| 005 |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Hà Sát Tử Nhất Vĩ Long
(Làm sao giết chết một con Rồng)

| 005 |

"Khụ... khụ..." Nhuận Ngọc chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu. Từ từ mở mắt ra nhìn thấy là khuôn mặt phóng đại của Húc Phượng, sao Húc Phượng lại ở đây?

"Nhuận Ngọc, ngươi cuối cùng cũng tỉnh." Húc Phượng chờ nhiều năm như vậy Nhuận Ngọc cuối cùng cũng tỉnh.

"Sao Ma Tôn lại ở đây?"

"Ta sớm đã không phải là Ma Tôn rồi."

"?" Nhuận Ngọc nghi hoặc nhìn Húc Phượng.

"Nhuận Ngọc, ta đã truyền ngôi Ma Tôn cho Lưu Anh, nhiều năm như vậy ngươi vẫn không tỉnh, ta thật sự, rất sợ, Thiên Giới của ngươi ta vẫn trông chừng cho ngươi, về sau ta sẽ không chọc giận ngươi nữa, được không?"

"Ngươi... vậy ngươi và Cẩm Mịch..." Nhuận Ngọc muốn nói lại thôi.

"Ta và Cẩm Mịch đã chia tay ở trăm năm trước rồi, chẳng lẽ ngươi còn thích Cẩm Mịch? Ta không cho!"

"Trăm năm trước? Không thể nào! Ngươi và Cẩm Mịch lưỡng tình tương duyệt, là ta cố chấp. Giờ đã chết một lần, đại mộng tam sinh nên tỉnh..."

Thì ra mình đã hôn mê một trăm năm. Thật không ngờ ta bị thương, Húc Phượng cũng sẽ vì ta mà vứt bỏ ngôi vị Ma Tôn, thay ta bảo vệ tốt Thiên Giới này, hệt như vì Cẩm Mịch trong giấc mơ vậy. Hơn nữa Cẩm Mịch còn sống, Húc Phượng lại vì ta gặp chuyện mà nhịn đau chia tay với Cẩm Mịch. Giờ ta tỉnh rồi, không thể để Húc Phượng và Cẩm Mịch kết thúc bi kịch như trong mơ nữa.

Từ khi Thiên Đế bệ hạ tỉnh lại, Thiên Giới cuối cùng cũng không sống trong mùa đông lạnh lẽo nữa, quả thực là xuân về hoa nở. Chỉ là chúng tiên luôn có thể nhìn thấy Hỏa Thần điện hạ và Cẩm Mịch tiên thượng cãi nhau, là vì bệ hạ. Người của Thiên Giới ngày ngày ăn hành. Khi nào Bệ hạ mới phát hiện được tâm ý của Hỏa Thần điện hạ đây!!!

"Tiểu Ngư tiên quan, đây là bánh hoa tươi ta làm, ngươi nếm thử xem."

"Mịch Nhi, vất vả rồi."

"Huynh trưởng, sương hoa làm không ăn được, bánh bí đỏ ta làm ngon hơn."

"Hỏa Thần điện hạ rảnh rỗi thế à?"

"Tiểu Ngư tiên quan..." Phượng Hoàng đáng chết luôn giành Tiểu Ngư tiên quan với ta, hừ, ta sẽ không để ngươi dễ dàng giành được Tiểu Ngư tiên quan đâu. Chim chết, ai bảo ngươi trước đây gạt ta nói thích ta. Dù sao Tiểu Ngư tiên quan vẫn chưa phát hiện người Phượng Hoàng yêu là y, không phải ta. Còn muốn tác hợp chúng ta! (Cho phép ta cười cái đã) Ta phải tận dụng thời cơ, chỉnh chết con chim này, ha ha ha ha... Sương hoa ta cũng biết giận đó nhé.

"Huynh trưởng. . ." Sương hoa chết tiệt, mỗi lần ta tới tìm huynh trưởng đều xen ngang vào, làm hại ta đến giờ vẫn chưa tỏ tình thành công. Mỗi lần mở miệng, đều bị sương hoa làm hỏng. Làm hại huynh trưởng đến giờ còn cho rằng ta và sương hoa đang cãi nhau, trong lòng ta có sương hoa. Phượng Hoàng khổ tâm lắm a a a a.

...

Toàn Cơ Cung – Thất Chính Điện

"Tiểu Ngư tiên quan, Phượng Hoàng ăn hiếp ta..." Cẩm Mịch giả bộ khóc.

"Người đâu, tuyên Hỏa Thần Húc Phượng!"

"Húc Phượng sao ngươi luôn chọc giận Mịch Nhi vậy, các ngươi vất vả lắm mới khổ tẫn cam lai. Sao lại..." Ngọc Ngọc tận tình khuyên bảo online giảng đạo.

"Huynh trưởng, ngươi đừng nghe Cẩm Mịch nói bậy, ta không có..." Phượng khóc không ra nước mắt. Cẩm Mịch ta liều với ngươi...

... Ngọc Ngọc giảng đạo-ing...

Cuối cùng cũng tiễn được Cẩm Mịch và Húc Phượng đi, Nhuận Ngọc chỉ cảm thấy đau đầu, hai hoan hỉ oan gia này, haiz, thật là! Mỗi lần đều bắt ta đứng ra hoà giải!

Ra khỏi Toàn Cơ Cung rồi, Cẩm Mịch và Húc Phượng dùng ánh mắt giết nhau.

"Cẩm Mịch, nói đi, ngươi rốt cuộc muốn gì? Ngươi hai ngày ba bữa ầm ĩ lên như vậy là để làm gì."

"Ta sợ ngươi khi dễ Tiểu Ngư tiên quan, ta đang giúp Tiểu Ngư tiên quan khảo nghiệm ngươi..." Cẩm Mịch nói xong bỏ đi.

Húc Phượng nổi giận hận không thể dùng Lưu Ly Tịnh Hỏa đốt sương hoa ngay và liền.

Chúng tiên gia: Bệ hạ vẫn chưa phát hiện!

Sương hoa: Tức chết con gà! Mị ha ha ha...

Húc Phượng: Sương hoa chết tiệt, lần đó sao Ánh Sáng Huyền Khung không hòa tan ngươi luôn cho rồi!!!

Nguyệt Hạ: Ta càng ngày càng nhìn không hiểu??

Ngạn Hữu: Làm cách nào để Tuệ Hòa nguôi giận???

Tuệ Hòa: Rắn tồi, cho ta đánh một trận thì sao hả, thì sao hả!!!

Quảng Lộ: Ta chưa từng biết mình còn có thể nhìn Cẩm Mịch tiên thượng vừa mắt như vậy!!!

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro