Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TỎ TÌNH

-------------------

Từ đó về sau Thế Huân vẫn cùng Lộc Hàm đi tập bóng rổ. Lưu Uy sau khi bị đánh cho một trận dường như cũng ngán, không thấy gây sự với Thế Huân nữa, hết thảy mọi việc đều đi vào quỹ đạo bình thường.

Cuộc thi diễn xướng khép lại, thời gian bận rộn của Lộc Hàm cuối cùng đã kết thúc. Cả đám đều được lên lớp, vô cùng hào hứng rủ nhau ăn mừng thắng lợi.
Bàn tới bàn lui cũng chỉ có trò đánh bài sai khiến là vui nhất, mới chơi được mấy vòng đã có cả đống người chịu phạt. Lộc Hàm phải cõng cô bạn ủy viên văn nghệ đi đủ ba vòng, bất quá Bạch Hiền còn thảm hơn, lãnh phải một cô bé thuộc dạng thừa cân...
Sau một hồi te tua, Bạch Hiền rốt cuộc cũng rút được quân K, dương dương tự đắc xòe bài. Tất cả mọi người cũng xòe bài tính điểm, phát hiện người cầm quân A là Thế Huân. Trên nguyên tắc, người rút quân K sẽ đặt ra yêu cầu cho người cầm quân A. Bạch Hiền vắt óc suy nghĩ, sau đó sờ miệng cười nói: "Cậu phải hôn người mình yêu nhất."

Bạch Hiền dứt lời, chờ mãi chẳng thấy Thế Huân có động tĩnh gì. Hết thảy đều nghĩ rằng yêu cầu này bị xù luôn rồi, nào ngờ cậu ta lại chậm rì rì đứng lên.

Lộc Hàm thoáng kinh ngạc, thì ra Thế Huân đã có người mình thích rồi ư? Là ai vậy nhỉ? Chính mình sống chung nhà với Thế Huân, vốn nghĩ bản thân là người hiểu hắn nhất, vậy mà hắn thích ai cũng chẳng thấy hé răng nói bao giờ! Nghĩ vậy, trong lòng Lộc Hàn trào lên chút cảm giác khó chịu!

Lộc Hàm cứ mải mê suy nghĩ lung tung, không hề biết rằng Thế Huân đang sừng sững đứng trước mặt mình, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của mọi người cúi đầu xuống...

Bỗng dưng trên môi có một nụ hôn thoáng qua, Lộc Hàm vô cùng kinh ngạc. Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt bình tĩnh đến không ngờ của hắn.

Lúc này hàng tá vấn đề xuất hiện trong đầu làm Lộc Hàm nói không nên lời, cậu chỉ có thể ngơ ngác nhìn người đối diện. Mà đối phương cũng chẳng khác gì, đang lẳng lặng nhìn mình. Có chút gì khác lạ hiện lên trong đôi mắt đó, là chờ mong sao? Thế Huân, cậu rốt cuộc đang chờ cái gì cơ chứ?Chờ mong tôi nói gì sao? Tôi biết trả lời thế nào bây giờ?

Tia sáng trong mắt cậu đang ẩn chứa điều gì? Cậu muốn nói gì với tôi? Không, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi không hiểu... và tôi cũng không hề muốn biết...
Hai người cứ im lặng nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Lộc Hàm  chịu không nổi dời mắt đi hướng khác, vội vàng ném lại một câu: "Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước" rồi chạy thật nhanh ra khỏi phòng học.

Thế Huân trong chốc lát đã đuổi kịp, không để Lộc Hàm kịp chạy xuống lầu dưới, ngay lập tức kéo cậu lại, mạnh mẽ xoay cả thân thể người kia đối diện với mình. Tiếp đó dùng cả cánh tay giữ chặt lấy eo Lộc Hàm, nửa muốn ôm cậu vào lòng, nửa lại ngập ngừng không dám hành động.

Cả hai cứ ngây ra như vậy, giữ nguyên tư thế có phần ám muội đứng mãi ở cầu thang. Lộc Hàm vẫn như trước không hề nói gì, thậm trí còn không dám nhìn vào  Thế Huân, cảm xúc trong đôi mắt đó thật sự làm cho cậu cảm thấy kinh.

Lộc Hàm chật vật điều chỉnh tâm trạng một hồi, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: "Thế Huân, tôi muốn... cậu sẽ yêu một người con gái xinh xắn..."

Câu tiếp theo chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị đôi môi Thế Huân chặn lại, hắn dùng sức thật mạnh ôm chặt cơ thể Lộc Hàm không cho cậu nhúc nhích. Trên môi Lộc Hàm phảng phất chút vị ngọt, Thế Huân nhịn không nổi đưa lưỡi ra liếm. Như đã biết từ lâu, hắn đem đầu lưỡi đặt xuống hàm răng của cậu, nhẹ nhàng liếm qua liếm lại.

Lý trí mách rằng phải nhanh chóng đẩy hắn ra mắt ra nhưng Loojc Hafmn bỗng nhận ra cơ thể mình đang vô lực, chỉ có thể vô ý tiếp nhận nụ hôn của đối phương. Ước chừng nửa thế kỉ vừa trôi qua Thế Huân mới chịu buông Lộc Hàm ra, cậu mền nhũn ngã vào ngực của hắn, thở dốc từng hồi.

Lộc Hàm hoảng sợ nhận ra rằng mình không thể chống lại tên này, mùi hương quen thuộc tỏa ra từ thể hắn cơ hồ làm cậu không muốn buông tay.
Không! Không thể như vậy được! Cả hai đều là con trai, cứ như thế này thì chẳng bình thường chút nào!
Lý trí đã dần tỉnh lại, Lộc Hàm vội vàng đẩy Thế Huân ra để chạy nhưng hắn vẫn nắm chặt bàn tay cậu không buông. Cậu cũng chẳng buồn quay đầu lại, Thế Huân đành tiến lên phía trước, ấn vào tay cậu một tờ giấy:
'Lộc Hàn, tôi không muốn yêu bất kỳ ai khác
Mãi yêu một mình cậu!'

ENDC CHƯƠNG 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro