Nam nhân có khẩu vị nặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đến chính mình còn bị dọa sợ, thật là một gương mặt đáng sợ: Nửa bên có vết bớt màu tím đỏ, nhìn từ xa thì giống như chỉ có nửa khuôn mặt, một nửa thì bị bỏng, người không ra người quỷ không ra quỷ, đồng tử xám xịt!

Quả thực đáng sợ tới mức không dám nhìn.

Dùng đệ nhất xấu nữ tới hình dung không cũng không quá đáng chút nào.

Khó trách những binh lính đó sợ tới mức cho rằng cô là yêu quái.

Quả nhiên, rất xấu!

Rõ ràng, cô xuyên qua, hơn nữa lại là xuyên vào một nữ tử xấu xí, đến 16 tuổi vẫn còn là một phế vật.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi buồn bã. Kiếp trước là chủ nhân oai phong một cõi ' U linh sơn trang ', đêm tân hôn, bị lão công giết chết, cư nhiên biến thành một người xấu kinh thiên động địa như vậy, đã xấu lại còn là một tiểu nha đầu phế vật, thật là tạo hóa trêu người.

Bất quá, rất nhanh Phương Vũ liền bình tĩnh lại.

Nếu trời cao đã cho cô sinh mệnh lần thứ hai, cô nhất định sẽ hảo hảo quý trọng.

Dung mạo, tiền tài, địa vị. Mấy thứ này, đối với Phương Vũ mà nói kiếp trước dễ như trở bàn tay, đều là Phương Vũ cô nhất định sẽ không khuyết thiếu.

Hơn nữa! Cô sẽ không bao giờ lại giống như kiếp trước, bị nam nhân đùa bỡn.

Mà cô muốn đùa bỡn nam nhân trong lòng bàn tay, đùa bỡn thiên hạ!

Nghĩ đến đây, Phương Vũ không khỏi cười lạnh.

“ Quái vật xấu xí, đê tiện! Còn dám cười. Người đâu, giết cô ta!”

Thủ lĩnh hắc y binh, nhìn Phương Vũ không có chút nào sợ hãi, ngược lại chế nhạo, quả thực chính là đối hắn tràn ngập sự trào phúng.

Nói xong hắn rút thanh trường kiếm trong tay ra, đi đầu chém cô!

Vô số kiếm quang, giống như mưa kiếm, hướng Phương Vũ rơi xuống.

Phương Vũ lẳng lặng ngồi, ánh mắt lạnh lùng không một gợn sóng.

“ Phế vật này, bổn vương muốn.”

Bỗng nhiên một giọng nam lãnh đạm xuyên vào lúc này, không biết người tới là ai, hắc y nhân nhanh chóng nhường ra một con đường. Trầm ổn bước, khí thế như hồng.

Một người nam nhân chậm rãi ngẩng đầu, một vết sẹo đỏ sẫm giống như ngón tay cái dài từ trán lan đến cằm, nhìn thấy rợn người, giống như một con giun đất khổng lồ.

Lại không cách nào che dấu khí chất ngạo nghễ anh hùng của hắn, khuôn mặt lạnh lùng và góc cạnh, thân hình ngay thẳng, tùy thời tùy khắc đều biểu hiện ra thân phận của hắn, vương giả.

Phương Vũ cảm thấy đôi mắt nam tử bên trong mang theo hơi thở thâm thúy lạnh băng, xung quanh một mảnh yên tĩnh.

Phương Vũ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt một mảnh hàn quang.

Người nam nhân này là ai? Cho dù cô mất đi pháp thuật, võ công, biến thành một phế vật, cũng không tới phiên người khác nói ra nói vào, như vậy giống như đem nàng coi thành hàng hóa, mua tới mua lui!

Cô là chủ nhân của U linh sơn trang! Không có người dám đối xử với cô như vậy.

Hắn cho rằng hắn là ai, Vương gia chết tiệt nào!

Phương Vũ cau mày, vừa muốn đứng dậy mở miệng.

Hắc y nhân sợ cô nói linh tinh đã bịt miệng cô lại, Phương Vũ chỉ có thể ô ô giãy giụa, hai má đỏ bừng.

Hắc y nhân rút ra, mang theo hàn tinh trường kiếm quỳ rạp xuống đất, đưa lên đỉnh đầu và trao cho nam nhân có vết sẹo:

“ Vương gia, địch quân hải tặc toàn bộ tiêu diệt, chỉ còn lại một gian tế ngoại bang cuối cùng này. Thỉnh ngài tự mình giết nàng, tế bái những huynh đệ chết trong chiến tranh."

Vương gia trầm mặc không nói, nhắc kiếm chậm rãi đi tới, hơi hơi đẩy cái trán của nàng phát tích, ánh mắt tập trung trên trán Phương Vũ, bỗng nhiên nhìn đến khối màu tím châm đỏ trên mặt nàng.

Trong lòng chợt ùa về : Cái này —

Đôi mắt chợt lóe mà qua, hắn đã đem kiếm thu hồi.

Cấp dưới nhìn Vương gia do dự, lập tức tiến lên khuyên giải:

“ Vương gia! Diệt cỏ không trừ tận gốc, hậu hoạn vô cùng. Ngài không thể yếu lòng.”

Khóe miệng hắn mím lại một tia lãnh đạm, bẻ nửa cái rễ cỏ, ngẩng đầu kiêu ngạo:

“Bổn vương tự có chừng mực.”

Hắn lấy trường bào của mình, che đi thân thể đang run bần của cô.

“ Đem nàng đưa tới khoang thuyền của ta.”

Vương gia liếc mắt nhìn Phương Vũ, xẹt qua một tia quang mang huyền ảo, nói xong nhẹ nhàng xoay người đi xuống khoang thuyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro