Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Đại minh tinh không những không đi, còn đến sát bên cạnh Ngô Thế Huân, hung hăng trừng mắt nhìn Lộc Hàm: “Huân, các anh có bí mật gì không thể nói cho em?”

“Cút.” Ngô Thế Huân lúc này bắt đầu bạo phát, không để cho đại minh tinh chút mặt mũi nào, cáu khỉnh đuổi người.

Nghiêm Huyễn Hàm thấy thật ủy khuất. Ngô Thế Huân trước giờ chưa từng đối với hắn nặng lời. Bất quá cũng không dám phản kháng, chỉ lần nữa hung hăng trừng mắt liếc Lộc Hàm, không cam tâm tình nguyện mà đi ra ngoài.

Lộc Hàm nhìn theo bóng lưng kia mà ngây người. Huân? Xưng hô thật thân mật. Nhớ ngày đó cùng Ngô Thế Huân còn mặn nồng, nhiều lắm cũng chỉ gọi hắn “ Thế Huân”. Ân, cái này chính là đối đãi khác biệt a.

“Tiểu Lộc, qua đây.” Người không có phận sự toàn bộ đã lui ra, Ngô Thế Huân dang hai tôiy, ý bảo Lộc Hàm trực tiếp nhào vào ngực mình.

Lộc Hàm lắc đầu cự tuyệt: “Đừng, Ngô Tổng, chúng tôi không quen.” Trời nóng a, hai gã đực rựa ôm ấp, thực khó coi. Huống chi hai người cũng chẳng phải bằng hữu, cùng lắm thì là quan hệ cựu MB[ aka zai bao] và khách làng chơi mà thôi.

“Tiểu Lộc, tôi đã nói, đừng kiêu chiến sự nhẫn nại của tôi Nếu bây giờ em chủ động qua, những chuyện sáng nay tôi coi như không tính toán với em” Ngô Thế Huân nhíu mày, khí ngữ lộ rõ điểm không kiên nhẫn.

“Anhi không muốn nhưng tôi muốn so đo nga!” Lộc Hàm xụ mặt, ba năm lăn lộn cũng đủ cho hắn hiểu thế nào là ‘Ác nhân cáo trạng trước.’ . “Tối qua rõ ràng Ngô tổng đã hứa, chỉ cần lên giường với anh sẽ có hậu đãi tốt. Tôi không cần gia tài bạc tỉ, chỉ lấy chút tiền lẻ trên người anh. Như thế nào? không có giấy trắng mực đen rõ ràng, Ngô tổng muốn nuốt lời a?”

Ngô Thế Huân ánh mắt sắc nhọn, nhanh chóng túm lấy cổ tôiy Lộc Hàm: “Cũng bởi vậy nên em đem quần áo của tôi ném đi? Cái đồng hồ đâu? Em đem ném chỗ nào rồi hả?”

“ Đồng hồ? Ngô tổng quý nhân bận rộn, để tôi nhắc anh một câu, cái kia là do tôi tặng anh nga, cho nên tôi lấy lại cũng là chuyện đương nhiên!” Lộc Hàm cố hết sức giãy khỏi tôiy hắn, nhưng tiếc là không được.

“Em đã cho tôi thì chính là của tôi.” Ngô Thế Huân giận muốn điên rồi.

Lộc Hàm không để ý Ngô Thế Huân, hạ mắt, không nói một lời. Hắn thật không biết, y lại coi trong chiếc đồng hồ kia như vậy. Hôm nay, Lộc Hàm đã là kẻ thất bại, mà Ngô tổng y cái gì cũng có, vì sao còn ở đây giày vò hắn?

Trong thoáng chốc. Lộc Hàm đã nghe Ngô Thế Huân thở dài, thấp giọng nói: “Tiểu Lộc em đừng như vậy, quá khứ đều đã qua, chúng ta vẫn là hảo hảo cùng nhau một chỗ. Đêm hôm đó, lời tôi nói không phải chỉ là dỗ em, tiểu Lộc. tôi yêu em”

Lộc Hàm nghe xong liền nhảy dựng lên, liên tiếp lùi về phía sau ba bước, mắt mở to, môi run rẩy nói: “ Ngô… tổng, có chuyện… có chuyện hảo hảo nói… đừng đề cặp tới mấy chữ kia được không? Anh nói gì tôi cũng đều sẵng lòng… đều sẵn lòng, chỉ là… chỉ cần là không nói… không cần phải nói, tôi chịu không nổi.”

Lộc Hàm thấy như trời đất quay cuồng. Tháng  ngày cũ như ác mộng phảng phất tái hiện trước mắt. Giấy trắng bay loạn, bất lực đối diện nhân viên, tiếng phụ mẫu thân thích trách mắng văng vẳng làm Lộc Hàm cơ hồ không thở nổi. Một lần kia Ngô Thế Huân thâm tình mà nói: “Tôi yêu em ” Lộc Hàm còn chưa kịp trải nghiệm hết điềm mật ngọt ngào thì ngày hôm sau, công ty Lộc gia đã bị y ác ý thu mua a!

Yêu, rốt cục là cái gì ah!

Ánh mắt mê mang hỗn loạn của Lộc Hàm đã dọa sợ Ngô Thế Huân, y không nghĩ tới ba chữ kia có thể làm Lộc Hàm phản ứng mạnh như vậy.

“Tiểu Lộc, em sao vậy?” Ngô Thế Huân ôm lấy Lộc Hàm, nhu hòa hỏi.

“Ngô tổng… thả tôi ra.” Bị kéo vào ôm ấp của người khác, Lộc Hàm lúng túng nói, lại càng bị siết chặt hơn. Hắn hiện tại hoàn toàn không biết phải làm sao, tựa hồ làm gì cũng đều là sai.

Ngô Thế Huân vỗ nhẹ lưng Lộc Hàm, ôn nhu trấn an: “Tiểu Lộc, tôi thật sự rất yêu em. Ba năm nay, mỗi giây mỗi phút đều tìm kiếm em. Em biết không? Khi tôi biết mất đi tung tích của em, mấy ngày đêm liền ngủ không ngon giấc. Tôi luôn nghĩ, vạn nhất tiểu Lộc bên ngoài gặp người xấu thì làm sao? Tiểu Lộc hồn nhiên lương thiện như vậy, căn bản là không biết tự bảo vệ. Cho nên tôi mới khiến mọi người không thuê em, tôi chính là muốn em chủ động trở lại bên cạnh tôi. Nhưng là, em lại khăng khăng cố chấp, đem bằng tốt nghiệp, học vị đều ném hết, sau đó lưu lạc chân trời, để tôi trong lòng như lửa đốt. Hiện tại. tôi đã tìm được em, chỉ muốn đem em về hảo hảo mà yêu thương, không bao giờ… để em chịu khổ nữa.”

“Không!” Lộc Hàm bỗng nhiên hét ầm lên. Không biết lấy đâu ra sức lực đẩy Ngô Thế Huân ra, hai mắt đỏ quạch gào thét: “Im ngay! Anh im ngay cho tôi! Tôi không cần anh yêu. Tôi chán ghét anh yêu. Tôi sợ hãi anh yêu! Ngô Thế Huân, anh mau cút! Từ chỗ nào tới liền trở về chỗ đó! Tôi đang sống rất tốt, vì cái gì anh còn muốn tới xáo trộn? Anh hoàn toàn yêu tâm, tôi sẽ không nghĩ trả thù, tôi sẽ triệt để quên anh!”

Gầm rú cho đã, Lộc Hàm thật mất mặt mà quay người bỏ chạy!

Động tác của Ngô Thế Huân thoáng chút khựng lại, một câu “Tôi sẽ triệt để quên anh” kia lại làm y vô cùng để tâm! Y sao có thể cho phép Lộc Hàm quên mình!

Mặt đầy hắc tuyến, Ngô đại tổng tài lập tức đuổi theo.

Lộc Hàm hoảng hốt chạy bừa, xông thẳng vào công trường. Trong đầu rất hỗn loạn, chỉ biết phải tới nơi nhiều người nhất, nơi đang phát ra âm ồn ào nhất.

“Lộc Hàm! Em mau đứng lại!” Ngô Thế Huân tuy là kiện tướng chạy bộ nhưng công trường đầy dẫy chướng ngại vật, y một chút tiện nghi cũng không chiếm được, ngượi lại, chậm rãi tụt lại phía sau.

Lộc Hàm chạy bừa vào một khu biệt thự đang xây, lách qua một rừng giàn giáo san sát nhau, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của nhân viên tạp vụ, một hơi chạy lên lầu hai, núp ở một góc hẻo lánh run rẩy.

Hắn thật không có dũng khí nghe Ngô Thế Huân nói mấy lời kia…. Sợ hãi một màn ba năm trước lại tái diễn. Trên người hắn rõ ràng không còn gì để lợi dụng, vì cái gì Ngô Thế Huân còn muốn dây dưa quấn chặt?

Lộc Hàm ôm đầu, tận lực thu nhỏ thân thể, lừa mình dối người cầu Ngô Thế Huân sẽ không tìm thấy, như vậy hắn có thể khôi phục lại bình tĩnh mà sống tiếp.

Đáng tiếc, lão thiên gia chưa bao giờ đứng về phía Lộc Hàm. Tuy Ngô Thế Huân không quen địa thế ở công trường, nhưng không phí nhiều thời gian đã tìm được Lộc Hàm.

Một vòng dương quang sáng lạn xuyên qua khung cửa sổ làm căn phòng tràn ngập ánh sáng, nhưng Lộc Hàm lại co ro trong góc tối, cự tuyệt ánh mặt trời vuốt ve.

Ngô Thế Huân thở dài, y thật không ngờ sự việc trước đây lại tổn thương Lộc Hàm sâu đến vậy. Những cái kia… vốn là xảo trá, đả kích thông thường trên thương trường. Chỉ là do Lộc Hàm quá mềm lòng, quá thuần lương đơn giản, lại toàn tâm toàn ý tin tưởng người chung chăn gối. Hơn nữa điều này càng chứng tỏ hắn không thích hợp lăn lộn trên thương trường.

“Tiểu Lộc nghe lời, cùng tôi trở về.” Ngô Thế Huân tận lực làm khí ngữ nhu hòa, từng bước tới gần.

Lộc Hàm ngẩng lên nhìn y, ánh mắt mê ly mờ mịt chợt biến đổi. Hào quang sắc lạnh từ đôi mắt đẹp chợt bừng cháy, người cũng xoát một cái đứng lên, nhẹ nhàng nhảy lên một bệ cửa sổ: “ Anh không được qua đây!”

Uy hiếp? Rất tốt, Lộc Hàm cuối cùng cũng học được chiêu này. Bất qua, với Ngô Thế Huân mà nói thì cũng chỉ là vô dụng a. Kiên nhẫn đè lại tính khí của mình, Ngô Thế Huân ôn nhu khuyên nhủ: “Tiểu Lộc, đừng làm chuyện điên rồ.”

“Ngô Thế Huân, thực sự bức chết tôi anh mới hài lòng sao?” Lộc Hàm bỗng nở nụ cười. Tuy đứng ngược nắng khuất bóng, nhưng tươi cười kia lại sáng lạn kinh ngươì. Hắn nhìn về phía Ngô Thế Huân, trong mắt đã không còn hoảng loạn, chỉ còn tràn ngập thản nhiên.

Đầu óc nhạy bén của Ngô Thế Huân chợt kêu không tốt. Vừa muốn xông qua, liền thấy được thân thể Lộc Hàm thẳng tắp nhoài ra ngoài, chỉ còn lại âm thanh bình ổn, nhàn nhạt như nước vọng lại: “ Tôi đây một lần cuối cùng thành toàn cho anh”

“Không!” Ngô Thế Huân kêu đến xé lòng, con mắt chăm chú nhìn vào nhân ảnh đang từ từ ngã vào khoảng không phía sau. Y muốn vươn tay bắt lấy. Nhưng là, thời điểm vọt tới, Lộc Hàm đã biến mất khỏi khung cửa.

“Lộc Hàm!” Ngô Thế Huân vội nhìn xuống, trong nháy mắt, máu toàn thân như đông đặc lại! Lộc Hàm nằm trên mặt đất, một cây thép to bằng ngón cái thẳng tắp xuyên qua bụng, máu tươi đỏ thắm từ từ chảy ra, nhuộm hồng cả nền cát trắng dưới thân hắn.

Lộc Hàm toàn thân run rẩy, nhưng vẫn nhìn về phía Ngô Thế Huân, ánh mắt sáng ngời như ánh dương, hắn há to miệng, nhưng một câu cũng không nói nổi.

“Trời ạ ! Lộc Hàm té xuống a!”

“Còn có thanh thép xuyên qua bụng hắn! Mau gọi cứu thương!”

“Đặng thúc, Đặng thúc!”

Công trường lập tức loại thành một đoàn, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vọng tới,. Nhưng Ngô Thế Huân cái gì cũng không nghe được. Y đứng bên cửa sổ, sững sờ nhìn người đang nằm hấp hối trên mặt đất. Trong đầu như có một đoạn phim quay chậm lại nụ cười của Lộc Hàm lúc ngã xuống.

Nụ cười kia có buồn bã, đau đớn cùng giải thoát, giống như quyết tuyệt mà ném đi tất cả! Nguyên lại, y như vậy lại đem Lộc Hàm bức đến tuyệt lộ.

Nhìn qua đám người tụ tập phía dưới, Ngô Thế Huân chợt giật mình thanh tỉnh, liền phóng thẳng xuống dưới. Vừa mới nghe động tĩnh, Đặng thúc đã đuổi tới, canh giữ bên người Lộc Hàm.

“Lộc Hàm, cậu sao lại bất cẩn vậy ah! Có phải rất đau không? Cố chống đỡ, tôi đã kêu bọn họ gọi cấp cứu, rất nhanh sẽ không đau nữa.” Đặng thúc nhìn Lộc Hàm từng ngụm từng ngụm thở dốc, tay chân có chút luống cuống.

Lộc Hàm phản ứng rất tỉnh táo, chỉ có vùng bụng đau đớn kịch liệt khiến hắn nói không ra lời. Kỳ thật Lộc Hàm không nhìn thấy mấy thanh thép phia dưới, nếu không đánh chết cũng không nhảy xuống a. Hiện tại chỉ thấy rất đau, đầu óc đã trắng xóa một mảnh.

Trải qua một vòng truy đuổi, Ngô Thế Huân đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Sợ hãi lo lắng được mất đều đem ném tới tận cuối trời. Hiện tại y biết rõ bản thân muốn làm gì, tính mạng tiểu Hy quan trọng hơn so với bất cứ cái gì.

Thanh thép cắm từ phía bên phải lưng, xuyên ra ở chính giữa bụng. Máu tươi từ miệng vết thương không ngừng trào ra. Nhìn lại Lộc Hàm, thấy sắc mặt tuy tái nhợt, đôi môi run rẩy không có huyết sắc, nhưng Ngô Thế Huân biết hắn vẫn còn tỉnh táo.

“Dừng tay! Đừng đụng em ấy!” Ngô Thế Huân đang xem xét thương thế của Lộc Hàm, thấy Đặng thúc gọi hai người tới muốn chuyển hắn tới nơi râm mát liền lập tức quát.

“Ngô tổng, ở đây mặt trời gay gắt, xe cứu thương cũng không tới ngay được…”

“Ít nói nhảm!. thương thế của hắn như vậy, nếu tùy tiện di chuyển chỉ làm nặng thêm! Mau tìm ô che nắng, lấy chút nước đường ấm uy hắn uống để bảo trì thanh tỉnh” Ngô Thế Huân đưa tôiy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lộc Hàm: “Tiểu Lộc không có chuyện gì đâu, tin tưởng tôi.”

Bị đau đớn tra tấn, Lộc Hàm cơ hồ đã quên đi màn đối kháng kịch liệt cùng Ngô Thế Huân, mở to hai mắt, gắng gượng cầm tay y, đáng thương nói: “ Thế Huân, em đau.”

Chỉ có lúc này Lộc Hàm mới ỷ lại vào y ah! Ngô Thế Huân thầm thở dài, trở Tay xiết chặt tôiy Lộc Hàm, ôn nhu an ủi: “ Không việc gì, rất nhanh sẽ không đau nữa.”

“Thế Huân, anh lại lừa gạt em.” Lộc Hàm bĩu môi, đột nhiên hít một hơi lạnh, trên trán toát ra trừng trận mồ hôi to như hạt đậu, thân thể đang đau nhức bỗng lạnh run. Loại hành hạ thống khổ này làm ý thức hắn dần mơ hồ, ý niệm tránh xa Ngô Thế Huân cũng chẳng còn.

“Không, tiểu Lộc, tôi không có lừa em, Nghe lời, chỉ cần cố chịu, tôi cái gì cũng đều đáp ứng emi. Nếu không tôi hát cho em nghe một bài? Tôi hát nghe rất được nga, năm đó đã từng có danh thập đại ca sĩ giảng đường.” Ngô Thế Huân cúi đầu, kề sát tai Lộc Hàm nhẹ nhàng hát. Lộc Hàm nghe được, khóe môi có chút cong lên, đôi mắt sáng bóng trong trẻo.

Hắn thấp giọng nỉ non: “ Thật tốt, lại có thể được nghe Thế Huân hát a.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro