhuận Ngọc, đều ngã trên mặt đất.

"Hải Đường phương chủ sao lại nghe Sai vậy, ta bảo ngươi lui ra, cũng không phải là quỳ xuống, mau đứng lên đi." Nhuận Ngọc lại cười nói.

Hải Đường muốn đứng dậy, lại cảm thấy có một cỗ nội lực cưỡng chế đè lên người nàng, không động đậy được, nàng cố gắng cảm ứng, lại không cảm giác được trong phòng còn có người khác ẩn thân, nàng cảm thấy nhất định là tiểu ngư tinh đang tác quái, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, lại không cảm giác được trên người hắn có một tia linh lực nào.

Lúc này tiểu ngư tinh dường như khát nước, chậm rãi vươn tay ra, bưng lên một chén trà, trên tay hắn vừa dùng lực, thân thể lại hơi run một chút, sắc mặt ửng hồng lên, trong cổ nặng nề hừ một tiếng, hắn tựa hồ bưng không được, đành phải để xuống, bất đắc dĩ thở dài, tách trà liền từ từ bay lên, lại toát ra một chút nhiệt khí, bay tới bên môi nghiêng xuống rót vào môi hắn, hắn tựa hồ có chút tức giận, đưa tay phất một cái, chén trà liền bay mất.

Hải Đường càng xem càng sợ, ra sức giãy dụa, nội lực đè ở trên người đột nhiên tiêu tan, nàng khống chế không nổi mình, muốn đứng dậy nhưng lại ngiêng ngã thân mình, hai chân bủn rủn liền đứng dậy không nỗi liền ngã nhào, trán liền dập mạnh vào mép giường, lập tức liền tím xanh.

Trên mép giường một đoàn cầu bị nàng quấy nhiễu, đột nhiên tỉnh dậy, Ngao Ô kêu to một tiếng, móng vuốt cào lên trên trán nàng, Hải Đường sợ hãi đứng dậy, chuyện hôm nay khắp nơi đều lộ ra điều cổ quái, nàng thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, càng sợ hãi hơn, đành phải ném một câu:

"Đêm nay phục tuyển, ngươi chuẩn bị cẩn thận đi." Liền nhanh chóng rời đi.



===***===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro