Viêm Hỏa Liên - Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma Giới không phân chia ngày đêm, Nhuận Ngọc tới đã mấy ngày, lại không biết hiện tại là lúc nào, hắn từ trong ngực Húc Phượng đứng lên, kéo lấy xiềng xích bước đi thong thả đến bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ một mảnh lờ mờ, còn chưa lên tiếng, liền nghe thấy Húc Phượng ở một bên nói:

"Chạng vạng tối, truyền lệnh."

Mấy tên ma thị đi lên, liền nhìn trộm mỹ nhân bị xiềng xích bên cửa sổ, biên tướng bưng lên bàn mấy đĩa tinh xảo thức ăn cùng thanh cháo. Nhuận Ngọc một câu ta không muốn ăn còn chưa nói ra, Húc Phượng đã kéo dài thanh âm nói:

"Tới đây ăn cơm."

"Tôn Thượng ăn một mình đi." Nhuận Ngọc cũng không quay đầu.

"Thật có lỗi, bệ hạ, Bản Tôn bảo ngươi tới hầu hạ ta ăn cơm." mắt phượng có chút nheo lại.

Người bên cửa sổ than thở một tiếng, quay người ngồi bên cạnh Húc Phượng, xiềng xích đinh đinh, vì Húc Phượng bày bát đũa, thấy Húc Phượng không chút động tĩnh, nhìn chằm chằm hắn, Nhuận Ngọc cả giận nói:

"Chẳng lẽ còn muốn Bản Tọa đút cho ngươi ăn?

Làm sao, Bệ Hạ muốn không ăn? Làm sao không cầm chén đũa, hay là muốn Ma Tôn ta đút cho người? Ma Tôn ngôn từ rất mực quan tâm.

"Ân ... Ta không muốn ăn."

Thần tiên vốn có thể hóa tinh khí thiên địa cho mình dùng, cũng không cần giống như phàm nhân cần ăn để duy trì sinh mệnh, nhưng thân thể hư nhược Nhuận Ngọc, nếu như có ngũ cốc, rất tốt cho cơ thể. Nhuận Ngọc tự nhiên minh bạch đạo lý này, nhưng mấy trăm năm qua, cơ hồ cũng không ăn, nên không quen.

Quần thần từng có khuyên can tới mức lỗ tai Nhuận Ngọc đều đã mài ra kén.

Húc Phượng cũng sẽ nói như thế, nào có thể đoán được Ma Tôn lại nói:

"Bản Tôn khẩu vị không tốt, nuốt không trôi, cần có mỹ nhân ở bên cạnh ăn trước, Bản Tôn nhìn sắc đẹp, mới có thể vào ăn."

"Tôn Thượng trong cung mỹ nhân rất nhiều, triệu mấy người liền có."

"Bệ hạ, Bản Tôn nói ngàn năm nay, không có mỹ nhân nào vừa mắt bản tôn, duy chỉ có bệ hạ. Bản Tôn ngàn năm không gặp bệ hạ, cũng không muốn ăn." Húc Phượng Phượng mắt liếc, nghiêm túc nhìn mỹ nhân.

Hôm nay đủ loại mệt nhọc, cùng ngả ngớn ngữ điệu, rốt cục Nhuận Ngọc không thể nhịn được nữa, vung tay áo quét qua, chén dĩa trên bàn toàn bộ rơi xuống đất, cháo loãng thức ăn rơi đầy sàn nhà.

Nhưng mà, một cái chớp mắt, Thiên Đế nổi giận đùng đùng đã bị Ma Tôn kéo vào trong ngực, giam giữ hai tay, hai tay bắt chéo sau lưng, mang ý châm biếm mỹ nhân.

Ma thị một lần nữa dọn lên bữa tối, nhìn thoáng qua mỹ nhân bị bắt trong ngực Ma Tôn, thầm hô một tiếng tự cầu phúc, liền lui ra ngoài. Húc Phượng cầm lấy một muôi cháo, đưa tới môi Nhuận Ngọc.

Nhuận Ngọc cắn chặt môi, quay đầu không để ý đến hắn.

"Bệ Hạ ở thiên giới tùy hứng đã quen, không người dám quản, bây giờ đến chỗ ta, tật xấu này liền cần đổi." Húc Phượng dứt lời, đem cháo ngậm vào trong miệng, liền hôn lên môi Nhuận Ngọc.

Húc Phượng môi, mang theo máu cùng mùi tanh, hòa với cháo loãng cùng môi mỏng nhàn nhạt hoa quỳnh hương dính vào cùng nhau.

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng lại chưa bao giờ có quá nhiều thân mật, sau khi Cẩm Mịch xuất hiện, càng là thành kẻ thù, bây giờ thành nhị giới chí tôn, cả đời không qua lại với nhau. Hiện tại hai người như thế gần sát, thanh tịnh đôi mắt đẹp cùng nhiễm đỏ mắt phượng đối mặt, hơi thở lẫn nhau đánh vào đối phương trên mặt, mà môi lưỡi thì chăm chú quấn giao tại một chỗ.

từ Húc Phượng trong mắt thấy được hai ngọn lửa, tựa như ngọn u hỏa trên sông Vong Xuyên, đột nhiên liền nhìn ra sự cố chấp kiên trì của Húc Phượng:

"Ta muốn ngươi, ta muốn ngươi sống, ta muốn ngươi ở bên ta."

Nhuận Ngọc từ bỏ giãy dụa, cháo loãng chậm rãi đưa vào trong miệng. Hai người răng môi tách ra, đều thở hồng hộc. Húc Phượng đưa tay chà xát cháo đọng bên môi Nhuận Ngọc, thả hai cánh tay hắn, lẳng lặng mà nhìn hắn.

Nhuận Ngọc đứng dậy ngồi xuống Húc Phượng cầm thìa, bắt đầu chậm rãi húp cháo. Húc Phượng thở dài ra một hơi, nhìn một đoạn cổ tay trắng của Nhuận Ngọc, khớp xương rõ ràng, cháo loãng đưa vào đôi môi đỏ nhạt, không khỏi ngây dại, chỉ nguyện tình cảnh kéo dài thật lâu.

Bóng đêm dần dần sâu, hôm nay một phen giày vò, Nhuận Ngọc thân thể vốn cũng không tốt, thang thuốc kia còn có thuốc ngủ, cho tới bây giờ sớm đã buồn ngủ không chịu nổi, nhưng trông thấy trong tẩm cung chỉ có một giường lớn, Nhuận Ngọc tỏa ra bực bội, không biết Húc Phượng lại muốn như thế nào.

"Bệ hạ, tới hầu hạ Bản Tôn ngủ." Húc Phượng đến bên giường, vươn ra hai tay.

Nhuận Ngọc đành phải đưa tay giúp Húc Phượng giải ngoại bào, gặp Húc Phượng liếc xéo cả giận nói

"Chẳng lẽ Tôn Thượng còn muốn ngủ cùng Bản Tọa ..."

Ngoại bào cởi ra, tràn đầy vết sẹo trên tráng kiện thân thể lộ ra, chỗ nội đan tinh nguyên có vết sẹo thật sâu, trên lưng một vết kiếm, sẹo trải rộng trên thân Húc Phượng, Húc Phượng da trắng, càng lộ ra những vết sẹo dữ tợn kinh khủng.

Nhuận Ngọc rốt cục ngừng lại, ngược lại nói:

"Húc Phượng, ngươi ... ngươi những năm này chịu khổ ..."

Húc Phượng bắt lấy tay Nhuận Ngọc, vuốt lên trên vết sẹo, Nhuận Ngọc tay có chút phát run, năm đó hắn có bao nhiêu cố chấp, vì một nữ tử lương bạc, vì tự tôn buồn cười, đả thương người trọng yếu nhất, không chỉ tặng hắn Bạch Vi, còn cho hắn một kiếm, yên lặng một lát, Nhuận Ngọc mới từ nặng nề gạt tay ra:

"Húc Phượng, ngươi còn đau không?"

Húc Phượng quay người ôm lấy hắn, hơi thở quét trên cổ:

"Ngọc nhi, ngươi ở bên ta, ta liền không đau."

Hiện tại, tất cả mọi người đều gọi hắn là bệ hạ, lúc trước, địch nhân của hắn gọi hắn Nhuận Ngọc, người trước mắt hắn gọi hắn là huynh trưởng, còn có một người kêu hắn là Tiểu Ngư tiên quan, để hắn luân hãm vào một trận chiến không có chút nào hi vọng. Nhưng chưa có ai gọi hắn là Ngọc nhi.

Mọi người quen thuộc ngưỡng mộ hắn, ỷ lại hắn, từ trên người hắn không ngừng tác thủ. Mà tiếng gọi Ngọc nhi, lại lộ ra bá đạo chiếm hữu cùng ôn nhu cưng chiều, chưa có người nào cho hắn, Nhuận Ngọc nghe, trong lòng có một tia rung động, nhưng không thể tiếp nhận cùng thích ứng.

"Húc Phượng, ngươi phải gọi ta là huynh trưởng." Nhuận Ngọc bình nhạt nói.

"Ngươi là Thiên Đế, cũng là Ngọc nhi của ta, không phải huynh trưởng của ta, Ngọc nhi, vì ta lưu lại." Ma Tôn nói.

Nhuận Ngọc đẩy hắn ra, xoay người lại, thối lui một bước, trên mặt là xa cách:

"Húc Phượng, ta không phải đã tới sao."

"Ngươi minh bạch điều ta nói không phải cái này." Húc Phượng khẩn thiết nói.

"Húc Phượng, hai mươi năm, huynh trưởng sẽ ở bên ngươi, nhưng ta không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Một trận trời đất quay cuồng, Nhuận Ngọc bị áp trên giường:

"Những năm này, không gặp bệ hạ, Bản Tôn hàng đêm không được ngủ yên, nhắm mắt tất cả đều là thiên ma đại chiến Bệ Hạ đâm ta một kiếm, bây giờ có Bệ Hạ tương bồi, mới có thể ngủ được."

Húc Phượng đè lại hai vai Nhuận Ngọc, đem hắn một mực đè lên giường, gặp Nhuận Ngọc không quan tâm, cong chân liền muốn đá hạ thân, Húc Phượng cười lạnh nói:

"Bệ Hạ muốn đụng vào chỗ nào của bản tôn? Ngươi đụng vào chỗ nào, Bản Tôn liền dùng chỗ ấy sủng hạnh ngươi."

Lời này rất có tác dụng, Thiên Đế giận dữ Thập Phương Câu Diệt, nhưng bị khóa bên trong xiềng xích của Ma Tôn, Thiên Đế cho dù tức giận, cũng chỉ có thể buông chân, ở trên người dã thú kiềm chế, trung thực nhu thuận nằm lại, động cũng không dám động, lưu lại phiếm hồng đuôi mắt cùng không ngừng chập trùng lồng ngực, cùng nhấp thành một tuyến môi mỏng.

Bên người Ma Tôn cười khẽ, đưa tay đến sau đầu Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc thân thể run lên, ánh mắt nhìn theo Húc Phượng, Húc Phượng lại gỡ dây cột tóc, lại đưa tay giải dây thắt lưng, Nhuận Ngọc thân thể kéo căng, Húc Phượng chỉ cởi ngoại bào của hắn, thẳng đến lúc Húc Phượng tỉ mỉ chu đáo cởi vớ giày của hắn, nằm nghiêng ở bên cạnh hắn, một tay ôm bên trên eo hắn, đem hắn ôm vào trong ngực.

Húc Phượng chỉ cảm thấy một tầng băng hàn chi khí từ Nhuận Ngọc trên thân đẩy ra, băng tinh cùng sương lạnh, lao thẳng tới người hắn, lông mày của hắn phát hơi đến kết băng, đông lạnh toàn thân phát run, khổ sở tựa như Bạch Vi phát tác.

Hỏa Dương chi khí tuôn ra, trực tiếp đánh tan băng hàn, nhưng mà dương khí vừa phản công đến Nhuận Ngọc, Húc Phượng vội vàng vận công thu lực.

"Bản Tôn đã nói, không cho phép dùng lại ngưng băng chi thuật, Bệ Hạ lại không ngoan, Bản Tôn liền cần trừng trị."

Húc Phượng nhấc tay nắm lấy cổ tay Nhuận Ngọc, một tay dán sát vào vòng xích Viêm Hỏa Liên sau lưng mà vận công, dây xích hồng quang, nhiệt lưu mãnh liệt, nội đan càng lúc càng nóng hơn.

Nhưng lần này đã không còn thiêu đốt khó chịu, Nhuận Ngọc ngược lại cảm giác linh lực thâm hụt lại được bù đắp, quanh thân rất ấm, hắn vốn đã buồn ngủ, ấm áp hơn, cho dù trong lòng kinh hãi, cũng ngăn không được buồn ngủ, một hồi liền ngủ thiếp đi, Húc Phượng chậm rãi thu tay lại, nhìn hắn một hồi, thở dài một cái, vì hắn đắp chăn, mới ôm hắn thiếp đi.

Nhuận Ngọc thân thể lạnh, những năm gần đây giấc ngủ rất cạn, mỗi đêm kiểu gì cũng sẽ tỉnh lại mấy lần, chưa hề có một giấc ngủ đến hừng đông, nhưng sáng sớm lại ngủ không đủ, hắn lại kiềm chế bản thân rất nghiêm, nhất định đúng hạn tảo triều quản sự, vào ban ngày cũng thường cảm giác buồn ngủ không chịu nổi.

Nhưng đêm Nhuận Ngọc lại ngủ rất ngon, bên người giống như có một cái lò sưởi, nhiệt độ vừa vặn, sấy khô ấm áp thoải mái dễ chịu tựa như hắn đang mộng.

Trong mộng Húc Phượng vì Bạch Vi phát tác, toàn thân run rẩy, cánh tay kết băng, hắn hết lần này tới lần khác cầm trong tay Xích Tiêu, hung hăng đâm vào eo Húc Phượng, máu tươi từ Húc Phượng phun ra ngoài, tung tóe trên người hắn.

Sáng sớm hôm sau, Nhuận Ngọc trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, có người nhẹ nhàng gọi hắn:

"Bệ hạ, vào triều."

"Quảng Lộ, đến sao?" Nhuận Ngọc còn chưa thanh tỉnh, nhẹ nhàng nói mớ.

"Bệ Hạ thích Quảng Lộ sao?" thanh âm thật chua.

"Quảng Lộ, ngươi đi quá giới hạn, Bản Tọa sớm đã tứ hôn cho ngươi, ngươi sao còn không bỏ xuống được ..." Nhuận Ngọc nói nói, đột nhiên mở hai mắt, chỉ thấy Húc Phượng xuất hiện ở trước mắt.

Nhuận Ngọc thở dốc một hơi, mới thanh tỉnh lại:

"Tôn Thượng tự đi vào triều, gọi ta làm cái gì?"

Húc Phượng không nói, đưa tay liền muốn dìu hắn, Nhuận Ngọc tránh đi tay hắn, từ đứng dậy ngồi, Húc Phượng lại muốn giúp hắn buộc tóc, Nhuận Ngọc đưa tay liền cản, lần này hắn rốt cục chọc giận Húc Phượng, Húc Phượng níu dây xích, buộc hắn ngóc đầu lên:

"Bệ hạ, đã lấy mình làm lễ, liền phải theo ý Bản Tôn mới phải."

Nhuận Ngọc không giãy dụa nữa, thuận theo ngồi, Húc Phượng thắt một đỉnh Ngân Long quan trên búi tóc, lại lấy kiện ngọc màu xám đế bào khoác lên người cho hắn, Nhuận Ngọc lúc đến, những này cũng không mang theo, nghĩ là Húc Phượng vì hắn mà chuẩn bị.

"Tôn Thượng đây là ý gì, chắc là muốn mang Bản Tọa vào triều sao? Nhìn Húc Phượng phen này thu thập, Nhuận Ngọc cảm thấy kinh dị.

"Bản Tôn vào triều quản sự, lo lắng Bệ Hạ tùy thời chạy trốn, muốn mang theo bên người, để giám thị." Ma Tôn nửa nghiêm túc nửa trêu tức nói.

Nhuận Ngọc rốt cục nhịn cười không được, đứng dậy, nắm lấy tay Húc Phượng, để hắn dẫn tới Ngu Cương cung chủ điện, Húc Phượng duỗi đốt tay truyền lực vào Viêm Hỏa Liên trên thân Nhuận Ngọc.


===***===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro