Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày Lộc Hân xuất cảnh,cả cộng đồng fan biết tin cùng nhau đợi ở sân bay từ rất sớm để tiễn người mẫu xinh đẹp đến Pháp để tiếp tục học thêm về chương trình âm nhạc. Dự định là cô sẽ trở thành một hiện tượng hiếm có, vừa có khả năng diễn xuất, vừa có thể hát của showbiz.



Chiếc xe thể thao đen sang trọng dừng lại trước sân bay quốc tế, lẽ ra mọi người sẽ không bất ngờ, nếu nàng công chúa của họ không đi cùng người chị phản bội và vị hôn phu bạc tình.


Báo chí lại một lần nữa săn đón tin tức sốt dẻo, đây chính là chủ đề nóng của tháng mà. Liệu có phải thiếu gia họ Ngô  đã dùng mọi biện pháp để ép người mẫu ảnh Lộc Hân chấp nhận sự thật? Hay nàng công chúa Lộc Hân đã yêu một người khác?


– Cô Lộc Hân, không phải dòng trạng thái trên mạng mà cô đăng là nói anh trai mình chứ?

Vệ sĩ kể ra cũng bận rộn, fan của công chúa cực kì nhiều, họ phải dùng thân mình tựa như hình ảnh của rừng bảo vệ khi nước lũ tràn tới.


Quá nhiều ống kính, micro đều soi về phía cả ba, nàng cười ôn hòa giải thích:



– Thật ra là hiểu lầm. Vì lúc đó tôi quá nông nỗi nên mới đăng những dòng trạng thái không nên có. Anh và anh hai của tôi thật ra có hôn ước từ trước, vì quá yêu anh, nhân cơ hội anh hai bị thất lạc, tôi liền xin cha lập hôn ước.



Cậu giật mình nhìn em gái, tại sao nó lại nói đỡ như vậy? Chẳng phải hôn ước là do gia đình sao? Cậu muốn lên tiếng nhưng Lộc Hân đã kịp quay xuống nhìn cậu, đá lông nheo như ra hiệu đừng nói gì cả, mọi việc đã có em lo. Thế Huân cũng hiểu phần nào nên khi Lộc Hân huýt nhẹ vào anh, anh cũng mỉm cười lắc đầu, không nói.


– Có thật là giờ cô chấp nhận làm em vợ của cậu Thế Huân?


– Đúng! Giờ cả ba chúng tôi đều là người một nhà! Tôi rất vui khi thấy hai người họ hạnh phúc!Mọi người cùng nhau đưa nàng ra đến cổng soát vé, lúc này fan không nhốn nháo nữa, mà im lặng dõi theo công chúa. Không biết khi nào sẽ gặp lại, có thể là 2,3 năm chăng? Hoặc là hơn?



Hắn đưa cậu về nhà, nhìn cậu cứ buồn rười rượi. Biết sao giờ, đâu gì là tồn tại mãi mãi? Dù gì Lộc Hân cũng đã quyết định du học thì đó cũng là một chuyện tốt.



– Anh à, anh có nghĩ tiểu Hân muốn tránh mặt chúng ta?


Chơi chung từ nhỏ, anh hiểu rõ hơn ai hết. Lộc Hân, mạnh mẽ lắm.


– Anh nghĩ là không!


Cậu cười như không nhìn anh.


– Đưa em về nhà đi!


– Không phải em muốn phục hồi kí ức sao?


– Bây giờ, em không có tâm trạng!


Thế rồi anh đồng ý, thời gian này cậu cứ ở trong nhà, không chịu ra ngoài gặp ai cả. Ngay cả Lộc lão gia điện thoại, cậu cũng không bắt máy.


Một hôm, đang nằm trên sofa đọc cuốn tiểu thuyết hay, bỗng nghe thấy tiếng động ở bên kia cửa sổ, lẽ ra cậu sẽ không ra, nếu tiếng động đó cứ kéo dài mãi. Cậu lười biếng đi đến, mới phát hiện, người tạo ra tiếng động đó chính là hắn. Tại sao lại leo được tới trên này chứ? Rõ ràng đây đâu phải tầng trệt?


– Sao...aa..anh...?



– Anh leo lên! Vợ mở cửa sổ cho anh vào đi!


Cậu nhất quyết không đồng ý. Vì với cậu thời gian này cần chút yên tĩnh.



– Không được!




– Em mà không mở là anh tan xương đó!


Cậu hơi nhíu mày nhìn, đoán là hắn leo lên, đúng là trên này rất cao, nếu không cho vào, hắn ngã, chắc cậu hối hận cả đời mất.



Vội vàng lôi con người ấy vào trong. Sói vào được tận trong nhà thì lợi dụng bế bổng heo lên.



– Em nặng quá đó!



Cậu đỏ mặt, chỉ muốn đập cho con người này một trận tơi bời thôi.


– Em không mượn anh bế!

Không do dự, hắn quả quyết bế heo xuống nhà dưới, mặc cho heo vùng vẫy, cảm giác này, hình như đã từng xảy ra rồi! Ở trước đã có chiếc xe BWM đợi sẵn, mà không chỉ đi chơi với một mình hắn, còn có cả Xán Liệt và Bạch Hiền nữa.



Thoạt nhìn thấy cái thang bên cạnh cửa sổ, cậu mới nhận ra mình rất ngốc! Thì ra ba người này đã bày trò để mình phục tùng, hơi liếc xéo hắn, nhưng hắn chỉ nhún vai tỏ ra mình vô tội. Cậu đành ngậm bồ hòn làm ngọt.



Chiếc xe lăn bánh, đưa bộ tứ đến một nơi, cậu nhìn cảnh vật thật là quen thuộc. Hàng cây xanh rì rào, tiếng chim hót véo von, cậu đoán không lầm thì họ sẽ đến một trang trại ở đồng quê yên ắng, nơi đó có một ông lão mặt chữ điền và người vợ hiền từ của ông.


– Tiểu Lộc, mày còn nhớ đường đến đây không?


Cậu vẫn chưa thể tiếp nhận nổi tên gọi Lộc Hàm, nên phản ứng hơi chậm nhìn Bạch Hiền lắc đầu.


–Rồi em sẽ biết thôi, phải không Huân?


Hắn gật đầu ưng thuận.


Thế rồi cũng đến nơi, đúng như những gì cô suy nghĩ, ông lão đứng trước nhà đợi bộ tứ, có điều cậu nhìn ông có cảm giác hơi sợ sợ, nhưng khuôn mặt lão chữ điền, nụ cười hiền lành thế kia cơ mà?



– Sao đến trễ thế? Đói chưa mấy đứa? Ban nãy ông kêu người đến làm thịt con heo rừng rồi! Đang làm bên trong đấy!


Bạch Hiền thấy biểu hiện của ông có chút khác so với lần đầu gặp, quay sang nói thầm với Xán Liệt:


– Sao ông nội bữa nay hiền thế?


– Vì bữa nay Thế Huân và Xán Liệt dẫn vợ sắp cưới đến ra mắt lão!



Không biết có phải vì Bạch Hiền nói hơi lớn hay vì tai của ông còn tốt chăng? Nhưng Bạch Hiền vẫn chưa hiểu lắm lí do của ông nên từ chiều tới tối cứa bám lấy Xán Liệt miết, khiến anh cũng lắc đầu bó tay. Chàng Bạch Hiền này, thật là, chuyện gì không hiểu là phải hỏi cho ra lẽ, cho kì bằng được.



– Anh kể em nghe đi mà, làm gì mà ban đầu ông khó khăn với em và tiểu Lộc lắm aaa, mà giờ lại dễ thương phết!


– Vì ban đầu ông nghĩ anh và Thế Huân chỉ chơi đùa bọn em thôi. Còn bây giờ thì sắp cưới rồi, khó khăn cho bọn em chạy mất à?


Bạch Hiền gật đầu thấy có lí, nên nhân cơ hội ông đang dễ thương thế này, rủ Xán Liệt dựng cái chòi ở gần gần gốc cây táo. Tối tối, bốn đứa không ngủ trong nhà, theo như kế hoạch, ra ngoài thi kể chuyện ma. Bạch Hiền là rành tiểu Lộc nhà này lắm, cực kì sợ ma luôn.


– Bữa nay tụi mình thi kể chuyện ma nha. Ai bắt đầu trước?


Cậu không hiểu trăng sao về kế hoạch của bạn mình, thấy chút chút thú vị nên buột miệng nói:


– Tồn tại quanh ta là các linh hồn đấy, họ lang thang đâu đây đấy. Mọi người có biết không, nhiều người chết oan hay chết ở một địa điểm nào đó đều giống như canh ở vị trí đó, chỉ đợi người khác đến để thế mạng cho họ thôi!



Cả ba đều cảm thấy đó là chuyện tâm linh hết sức bình thường, mỗi bạn Bạch Hiền, cứ ngỡ là dọa được người nào ngờ lại dọa mình. Xán Liệt mỉm cười gian gian nói với y:



– Không khéo có linh hồn đứng đằng sau em đấy!


Lộc Hàm bạn y, lúc trước sợ ma hơn mọi thứ, giờ đây tự dưng chính chắn hẳn, làm Bạch Hiền sợ run cầm cập, cả đêm không dám ngủ. Có người lợi dụng giả làm anh hùng cứu mĩ nhân, ôm trai xinh ngủ tới sáng. Từ đó, Bạch Hiền tạch, không dám bày trò để hù bạn thân nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro