Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Đám người của Ngô Thế Huân dừng lại ước chừng bốn mươi phút, Lộc Hàm ngẩn đầu nhìn đoàn xe nối đuôi nhau rời đi, đưa tay gỡ nón bảo hiểm trên đầu, cực kỳ bất mãn làu bàu : " Tên khốn Ngô Thế Huân nhà ngươi, làm ta không dám cởi nón bảo hộ cả giờ. Đúng là thứ ôn thần đáng ghét!"

Mùa hè, mặt trời xuống núi thường đã là hơn bẩy giờ. Lộc Hàm vung vẩy cánh tay đau nhức trở lại lán, đem lột sạch quần áo trên người, mặc quần lót mới giặt hồi trưa, cứ thế mà xích lõa đi ra chỗ thường dùng để tắm rửa, vòi nước duy nhất của công trường.

Công trường ngoại trừ Lưu tẩu ra thì toàn là đàn ông, lại nằm giữa sườn núi đương nhiên là không có nhà tắm. Cả một ngày làm việc mệt nhọc, cả người đều là mùi mồ hôi hôi hám, không tắm không chịu được. Vốn ở dưới chân núi có một đập chứa nước khá lớn, lúc đầu cánh công nhân đều là ra đó tắm, nhưng chủ nhật tuần trước, đám trẻ trong trấn rủ nhau ra bơi, chết đuối mất ba người, vì vậy bọn họ cũng không dám ra chỗ đó tắm nữa.

Thế nên, bây giờ chỗ tắm duy nhất cũng chỉ còn cái vòi nước kia. Khi Lộc Hàm mang theo cái thùng hồng tới thì đã có bốn năm người đang giặt giũ.

"Lộc Hàm, đêm nay có đi xem ti vi không?" Một gã công nhân có nước da ngăm đen cười cười hỏi.

Lộc Hàm đẩy cái thùng vào hứng nước, cầm khăn mặt ướt sũng chà lên người, cảm giác mát lạnh như quét sạch mọi mệt mỏi buồn bực tích tụ cả ngày, vừa lau rửa thân thể cậu vừa nói: "Có gì hay à?"

"Khai mạc giải Châu Âu, có trận bóng cậu thích nhất a."

"Không đi, bữa nay tôi thấy không khỏe, chỉ muốn ngủ." Lộc Hàm thấy thùng nước đã đầy liền nhấc qua một bên, nhường chỗ cho người khác tắm.

Những tia sáng cuối cùng của ngày hè phủ xuống thân thể cường tráng của đám đàn ông, càng làm nổi rõ những đường cong, khối cơ vạm vỡ động lòng nười. Bất quá, thời điểm này cũng có chút xấu hổ. Vì tắm lộ thiên nên đều mặc quần lót, nếu muốn vệ sinh bên dưới thì phải luồn tay vào, muốn chà xát bao lâu liền chà xát bấy lâu.

Lộc Hàm như thường lệ, chuyên tâm lau rửa tiểu đệ đệ của mình, hoàn toàn không để ý đến một người có sắc mặt đáng sợ phía sau lưng.

Ngô Thế Huân thế nào cũng không thể nghĩ ra, hắn cùng Lộc Hàm sẽ gặp lại trong hoàn cảnh có phần nóng mắt như vậy – Một đám đàn ông trần trụi, chỉ có độc cái quần lót, vừa nói vừa cười, dùng nước dội lên, có vài ba người còn với tay vào bên trong. Mà cái người hắn tìm kiếm suốt ba năm nay, cư nhiên cũng ở trong đó.

Cứ nghĩ đến khối thân thể làm hắn trầm mê không cách nào thoát ra được kia lại không hề che lấp, hoàn toàn phơi bày trước mặt người khác, điều này làm Ngô Thế Huân tức giận đến muốn giết người!

"Uy, Lộc Hàm, cậu biết tên kia sao? Hắn nhìn cậu chằm chằm nãy giờ đó." Phát hiện ra Ngô Thế Huân , gã công nhân liền lấy cùi chỏ huých cái tay đang chà xát tiểu đệ đệ đến đắc chí của Lộc Hàm.

" Người nào? Không quen.... Á!.. Á!" Lộc Hàm ngẩng đầu liền thấy cái người đang lửa giận ngút trời, sợ đến mức nhảy dựng lên, xoay người muốn tìm đường trốn. Lúc này Ngô Thế Huân đã bỏ kính râm, lộ ra cặp mắt sắc bén đang nhìn chằm chặp vào Lộc Hàm, đôi môi mỏng khẽ nhếch, cứ như đạp gió mà đi, bước chân càng lúc cáng lớn!

Bất chấp toàn thân còn ướt sũng, Lộc Hàm ba bước liền phóng về tới lán, muốn đóng cửa nhưng khốn nỗi lại phát hiện ra chính là không có cánh cửa a! Thôi xong rồi, cái tên biến thái kia đúng là muốn đuổi cùng giết tận mà, chính là muốn giết người diệt khẩu a! Không được, không được, tuyệt đối không thể tùy ý tên hỗn đản kia bài bố! Lộc Hàm gấp đến độ đi vòng vòng trong cái lán chật chội, đúng rồi, chạy lên núi! Cậu cũng không tin kẻ đã từng lẩn trốn mấy năm như mình lại không bằng cái tên công tử an nhàn sung sướng kia.

Đáng tiếc, cậu đã chậm một bước, vừa muốn chạy ra, Ngô Thế Huân đã đứng chắn trước lối ra.

Thôi xong – Chờ chút đã! Làm quái gì phải sợ hắn, người đuối lý phải là Ngô Thế Huân chứ không phải Lộc Hàm cậu, chạy cái rắm mà chạy! Nhận ra điều này, Lộc Hàm lập tức bình tĩnh lại, hừ một tiếng lấy thêm can đảm: " Không biết Ngô Tổng đến đây có việc gì a?"

Biết chắc Lộc Hàm lần này vô luận thế nào cũng chạy không thoát, Ngô Thế Huân thoáng chút thả lỏng, khoanh tay trước ngực liếc sơ qua khu lán, hắn nhíu mày khó chịu nói: " Em sao có thể ở cái chỗ này? Mau theo tôi về."

Lộc Hàm trợn trắng mắt nhìn hắn: "Cái chỗ này thì sao a? Tôi ở đây rất thoải mái nha! Ngô tổng cao quý, Ngô tổng phi phàm ngươi từ đâu tới thì xin mời lẳng lặng mà xéo về nơi đó, Lộc Hàm ta đây không tiếp!"

"Tiểu Lộc, không cần phải cố gắng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi" Ngô Thế Huân chậm rãi tới gần, khí thế áp đảo khiến Lộc Hàm vô thức mà lùi về phía sau mấy bước, cuối cùng không còn đường lui, chỉ có thể ngã xuống cái giường nhỏ của mình.

"Ngô Thế Huân ! Anh một vừa hai phải thôi nga! Anh, cái tên ôn thần, hại tôi.... A! Buông ra!" Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân nắm lấy cổ tay, đụng chạm ấm áp làm lông mao toàn thân hắn đều dưng ngược. Cậu muốn hét lên, muốn chạy trốn, chính là có chết cũng không muốn gặp lạ tên này a!

Đáng tiếc, dù cho lúc này có nói gì thì Ngô Thế Huân cũng sẽ không thả cậu đi, hắn nắm chặt tay Lộc Hàm, dùng sức kéo vào lồng ngực, quyết ôm thật chặt, sau đó khẽ thì thầm: "Tiểu Lộc, Thế Ngoại Đào Viên này tôi vì em mà xây."

Chỗ mẫn cảm ở tai bị truyền đến tầng tầng nhiệt khí làm Lộc Hàm không tự chủ được mà run rẩy, hết lần này tới lần khác lại bị Ngô Thế Huân khống chế được, một chút sức lực cũng không dùng được. Thân thể mất tự do nhưng cái miệng thì quyết không chịu thiệt, cậu nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Bất động sản Thịnh Đằng chuyên làm mấy chuyện nhàm chán này sao? Ngô tổng, Lộc Hàm tôi đã không còn chút giá trị lợi dụng nào, xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi, coi như cho tôi một con đường sống? Sao lại phải đuổi cùng giết tận?"

"Cùng một sai lầm tôi sẽ không phạm hai lần." Ngô Thế Huân dứt khoát lôi từ túi du lịch của Lộc Hàm ra một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, trưc tiếp mặc lên người cậu, sau đó khéo Lộc Hàm từ trên giường đứng lên: "Đi theo tôi."

"Này!" Lộc Hàm cảm thấy tên hỗn đản này thế nào lại thay đổi lớn vậy, cư nhiên lại khó khai thông đến mức này. Rõ ràng bọn họ trong đó có mối huyết hải thâm thù, là Ngô Thế Huân hắn đem cậu dồn vào bước đường cùng, mất hết tất cả, phải lăn lộn đến mức này, thế mà vì sao vừa gặp đã trở mặt sắm vai tình thâm ý thiết? Hắn rút cuộc là muốn chơi cái trò gì a!

Ngô Thế Huân kéo một bên lưng quần, tranh thủ sờ soạng tiểu đệ đệ của Lộc Hàm : " Muốn tôi giúp em mặc không?"

" Tên biến thái chết tiêt, đừng đụng vào tôi!" Lộc Hàm hận không thể một cước đạp ra sau, đạp chết cái tên vô nhân đạo này. Tiếc là chỉ nghĩ chứ không làm được, vô luận là thể lực hay trí tuệ tên kia đều hơn cậu một bậc.

Hai hàng lông mày Ngô Thế Huân chợt nhíu lại, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm: " Như thế nào? Hay cứ ở chỗ này liền đè em? Tôi cũng không ngại, dù sao cũng đã tĩnh mịch ba năm, cũng sắp nghẹn chết, chịu hết nổi rồi nga."

Lộc Hàm kinh ngạc :" Anh... anh..."

"Đi." Ngô Thế Huân dùng khí lực thật lớn, đè lại hai chân, dứt khoát giúp Lộc Hàm mặc quần, trực tiếp đem người từ ván giường túm lên, đẩy đám công nhân đang lố nhố đứng nhìn sang hai bên, kéo thẳng Lộc Hàm đến bên chiếc Mercedes ML 63 AMG.

"Lộc Hàm, ôi! Lộc Hàm, người thế nào... " Tuấn Miên cùng Đặng thúc vội vã từ công trường chạy lại, đáng tiếc chỉ kịp trông theo khói xe của Ngô Tổng.

Đặng thúc chau mày: " Tuấn Miên, Lộc Hàm sao lại có liên quan đến Ngô tổng? Lẽ nào bọn họ có quen trước sao?"

"Đặng thúc, ngươi đừng hỏi ta, ta cũng không giải thích được a."

Tuấn Miên nhìn theo chiếc xe đã mất dạng, lòng thầm nghĩ: chiếc xe kiatính năng thật tốt nha! " có hay không phần cơm cho Lộc Hàm? Ân, cùng Ngô tổngđi khẳng định là được ăn sơn hào hải vị rồi, không cần ăn cơm rau dưa kham khổ ởcông trường nữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro