Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SÓNG GIÓ
----------------

Sự việc hôm qua làm cả Thế Huân lẫn Lộc Hàm đều xấu hổ, không ai mở miệng nói câu nào. Cơ bản là Thế Huân thì không thể nói, còn Lộc Hàm chẳng biết mở đầu như thế nào, thậm chí cậu còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Thế Huân nữa.

Cả ngày Lộc Hàm như chìm trong trạng thái u mê, ngay cả trong giờ học cũng như người mất hồn. Sau lần nhắc nhở thứ n, trán cô chủ nhiệm rốt cuộc cũng nổi gân: "Lộc Hàm, em đứng lên cho tôi."

Lộc Hàm giật mình đứng dậy, hứng một đống ánh mắt hiếu kỳ của cả lớp, trong đó có cả Thế Huân. Ánh mắt hai người chạm nhau, tim Lộc Hàm như ngừng đập, vội quay mặt đi hướng khác.
Lúc trước Thế Huân vẫn hay quay sang nhìn cậu. Nhưng đó là lúc trước, Lộc Hàm không hề có cảm giác gì cả, chỉ mỉm cười với hắn. Mỗi lần như thế hắn đều sững người, cười đáp lại rồi khẩn trương quay đi chỗ khác. Khí đó, Lộc Hàm cũng rất vui, học hành cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Vậy mà giờ đây tâm tình cậu lại không còn ấm áp như trước, mỗi khi bắt gặp ánh mắt đó tâm hồn như bị lửa đốt vậy. Tim cậu đập mỗi lúc một nhanh, đứng ngồi không yên, cảm thấy khẩn trương khác thường...
Có vẻ như hoàn cảnh hiện thời không cho phép Lộc Hàm nghĩ ngợi vẩn vơ, cô chủ nhiệm đang chống nạnh trước mặt cậu: "Cầm sách đứng lên chịu phạt!"
Lộc Hàn bất đắc dĩ cầm sách bước đến cạnh bảng đen, bỗng Thế Huân cũng tự động đứng lên.

"Cả em cũng muốn chịu phạt sao?"

Cô chủ nhiệm vốn dĩ chỉ buột miệng nói ra, cũng chẳng ngờ rằng tên kia lại tiến thẳng lên bảng đứng thật.
Lộc Hàm thấy Thế Huân bước tới thì cúi gằm mặt xuống, thành thử chỉ nhìn thấy mũi chân của hắn đang di chuyển chậm rì rì sang bên cạnh mình một khoảng cũng khá xa.
Cả hai cùng im lặng! Lộc Hàn biết chắc chắn tên kia đang theo dõi mình nhưng không dam ngẩng đầu lên, đành đỏ mặt làm bộ như không hay biết.
Cũng may là Thế Huân chỉ đứng im chứ không làm gì khác, thậm chí một tờ giấy nhỏ cũng không hề chuyền qua. Cả hai cứ như vậy đứng trơ như tượng đến cuối buổi, chuông tan học reo cũng không có chút phản ứng, chờ cho mọi người về hết mới lục đục bước ra khỏi phòng.

Ngay cả trên đường về hai người cũng nhất mực không phát ra tiếng nào. Lúc băng qua đường lớn, Thế Huân theo thói quen định nắm lấy tay Lộc Hàm, cậu cảm thấy mất tự nhiên bèn tránh sang một bên, để mặc tay hắn lưng chừng giữa không trung. Chứng kiến Thế Huân bị tổn thương như vậy, cậu chợt thấy hối hận, trong đầu chỉ muốn bước đến nắm lấy tay hắn. Cố hết sức đè nén ý nghĩ này lại, cậu cười gượng gạo mở lời: "Tôi tự qua đường được mà." Dứt lời vội quay mặt đi, chẳng dám nhìn lấy biểu lộ trên khuôn mặt Thế Huân.
.
Mặc dù tâm hồn vô cùng đau đớn nhưng Lỗ Hàm vẫn phải làm như vậy. Đã lâu rồi Thế Huân không giao tiếp với ai ngoại trừ cậu. Chính mình luôn quan tâm chăm sóc, mặc kệ những hành động thân mật cốt cho cậu ta vui vẻ, chính mình đã làm cho Thế Huân trở nên phóng túng như vậy. Có lẽ từ nay việc mình cần là kéo xa khoảng cách với cậu ấy, rồi Thế Huân cũng sẽ nhận ra tình cảm này chỉ là sự ỷ lại, sẽ trở lại bình thường mà thôi.

Càng nghĩ ngợi bước chân Lộc Hàm càng trở nên gấp gáp. Thế Huân lẽo đẽo bám theo sau, khoảng cách giữa hai người tuy không dài mà cũng chẳng ngắn. Lộc Hàm quyết tâm không ngoái đầu lại cứ đi thẳng một đoạn xa. Đến lối rẽ liếc mắt sang bỗng không thấy Thế Huân đâu nữa đành phải quay lại tìm. Một hồi sau thì tìm được hắn trong một đoạn hẻm nhỏ, bao quanh là một đám tay gậy tay gộc, mặt mũi chẳng lấy chút gì gọi là hiền lương. Cậu kinh ngạc chạy tới, đang định bảo Thế Huân chạy nhanh đi thì tên cầm đầu, mặt đầy những thẹo cười lên lạnh lẽo, âm hiểm nói: " Muốn chạy à? Chúng mày nghĩ bọn tao ở đây để chơi mèo bắt chuột chắc?"
Lộc Hàm vội kéo Thế Huân ra phía sau mình, chắc chắn là hắn an toàn mới nói: "Các anh là ai? Chúng ta vốn không quen biết nhau thì chặn đường để làm gì?"

"Thằng nhóc kia, bọn tao với mày không biết nhau nhưng có người khác biết. Hắn muốn bọn tao cho chúng mày một trận, là anh em thì làm sao có thế từ chối, mày nói có đúng không?"

Tên mặt sẹo vẫn giữ nguyên nụ cười khinh khỉnh, trừng mắt rồi đột ngột quát lên: "Tiến lên cho tao!"
Cả bọn cầm gậy lao đến quật tới tấp. Lộc Hàm biết rằng có liều mạng cũng chỉ vô ích, cũng may là không đứa nào trong số chúng cầm dao găm, lại chợt nghĩ: 'Chịu đòn một chút chắc cũng chẳng sao!' Đoạn ôm lấy Thế Huân kẹp vào góc, dùng thân che lấy, tỉnh táo nói: "Che đầu giúp tôi nhé."
Chỉ cần giữ được não bình thường thì những nơi khác coi như vẫn không sao. Lộc Hàm tự hỏi hôm nay là ngày gì mà xui dữ vậy không biết? Bỗng Thế Huân nổi điên vùng ra khỏi tay cậu.
"Rồi, vậy là xong" Trong lòng Lộc Hàm thầm hét lên. Quả nhiên Thế Huân vừa lao ra đã bị chúng giữ chặt, quyền đấm cước đá phủ lên khắp người.
Đươc thêm một lát tên mặt sẹo hô dừng tay,  Lộc Hàm vốn đã mừng trong lòng, ngờ đâu sự thật lại tàn khốc hơn cậu tưởng: "Bọn mày giữ thằng kia cho chặt vào, nó là người yêu của thằng này đấy. Tao muốn cho nó xem cảnh người yêu mìnbh no đòn là như thế nào."
Ba bốn thằng xông lại túm chặt Lộc Hàm. Phần bụng bị tên nào đó tống cho một cú gập cả người, vừa gục xuống lại lãnh ngay một đấm vào ngay giữa mặt.
Lộc Hàm cố gắng ôm đầu nhưng tay đã bị giữ không thể nhúc nhích, chớp mắt đã bị đánh tối tăm mặt mũi. Bất quá cậu vẫn cảm thấy may mắn, bọn chúng đã ngưng đánh Lộc Hàm, vậy là ít ra cũng được một người không bị thương đi.
Thế Huân chứng kiến cảnh tượng này như hóa điên, cố hết sức cắn vào tay tên đang giữ mình, cốt mong thoát được để đến cứu Lộc Hàm nhưng vô ích, chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn người mình yêu bị đánh...
Thêm lúc nữa Lộc Hàm dường như không còn tỉnh táo, chỉ lơ mơ thấy có tên nào đó nắm tóc cậu lôi về phía Thế Huân, hắn thì như điên như dại lao về phía cậu thế nào cũng không được. Làm cách nào cũng không thể xóa bỏ khoảng cách, tiến tới Lọc Hàm.
'Vì sao?
Vì sao người mình yêu nhất trên đời mà cũng không thể bảo vệ nổi?
...
Lộc Hàm, xin lỗi cậu...
Tôi quả là một tên vô dụng
...........
Sự việc hỗn loạn đó kết thúc ra sao Thế Huân cũng không hề nhớ rõ, chỉ biết rằng khuôn mặt cuối cùng hắn nhận ra trước lúc ngất đi chính là Khâu Hoàn Vũ.
Lộc Hàm sau đó được chuyển đến bệnh viện khâu bảy mũi, may là chỉ bị thương ngoài da. Nhưng bấy nhiêu cũng thừa đủ để Thế Huân ở lỳ một bên chăm sóc cho cậu.

Về sau cả hai mới được biết rằng, bọn lưu manh kia được tên khốn Lưu Uy nhờ vả. Lúc tập bóng hắn vô tình thốt ra, kết quả là bị Khâu Hoàn Vũ bức cung bắt khai cho bằng hết, tiện thể dọn dẹp luôn mọi việc. Có điều dọn dẹp kiểu gì thì cả hai không được biết, chỉ mơ hồ cảm thấy tên Khâu Hoàn Vũ này có chút liên hệ với bên hắc đạo thì phải?
Khâu Hoàn Vũ thi thoảng cũng ghé bệnh viện thăm  Lộc Hàm, cười nói vô cùng ăn ý. Thế Huân phát hiện ra rằng điệu bộ Lộc Hàm nói chuyện bừng bừng khí thế cũng rất lay động lòng người. Hắn không xen vào câu chuyện, chỉ lặng lẽ, vụng trộm ngắm thần thái của cậu. Chợt hình ảnh những tháng ngày lúc trước hiện về, Lộc Hàm của hắn luôn mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười ấy khác hẳn giờ đây. Không biết cậu ấy ở bên cạnh mình có cảm thấy chán nản hay không? Nếu như có thể nói, hắn luôn muốn trò chuyện những câu chuyện bát quái, cùng cậu đấu võ mồm, hay trêu chọc khiến cho cậu vui vẻ...

Nhưng sự thật phũ phàng, Thế Huân bỉ là một kẻ câm! Hắn chỉ có thể ngồi ngắm Lộc Hàm cùng người khác vui đùa, tán gẫu, chỉ có thể ngắm cậu nở nụ cười hiền lành ngày này sang ngày khác.Và dường như, hắn cảm nhận được nụ cười này hiện không còn cho riêng mình...

ENG CHƯƠNG 19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro