Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày qua ngày, tối nào hắn cũng đến nhà nàng ăn cơm. Đương nhiên luôn có sự xuất hiện của người anh trai. Vậy mà không ngày nào nàng được ăn tối cùng cả. Bởi vì...

– Hân à, có một hợp đồng quảng cáo nhờ em đóng!


– Có một bộ phim mới mời em thử vai. Hợp đồng này quan trọng lắm. Không bỏ được đâu!


– Lịch trình tối nay có sự thay đổi. Năm phút nữa phải quay phim rồi. Chị sẽ đến đưa em đi!


– ....



Đó là tiếng điện thoại của chị quản lí. Lộc Hân cũng tiếc lắm. Nàng đắn đo khi để hắn ăn tối cùng anh trai lắm. Vì Nhã Anh nói với nàng:"Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy." Dù lúc trước có hiểu lầm một lần, nhưng đời ai biết được. Nàng xem một bộ phim đang hot trên mạng mang tên:"Tình yêu không có lỗi, lỗi do bạn thân." đến bạn thân 20 năm còn làm vậy. Thì anh trao nàng...sẽ làm thế không?

"Cốc cốc"

– Vào đi!


– Anh!


– Ngọn gió nào đưa công chúa của anh đến thế?


– Anh đừng chọc em!


Nàng ngập ngừng, một phần thấy ngại khi nói ra. Mà nếu không nói, liệu sự thật sẽ xảy ra?


– Anh biết không. Mẹ của chúng ta, là hai chị em gái đấy!

– Thì sao?

– Cha cùng yêu cả hai người. Thật ra, em không muốn lịch sử lặp lại!


Lộc Bảo nhìn em gái, ánh mắt có gì đó đượm buồn. Cậu hiểu mà. Cậu cũng giữ khoảng cách với hắn lắm chứ. Có điều, đôi lúc con tim lại đập loạn nhịp một chút...

– Yên tâm! Chuyện đó sẽ không xảy ra!

– Thật hả anh?

Hân vui lắm, anh trai nàng mà hứa, chắc chắn là làm được.

– Mà anh hai đừng kể cho anh Huân nghe!

– Rồi rồi..

Nàng cẩn thận dặn dò anh trai. Vì nàng sợ sự nghi ngờ để mất hắn. Có lẽ, nàng đã yêu hắn quá nhiều.

Lịch trình của nàng ngày càng nhiều. Nhưng dù gì cũng vì quyền lợi của công ti và bản thân, nên không thể bỏ được. Có khi không hoạt động trong nước mà phải ra nước ngoài. Cũng nhớ hắn lắm. Mà biết làm gì đây. Nàng chỉ còn biết điện về kêu chị của nàng trông coi hắn giùm thôi. Vì nhân viên công ti hắn, xinh xắn, trẻ đẹp lắm.

– Không sợ giao trứng cho ác sao?

– Đương nhiên là không rồi. Anh trai mình chắc chắn sẽ không cướp chồng chưa cưới của mình đâu!


– Mất rồi tiếc là muộn đó Lộc Hân!

Lộc Hân hiểu anh trai mình mà, một người điền đạm, học thức cao sẽ không làm thế đâu nên chỉ mỉm cười cho qua, làm Nhã Anh cảm thấy không vui tẹo nào.

Cùng thời điểm đó, có người cứ mong tan sở thật sớm để ăn tối cùng người đẹp.

Ngắm chàng trai chân ướt chân ráo chạy vào nhà bếp, hắn thấy ấm áp vô cùng. Cậu thật giống Lộc Hàm, người mà hắn từng rất yêu. Cảm giác khi nói chuyện với cậu không hề xa lạ gì cả. Dù cách giao tiếp của hai người không hề giống.


– Bảo à!

– Sao?

– Món canh trứng cà chua ai dạy em thế?

– Tôi tự biết.

– Món đó ngon lắm. Và cách em nấu ăn, tôi ngồi đây. Rất giống...


Cậu hơi đỏ mặt, hiểu hắn muốn nói gì mà.

– Huân, tôi nấu xong rồi. Ăn xong cậu về sớm nhá. Tôi bận!

– Tôi vừa mua đĩa phim hay lắm. Em muốn xem không?

Chẳng lẽ phải từ chối?

Nhưng với người này, sao lại khó quá. Đành gật đầu đồng ý.

Hắn mở bộ phim cho cậu xem. Phim kể rằng một đôi nam nữ yêu nhau thắm thiết. Cô gái bị gia đình chàng trai ngăn cản. Rồi cô bị mất trí.

Không hiểu sao, đầu của cậu choáng, đau quá.

– Thế Huân à, tắt phim đi. Tôi không chịu nổi.

– Em sao thế?

– ...


– Bảo, sao thế?


Người của cậu lạnh ngắt, cứng đờ. Cậu bất tỉnh rồi. Lẽ ra, hắn không nên rủ cậu xem phim. Cái bộ phim đáng ghét này.

—————-

– Bác sĩ, bệnh tình của cậu ấy thế nào rồi?

– Cậu ấy chỉ là đang bị rối loạn tâm lí một chút thôi. Nghỉ ngơi một chút.

– Vâng, cảm ơn bác sĩ!

Bác sĩ đi rồi, hắn bước vào căn phòng bệnh. Người con trai này, xanh xao. Không biết lí do gì, hắn lại cầm vào ban tay lạnh ấy để áp vào má, xoa nhè nhẹ và thổi hơi nóng vào tay cậu.

– Thế Huân, làm gì đấy?


– A, xin lỗi!

Hắn giật mình bỏ tay cậu ra. Cậu tròn mắt nhìn hắn, lẽ nào...hắn có tình cảm với cậu??


– Em nghỉ ngơi chút đi. Tôi về trước đây!

– Ừ


Hắn chào tạm biệt, rồi phóng xe về nhà. Tự nhốt mình vào căn phòng. Lẽ nào, hắn yêu người con trai đó? Cậu ấy đâu phải Lộc Hàm cơ chứ? Tại sao, thay vì nghĩ về Tiểu Lộc, hắn lại nghĩ về cậu ấy?

Không biết tại sao hôm nay, hắn khó ngủ lắm. Thấy lo lo thế nào ấy. Vớ điện thoại điện cho cậu.

– Cậu có đau đầu nữa không?

– Không, cảm ơn!

– Nếu mệt thì điện cho tôi!

– Ừ, cảm ơn!

Nghe thấy giọng nói của cậu, hắn mới thấy đỡ lo. Mà khổ nỗi, loay hoay mãi mới chìm được vào giấc ngủ.

– Tiểu Lộc, em trở lại sao?

Chàng trai ấy nhìn hắn mỉm cười rồi chạy đi mất. Hắn cố đuổi theo rồi thấy cậu trước mặt. Đau lòng thay, cậu đang dần dần tan biến như bọt biển.

– Huân, hãy quên em đi!

– Tiểu Lộc, quay về đi em!


Rồi cậu biến mất. Trước mặt hắn là hình ảnh Lộc Hâm xuất hiện, dịu dàng ôm lấy hắn.


– Hãy yêu chàng trai có khuôn mặt giống em, cậu ấy sẽ giúp anh quên em!


Tiếng nói cứ vang vảng đâu đây. Hắn giật mình thức dậy, thì ra chỉ là một giấc mơ thôi. Công nhận rằng, dạo này thường hay nằm mơ thấy Lộc Bảo. Phải chăng, hắn là người hai lòng rồi sao? Hay cậu báo mộng, muốn hắn sống hạnh phúc cùng người con trai khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro