Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối hôm nay, Lộc Hân trổ tài nấu ăn, vì là lần đầu nên hơi phô trương một chút. Bàn bốn người ăn mà bày đủ thứ, nào là đèn, hoa hồng, khăn giấy gấp lại cẩn thận, thức ăn thì nhiều món ăn lắm, mà đại đa số là nàng cho người nấu sẵn rồi. Chỉ việc hâm lại cho nóng nóng.

Vẫn trong mình chiếc tạp dề, nàng điện thoại cho anh hai, cho vị hôn phu và cho người bạn.

Tầm 30 phút sau, anh trai và hôn phu đã đến, còn Nhã Anh thôi, sao mà lâu thế cơ chứ? Nàng chủ nhà sợ thức ăn để lâu mất ngon nên dọn trước.

Tưởng chừng hắn sẽ khen chút gì đó cho nàng vui, nào ngờ lại nói một câu, nghe phũ thật chứ...

– Có thật là em nấu không thế?

Hơi xị mặt, vội nhéo nhẹ anh hai, ý muốn nhờ anh hai tiếp đôi lời. Cậu cười hiền hậu:

– Không thấy em tôi người ngợm thế này sao? Nó còn đang đeo tạp dề chưa kịp cởi ra đấy!

Đúng là anh Lộc Bảo có khác, ăn nói dịu dàng, dễ nghe. Cũng kiệm lời lắm, nhưng khi nói câu nào là nghe trôi câu đó.

– Mà sao cô người mẫu ấy đến lâu thế?

– Em không biết. Chắc nó bận make up ấy mà.

Vừa nhắc, Tào Tháo cũng vừa tới. Nàng vui vẻ kéo bạn ngồi vào ghế. Anh hai nàng cũng cười cười chào. Có mỗi hắn là mặt xị ra

– Giới thiệu, đây là...

– Nhã Anh đúng không?

– Sao anh biết?

Hắn không nói gì cả. Đứng bật dậy đi ra ngoài. Nàng buồn lắm, chủ yếu là muốn trổ tài cho hắn xem cơ mà?

– Ơ, anh đi đâu đấy?

– Hân à, chắc có mình nên...

– Nhã Anh đừng về mà


Lộc Bảo đang ngồi, thấy thái độ của hắn không đúng với em gái, đành lên tiếng:

– Này, Thế Huân. Tôi không hiểu vì sao cậu lại đổi thái độ như vậy. Nhưng tiểu Hân lỡ nấu rồi thì cậu làm ơn ở lại thưởng thức một chút. Còn Nhã Anh, cũng ở lại ăn chút gì đi!

Hắn rất ghét khi đối mặt với Nhã Anh, ả giả tạo, hắn biết mà. Vậy mà nghe lời nói của người con trai này, lại có sức hút đến thế sao? Cậu ta rõ ràng, đâu phải là Lộc Hàm-người con trai mà hắn yêu trọn đời?

Bữa ăn hôm đó, theo Lộc Hân có lẽ sẽ vui lắm. Song, lại không hề như nàng mong đợi. Mọi người toàn bàn bạc cái vụ làm ăn, nghe mà chán chết đi được.

Huân ban đầu không đồng ý cho Nhã Anh làm người mẫu đại diện sản phẩm mới mà công ti của hắn và Lộc Bảo hợp tác sản xuất. Không hiểu sao, nghe lời nói của Lộc Bảo, hắn lại đồng ý, nghe theo tất cả.

– Hân à, ra đây, Nhã Anh có chuyện muốn nói!

– Hai anh ở lại bàn bạc đi. Em và Nhã Anh ra ngoài một chút.

Cả hai người gật đầu. Nhã Anh kéo Lộc Hân ra khỏi bữa tối nặng nề đó.

– Hân có biết Lộc Hàm không?

– Ý Nhã Anh là cái anh mà anh Huân thầm thương trộm nhớ?

– Ừ, đúng rồi!

– Mình có nghe, nhưng có liên quan gì sao?

– Anh trai của Hân,Lộc Bảo ấy. Nhìn y chang anh ta. Có điều, anh ta nhà quê hơn.

– Mình lại nghĩ, anh Lộc Hàm chắc tuyệt vời lắm!

Mặt Lộc Hân buồn buồn. Nàng suy nghĩ hồi lâu, rồi tự thấy mình quá ngốc. Hắn và anh trai mình, hình như là đúng thật. Suốt bữa tối, anh hai nói gì, hắn cũng nghe theo. Ngồi cạnh nàng, mà mắt cứ dán vào anh hai.

Biết tâm tình Lộc Hân không tốt, Nhã Anh thêm lời:

– Mình thấy tội nghiệp cho cậu và anh Bảo...

– Tại sao?


– Anh Huân nặng tình, đúng hơn, mình cảm thấy ảnh chỉ là yêu khuôn mặt anh Bảo. Vì anh ấy giống anh ta thôi!

– Cậu nói phải...

– Nhưng lợi dụng anh trai để quên người cũ, trong khi đã có hôn ước với em gái là không được rồi!

– Nhã Anh à, mình...mình...

– Chỉ là mình suy đoán thôi. Còn lại, Hân từ từ mà tìm hiểu. Mất công, có chuyện gì lại mang tiếng.

Thật ra, Lộc Hân bán tin bán ngờ. Cũng muốn kiểm chứng lại, từ nãy đến giờ, nàng và Nhã Anh ra ngoài nói chuyện, không biết hai anh có làm gì bên trong không.

Lén lén, mở cửa hé hé, nàng sốc khi thấy anh, tay đang áp vào má của anh hai, nhẹ nhàng thơm nhẹ vào.

– Ôi, hai người này có vấn đề thật sao? Hân xem kìa!

Vừa sốc, vừa bị Nhã Anh nói thêm. Máu nóng dồn vào, tức giận, nàng tiến tới chỗ hai anh đang ngồi:

– Này, hai người làm gì thế hả?

Lộc Bảo giật mình nhìn em gái, Nhã Anh tiếp lời:

–Hai anh, sao lại làm vậy không sợ Lộc Hân buồn sao?

Huân nheo mày, biết là chỉ có Nhã Anh đâm chọt sau lưng. Đứng dậy tiếp lời:


– Không liên quan đến cô.


Nhã Anh im lặng, Lộc Hân nước mắt ngắn, nước mắt dài:


– Tại sao, hai người lại làm vậy?


– Tiểu Hân à, nghe anh nói!

– Anh làm vậy với em mà đành sao?

– Hiểu lầm thôi Hân. Thật ra  anh và Thế Huân...

Không hiểu lí do gì mà nàng khóc ngày một to. Huân không chịu nổi tính nhõng nhẽo của Lộc Hân đâm ra hơi khó chịu:

– Em cả tin thật đấy! Bây giờ, nghĩ sao thì nghĩ!

Không nói thêm lời nào cả, Thế Huân về luôn. Nhã Anh cũng không muốn dính thêm rắc rối, cũng lấy cớ về trước.

Chỉ còn lại Lộc Hân và anh trai của nàng. Lộc Bảo biết tính của em gái rất trẻ con. Nhưng thế thì sao? Cậu không hề khó chịu với em gái. Ở lại ôm cái đứa đang khóc vào lòng thủ thỉ:

– Ban nãy, mặt anh dính hột cơm. Thế Huân lấy giùm, đừng giận!

– Có...thật...hức....không??

– Ừ, thật!

–Vậy, em đã hiểu lầm anh Huân sao?

– Em nên đi xin lỗi cậu ấy thì hơn!

Cậu vuốt nhè nhẹ vào lưng em gái nhẹ nhàng. Lộc Hân tự trách mình thật nóng tính và hồ đồ, anh của nàng, thương nàng đến vậy. Sao có thể cướp vị hôn phu của nàng được. Còn nàng, lỡ làm hắn giận rồi, biết làm hòa thế nào đây?

Một lúc sau, anh hai về. Nàng cầm chiếc điện thoại nhắn tin cho hắn: "Huân à, đừng giận em. Em xin lỗi! Ban nãy, em hơi hồ đồ."

Chờ mãi không thấy rep lại. Có khi nào hắn vẫn giận?


Nhớ ngày bé, hắn chơi với cô gái nào. Bị nàng nói này nọ, rồi giận nàng. Lúc đó, nàng xin lỗi hết lời. Đến anh Xán Liệt, Tuệ Ân tới khuyên, hắn cũng không chịu giảng hòa. May sao, thời gian cũng làm mọi thứ phai mờ. Hắn cũng chịu nói chuyện với nàng. Từ hôm đó, nàng đã tự thề với lòng, sẽ không bao giờ dám chọc giận hắn nữa.


Nàng lo lắng, tay hơi run định nhắn thêm một tin nữa. Ấy vậy mà, giờ đây, nàng nhận được lời rep lại từ tin nhắn.

"Ok, anh không giận. Mà em có hay ăn tối cùng anh Bảo không?"

"Ngày nào, em cũng cùng anh hai nấu bữa tối cả."

"Vậy, mai anh qua nhà em ăn cơm tối nữa được không?"

"Được chứ!"

Giây phút này, nàng thấy vui lắm, hắn không giận nàng. Có thể thời đó trẻ trâu, hắn còn nhỏ nên mới hành xử vậy. Giờ lớn rồi, tính giận dai cũng hết. Thật là may quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro