015

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Ma Đại Chiến Đả Xuất Cá Hài Tử
(Đánh Thiên Ma đại chiến đánh ra một đứa con)

| 015 |

Nhuận Ngọc cố nén ý cười, nhìn Húc Phượng cháy đen thui trước mặt, không biết nên nói gì cho phải.

"Huynh trưởng, ta không cố ý, ta chỉ mới đốt lửa lên thôi." Húc Phượng nghĩa chính ngôn từ nói, "Là bếp không đủ chắc chắn!"

Nhuận Ngọc có chút dở khóc dở cười, thở dài nói, "Ôi, vậy xem ra, Lưu Ly Tịnh Hỏa của ngươi, vẫn nên dùng để chống địch thì thỏa đáng hơn, về phần mấy chuyện bếp núc, thôi bỏ đi."

Húc Phượng không hề nghĩ ngợi, vội vã mở miệng, "Ta ta ta, ta còn có thể bưng trà rót nước cho huynh trưởng, hầu hạ bên cạnh."

"Mấy chuyện này đã có Quảng Lộ."

Húc Phượng liều mạng phát huy IQ hữu hạn của mình, phản bác, "Quảng Lộ nói thế nào cũng là nữ tiên, có rất nhiều điều bất tiện, nếu để ta làm, khẳng định có thể làm cẩn thận hơn nàng."

"Ồ, phải không?" Nhuận Ngọc hỏi ngược lại.

"Phải phải phải, nhất định phải." Húc Phượng mặc kệ thế nào cũng muốn ở lại bên cạnh Nhuận Ngọc, câu gần quan được ban lộc không phải là không có đạo lý!

Vừa vặn lúc này Quảng Lộ bưng trà vào, bị Húc Phượng cướp lấy, Quảng Lộ nhìn hai tay trống trơn của mình chỉ có thể liếc xéo, lui xuống.

Rót một chén trà xanh hai tay dâng tới trước mặt Nhuận Ngọc, "Huynh trưởng mời."

Nhuận Ngọc thấy Húc Phượng như vậy, có chút buồn cười, nét mặt vẫn bất biến, "Cứ để ở đó đi."

Húc Phượng đặt chén trà vào tay Nhuận Ngọc, mò qua bóp vai cho y, vẻ mặt nịnh nọt hỏi, "Huynh trưởng cảm thấy thế nào."

Nhuận Ngọc gật đầu, nói, "Đã vậy, cho ngươi thử việc trước."

"Huynh trưởng cao kiến." Húc Phượng cợt nhả đáp.

Từ đó, Húc Phượng dựa vào da mặt dày, cưỡng ép ở lại bên cạnh Nhuận Ngọc.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Húc Phượng mỗi ngày vui vẻ ngâm mình ở Toàn Cơ Cung, ý không ở trong lời, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra hắn ôm tâm tư gì, nhưng nếu bản thân Nhuận Ngọc không nói, mọi người cũng chỉ coi như không thấy.

Nhuận Ngọc phê duyệt tấu chương, Húc Phượng sẽ ngồi bên cạnh chăm con, trên tay như có như không vuốt ve bộ lông chim mềm mại của nữ nhi, rồi chợt nhớ ra gì, mở miệng nói, "Tháng sau là thọ thần của huynh trưởng, huynh trưởng chuẩn bị làm thế nào?"

Nhuận Ngọc nghe xong sửng sốt, để bản tấu trong tay xuống, bấm ngón tay, "Trái lại đã quên, nhưng nếu là thọ thần đầu tiên sau khi bản tọa đăng đế, tất nhiên là phải làm lớn."

"Vậy để ta đi truyền lệnh chuẩn bị."

"Đi đi."

Húc Phượng bế Tiểu Diễm Hoa để vào lòng Nhuận Ngọc, vội vã chạy ra ngoài, đi truyền một hai mệnh lệnh, tất nhiên không cần bao nhiêu thời gian, chỉ là trên đường về, một bàn tay thò ra lôi hắn đi.

Đan Chu vất vả lắm mới đuổi kịp Húc Phượng, tò mò hỏi, "Ta hỏi này Phượng Oa, con và Ngọc Oa, rốt cuộc là sao vậy?"

Nhị điệt tử của hắn trước kia rõ ràng vẫn cùng Đại chất tử vì Cẩm Mịch dây dưa ngươi chết ta sống, đâu có ngờ đánh một trận Thiên Ma đại chiến xong, bọn họ lại đánh ra một đứa bé, nghe Cẩm Mịch nói, chắt gái của hắn là được gieo mầm ở khi Cùng Kỳ gây họa, nguyên do trong đó làm hắn hiếu kỳ.

Húc Phượng thở dài, đáp, "Ai, một lời khó nói hết, nhưng từ đầu đến cuối con yêu chỉ có mình huynh trưởng, chưa từng hai lòng."

"Vậy trước kia con và Tiểu Cẩm Mịch?"

"Ta chưa bao giờ yêu Cẩm Mịch cả, trước kia chỉ là vì uống nhầm nước Vong Xuyên, mới có thể quên đi tình yêu mình dành cho huynh trưởng, dây dưa với nàng, là không muốn nhìn thấy huynh trưởng và nàng ở bên nhau thôi."

"Nói vậy, con và Tiểu Cẩm Mịch trước kia, là vì..."

"Phải, con ghen tị, dựa vào cái gì huynh trưởng tốt với nàng như vậy! Rõ ràng ngày xưa huynh trưởng hiểu con nhất!" Khi Húc Phượng nói lời này trên người phảng phất như bay ra một cái mùi chua lòm.

Đan Chu bị chua đến nhe răng, không ngừng lắc đầu bảo, "Tiểu bối các con đó, thật là, haiz, già rồi già rồi, lão phu theo không kịp suy nghĩ của các con nữa rồi."

Đan Chu chống quải trượng bỏ đi, trên mặt lại lộ ra ý cười, câu chuyện này, chậc chậc, nếu viết thành tiểu thuyết, ai nha, không được không được, lão phu phải về sáng tác thôi!

Húc Phượng dùng dư quang liếc nhìn cái bóng cách đó không xa trên đất, đắc ý cười, vui vẻ chạy về Toàn Cơ Cung.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro