Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thực tế, điều Lộc Hàm lường trước tương đối chính xác. Cái tên Ngô Thế Huân bị cho leo cây kia chính là mới vừa tỉnh lại, trong trạng thái vẫn còn ngái ngủ liền sờ sang bên cạnh, cảm xúc trống trơn trên tay làm y hoàn toàn thanh tỉnh. Lộc Hàm đã đi? Ý nghĩ mới thoáng qua, Ngô Thế Huân lập tức bật dậy, xoay người xuống giường, sau đó liền phát hiện toàn bộ quần áo, cà vạt, thậm chí cả đồ lót của mình đều biến mất.

Y vốn mang theo hai bộ quần áo để thay đổi khi tới thị sát công trình, thế nhưng bây giờ lại không cánh mà bay. Không chỉ có thế, ví tiền cũng rỗng tuếch, hơn một ngàn tệ tiền mặt cùng mấy tấm thẻ ngân hàng đều theo quần áo biệt tăm.

Ngô Thế Huân đi một vòng quanh phòng, phát hiện đồ vật bị Lộc Hàm mang đi không ít a, pin điện thoại mang đi, kể cả cái đồng hồ y quý như mạng cũng nhấc mất. Đến lúc này, Ngô Thế Huân rốt cục cũng phải chấp nhận Lộc Hàm đã chơi trò "Ăn bánh trả tiền" [ gốc là dùng sắc mưu tài].

Hiện tại Ngô Thế Huân không một xu dính túi, cả quần áo che thân cũng không có, Lộc Hàm rõ ràng có ý muốn cầm chân y, tranh thủ thời gian mà chạy trốn! Bất quá...

Ngô Thế Huân dùng khăn tắm của khách sạn quấn quanh nửa thân dưới, đối với hình phản chiếu của chính mình trong gương cười âm hiểm. Được a, Lộc Hàm cái tên tiểu đông tây bằng mặt không bằng lòng này, cũng may tôi đã sớm có chuẩn bị, nếu không thật đúng là đã để em trốn mất! Đợi tới khi bắt được, xem tôi thế nào dạy dỗ em!

Không chút hoang mang đi tẩy sơ mặt mũi, Ngô Thế Huân cầm điện thoại của khách sạn gọi cho trợ lý cùng thư ký, phân phó vài câu rồi cúp máy.

Lộc Hàm, em cứ chờ xem.

Mặt trời lên tới đỉnh đầu, Lộc Hàm không khỏi rùng mình mấy cái. Hắn biết rõ lúc này Ngô Thế Huân đã tỉnh lại, còn không trốn thì đúng là gặp đại họa a!

"Ai ôi!!!, Tuấn Miên, tôi đau bụng quá." Ném công cụ trong tay đi, Lộc Hàm ôm bụng rên hừ hừ. Mặc dù dùng chiêu cũ rích trong mấy bộ phim truyền hình, bất quá thật đúng là vẫn có tác dụng a. Tuấn Miên nhìn khôn mặt không chút máu của Lộc Hàm, vội vàng hỏi: "Cậu làm sao a? Có muốn ăn chút gì để dằn bụng không?"

"Không cần, không cần, tôi đi wc là được rồi, có thể bữa sáng ăn phải đồ không sạch sẽ." Lộc Hàm hai tay ôm bụng, một đường chạy thẳng tới chỗ hẻo lánh trong công trường.

Tuấn Miên mới không lo tên này bỏ trốn, vì lúc này hắn chính là tên vô sản a, toàn bộ gia tài của Lộc Hàm đều ở chỗ Đặng thúc a!

Lộc Hàm lén lút trở lại phía sau lán của Đặng thúc, muốn tranh thủ thời gian vào lấy lại đồ đạc của mình. Ai ngờ Đặng thúc không biết tự dưng lại trở chứng, cầm bút ngồi tính toán cái gì, gần nửa giờ cũng không thấy nhúc nhích.

Lộc Hàm nóng lòng a, thực hi vong có ai tốt bụng đem nhấc Đặng thúc đi, đang lúc hắn chờ tới mức muốm rơi lệ thì chuông điện thoại của ông chợt đổ.

"Này, xin hỏi... ah, là Ngô tổng ah, ngài khỏe, ngài khỏe. Cái gì? Lộc Hàm thực sự làm vậy? Ngô tổng, tôi xem ngài có phải hay không đã hiểu nhầm? Tên nhóc Lộc Hàm này rất ngay thẳng, tuy cuộc sống có chút kham khổ nhưng hắn cũng sẽ không làm mấy chuyện thiếu đạo đức... Ngài muốn cùng hắn đối chất? đi, hắn chưa có trốn, còn đang làm việc tại công trường. Ngài lúc nào thì tới? tốt, tôi sẽ kêu hắn chờ ngài."

Núp bên ngoài, Lộc Hàm nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của Đặng thúc, tuy cảm kích sự tín nhiệm của lão nhân gia đối với mình nhưng tin tức vùa rồi cũng làm trong lòng hắn như có lửa đốt! Nói đùa cái gì, Ngô Thế Huân muốn hưng sư vấn tội? Hắn cũng không thể ở lại đây chờ chết a!

Mới vừa nhấc chân, Ngô Thế Huân đã bị thanh âm sau lưng gọi lại: " Tên tiểu tử kia, đều đã đứng đó nửa ngày, có mệt không? Vào uống chén nước a."

Lộc Hàm đành cởi nón bảo hộ, mang theo nụ cười xấu hổ đi vào căn phòng có điểm tốt của Đặng thúc.

Lão nhân gia mang một chai nước khoáng phóng tới tay cậu: "Nói đi, Lộc Hàm, rốt cục là có chuyện gì. Nếu cậu không thẳng thắn, chờ lát nữa tôi cũng không thể giúp cậu nói chuyện, Cậu phải biết rằng, đắc tội với Ngô tổng kia, kết cục có bao nhiêu bi thảm."

Lộc Hàm lắc đầu: " Đặng thúc, tôi không có làm cái gì."

"Tiểu tử cậu đem Đặng thúc tôi trở thành người thế nào ah? Tốt xấu gì ta cũng đã lộn trong giới xây dựng này hai mươi mấy năm rồi, loại người nào mà chưa thấy qua? Cậu chinh là điển hình của kẻ toàn thân mang đầy chuyện cũ. Tôi sớm đã nhìn ra, người cùng cái... đám công nhân thô lỗ kia bất đồng. Trước kia nhất định là cậu ấm có tiền a?" Đặng thúc khí ngữ hòa ái, kéo Lộc Hàm ngồi xuống ghế đối diện.

Lộc Hàm nhìn lão trung niên trước mắt, cắn môi không nói. Chuyện xưa của mình chính là tấn bi kịch, nói làm gì cho người thương tâm? Đặng thúc đã chiếu cố hắn đủ rồi, không nên đem thêm phiền toái cho ông.

"Lộc Hàm, nếu cậu thực sự muốn đi, vậy cũng phải đợi ráp mặt Ngô tổng rồi mới tính. Dù sao người ta cũng chỉ đích danh cậu trộm tiền, việc này phải hảo hảo làm cho rõ." Đặng thúc thấy bộ dáng hắn không muốn nhắc lại chuyện cũ, cũng không miễn cưỡng, thở dài nói.

"Đặng thúc, tôi đã rõ." Đã trốn không thoát, cái kia liền cứ ba mặt một lời a. Lộc Hàm hắn đến chết còn không sợ, còn chuyện gì mà làm khó được a!

Sự thật đã chứng minh, Lộc Hàm chưa bao giờ lường trước được những hành động luôn nằm ngoài dự đoán của tên kia. Khoảng một giờ sau, Ngô Thế Huân đến công trường Thế Ngoại Đào Viên, bất quá ngoài vài vị cấp dưới hôm qua đi cùng hắn còn có thêm một người.

Người này, sáng nay Lộc Hàm mới thấy trên báo, minh tinh đang nổi – Nghiêm Huyễn Hàm

Trước kía, đối với chuyện xấu của Ngô Thế Huân , Lộc Hàm cơ bản là lựa chọn bỏ qua, bởi hắn hoàn toàn tin tưởng Ngô Thế Huân, chỉ cần y nói không, mọi chuyện chính là không có. Bất quá hiện tại, Lộc Hàm chỉ tin những gì mình tận mắt thấy.

Nghiêm Huyễn Hàm không hổ là đại minh tinh, vừa tiến vào phòng liền cau đôi mày đẹp, thậm chí còn khoa trương bịt mũi, chán ghét nói: "hương vị gì a, khó ngửi như vậy! Đây là chỗ người ở sao? Cùng ổ chó cũng không khác mấy! Huân, chúng ta mau đi thôi."

Lộc Hàm phẫn nộ trừng hắn, những kẻ... áo quần hàng hiệu, sao có thể hiểu được vất vả của tầng lớp lao động! Nếu không có đám công nhân nhếch nhác bọn họ cực khổ cần cù, đám gọi là xã hội thượng lưu kia lấy đâu ra nhà lầu xa hoa? Ghét bỏ? Hừ! tôi chính là khinh bỉ cậu trước nga !

Ngô Thế Huân hôm nay ăn mặc có chút tùy tiện, giống như đại nhân vật cải trang vi hành, chỉ đơn giản là quần jean đen phối cùng áo sơ mi trắng, nhìn sơ cũng biết mua tạm trong trấn, bất quá chỉ là như vậy, cũng đủ cho khí chất lạng lùng cao ngạo khó bì của y phát ra ánh sáng thanh xuân chói lọi.

Đặng thúc ân cần nhường chỗ ngồi, Ngô Thế Huân cũng không khách khí, liền trực tiếp ngồi xuống, đôi con ngươi ẩn chứa lửa giận ngút trời chăm chú nhìn thẳng Lộc Hàm đang ngồi đối diện, vừa thấy cậu chú ý đến Nghiêm Huyễn Hàm phía sau, lửa giận như được tiếp thêm dầu, càng cháy càng to.

"Lộc Hàm, cậu còn thiếu tôi một lời giải thích!" Ngô Thế Huân hạ giọng hỏi, toàn thân tỏa ra hàn khí bức người. Những người hiểu rõ tính tình hắn đều biết, Ngô đại tổng tài đã tới điểm giới hạn rồi a.

Bất quá, tự xưng là chết cũng không sợ, lãnh diễm cao quý – Lộc Hàm chỉ trừng mắt liếc Ngô Thế Huân một cái, không thèm vì hàn khí của y mà thay đổi: "Ngô tổng, chuyện tối qua đã chấm dứt tại tối qua. Tôi không có hứng thú kể chuyện riêng tư trước mặt nhiều người như vậy."

Ngô Thế Huân nghe vậy liền quét mắt nhìn mọi người trong phòng, thuộc cấp đã quen nhìn sắc mặt hắn mà làm việc nên lập tức rời đi, Đặng thúc lúc đi còn ngoái lại nháy mắt với Lộc Hàm, ý bảo hắn tùy theo hoàn cảnh mà hành động, cuối cùng cũng chỉ còn đại đại minh tinh Nghiêm Huyễn Hàm ở lại.

���������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro