Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phim mà, khung cảnh lãng mạn lắm. Hai người cùng nhau dừng lại trước cửa tiệm hoàng kim. Mẫu nhẫn ở đây đơn giản, tinh tế, đa phần là do cậu thiết kế.



– Lấy cho tôi mẫu này!


Hắn nhẹ nhàng cầm mẫu nhẫn mới nhất ấy đeo vào ngón áp út. Cậu nhìn hắn, cả hai cười hạnh phúc. Dù đây chỉ là giả, mà sao cứ như thật vậy. Có lẽ đây là lần đầu và cũng như lần cuối với cậu.


– Anh hai, anh Huân! Hai người làm gì thế?



Lộc Hân, khuôn mặt đau đớn, nhìn hai người bọn họ mà nước mắt cứ tuôn rơi. Cậu không biết nên giải thích thế nào cả.


– Hai người mua nhẫn cưới?


Hân giận dỗi bỏ đi, theo sau là Nhã Anh. Ông đạo diễn tức lắm, đang diễn hay mà.


– Cắt, diễn lại ngay!


Mọi người nhanh nhảu đâu vào đấy. Chuẩn bị bấm nút mới phát hiện nữ chính đi đâu mất. Nam chính vội vàng đuổi theo, thành ra đoạn quảng cáo tạm thời dừng.

————-

– Hân à, nghe anh giải thích. Tất cả, hiểu lầm....


– Chứng cớ rành rành, đòi gì nữa? Ban nãy còn báo chí đến chụp hình, quay phim hai người nữa chứ!


– Tụi anh đóng quảng cáo sản phẩm mới mà, xin em!


– Anh nghĩ tôi ngu chắc. Nếu đóng quảng cáo thì không thiếu thốn tiền bạc đến mức hai người phải ra đóng đâu!


Lộc Bảo tội nghiệp giải thích không được. Đưa mắt nhìn Nhã Anh, ngỡ là ả sẽ khuyên bảo nói đôi lời, nào ngờ còn làm xúc tác.


– Em thấy anh như vậy là sai rồi. Sẵn đây em nói luôn, vì anh giống Lộc Hàm nên anh Huân mới cảm nắng bồng bột thôi!


– Nhã Anh à...s..sao...


– Còn sao gì, anh em với nhau mà anh đối xử với tôi thế đấy. Uổng công tôi tin anh! Mình đi thôi Nhã Anh.


Chiếc taxi vừa tới, Lộc Hân cùng Nhã Anh lên xe, để lại anh trai đứng đấy, khuôn mặt cực kì đáng thương.


– Bảo, Lộc Bảo. Em không sao chứ? Phim đang đóng dở mà?



– Tôi sẽ không đóng nữa. Muốn đền bù hợp đồng gì đấy thì xin mời.Từ đây, tôi và anh sẽ là người dưng.
Cậu tuyên bố rồi bước đi.


"Nhưng Bảo à! Anh làm gì có lỗi?"


Rồi anh điện thoại cho Lộc Hân nhưng chỉ nghe tiếng chị đài.



Tối hôm đó, hắn đến hẳn nhà của Lộc Hân. Trong lòng nàng thấy dâng lên niềm gì đó khó tả lắm. Nghĩ là hắn muốn giảng hòa, vờ hờn dỗi chút chút. Con gái phải biết làm cao mà. Ra vẻ chút mới nổi bật, quyến rủ được chớ.


– Có gì không?


– Anh có chuyện muốn nói!


– Nói đi!


Tưởng sẽ là anh xin lỗi, sáng nay chỉ là hiểu lầm thôi, em đừng giận, hay anh và Bảo chỉ là bạn bè thôi,...nào ngờ, nói thẳng ra luôn.


– Anh nghĩ mình không hợp, hủy hôn ước đi!


– Sao anh lại nói thế?


– Anh biết anh tồi. Lấy một người như anh chỉ làm em khổ thôi!


– Anh à...em...em...


– Anh chịu không nổi tính hay ghen của em rồi!



– Em xin anh, đừng như vậy. Hay tại anh thích anh Bảo? Không được, em phản đối!


– Ngày mai anh tới gặp em, giờ em hãy nghỉ ngơi và bình tĩnh lại đi!



Hắn không muốn nói thêm gì cả. Vì biết tâm trạng của Lộc Hân lúc này hỗn độn lắm. Nhưng hắn đã cố rồi, yêu thương, chiều chuộng Lộc Hân. Vậy mà cảm giác yêu là thấy xa lạ quá?



Có thể dối lòng được. Còn dối người, sẽ suốt đời được chứ?


Câu trả lời chính là không!


Quá tức giận, Lộc Hân liền lên facebook đăng những status kể khổ.



"Giờ mới biết ngoài cảnh giác bạn thân còn phải cảnh giác luôn người anh em ruột, không là mất người yêu như chơi."


"Đúng là không thể nhìn qua vẻ bề ngoài mà."



"Anh và anh ấy mua nhẫn cưới trong lúc tôi đi nước ngoài sao? Vui nhỉ?"


"..."


Cư dân mạng truyền tay nhau chia sẻ, like, comment ngày một nhiều. Đa phần là fan. Họ khuyên cô nên tiếp tục sống tốt, quên hắn. Rồi có người thì khuyên cô nên cảnh giác lại với người chị của mình. Nói chung là những bình luận mang tính bênh vực, ủng hộ người mẫu xinh xắn Lộc Hân. Nhiều người còn lập page tẩy chay Lộc Bảo, rồi vào tường nhà cậu chửi bới, đăng những bức ảnh chế,...


Ngày hôm nay, trang báo lá cải tha hồ mà thu thập thông tin.


Ngày hôm nay, Lộc Bảo tha hồ mà nhận gạch đá.



Ngày hôm nay, có một người ngồi trên máy tính cười tủm tỉm. Kế hoạch của ả cuối cùng cũng thành công.


Dù là nhận những lời khuyên chính đáng, sự yêu thương của các fan. Vậy mà lòng của nàng vẫn cứ đau. Không biết sau này hắn và nàng sẽ thế nào nữa?



Chợt tiếng điện thoại reo. Lộc Hân, tay run rẩy bấm nút trả lời.


– Alo!


– Mày đăng Status đó ý gì? Sao mày làm thế với anh Bảo?



– Không có lửa thì không có khói đâu!


– Cho tao xin. Mày bớt đi Hân. Tính mày nóng quá đấy. Kể tao nghe xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


Nàng ấm ức, nấc lên từng tiếng khi kể lại đầu đuôi sự việc qua điện thoại với Tuệ Ân. Bạn thân nàng, chắc chắn sẽ giúp nàng mà? Nói cho nàng biết đi.


– Tao hiểu rồi, chỗ bạn bè, tao khuyên thật tình. Mày và anh hai không hợp đâu! Trước mắt, mày hãy xóa nhưng status ấy đi. Mấy trang mạng lá cải chuẩn bị đăng tin tùm lum đấy!


– Ân, ngay cả mày cũng phản tao? Bạn bè muời mấy năm đó à? Tao không xóa đấy làm gì được nào?


– Không xóa thì đừng hối hận. À, mà con Nhã Anh gì đó không tốt đâu. Mày đừng chơi với nó!


– Nhã Anh nếu có xấu như mày nói thì ít ra không phản bội bạn bè như mày. Bạn ấy luôn đưa ra lời khuyên cho tao. Còn mày, thì sao chứ? Chẳng qua, giờ mày sắp lấy được anh Khải nên đâu cần sự giúp đỡ, động viên gì từ tao nữa? Mục đích của mày sắp đạt rồi mà?



– Lộc Hân, mày điên rồi. Mày cứ ngoan cố như vậy? Mày nói là nhà báo đã chụp những bức ảnh anh hai và anh Bảo mua nhẫn cưới sao? Vậy hãy đợi ngày mai xem. Nếu không thấy tin gì thì mày tự biết. Chào mày!


Rồi Tuệ Ân cúp máy. Để lại Lộc Hân khóc sưng cả mắt. Sẽ ra sao nếu đó không phải sự thật? Nếu vậy, cô sẽ hận bản thân mình suốt đời mất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro