| 001 |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Hà Sát Tử Nhất Vĩ Long
(Làm sao giết chết một con Rồng)

| 001 |

Thiên Giới – Toàn Cơ Cung

"Ngươi gạt cha nói yêu ta, gạt Trưởng phương chủ nói yêu ta, gạt hết mọi người trong thiên hạ nói yêu ta, ngươi căn bản không hiểu được yêu là gì... Ta chỉ cần Phượng Hoàng mà thôi... Ngươi buông tha cho ta đi, cầu ngươi..."

"Mịch Nhi, sao ta có thể buông tha nàng được... Ta yêu nàng, ta yêu nàng đến thống khổ ta yêu nàng đến không thể nào kiềm được... Lúc đó ta hận không thể vung kiếm tự hủy Nguyên Thần... Dù là bắt ta từ bỏ ngôi vị Thiên Đế này, ta cũng cam tâm tình nguyện..."

"Đủ rồi, ngươi căn bản không hiểu yêu là gì, ngươi vĩnh viễn không xứng có được tình yêu, xin ngươi đừng khinh nhờn chữ yêu này nữa, từ nay về sau mỗi một câu mà ngươi ta sẽ không bao giờ tin tưởng."

"Mịch Nhi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, nàng có thể không tin ta, nàng có thể không yêu ta, nàng thậm chí có thể hận ta, nhưng, nhưng nàng tuyệt đối không thể rời xa ta."

"Ngươi không sai, sai là ta, sai là ta, ta sai đến hoang đường." Nói xong lấy ra nghịch lân để ở trước ngực ra, nhớ tới những hình ảnh tốt đẹp ngày trước cùng Nhuận Ngọc, giơ tay, ném nghịch lân xuống trước mắt y.

Nhuận Ngọc ngồi xổm xuống dưới đất nhặt nghịch lân lên, nắm trong tay. Nhuận Ngọc cảm thấy lòng mình đau đến thắt lại, đau đến sắp không thở nổi.

Giữ lại người nàng, nhưng chung quy không giữ được trái tim nàng. Là y quá ngây thơ, cho rằng có một ngày, Mịch Nhi nhìn thấy trả giá của mình sẽ quay đầu lại.

Y run rẩy đứng dậy, giọng nói khàn khàn. "Mịch Nhi, nàng đi đi. Tới Ma Giới tìm Húc Phượng đi."

Cẩm Mịch nghe được lời Nhuận Ngọc nói, không kịp nghĩ tới điều khác, chỉ nghĩ mình có thể đi tìm Phượng Hoàng rồi, không quay đầu lại bỏ đi.

Nhìn bóng lưng Cẩm Mịch biến mất, Nhuận Ngọc mới hỏng mất ngồi xổm xuống, tựa như câu nói vừa nãy đã dùng hết tất cả sức lực của y. Tay y bấu lấy ngực thở hổn hển, hình như chỉ có làm vậy y mới có thể thở được.

Tiên sinh dài dằng dặc, mấy ngàn năm qua, lần đầu tiên giao ra chân tâm, đổi lấy lại là thương tích và thống khổ đầy mình.

Thật lâu sau, y đứng lên, nhắm mắt, để lại một giọt nước mắt tuyệt vọng.

Lảo đảo trở về Thất Chính Điện viết xuống Tội Kỷ Chiếu và chiếu thư truyền ngôi.

"Vận mệnh của Rồng ngươi không nhận nổi." Trong đầu vẫn quanh quẩn lời này. Lời của mẫu thân Tốc Ly, còn có lời của Thiên Hậu. Đúng thế, y không nhận nổi.

...

Vong Xuyên

Một tiên nhân bạch y tung bay đứng bên bờ Vong Xuyên, như muốn theo gió mà đi.

"Bẩm Ma Tôn, ma binh tuần tra ban đêm phát hiện Thiên Đế xuất hiện bên bờ Vong Xuyên."

"Đã biết, lui xuống đi." Nhuận Ngọc huynh lại có âm mưu gì. Húc Phượng lòng thầm nghĩ, quyết định tới Vong Xuyên nhìn xem Nhuận Ngọc có âm mưu gì.

Nhuận Ngọc đứng bên bờ Vong Xuyên nhìn dòng nước tĩnh mịch này, nhớ lại cả đời của mình. Cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi số phận bị người vứt bỏ. Nghe nói kẻ nhảy xuống Vong Xuyên sẽ không thể luân hồi được nữa, nếu thật là vậy thì tốt quá rồi.

Khi Húc Phượng tới Vong Xuyên chỉ thấy Nhuận Ngọc đưa lưng về phía mình đứng bên bờ sông không biết đang nghĩ gì.

"Ngô nguyện, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không luân hồi thành sinh linh." Có suy nghĩ rất khổ, rất khổ!!! Nói xong Nhuận Ngọc không hề do dự thả người nhảy xuống.

Húc Phượng kinh hãi, Nhuận Ngọc nhảy Vong Xuyên. Không thể nào, giả đúng không! Vì sao còn không bay lên, vì sao???

Chạy tới bên bờ Vong Xuyên, nhìn mặt sông tĩnh mịch bình tĩnh, hắn lúc này mới tin tưởng Nhuận Ngọc thật sự đã nhảy Vong Xuyên. Húc Phượng cuống quýt thả người nhảy xuống đi cứu Nhuận Ngọc.

Nhuận Ngọc nhắm mắt lại cảm nhận từng cái gặm cắn của oan hồn trong lòng Vong Xuyên, không hề giãy dụa. Thân thể đau đến cỡ nào cũng không bằng nỗi đau trong lòng, cứ vậy mà kết thúc cũng tốt. Dần dần y mất đi ý thức.

Húc Phượng nhảy xuống Vong Xuyên lo lắng tìm kiếp khắp sông. Nhuận Ngọc huynh đang ở đâu, huynh đang ở đâu? Về sau huynh muốn gì đệ cũng cho huynh, xin huynh đừng nên làm đệ sợ? Chợt thấy xa xa Nhuận Ngọc bị oan hồn gặm cắn, hai mắt nhắm chặt, bập bềnh trôi đi, hắn lập tức bơi qua run rẩy ôm lấy Nhuận Ngọc phi thân bay ra khỏi mặt nước.

Bay ra khỏi mặt nước rồi, nhìn Nhuận Ngọc thương tích chất chồng, sắc mặt tái nhợt nằm trong lòng mình, Húc Phượng hy vọng y có thể mở mắt ra nhìn mình biết sao. Dù cho có là Nhuận Ngọc tính kế giết mình cũng được, giành Cẩm Mịch với mình cũng được, dù cho có là... Tối thiểu y là sống, Nhuận Ngọc... Cảm giác được người trong lòng ngày một lạnh, cũng ngày một cứng ngắc. . .

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro