Viêm Hỏa Liên - Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Ma nhị giới tôn chủ chậm rãi đi tới cầu thang Ngu Cương cung đại điện, ma thị hai bên quỳ xuống hành lễ, lúc này ma thị mới biết mỹ nhân mà Ma Tôn bắt về chính là Thiên giới chi chủ, nhưng mà nhớ lại hắn hôm qua bị Ma Tôn đủ loại chỉnh lý, mặc dù theo lễ mà bái, nhưng trong lòng cùng trên mặt đều tồn tại khinh mạn chi ý.

Nhuận Ngọc tất nhiên là đã nhìn ra, nhưng không thèm để ý chút nào, ngược lại là Húc Phượng, lăng lệ ánh mắt quăng về phía những ma thị kia, dọa đến bọn họ đều phải cúi đầu.

Ngu Cương cung đại điện chủ vị thiết hai tòa, Ma Giới lấy trái là tôn, Ma Tôn dẫn Thiên Đế, đem hắn dẫn đến tay trái, Nhuận Ngọc liếc nhìn quần ma, chấn tay áo lý bào, đoan chính ngồi, Húc Phượng ngồi bên phải, nghiêng nghiêng tựa lưng vào ghế ngồi, nhếch lên chân.

Ma Giới không giống Thiên Giới tôn ti quy củ rất nhiều, nhưng quần ma gặp Ma Tôn lại dẫn Thiên Đế ngồi tại thượng vị, lập tức xì xào bàn tán, chỉ trích thanh âm càng to hơn.

Cho đến nay, Ma Giới thay đổi rất nhiều, Dương Thành vương, Biện Thành vương sớm đã quy ẩn, Lưu Anh mang theo nhi nữ Khanh Thiên vân du tứ hải chưa về, trước mắt dưới trướng Húc Phượng, một nửa là do Húc Phượng năm đó đọa ma liền đi theo, một nửa là những năm qua Húc Phượng thu phục, Tấn Thành vương.

Một hồi, liền có Lý Thành vương ra khỏi hàng:

"Tôn Thượng, Ma Giới cùng Thiên Giới không chút liên can, hôm nay Ma Tôn giam giữ Thiên Đế, liền cần cẩn thận giam giữ, sao có thể để lâm triều, nghe Ma Giới nghị sự?"

Lý Thành vương râu tóc bạc trắng, nguyên do dưới trướng Biện Thành vương, một lão giả cương liệt ngay thẳng , từ lúc Húc Phượng đọa ma liền đi theo luôn trung thành với Húc Phượng.

"Thiên Đế làm khách tại Ma Giới, Bản Tôn hữu lễ, các ngươi cũng cần như thế, gặp Thiên Đế như gặp bản tôn." Húc Phượng liếc nhìn quần ma, cất cao giọng nói.

Ngàn năm trước, thiên ma đại chiến, Thiên Đế đánh Tôn Thượng, trước đó, Tôn Thượng phục sinh Kim Đan, Thiên Đế hạ Bạch Vi, Tôn Thượng đều không nhớ sao? Lý Thành vương vội la lên.

"Những chuyện cũ năm xưa, không đề cập tới cũng được, việc này không cần bàn lại, liền nghị việc khác." Húc Phượng đã không thể kiên nhẫn.

"Tôn Thượng, Thiên Đế lạnh tâm, Tôn Thượng bị hắn mê hoặc, ắt gặp đại nạn!" hạ bái khấu đầu, Húc Phượng nghe vậy giận dữ, trong lòng bàn tay uẩn lên một đạo hồng quang, mãnh mẽ đánh úp về phía Lý Thành vương.

Gần đây, Húc Phượng làm việc càng thêm bất thường, nhiều lần mạo hiểm, đi Viêm Hỏa động từ yêu thú chiếm Viêm Hỏa Liên, trọng thương mà về, lại đi Hoa giới đánh cắp Dưỡng Long châu, còn đi Yêu giới nấn ná mấy ngày, làm cho vết thương chồng chất, đem một viên đan dược trở về, chúng thần không biết vì sao, Lý Thành vương nhiều lần khuyên can, Húc Phượng đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Lý Thành vương biết Thiên Đế giết cha bức mẫu, truy đuổi Húc Phượng, lại vì một nữ dấy lên thiên ma đại chiến, trong lòng rất xem thường, hôm nay lại gặp Ma Tôn đem Thiên Đế dẫn tới chấp chính, càng không cam lòng, trong lòng trung thành miệng liền nói ra những lời khó nghe.

Gặp Tôn Thượng hoàn toàn không để ý tới lời nói của mình, thậm chí ra tay trách phạt, Lý Thành vương trong lòng bi thương, thất vọng cùng cực, nhắm mắt đợi chết. Quần ma bị Húc Phượng nhiều năm thiết huyết trấn áp, gặp Ma Tôn xuất thủ trừng trị lão thần, cũng giận mà không dám nói gì.

Lúc này chủ vị tay trái, một đạo u lam băng hàn linh lực tùy thời vung ra, trực kích hồng quang, hai lực chạm nhau, một tiếng vang thật lớn, liền bị trừ khử vô hình, mở mắt, Thiên Đế ống tay áo khinh động, mấy điểm vụn băng rơi xuống, nhíu mày nhìn Ma Tôn.

Nhuận Ngọc đứng dậy, bước xuống chủ tọa, đi đến bên người Lý Thành vương, thấp người đỡ dậy lão nhân, Lý Thành vương ngẩng đầu nhìn Nhuận Ngọc, do dự một chút, vẫn là đứng dậy, chỉ nghe Nhuận Ngọc chậm rãi nói:

"Tôn Thượng vào chỗ năm trăm năm, tại Trần thành thảo nghịch tặc bị vây, thân thụ một tiễn, chính người liều chết dẫn ra một đường sống, Tôn Thượng bình an mà về."

"Tôn Thượng vào chỗ sáu trăm năm, Yêu giới xâm lấn, Tôn Thượng bị vây nhốt ba ngày, chính là Lý Thành vương dẫn binh cứu giá. Dù bản thân bị trọng thương, nhưng giữ được Tôn Thượng thắng lợi phá vây.

Lý Thành vương liệt liệt chiến công, lại đối với Tôn Thượng trung thành, Bản Tọa ở thiên giới cũng có nghe thấy, trung liệt lão thần, Tôn Thượng lại như thế, chẳng khác nào tự hủy Trường Thành?

Nhuận Ngọc êm tai nói, Lý Thành vương mới sống chết trước mắt lại giọt lệ chưa lưu, hiện tại hai mắt nhiệt lệ chảy xuôi, cúi đầu không nói.

Húc Phượng cũng đi xuống , đứng ở trước Nhuận Ngọc, có chút khom xuống, nghiêng đầu nhìn hắn:

"Lý Thành vương chỉ trích Bệ Hạ lạnh tâm, mê hoặc bản tôn, Bệ Hạ còn đối với hắn đủ kiểu giữ gìn?"

"Lý Thành vương nói rất đúng mong rằng Tôn Thượng đừng bị Bản Tọa mê hoặc." Nhuận Ngọc thản nhiên nói.

Bệ Hạ là đại lễ Thiên Giới đưa cho Bản Tôn, nếu tối nay thị tẩm cùng Bản Tôn, Bản Tôn liền xá miễn tội cho Lý Thành vương, nếu không tất nghiêm trị không tha." Húc Phượng một tay xoa lên gò má Nhuận Ngọc, bí mật truyền âm cho hắn.

"Tôn Thượng lại lấy tính mạng của trọng thần Ma Giới để áp chế Bản Tọa, thân thể ta há lại để cho ngươi tùy ý làm bậy?"Nhuận Ngọc tức giận đáp lại.

Nhuận Ngọc cùng Húc Phượng đối mặt, Húc Phượng ngang ngược làm tâm hắn đau nhức:

"Được, Húc Phượng hai mươi năm này ta vốn là vô vị, ta muốn làm ấm ngươi, nếu ngươi muốn như thế, ta giúp ngươi."

"Tốt, theo lời Bệ Hạ." Nhuận Ngọc dứt lời, hất tay Húc Phượng về chỗ ngồi.

"Bệ Hạ đã đỡ lời, Bản Tôn liền không so đo với ngươi, ngươi có nhớ, ân tình lần này của Bệ Hạ." Húc Phượng hướng Lý Thành vương nói.

Kinh dị nhìn Nhuận Ngọc một chút, hắn biết Ma Tôn chuyên quyền độc đoán, nếu có ngỗ nghịch, tất nghiêm trị không tha, không biết Thiên Đế đáp ứng Ma Tôn cái gì, mới bảo vệ tính mạng mình, mắt thấy mình lâm vào hiểm cảnh, lại không người viện thủ, ngược lại người mình dốc hết sức công kích lại xuất thủ cứu giúp, trên người Thiên Đế dù nhìn không thấy cấm chế, lại nghe đến liên khóa vang lên, hắn bị Ma Tôn khống chế, vẫn còn hữu tâm cứu mình, tâm tình hổ thẹn, quay về chỗ đứng.

Nhuận Ngọc nhìn cách Húc Phượng cư xử với quần ma, dù chuyên quyền độc đoán, ngôn ngữ hung ác, khác với cách trị vì của mình, trừ sự tình của Lý Thành vương, còn lại đều xử lý rất hợp tình hợp lý, thành thạo điêu luyện, Nhuận Ngọc gật đầu, vui mừng thiên giới có người kế tục.

Húc Phượng thấy Nhuận Ngọc không nói xen vào, lẳng lặng nhìn mình ánh mắt nhìn theo hắn nhất cử nhất động, liền có một chút cảm giác hạnh phúc, lại nghĩ tới hạnh phúc này không biết có thể bền bỉ hay không, trong lòng lại đau xót.

Qua hai canh giờ, triều hội hoàn tất, Húc Phượng đứng dậy, đưa tay dẫn Nhuận Ngọc đi, Nhuận Ngọc mỉm cười, quần ma một mảnh kinh diễm, Húc Phượng đắc ý mang theo Nhuận Ngọc cùng nhau rời đi.

Ra đại điện, Húc Phượng lại dẫn Nhuận Ngọc đi thẳng ra Ma Cung, Nhuận Ngọc không rõ ràng cho lắm, Húc Phượng đã hóa ra nguyên thân, kim hồng sắc Hỏa Phượng nằm trên đất mặt:

"Ngọc nhi, lên đi."

Nhuận Ngọc ngồi trên lưng Húc Phượng, Húc Phượng chậm rãi bay lên không trung, từng tiếng phượng gáy vang vọng Ma Giới, Nhuận Ngọc nhìn xuống phía dưới, Ma Giới toàn cảnh mười thành thu hết vào mắt, có một chỗ chẳng biết tại sao bốc lên ẩn ẩn ánh lửa, Nhuận Ngọc tâm bên trong khẽ động, không biết phải chăng là chính là Viêm Hỏa động.

"Húc Phượng, ngươi quản lý Ma Giới lý rất tốt, không uổng công ta vì ngươi lo lắng ngàn năm." Nhuận Ngọc vỗ vỗ Phượng Hoàng phía sau lưng.

Ngàn năm qua, đại sự Ma Giới, động tĩnh của Ma Tôn, hạ thần luôn báo cho Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc có khi vì hắn xuất chinh ướt mồ hôi, có khi vì hắn bị vây mà lo lắng, thậm chí nghĩ mình tới cứu hắn, nhưng lại không thể đi, chỉ thở dài một tiếng, yên lặng nhìn chăm chú.

Dưới thân Phượng Hoàng hơi buồn bực, Phượng Linh đã run một cái, đột nhiên vỗ cánh tăng nhanh tốc độ, Nhuận Ngọc bên tai kình phong sưu sưu, rốt cuộc ngồi không vững, đành phải nằm ở trên lưng Húc Phượng, đưa tay ôm lấy cổ hắn.

Phượng Hoàng rơi xuống đất hóa người, chung quanh ma thị tất cả đều hạ bái, Nhuận Ngọc thấy mình bị Húc Phượng ôm, buông tay liền muốn xuống đất, Húc Phượng thân thể nhất chuyển, liền đem Nhuận Ngọc ôm vào trong ngực:

"Bệ Hạ, Bản Tôn rất vui khi người ôm Bản Tôn, đưa tay, ôm ta."

Nhuận Ngọc thấy chung quanh ma thị mặc dù cúi đầu, ánh mắt đều đã trôi dạt trên người hắn, bận bịu nhỏ giọng nói:

"Húc Phượng, về trước đi lại nói."

Húc Phượng ngừng chân bất động, giữ chặt hắn, Nhuận Ngọc trên thân run lên, sắc mặt ửng đỏ, rốt cục đưa tay ôm lên cổ Húc Phượng. Húc Phượng hài lòng cười một tiếng, vừa đi vừa hỏi:

"Bệ Hạ ở Thiên giới, lúc này thì làm gì?"

"Ở Thiên giới?" Nhuận Ngọc hai mắt mê ly, vừa nói, vừa khắc chế bản thân, có chút há miệng đánh một cái ngáp:

"Lúc này không phải phê duyệt tấu chương, liền tiếp kiến trọng thần."

Lúc này đã qua buổi trưa, Húc Phượng gặp Nhuận Ngọc buồn ngủ cảm giác rõ ràng, không biết những năm qua, hắn làm thế nào để sống với cái thân thể rách nát, chèo chống quản lý Thiên Giới với vô số sự vụ phức tạp, biết người này nhất định sẽ không ngủ trưa, nhân tiện nói:

"Bệ Hạ, nhắm mắt."

Nhuận Ngọc lần này liền nghe lời, khẽ ừ, liền theo lời nhắm mắt lại. Húc Phượng thả chậm bước chân, Nhuận Ngọc một lát sau liền tại trong ngực hắn ngủ thiếp đi, Húc Phượng ôm hắn trở về tẩm cung, gỡ phát quan, đem hắn an trí trên giường, đắp chăn lên trên người hắn, liền ngồi ở bên cạnh nhìn hắn, hô hấp đều đặn, mặt phấn ngậm xuân, nhìn thật là nhu thuận vô hại, nhìn khi hắn ngủ, thực sự nghĩ không ra đây chính là vị đã quản lý Thiên Giới ngàn năm, Thiên Đế bệ hạ. Nhìn một chút, Húc Phượng nhịn không được liền hôn lên má hắn.

Giấc ngủ này liền hơn một canh giờ, Nhuận Ngọc khó khăn tỉnh lại, nghĩ đến mình nếu như ở Thiên Giới vẫn như cũ lao lực, còn bây giờ không chút kiêng kỵ yên giấc ngủ trưa, đúng là tại Ma Giới, cũng tại Húc Phượng, không khỏi bật cười.

Húc Phượng cũng không ở, gian ngoài lại có tiếng cười thiếu nữ truyền đến, Nhuận Ngọc trên thân Viêm Hỏa Liên đã xuất hiện lại, hắn tiện tay buột tóc, ra ngoài dạo chơi, gặp một thiếu nữ bên cạnh Húc Phượng, cùng Húc Phượng nhẹ giọng đàm tiếu. Thiếu nữ nói cái gì, Nhuận Ngọc cũng không nghe rõ, chỉ nghe Húc Phượng nói:

"Ngươi nhỏ giọng chút, chớ ầm ĩ phiền hắn nghỉ ngơi."

Nàng này áo đen váy đen, mặt mày rực rỡ, làn thu thuỷ lưu chuyển, mũi cao da tuyết, miệng anh đào nhỏ, tóc dài kết bím tóc nhỏ, bím tóc bên trong xen lẫn ngũ sắc dải lụa màu, rõ xinh đẹp hào phóng.

Nhuận Ngọc chưa bao giờ thấy qua nàng này, lại cảm thấy nàng rất là quen mặt, hắn còn chưa lên tiếng, nàng đã thấy hắn, trong mắt dị sắc lóe lên liền biến mất, quay người hướng Húc Phượng nói:

"Húc Phượng cữu cữu, ngươi thế mà kim ốc tàng kiều, khóa mỹ nhân ở trong tẩm cung."

Nghe thiếu nữ nói chuyện, Nhuận Ngọc liền nhớ tới một người:

"Ngươi là con gái của Lưu Anh công chúa?

Thiếu nữ này lại không để ý tới hắn, nóng bỏng ánh mắt câu quấn ở Húc Phượng, tiếp tục nói với Húc Phượng:

"Phượng cữu cữu, mỹ nhân này, ngươi thu hắn làm nam thiếp làm ấm giường cũng tốt, Ma hậu chi vị, chỉ có thể là của ta." Dứt lời liền muốn hôn hôn Húc Phượng.

Húc Phượng tranh thủ thời gian đẩy ra nàng:

"Không biết lớn nhỏ, hồ ngôn loạn ngữ, trước mặt bệ hạ, cũng không biết xấu hổ, nhanh đi bái kiến Thiên Đế bệ hạ!"

Tiếp theo chuyển hướng Nhuận Ngọc nói:

"Đây là nữ nhi của Lưu Anh bên ngoài dạo chơi, hôm nay mới về."

Khanh Thiên lại chậm rãi đi đến trước mặt Nhuận Ngọc ỏn ẻn nói:

"Ta sớm đã nghe nói, Tôn Thượng giam giữ Thiên Đế, khóa tại tẩm cung hầu hạ mình, vậy đây là Bệ Hạ sao?

Liền đưa tay níu lấy cổ tay Nhuận Ngọc: "Thì ra mỹ nhân đúng là Thiên Đế."

Sau khi Cẩm Mịch mất, cũng có nữ tiên ngấp nghé vị trí hậu vị, đối với hắn liếc mắt ra hiệu, liên tiếp ra hiệu, nhưng cũng đều cẩn thận thủ lễ, bây giờ lại có một hậu bối, dám tiếp cận hắn, còn dám gọi hắn là mỹ nhân, Nhuận Ngọc quả nhiên là dở khóc dở cười.

Nhuận Ngọc đưa tay né tránh Khanh Thiên:

"Khanh Thiên, Bản Tọa chính là huynh trưởng Ma Tôn, đã từng gặp mẹ ngươi vài lần, theo lý, ngươi cũng - nên gọi Bản Tọa một tiếng cữu cữu.

Khanh Thiên còn muốn nói tiếp, Húc Phượng đã không còn kiên nhẫn, đi tới kéo Nhuận Ngọc, ôm lấy eo nhỏ nhắn:

"Khanh Thiên, ngươi vừa trở về, đi về nghỉ ngơi đi, Bệ Hạ sao không ngủ thêm chút nữa, Bản Tôn đưa ngươi đi về nghỉ."

Nhuận Ngọc đưa tay đi cản Húc Phượng, Húc Phượng chẳng hề để ý, nắm lấy tay Nhuận Ngọc, liền túm hắn mang về tẩm cung, Khanh Thiên thấy hai người cùng nhau đi, một đen một trắng bóng lưng, nhìn lại vô cùng xứng đôi, tức giận dậm chân, hầm hừ rời đi.

"Nàng ta có tình ý với ngươi."

Nhuận Ngọc vừa tỉnh ngủ, trong miệng khô khốc, lấy trà nguội muốn uống, bên cạnh thuận miệng nói. Húc Phượng chộp lấy trà nguội:

"Ngươi quan tâm người khác đối với ta có tâm tư, sao không biết chú ý thân thể.

Nhuận Ngọc bất đắc dĩ nhìn thấy trong tay trống trơn mà nói:

"Bất quá nàng lại càn rỡ, tâm tư quá nhiều, không ngồi nổi ngôi vị thiên hậu, nếu ngươi thích, tương lai nạp làm Thiên Phi liền có thể."


===***===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro