Viêm Hỏa Liên - Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại biểu cho vô thượng quyền uy của Thiên Đế - Xích Tiêu Kiếm nằm ngang ở bên gáy, Húc Phượng lại không thèm quan tâm tới mũi kiếm liền cúi người nói:

"Làm sao, Thiên Đế muốn giết thái tử, không sợ thiên giới không có người nối nghiệp sao?"

Sắc bén mũi kiếm cắt đứt phần cổ Húc Phượng, từng tia từng tia đỏ tươi rơi vào trên mặt Nhuận Ngọc, Húc Phượng liền xuất chiêu, hai ngón liền điểm lên hai huyệt đại trước ngực của Nhuận Ngọc:

"Bệ hạ, đừng nhúc nhích."

Nhuận Ngọc quanh thân mềm nhũn tê dại, linh lực không đủ, Xích Tiêu Kiếm không thể hóa hình, đã hóa thành tinh quang tán đi.

"Ngươi muốn phong bế linh lực của ta?" Nhuận Ngọc cả giận nói.

"Chỉ là để ngươi đừng nhúc nhích, ngươi là người sắp chết, phong ấn linh lực, chỉ có thể chết nhanh hơn thôi." Húc Phượng linh lực vừa điểm, Nhuận Ngọc quanh thân cứng nhắc, lại cử động không được.

Húc Phượng không thèm để ý vết thương trên cổ mình, ngược lại lấy khăn nhúng nước, giúp Nhuận Ngọc lau đi vết máu trên mặt. Lần này Húc Phượng lại không trở ngại, thông suốt lột sạch quần áo Nhuận Ngọc, chỉ còn lại một cái quần lót.

Thiên Đế bệ hạ dễ dàng bị Ma Tôn chế trụ, một ngón tay đều không thể động đậy, chỉ có thể xấu hổ giận dữ nhắm chặt con mắt, đem tầng tầng triều phục cởi bỏ, thân thể tinh tế suy nhược mặc người thưởng thức.

Húc Phượng tinh tế nhìn ngắm tuyết ngọc thân thể, ngọc thể đang nằm, Húc Phượng lại thương tiếc vảy ngược vết sẹo trước ngực, vết sẹo của Xích Tiêu Kiếm, vết sẹo trên cổ tay phải Huyết Linh tử, tức giận người này cả ngày sa vào chính sự, chưa hề biết yêu quý bản thân, xương sườn đều gầy rộc, thân eo càng là mảnh không đủ một nắm tay. Da thịt bởi vì bại lộ trong không khí mà trở nên lạnh đi, Húc Phượng lại cảm giác mình bản thân quan tâm huynh trưởng vẫn không đủ, để hắn bị lạnh, liền lấy mền gấm đắp kín cho hắn. Húc Phượng vừa nghĩ ngày sau phải càng cẩn thận chu đáo mới phải, liền lấy ra Viêm Hỏa Liên.

sắc màu đỏ sậm, hiện ra nhàn nhạt u quang, từ mấy cái vòng xích cùng trường liên tạo thành, vòng xích mỏng dẹp, dây xích dài nhỏ, đều mượt mà nhu trạch, chính là pháp khí mà Húc Phượng thiên tân vạn khổ mới tìm được, lại dựa vào phượng hỏa luyện hóa, nguyên lai hừng hực chi khí, đối với thân thể người băng lãnh dùng ôn dưỡng kinh mạch hiệu quả cực tốt.

Để lộ chăn mền, Húc Phượng đem đỏ sậm vòng xích khóa lại trên cổ trắng ngọc của Nhuận Ngọc, bóp chặt eo nhỏ nhắn, trường liên liền phân biệt khóa lại hai cổ tay cùng mắt cá chân, một liên nối liền vòng từ cổ tới cổ tay, lại có một liên ở sau lưng nối tiếp xuống eo. Thô lệ ngón tay trên người Nhuận Ngọc tinh tế vuốt ve da thịt, Húc Phượng đỏ mặt, Nhuận Ngọc đóng chặt mắt.

Húc Phượng đem hắn đỡ ngồi dậy, giúp hắn mặc xong áo bào, lại động thủ giúp hắn buộc tốt đai lưng. Viêm Hỏa Liên cũng là thần vật, vẻn vẹn chỉ trói buộc thần thể, quần áo có thể xuyên qua, dây xích lại dài, hành động cũng không đáng ngại.

Nhưng cho dù là không ngại hành động, nhưng thân ở trùng điệp bị trói buộc, Thiên Đế cũng tức giận phi thường, càng nhớ tới hơn lần trước bị hắn trói buộc, cùng việc Cùng Kỳ nhập thể đau đớn, xuất hiện ở trước mặt Húc Phượng. Lần này hắn căn bản bất lực phản kháng, chỉ có thể nằm trên thớt Húc Phượng, mặc hắn làm thịt bản thân.

Gặp Nhuận Ngọc nhìn hắn chằm chằm, Húc Phượng thuận miệng nói:

"Bệ hạ ở lại Vũ Cương cung lâu dài, bản tôn không thể không phòng, bệ hạ nhất định có thể thông cảm.

"Bản tọa đã chấp nhận tới đây, tự sẽ an giữ bổn phận, tôn thượng biết bản tọa là người sắp chết, còn đề phòng như thế, quả nhiên là chuyện bé xé ra to." Nhuận Ngọc lạnh lùng nói.

Húc Phượng tùy ý ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt bàn tay lên vòng xích sau lưng hắn vận công một dòng nước nóng dọc theo Nhuận Ngọc trên thân Viêm Hỏa Liên chảy xuôi đến toàn thân. Nhuận Ngọc kinh mạch đã lạnh lâu năm, bỗng nhiên nhiệt lưu xuất hiện, toàn thân ngay lập tức nóng như lửa đốt, lại không để ý ở cạnh Húc Phượng, rên một tiếng, liền cắn môi cố nén.

Húc Phượng biết lần thứ nhất làm ấm trải qua chắc chắn sẽ như thế, nhưng không ngờ, hắn lại đau tới vậy, liền đem hắn ôm ở giữa hai chân, nhẹ nhàng ôm, sợ hắn cắn bị bị thương môi, liền cạy mở hắn môi lưỡi, đem tay mình đặt ngang ở trong miệng cho hắn cắn. Viêm hỏa Luyện Ngục, Húc Phượng thanh âm êm tai nói:

"Cái này tên là Viêm Hỏa Liên, chuyên khắc chế Thủy hệ tiên giả, khóa ở trên người ngày ngày thiêu đốt, nội đan bị băng hỏa giao kích. Bệ hạ ngàn năm trước tặng bản tôn Bạch Vi, bây giờ bản tôn liền tặng Viêm Hỏa Liên cho bệ hạ, Bạch Vi tra tấn bản tôn ngàn năm, bệ hạ chỉ có ngắn ngủi mấy chục năm có thể hưởng cái này, người thua thiệt vẫn là bản tôn a."

Bạch Vi đâm trúng tử huyệt của Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc ánh mắt không tự chủ nhìn về phía nơi khác, tức giận khuôn mặt ngược lại tràn đầy áy náy, Húc Phượng cười cười, lại xích lại gần gương mặt hắn:

"Bệ hạ có biết, bản tôn vì đi lấy Viêm Hỏa Liên dùng để tra tấn ngươi, mới tại Viêm Hỏa động ngẫu nhiên hóa giải Bạch Vi, bệ hạ cũng coi như công đức một kiện.

Kỳ thật lúc Bạch Vi phát tác, dù toàn thân lạnh cương, lại nghĩ đến đây là Nhuận Ngọc, mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng trong lòng luôn có chút ngọt ngào, hắn sao có thể trì hoãn, một mực đi không quản, mặc cho Bạch Vi phát tác tra tấn với mình, thẳng đến Viêm Hỏa động lấy Viêm Hỏa Liên, trời xui đất khiến chữa khỏi Bạch Vi, trong lòng ngược lại còn có một tia thất lạc.

Qua gần nửa canh giờ, Húc Phượng vận công đã xong, ngón tay đã bị Nhuận Ngọc cắn vết máu loang lổ, lại hoài niệm một chút Nhuận Ngọc mềm nhu môi lưỡi, gặp Nhuạn Ngọc mồ hôi, trên thân sớm đã bất lực hư thoát, khép hờ hai mắt cũng không để ý tới mình, để hắn giải huyệt, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi, mới đi sai người sắc thuốc. Nhuận Ngọc tựa ở trên ghế, tay giơ lên, yên lặng nhìn đỏ sậm xiềng xích, xì khẽ một tiếng "Thôi, Húc Phượng, ta tặng ngươi Bạch Vi, ngươi đã muốn ta như vậy, bây giờ ta liền dùng Viêm Hỏa Liên trả lại cho ngươi.

Nhuận Ngọc thở dài, không muốn nghĩ suy nghĩ tiếp ân oán giữa hắn cùng Húc Phượng là như thế nào, lúc này lại cảm thấy ở nội đan hình như có một đám lửa, ấm áp thiêu đốt, nhưng vận chuyển quanh thân linh lực, cũng không có cản trở, trong kinh mạch ngược lại ấm áp thoải mái dễ chịu, hắn giương mắt nhìn về Húc Phượng, ánh mắt bên trong ngậm chút kinh dị.

Một lát sau, ma thị đem tới hỏa lô, bên trong lô có một bình nước thuốc, Húc Phượng rót ra một chén, đưa cho Nhuận Ngọc: "Đem thuốc này uống."

Mấy trăm năm trước, Quảng Lộ luôn tìm phương thuốc giúp Nhuận Ngọc bổ bổ thân thể, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, về sau hắn không chịu nổi kỳ nhiễu, dứt khoát để Quảng Lộ lập gia đình, về sau liền không ai dám đến sờ tới vảy ngược của Thiên Đế, vậy nên thân thể của hắn cũng tồi tệ dần, cho tới bây giờ có uống cũng vô dụng.

Nhuận Ngọc tiếp nhận chén thuốc này, nhíu mày, không biết Húc Phượng có ý gì, nhưng thân thể đã có bản năng cự tuyệt, đúng lúc lúc này có người đến tìm Ma Tôn báo cáo sự tình, đợi Húc Phượng trở về, chén nước thuốc đã xong, Nhuận Ngọc đang ngồi ở trước án lật một bản cổ thư, tiếng dây xích vang lên, ánh mắt Húc Phượng nhìn về phía Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc liền tùy tiện nhẹ gật đầu.

Nhưng mà, Húc Phượng nhìn xem trong phòng một chậu hoa quỳnh bỗng nhiên héo tàn, cười lạnh một tiếng:

"Bệ hạ, bản tôn cho ngươi uống nước thuốc bên trong đều là hỏa tính dược liệu, hoa quỳnh ưa lạnh, trong bồn đất bùn một mảnh ẩm ướt, hoa quỳnh lại bỗng nhiên héo tàn, không biết tại sao?

Gặp Nhuận Ngọc không nói, Húc Phượng lại đi rót một chén thuốc đưa đến cho Nhuận Ngọc, lạnh nhạt nói: "Uống nó."

"Đây là gì thuốc?" Nhuận Ngọc không tiếp.

"Ấm bổ chi dược." Húc Phượng nói xong liền cảm giác mình lanh mồm lanh miệng, quả nhiên, liền nghe xong liền Nhuận Ngọc nói: "Không cần Ma Tôn lo..."

Nhuận Ngọc lời còn chưa dứt, đã bị Húc Phượng kéo lấy Viêm Hỏa Liên dưới cổ. Húc Phượng hao tổn tâm cơ tìm kiếm phương pháp này, bất luận là Viêm Hỏa Liên hay là dược liệu, đều không dễ dàng, hắn đã nhọc lòng, đem Nhuận Ngọc đến Ma Giới, hiện tại vạn sự đủ, hắn không thể để uổng phí sức lực và hắn làm sao có thể chịu được Nhuận Ngọc ở trước mặt hắn hồn phi phách tán.

Hắn biết Nhuận Ngọc đối với thân thể bản thân cũng không thèm để ý, nếu không cũng sẽ không hạ truyền vị chiếu thư, mà không đi tìm cách tuổi thọ kéo dài, nhưng mà hắn lại không nghĩ rằng, Nhuận Ngọc đã hoàn toàn không có ý định sống, làmhắn kinh sợ rất nhiều.

"Bệ hạ nói qua muốn đối bản tôn nghe lời răm rắp, nhẫn nhục chịu đựng, bây giờ liền không nhớ rõ?" Húc Phượng giận không kềm được.

"Đây là thân thể bản tọa, cùng Ma Tôn không quan hệ. Ma Tôn mời bản tọa đến, đến cùng là vì sao? Nghĩ cứu tính mệnh huynh trưởng, liền không cần vẽ vời thêm chuyện." Nhuận Ngọc liên tưởng đến Viêm Hỏa Liên, đã bắt đầu hoài nghi dụng ý của Húc Phượng.

Trong phòng yên tĩnh một lát, Ma Tôn lại cười khẽ một tiếng, một tay duỗi đến, nắm cằm Thiên Đế, tinh tế tường tận xem xét:

"Bệ hạ mặt như trăng sáng, quả nhiên rất đẹp, eo như yếu liễu, thân thể rất đẹp."

Gặp Nhuận Ngọc không hiểu thấu, Ma Tôn thở dài:

"Ngàn năm trước bệ hạ trước đánh chết Ma hậu của, bản tôn đã ngàn năm, lãnh tịch, cũng không có mỹ nhân có thể khiến bản tôn hài lòng ..."

Nhuận Ngọc tâm thần đại chấn, trước đó suy đoán, Húc Phượng đối với thân thể mình lại có ý nghĩ xấu xa, cho nên mới muốn hao tâm tổn trí vì chính mình kéo dài tính mạng.

"Bệ hạ đã đem mình làm lễ, đưa cho bản tôn, thân thể của ngươi tự nhiên đã là bản tôn, sao có thể nói cùng bản tôn không quan hệ." Ma Tôn lại bắt đầu liên miên cùng hắn phân trần.

Thiên Đế cổ tay phải vừa nhấc, liền bị Ma Tôn chăm chú nắm lấy, Hỏa hệ linh lực thăm dò vào hắn uyển mạch, linh lực lưu chuyển:

"Bệ hạ lại muốn triệu Xích Tiêu? Xích Tiêu Kiếm dương tính cực liệt, bệ hạ băng hàn thân thể tàn phế, triệu lại tổn hao quá nhiều, về sau không cho phép dùng."

Thiên Đế lui lại một bước, tay trái giữa ngón tay đã hiện băng lăng, lại bị Ma Tôn ấm áp bàn tay nắm thật chặt, băng lăng liền tan rã, chảy dọc theo ngón tay ngọc rơi trên mặt đất:

"Bệ hạ lại muốn tạo băng lăng? Băng lăng cần linh lực ngưng tụ hơi nước, bệ hạ linh lực hao hụt, ngưng băng lại hao tổn linh lực, về sau cũng không cho phép dùng."

Nhuận Ngọc giờ mới hiểu được, thân thể mình đã hư nhược, chiến lực cùng Húc Phượng chém giết ở Ma Giới ngàn năm trước sớm đã không còn.

Húc Phượng một tay kìm lại hai cổ tay, dùng dây xích quấn chặt, đem hắn ôm lấy đặt lên chân của mình, một tay cầm chén thuốc đưa tới bên môi, một tay đã vươn vào hắn vạt áo, hư hư nắm lấy hồng anh: "Bệ hạ, nghe lời, đem thuốc uống, bản tôn liền bất động ngươi."

Nhuận Ngọc bị Húc Phượng kẹp ở trong ngực, nghĩ mình lại bị người khác nắm đến tận đây, thực sự thất bại, mà bây giờ Húc Phượng, đã xa không còn là thiếu niên quan phong vô hạn ngày xưa, lại sa đọa thành bộ dáng như vậy, hắn hiện tại quả là đau lòng không thôi.

Hắn vốn định bồi bồi Húc Phượng cho tới cuối đời, cũng đã chuẩn bị tâm lý chịu mọi tra tấn của Húc Phượng, nhưng bây giờ bị Húc Phượng giày vò, muốn hắn thân thể, lại muốn kéo dài tính mạng cho hắn, không biết hắn còn có thể  vũ hóa mà đi hay không, cái thân thể tàn phế này chẳng lẽ về sau lại thành thứ Húc Phượng muốn độc chiếm sao?

Nhuận Ngọc suy nghĩ, nhưng mà chén thuốc còn nằm bên môi, gặp hắn bất động, trong vạt áo  bàn tay nóng kia đang nắm lấy hồng anh của hắn tinh tế vê mài.

Nhuận Ngọc trải qua ngàn năm qua một thân một mình, chỗ đó chưa từng bị trêu chọc, thân thể run rẩy, trong lòng đại chấn, chỉ có thể nghĩ, "Hắn dám đụng đến ta, hắn dám đụng đến ta!

Húc Phượng nào biết trong lòng Nhuận Ngọc bách chuyển thiên hồi, chỉ biết vẫn cứng đầu như cũ không chịu uống, cũng đã mất đi tính nhẫn nại, nới lỏng nắm tay của hắn, đem hắn chăm chú kìm trong ngực, một tay bưng thuốc, một tay nắm lấy gương mặt Nhuận Ngọc, buộc hắn hé miệng, liền bắt đầu hôn, đưa thuốc đến trong miệng, Nhuận Ngọc tâm tự lộn xộn, lại không thể khước từ, đành phải nuốt xuống.

Mặc dù là hôn, Húc Phượng cũng như cũ tỉ mỉ, sợ sặc hắn, một ngụm rót vào, để hắn nuốt xuống, mới lại rót tiếp một ngụm, thẳng đến chén thuốc thấy đáy.

Nhìn chén thuốc đã cạn, Húc Phượng rất là hài lòng, giải khai hai tay của hắn:

"Về sau một ngày một lần, bản tôn có kiên nhẫn, cũng có thời gian, bệ hạ có nguyện ý uống hay không, đều theo bệ hạ tâm ý."

"Húc Phượng, ngươi như thế áp bách ta, đến cùng là vì cái gì?" Lạnh lùng tiếng nói từ trong ngực truyền tới.

"Nhuận Ngọc, ngươi đoạt đi cha mẹ ta, thê tử, bây giờ đem mình bồi thường cho ta, hai mươi năm sao ngươi trả đủ, ta sao có thể nào dễ dàng để ngươi lấy cái chết bỏ chạy được?"

Húc Phượng thanh âm lãnh lệ truyền đến, Nhuận Ngọc thấp giọng thở dài, lại không đáp lại.



===***===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro