Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Trên đường đi, tâm tình Ngô tổng tài phi thường tốt, xe lao vun vút trên con đường vắng vẻ của trấn nhỏ, lưu lại phía sau từng mảnh lá rụng bay bay.

Chính là, ngồi ngay kế bên, Lộc Hàm buồn bực tới mức muốn nhảy xe. Tại sao, vì cái gì còn cho cậu đụng mặt tên kia? Mình rõ ràng đã muốn về quê cày ruộng, tại sao Ngô Thế Huân vẫn không chịu buông tha? Ngón tay xẹt qua xẹt lại trên cửa sổ xe, nội tâm lại rối thành một nùi.

" Chúng ta đi ăn trước đã." Ngô Thế Huân vừa lái xe vừa nói. Đồ ăn ở trấn này không tệ, không kém thành phố, chúng ta đi ăn gà nướng."

"Không đi." Lộc Hàm trưc tiếp cự tuyệt, hiện tại có cho ăn thịt rồng cậu cũng không thấy vui nổi.

Lông mày không thèm nhíu lấy một lần, Ngô Thế Huân vẫn hào hứng đưa ra đề xuất: "Hải sản thì sao? Sông suối ở đây không bị ô nhiễm, tôm cá rất tươi ngon."

"không có khẩu vị." Lộc Hàm vẫn trầm lặng, cúi thấp đầu tỏ ý kháng nghị.

"Vậy em muốn ăn cái gì?" Cuối cùng, Ngô Thế Huân đem quyền lựa chọn cấp cho Lộc Hàm.

Lộc Hàm ngẩng đầu, quay sang Ngô Thế Huân lộ cười, nhe ra răng hàm răng trắng noãn, còn cố ý nghiến kèn kẹt rồi mới nói: " Tôi chỉ muốn ăn thịt anh."

Ngô Thế Huân không chút sợ hãi, khí định thần nhàn trả lời: " Hảo, chờ một lát tôi cho em ăn thịt heo bổng." Nói xong, khóe miệng hắn nhếch lên thành một đường cong, hiển nhiên là rất hài lòng với lựa chọn của Lộc Hàm

Ý thức được Ngô Thế Huân có ám chỉ khác, Lộc Hàm lập tức mặt đỏ, tức giận đến lồng ngực kịch liệt phập phồng, cắn răng rống giận: "Đừng có bẻ cong ý của tôi! Dừng xe, tôi muốn xuống!"

"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Ngô Thế Huân u ám liếc nhìn Lộc Hàm, rõ ràng có ý cảnh cáo: "Đã để cho tôi tìm được em, từ nay về sau đừng mơ tưởng có thể rời khỏi tầm mắt của tôi. Lộc Hàm, em tốt nhất hãy chuẩn bị tư tưởng cả đời liền ở bên cạnh tôi."

Lộc Hàm lạnh lùng nhìn lại, cái gì mà ở cùng hắn! Cậu đúng là có yêu tên khốn Ngô Thế Huân này, nhưng tất cả đã đều chấm hết ở ba năm trước.

Bất quá.... Nếu Ngô Thế Huân đối với thân thể này vẫn còn chút hứng thú, những tưởng cậu còn đang ngượng ngùng, như vậy cậu cũng không ngại mà móc của hắn một mớ tiền.

Đả thông tư tưởng xong, thần sắc đang cứng ngắc của Lộc Hàm liền trở nên mềm mại. Thế giới này tiền không phải là vạn năng, nhưng chính là không có thì tuyệt đối không sống nổi a.

Trong đầu có toan tính khác tất nhiên cũng sẽ không phản ứng kich kiệt nữa, khi Ngô Thế Huân dừng xe ở một nhà hàng rất nổi tiếng trong trấn, cậu không những theo vào còn khẽ cười.

Trước thái độ trước sau quay ngoắt 180 độ của Lộc Hàm, dù cho là kẻ hiểu sâu biết rộng như Ngô Thế Huân cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, đối với nhất cử nhất động của cậu càng thêm chú ý. Hao hết tâm tư mới tìm được người này, hắn không thể vì sơ ý nhất thời mà một lần nữa lại mất đi.

Bữa tối có canh bí đao nấu thịt, gà xiên nướng, bò hầm khổ qua cùng rau cải xào. Toàn là món ăn gia đình thông dụng, nhưng đã có hơn ba năm Lộc Hàm chưa được nếm qua bữa ăn phong phú và "tinh xảo" như vậy, vì thế cậu liền hào hứng kéo dài bữa tối, liên tiếp ăn tới tận bốn chén cơm.

Ngô Thế Huân chỉ uống độc một chén canh liền ngừng lại, lẳng lặng nhìn Lộc Hàm đang ăn đến lang thôn hổ yết [ăn ngấu nghiến như hổ đói], ánh mắt có chút phức tạp. Người đang ngồi trước mặt y đã từng cơm áo không lo, có thể coi là một công tử phong độ nhẹ nhàng thoát tục trong thời buổi này, dùng "Ngọc thụ lâm phong", "Phong lưu phóng khoáng" để hình dung cũng còn không đủ.

Thế nhưng lần này gặp lại, cậu lại giống như một tên công nhân tầm thường. Bộ đồ mặc trên người may từ thứ vải rẻ tiền, làn da vì trường kỳ lao động dưới nắng đã không còn trắng nõn, khuôn mặt vốn đã nhỏ nay càng gầy gò, chỉ là cơ bắp rắn chắc lên không ít. Điều duy nhất không hề thay đổi chính là đôi mắt sáng ngời, trong suốt đến mê hoặc lòng người kia.

Nghĩ lại cảnh Lộc Hàm vừa rồi lộ lưng hở ngực trước đám công nhân, thậm chí còn thản nhiên cọ rửa tiểu đệ đệ, tuy là cách một lớp quần lót vẫn làm cho Ngô Thế Huân phát hỏa.

Đối với việc Ngô Thế Huân đang nghĩ gì, Lộc Hàm một chút cũng không muốn biết, vẫn thoải mái ăn uống như cũ. Nhưng mà tiền dù sao cũng là do người ta móc ví trả, Lộc Hàm đành tốt bụng hỏi: "Anh thế nào lại không ăn?"

"Tôi là chờ ăn em." Ngô Thế Huân tỏ vẻ không để ý nói, thế nhưng đôi mắt thâm thúy sáng rực lại chằm chằm chiếu vào Lộc Hàm.

Lời nói có chút lộ liễu làm Lộc Hàm không tự chủ mà rụt vai, trong đầu thoáng hiện qua vài đoạn ký ức nóng bỏng, liền có chút ngượng ngùng. Ngô Thế Huân trên thương trường thủ đoạn tàn bạo, trên giường cũng mạnh mẽ không kém. Thời gian còn ở chung trước đây, Lộc Hàm cũng không hoàn toàn thỏa mãn được nhu cầu của hắn, thường bị làm cho tới hữu khí vô lực. Giờ nghĩ tới, phần eo mơ hồ có chút đau nhức. Xem ra thân thể cậu đối với người nào đó vẫn còn nghi nhớ rất rõ.

Nhìn thấy Lộc Hàm chưng ra bộ dạng tiểu tức phụ [cô vợ nhỏ], căng thẳng trên mặt Ngô Thế Huân liền hóa thành một đường cong, kéo lên một mạt cười nhàn nhạt. Vươn tay với qua bàn, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lộc Hàm: "Yên tâm, tôi sẽ rất ôn nhu."

"Xéo!" Lộc Hàm dùng đũa hung hăng hướng cái tay kia mà gõ, đáng tiếc người ta thần kinh phản xạ rất cao, cậu căn bản là không có gõ trúng, ngược lại còn tự gõ lên vai mình, đau đến mức có chút hối hận.

Tự làm tự chịu, Lộc Hàm phẫn hận cắn miếng gà quay trong miệng, hướng Ngô Thế Huân phát ra vô số ánh mắt công kích sắc như đao. Nhưng tiếc là những mắt đao này sức chiến đấu cực kém, không có chút ảnh hưởng tới Ngô đại tổng tài, hắn vẫn ưu nhã lấy điện thoại di động ra gửi tin tức.

"Tôi ăn no!" Lộc Hàm ăn đau liền mất hứng, dứt khoát quăng đũa nói.

Ngô Thế Huân chậm rãi gọi người tính tiền, sau đó túm lấy cổ áo Lộc Hàm, kéo lên xe.

Lộc Hàm phát hỏa, nổi giận mắng: "Tôi tự biết đi, không cần anh động thủ! Thật đáng ghét! Ánh, cái tên thấy lợi quên nghĩa, tên bạch nhãn lang khốn khiếp. Anh, cái tên quỷ hút hút máu vô lương tâm, nghĩ sao cũng thấy là tên đại sắc lang..."

Đáng tiếc, ngang dọc thương trường hơn mười năm đã sớm tạo cho Ngô Thế Huân da mặt siêu cấp dày, miễn nhiễm mọi loại mắng chửi, tùy ý Lộc Hàm ầm ĩ, sắc mặt hắn vẫn trước sau không đổi, tứ bình bát ổn [sóng yên biển lặng] mà lái xe.

Chờ tới khi hắn đem xe dừng lại, Lộc Hàm cũng đã mắng đến cuống họng đều đau, núp ở trên chỗ ngồi thở hổn hển. Ngô Thế Huân trong nội tâm buồn cười, nghiêng thân thể dùng cái trán đẩy đẩy trán hắn, trầm giọng nói ra: "Tiểu Lộc, em mắng tôi lâu như vậy, nhưng tôi một ít tổn thất cũng không có. Lần sau học khôn một điểm a, chỉ nói không được việc, phải hành động."

"Tôi hiện tại liền động thủ!" Lộc Hàm bị lời nói của y chọc đến cơ hồ muốn bạo phát, tay vừa muốn hung hăng cho tên kia một cái tát, ai ngờ mới có chút vừa động, Ngô Thế Huân cả người đều đè ép tới, đôi môi nóng hổi hôn liền áp sát vào lỗ tai Lộc Hàm: "Còn có a, Tiểu Lộc, trước khi động thủ còn phải xem xét, ngươi có thể chống lại đối phương hay không."

Sức nặng cả người Ngô Thế Huân đều áp lên Lộc Hàm, phía dưới cương cứng chỉa vào, rõ ràng chưa thỏa mãn dục vọng, kêu gào muốn được phóng thích.

Lộc Hàm bị cái tiểu đệ đệ đang trong trạng thái sôi sục chiến đấu kia dọa sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám. Cậu biết chắc, chỉ cần dãy dụa chút thôi, liền bị xử ngay chỗ này, chơi trò rung xe... có gì mà Ngô Thế Huân không dám làm

"Ngoan." Hiển nhiên Ngô Thế Huân rất hài lòng với sự nhu thuận của Lộc Hàm, hôn lên môi cậu một cái tán thưởng. Sau đó liền đứng dậy, mở cửa xe, kéo Lộc Hàm vào khách sạn.

--------------------

Ngửi  thấy mùi sắp có H ^^ plè plè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro