Phế vật nhị tiểu thư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chết tiệt, Phương Vũ đã nguyền rủa nam nhân mặt sẹo ở trong lòng cả trăm lần.

May mắn thay thân thể này ý thức vẫn chưa hoàn toàn mất đi, Phương Vũ tìm kiếm một hồi, hóa ra thời gian và không gian mà cô ở được gọi là Cửu Châu đại lục. Thế giới bị chia cắt bởi các thế lực.

Một thế giới tu luyện, tôn trọng pháp lực, một quốc gia tôn trọng kẻ mạnh.

Không phân biệt nam nữ, những người không có pháp lực chỉ là rác rưởi, bao cỏ, bị hắt hủi và coi thường. Thậm chí còn bị gia tộc từ bỏ khi mới sinh ra.

Đến nỗi khối thân thể yếu ớt của "Vịt con xấu xí" này, ý thức còn lại trong đầu rất mơ hồ, chỉ đại khái biết chủ nhân thân thể này trước kia mang họ Ngọc, là Ngọc gia nhị tiểu thư.

Xem ra từ khi còn rất nhỏ đã bị gia tộc vứt bỏ, tự sinh tự diệt, không biết như thế nào đi vào nơi quỷ quái. Mặt khác đều không nhớ gì cả.

Phương Vũ trong lòng cười nhạo: Vịt con xấu xí, hóa ra ngươi cũng như ta, bị người thân bỏ rơi.

Đôi mắt cô rực cháy: trong tương lai, dù phải trả giá bằng máu! Tôi sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm tổn thương thân thể này nửa phần!

Bây giờ thu binh, chính thức lui lại.

Hắc y nhân trói Phương Vũ lại phía đối diện, một con thuyền giáp sắt siêu cấp xa hoa, Phương Vũ vô cùng kinh ngạc, cô chưa bao giờ nhìn thấy con tàu khổng lồ như này.

Vừa lên thuyền, trên boong tàu, một cỗ   khí tức nồng đậm bùa chú ập vào trước mặt. Các loại niêm phong cấm trên thân tàu để chống bão và mưa lớn.

Phương Vũ ngay lập tức cảm nhận được sức mạnh của thế giới tu chân này.

Hắc y nhân vung tay lên, từng luồng dầu lửa mạnh lập tức hóa thành hoả long lao thẳng về phía Phương Vũ, con tàu vừa xuất hiện, hắc y nhân lạnh lùng nhìn cô một cái:

Mau nhìn lần cuối. Chẳng mấy chốc chỗ đó sẽ thành tro tàn."

Phương Vũ tức giận lạnh lùng đáp:

" Nói lại lần nữa, ta không phải người của nước cái gì Vân Mông, ta tên là Phương Vũ!"

Hắc y nhân không phản ứng, với một cái vẫy tay bằng năm ngón, một ngọn lửa lao tới.

Với một vụ va chạm, thân tàu khổng lồ ở phía đối diện biến thành tro tàn và chìm vào trong biển nước.

Thi thể của vô số người nổi lên trên mặt biển, bị một bầy cá mập xé thành nhiều mảnh, và vùng biển trở thành huyết hồng địa ngục.

Hắc y nhân quay đầu lại, túm lấy Phương Vũ:

" Quái vật xấu xí, đừng có giở trò. Các ngươi Vân Mông quốc cùng Thiên Long quốc bọn ta đối nghịch chỉ có một con đường chết. "

“ Bổn tiểu thư Diêm Vương gia không dám nhận, tử lộ đã đi một lần rồi.”

Phương Vũ hờ hững nhìn mặt biển dâng lên bọt sóng, đối với bốn phía bị nhiễm máu trong lòng cảm thấy chán ghét.

Thế giới nào cũng vậy, tràn ngập giết chóc và thù hận vô tận.

Cô đang thất thần thì bị hắc y nhân nắm lấy, giống như đại bàng bắt gà, lại lôi đi đâu đó.

Đung đưa lúc lắc, Phương Vũ cảm thấy toàn thân rã rời. Rẽ trái quẹo phải cuối cùng đến một căn phòng.

“Thành thật nói!”

Hắc y nhân hung tợn nói, ném cô vào góc tường.

Phương Vũ cảm thấy toàn thân rã rời, vừa mới giãy dụa muốn đứng lên, thân thể như đang đứng trên bọt biển, lắc lư trái phải không ngừng. Từng đợt sóng dữ dội vang lên bên tai.

Cô sắp ngã. Một cánh tay vững chắc và mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, tiếp lấy cô từ sau lưng.

Một luồng khí chất nam tính mạnh mẽ lan tràn trên khuôn mặt, Phương Vũ từ từ mở mắt ra, thả lỏng thần kinh, trước mắt cô là khuôn mặt sẹo đầy sát khí, chính là vương gia lúc nãy đã tháo bỏ mũ sắt, lông mày mạnh mẽ, đôi mắt sâu thẳm. Dưới cánh mũi cao có một bộ râu quai nón đẹp đẽ, mang theo khí chất quý tộc uy áp. Nếu không có vết sẹo......

Cảm giác đầu tiên của Phương Vũ là: Thật là một tảng băng lạnh lẽo, người này có một bí mật sâu trong lòng!

Dáng người của hắn! Quả thực nóng muốn phát hoả, cởi bỏ lớp áo giáp bên ngoài, cơ bụng tám múi lờ mờ hiện rõ dưới lớp áo choàng, tay chân cường tráng, tấm lưng săn chắc. Hơi thở nam tính mạnh mẽ phả vào người cô, hẳn là đã lâu cô không được tắm.

“ Nhìn đủ chưa? ”

Thuần vương hờ hững buông hai tay ra, khoang thuyền lắc lư, cơ thể mất đi sự chống đỡ.

“A.”

Phương Vũ không kịp phản ứng liền ngã xuống.

Nhìn thấy vẻ mặt hả hê của nam tử, Phương Vũ vô cùng khó chịu, bực bội giơ ngón giữa lên:

"Anh! -"

“ Muốn sống, thì ngoan ngoãn.”

Nam nhân vẻ mặt lãnh đạm, tay cầm thanh kiếm sáng lạn.

Phương Vũ hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống nhìn xung quanh, phòng ngủ to lớn lắc lư từ bên này sang bên kia, khắp nơi đều là đồ gỗ tinh xảo:

" Đây là đâu, ngươi là ai? "

" Ngươi đã lên thiết giáp phi thuyền. Bổn vương là Thiên Long quốc, Thuần vương. Sinh mệnh của tất cả mọi người nơi đây đều do ta định đoạt."

Thuần vương giơ ngón tay cái chỉ về phía cô, rồi như đại bàng bắt gà. Nhẹ nhàng tóm lấy phần cổ, thổi một luồng gió nhẹ bên tai cô.

Phương Vũ cảm thấy một trận hàn khí, trong mắt hiện lên một tia lãnh quang:

" Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, không được động vào ta. Nếu không tự gánh lấy hậu quả!"

Thuần vương cười lớn, khoé miệng nổi lên một tia hài hước, nhai một miếng thịt bò khô:

" Bổn vương thật sự rất hiếu kỳ, hậu quả rốt cuộc sẽ thế nào! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro